Một lần nữa, tôi lại để con quỷ dục vọng bên trong kiểm soát hành động của bản thân. Những lúc cần suy nghĩ, cần dùng cái đầu trên thì cái đầu dưới lại lanh chanh. Tôi chắc chắn trước đây mình không có ham hố gì lắm với ba cái chuyện xác thịt này, nhưng kể từ lần làm với mẹ trên xe thì mọi chuyện diễn ra theo hướng khiến tôi ngày càng lún sâu vào con đường nhục dục.
Tôi không thể giải thích vì sao những người phụ nữ xung quanh tôi lại trở nên hứng tình như vậy.
Body sáu múi, đẹp trai, khoai to của tôi ư?
Cũng có thể.
Tôi có một siêu năng lực nào đó khiến bản thân trở nên thu hút.
Nghe nó xàm thiệt chứ!
Haiz… kệ đi, nghĩ chi cho mệt đầu. Suy cho cùng mọi thứ hiện tại vẫn diễn ra theo một chiều hướng tốt cho bản thân. Nếu việc này có thể kéo dài mãi mãi thì dĩ nhiên tôi sẽ là thằng đàn ông sướng nhất trên đời.
Được rồi, được rồi, xin lỗi vì giấc mộng hão huyền. Quay trở lại với hiện thực tàn nhẫn nào.
Sau màn trao đổi trên cơ sở “đối tác”, hay nói thô ra là tôi “tống tình” cô bạn mới quen, chúng tôi nhanh chóng trở lại tâm thế bình ổn nhất có thể và cả hai đều đồng thuận với nhau là xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau thì anh Thành trở lại phòng.
“Nghe em bảo đã sửa xong nên anh quay lại để lấy nó.” Đột nhiên anh Thành nhìn sang tôi với ánh mắt dò xét, “Cậu nhóc này không làm gì em chứ?”
“À… không anh…” Trâm cố trả lời một cách bình thường nhất có thể, nhưng xem ra cô ấy không giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc của bản thân.
“Hừm…” Anh Thành có vẻ không tin tưởng lời nói của em gái mình cho lắm, nhưng cũng không có lý do gì để đào sâu thêm chuyện này nữa nên anh ấy đã rời khỏi phòng và lôi tôi theo ngay sau đó.
“À Kha này!” Mai chợt gọi tôi lại, “Cậu đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn…” Giọng cô ấy thì thào.
“Ừm… không có gì, rất vui vì được làm việc với cậu!” Tôi băn khoăn không biết cô ấy đang ám chỉ về việc gì, Vecto hay là… nụ hôn khi nãy.
Mà thôi, dù sao thì danh sách những cô gái xinh đẹp của tôi lại được dài thêm một dòng nữa. Mọi việc đã là quá đủ cho một ngày.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc/
Đều đặn mỗi hai tuần, phòng chúng tôi lại tổ chức một cuộc họp. Hầu hết chúng là dùng để báo cáo tiến trình hiện tại của công việc. Và hôm nay cũng là một ngày như thế.
“Chúng ta đã làm dự án này trong ba tháng liền và kết quả làm việc cho thấy những nỗ lực của mọi người sắp được đền đáp.” Anh Thành vui vẻ cầm tờ danh sách công việc của những người bên mảng thiết kế đồ họa trên tay. “Tiếp theo tôi muốn có lời khen dành cho Lâm và Mai, hai người đã làm rất tốt phần công việc của mình. Đồ họa đẹp, âm thanh trau chuốt, tôi nghĩ nó sẽ là điểm cộng rất lớn đối với những người trải nghiệm khi trò chơi của chúng ta được phát hành.”
“Cảm ơn anh!” Lâm và Mai đồng thanh.
“Được rồi, giờ tới cậu, Hoàng!” Anh Thành ra hiệu cho Hoàng bước lên thuyết trình.
Anh Hoàng khi nghe thấy tên mình thì thở dài một hơi, trông anh ấy có vẻ ủ rũ. Anh Hoàng đứng trước mọi người, hai tay chống vào cạnh bàn và nói với giọng trầm.
“Tôi có một tin xấu cho tất cả chúng ta!” Không khí vui vẻ khi nãy trong phòng bỗng tan biến theo câu nói của anh. Thở dài một hơi, anh tiếp tục, “Sáng nay, tôi không hiểu sao phần code lúc trước không khớp với chương trình chạy trên Vecto hiện tại… mặc dù tôi đã chạy thử trên giả lập rất nhiều lần… Và cũng vì lý do đó mà xảy ra lỗi phần mềm hệ thống. Nói trắng ra thì chúng ta đã mất đi một phần lớn dữ liệu của bộ mã chính và không thể sửa chữa.”
Cái gì? Chuyện này không thể xảy ra. Ai đó làm ơn hãy nói với tôi là anh ấy chỉ đang đùa đi, một trò đùa quá trớn.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc/
Không, không ai nói cả. Sự thật là chúng tôi đã mất trắng hai tuần làm việc! Công sức của mọi người mấy tháng trời mà giờ thành công cốc! Đây thật sự là một cú sốc lớn đối với chúng tôi.
“Tôi thật sự xin lỗi mọi người vì việc này!” Anh Hoàng cúi đầu, không dám đối mặt với chúng tôi.
“Được rồi Hoàng, chuyện đã xảy ra rồi thì chẳng thể quay lại được. Tôi biết đây có thể là sai lầm to lớn nhất mà nhóm của chúng ta từ trải qua nên tôi mong cậu có cách giải quyết.” Anh Thành vẫn điềm tĩnh và tin tưởng người bạn của mình. Trong khi đó tôi như đã chết mất một nửa.
“Cậu không trách tôi sao?” Anh Hoàng ngước nhìn.
“Đương nhiên việc đó tôi sẽ làm rồi, nhưng không phải bây giờ. Việc cậu cần làm lúc này là nghĩ cách khắc phục sự cố tai hại này đi.” Anh Thành vẫn ra dáng một leader bình tĩnh.
“Thật ra thì chỉ có một cách duy nhất… đó là viết lại toàn bộ phần dữ liệu trong game.” Câu nói như đấm thẳng vào mặt mọi người.
“Cậu nói gì cơ? Toàn bộ? Tất cả?” Vẻ bình tĩnh đã không còn trên nét mặt của sếp chúng tôi nữa. Tay anh ấy đập mạnh vào bàn như để trút đi cơn bực tức trong lòng.
“Đúng… đúng vậy!”
“Bao lâu?”
“Ba tháng!”
“Chết tiệt, trong khi kế hoạch là phải hoàn thành vào cuối tháng sau!” Trong lúc không kìm được cảm xúc của bản thân, một vài lời lẽ thô tục đã được thốt ra. Giọng anh ấy lớn đến mức vang cả ra ngoài hành lang, khiến một vài nhân viên khác tò mò đứng lại trước phòng tôi nghe ngóng.
“Tôi biết… anh rất khó để chấp nhận chuyện này…” Anh Hoàng lặng người, nói với một ánh mắt buồn rầu, “Nhưng đó là cách duy nhất của chúng ta hiện tại.”
Anh Thành như đang cố nén cơn tức giận trong mình.
“Cậu… lúc này…” Anh ấy cố hít sâu một hơi, “Thật sự tôi có thể sa thải cậu ngay bây giờ đấy!” Anh Thành chỉ tay vào Hoàng.
Nhưng một giây sau, anh lại hạ xuống và chống vào cạnh bàn, thở hắt ra một hơi “Nhưng nếu làm như vậy, dự án này cũng không thể hoàn thành đúng thời hạn…” Anh Thành gục đầu, “Để mọi chuyện thành ra thế này, suy cho cùng trong đó cũng có một phần trách nhiệm của tôi.” Không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng.
Một người là trưởng phòng, một người là trưởng nhóm dự án. Chưa kể cả hai từng học chung với nhau một thời gian dài. Việc để người này đuổi người kia là điều rất khó khăn. Anh Thành cũng có lý do để không sa thải người bạn của mình. Hãy nhìn vào thực tế một chút, cả hai người đều là mắt xích quan trọng trong dự án lần này. Nếu một trong hai không tiếp tục thì mọi chuyện xem như cũng chấm hết. Anh Hoàng mà thôi việc cũng đồng nghĩa người chịu trách nhiệm công việc này – anh Thành có khả năng rất cao phải rời khỏi chiếc ghế trưởng phòng của mình.
Đúng là trong bất kỳ tình huống nào chúng ta cũng đều nên giữ cho mình cái đầu lạnh.
“Em nghĩ em có thể giúp!” Tôi chợt nhận ra ngay từ đầu mình đã có gốc gác to lớn trong công ty.
“Nói bọn anh nghe xem nào” Anh Bình lên tiếng, đồng thời mọi người trong phòng đều chú ý vào tôi.
“Chúng ta có thể kiến nghị giám đốc cho phòng chúng ta thêm chút thời gian!”
“Anh không nghĩ việc đó sẽ được chấp nhận.” Anh Thành lắc đầu.
“Chưa thử sao chúng ta biết là không được, dù gì cũng đâu còn cách nào khác.”
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo chúng tôi mới nhất trí với kế hoạch đó.
“Được rồi, nếu như mọi người đã đồng ý với ý kiến của Kha thì tôi sẽ làm nó. Nhưng tôi không chắc sẽ được cho phép, nên là mọi người cứ chuẩn bị tinh thần trước.” Anh Thành trở lại phong thái nghiêm túc và quay sang Hoàng, “Còn cậu, cố gắng làm cho tốt, tôi mong sẽ không nhận được dù chỉ là một tin xấu từ cậu nữa!”
Buổi họp cứ thế kết thúc trong không khí nặng nề đè lên vai mỗi người. Một trong số đó là anh Hoàng – người chịu nhiều đả kích nhất. Tôi rất muốn an ủi anh ấy, nhưng là thằng đàn ông tôi hiểu, những lúc như thế này anh ấy cần ở một mình, một vài lon bia sẽ tốt hơn mấy lời khuyên vô nghĩa.
Về phần tôi bây giờ phải ra sức năn nỉ bố cho phòng mình thêm thời gian để khắc phục sự cố.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc/
Suốt một tuần sau đó, ngày nào tôi cũng phải nói với bố về những khó khăn mà công việc hiện tại đang gặp phải. Mới đầu ông ấy chẳng hề quan tâm và khá bảo thủ. Nhưng dần dần, tôi lôi kéo được mẹ về phe mình. Hai đánh một không chột cũng què, đánh từ bàn làm việc cho đến hạ cờ trên giường.
Để rồi cuối cùng bố tôi cũng mủi lòng mà thông qua đơn đề xuất gia hạn của anh Thành.
Bạn nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy ư? Không hề!
Dù bố tôi có thêm thời gian cho chúng tôi.
Nhưng không nhiều!
“Không nhiều” ở đây chính xác là không nhiều thật sự!
Phải ông ấy khá keo kiệt.
Thời gian gia hạn chỉ đủ khi chúng tôi tăng ca mỗi ngày, thật sự điều đó rất kinh khủng, kinh khủng hơn cả việc bạn bị trừ cả nửa tháng lương. Ít ra bạn vẫn nhận được nửa tháng với giờ làm việc bình thường, trong khi đó chúng tôi phải làm với tần suất gấp hai đến ba lần mà lương vẫn bị cắt giảm do chậm tiến độ. Cứ thế này thì game chưa xong thì người đã xong đời rồi.
Đó là những gì tôi nghĩ trong đầu lúc gõ hàng ngàn câu lệnh. Ngón tay tôi giờ đây giống như một nhạc sĩ piano thật sự, chúng múa may, nhấp nhả điêu luyện trên bàn phím. Cảm giác tê tê trên mỗi ngón khiến chúng như không còn là của tôi nữa vậy.
“Này!” Hình như có ai đó đang nói thì phải.
“…” Mà thôi kệ đi, đâu phải việc của mình chứ.
“Này!” Giọng nói đó lại cất lên thêm một lần nữa, lần này tôi nghe thấy quen quen.
*Bộp…
Ai đó vừa đập vào lưng tôi một phát khá mạnh, làm cả cơ thể nghiêng sang một bên.
“Mày tới công chuyện với tao rồi!” Tôi thầm nghĩ trong đầu sẽ tẩn ngay cho cái tên đùa dai này một trận.
Nhưng than ôi! Quay lại thì hóa ra là Mai. Bàn tay vừa mới nắm chặt giờ phải thả lỏng ra.
Được rồi, tôi biết mình trông như một thằng f*ck boy chính hiệu vậy, ngay cả giọng của người con gái từng lên giường cùng mình, từng nói ra chữ yêu mà lại chẳng nhận ra.
“Có chuyện gì không?” Tôi một câu cộc lốc, phần là cú đập khi nãy với vì lúc tôi đang tập trung thì bị làm phiền.
“À đến giờ nghỉ trưa rồi đấy, mọi người đều đã đi cả rồi, thế nên tớ qua hỏi xem cậu muốn đi ăn chung không?” Cô ấy vẫn đẹp như mọi ngày, vẫn là nụ cười có thể xua đi màn đêm lạnh lẽo đối với bất kỳ chàng trai nào, cơn giận của tôi cũng theo đó mà trôi theo vẻ đáng yêu của cô thiếu nữ đôi mươi đối diện.
“Cậu đi trước đi, tớ chạy thử nốt phần này cái đã!” Không hiểu cố ý hay vô tình, Tôi trả lời một cách khô khan đến lạ.
“…”
“…”
“Sao cậu không nghỉ một chút đi!” Mai vẫn cố nán lại bàn làm việc của tôi.
“Ừm, thêm một chút nữa thôi!” Mắt tôi vẫn dán vào những dòng chữ xanh đỏ trên màn hình.
“…”
“…”
“À!” Mai bỗng la lên làm tôi giật nảy cả mình, “Hồi nãy anh Thành có gọi cậu xuống tầng trệt đấy.”
“Anh ấy có gọi tớ á?” Tôi ngạc nhiên vì mình đã không nghe thấy anh ấy.
“Ừm! Có vẻ như muốn nhờ cậu việc gì đó!”
Thế rồi, tôi tạm ngưng công việc, đi xuống. Đến nơi thì chả thấy người đâu, duy chỉ có mỗi một nụ cười gian trá đang hướng về phía tôi.
“Vậy thì giờ đi ăn với tớ được rồi chứ!” Haiz, sau cái vụ đi lừa người khác thì cuối cùng quả báo cũng rơi xuống đầu tôi. Mai nhanh chóng nắm lấy tay và kéo tôi đến căn tin.
Có lẽ chúng tôi là những thực khách cuối cùng ở đây, mọi người đã ăn xong và đã rời khỏi. Thế cũng được, dù gì thì tôi cũng không muốn ăn ở một nơi quá ồn ào vào lúc này. Chúng tôi gọi hai suất và trở về bàn.
“Cậu đói rồi phải không?” Mai gắp lấy một miếng thịt đưa lên trước mặt tôi, “Nói a đi xem nào!”
“Gì đây?” Có vẻ như Mai muốn đút đồ ăn cho tôi, “Đừng nghĩ tớ trẻ con như vậy chứ!”
“Nói a đi!” Mai lườm mắt đe dọa tôi.
“Được rồi, aaa” Đúng là cảm giác có một cô bạn xinh đẹp đút đồ ăn cho thật sự quá tuyệt vời, tôi sắp khóc mất.
“Tớ đã nhìn thấy cậu chăm chăm vào máy tính tự sáng giờ. Tớ biết công việc hiện tại đang gặp khó khăn, nhưng mà…” Mai ngập ngừng trong giây lát, ánh mắt của cô ấy hơi trùng xuống, ” Ít ra cậu cũng nên quan tâm đến bản thân mình chút chứ! Cậu làm việc như vậy, khiến mình có chút lo lắng!”
“Tớ có thể xem đây như là sự quan tâm của bạn gái dành cho mình không?” Tôi trêu đùa.
“Cậu nghĩ xa quá rồi đấy. Chỉ là… từ hồi sinh viên, tớ đã biết cậu thường hay căng thẳng mỗi khi tập trung quá mức để làm việc gì đó. Thế nên… mới nghĩ cách giúp cậu giải tỏa bớt thôi.”
Haiz! Mai nói không sai chút nào, điều đó cũng giải thích vì sao lúc nãy tôi trả lời cô ấy một cách khó chịu như vậy.
“Nhưng nếu cậu muốn…” Giọng Mai bỗng trở nên ngượng ngùng, “… tớ có thể… làm bạn gái của cậu trong một ngày…”
“Thật không, mình có thể hôn cậu ngay lúc này được chứ!” Mắt tôi sáng lên.
“Ha ha, đồ ngốc, đừng có mà dễ bị dụ như vậy chứ!” Mai nở một nụ cười đùa khi thấy tôi hí hửng đến vậy. “Cậu phải nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này, trông nó thật sự buồn cười lắm đấy”
“Không muốn à?”
“Ưm… Không hẳn là không… chỉ có điều ở đây thì…” Mai rẽ đôi mắt long lanh của mình sang hướng khác, cố né tránh ánh mắt của tôi. Ôi tôi nguyện chết vì sự dễ thương này mất. Dù cô ấy hay trêu chọc tôi nhưng trong Mai lại đong đầy sự ngây ngô – điều làm cô ấy trở nên đáng yêu trong mắt người khác.
Không để Mai nói dứt câu, tôi áp lại gần và đặt lên môi cô ấy tình cảm của mình.
“Nghm… mwhm… umm”
Tôi hôn cô ấy thật mãnh liệt, đồng thời cũng cẩn thận để không ai chú ý đến. Tôi mở môi cô ấy bằng môi mình, sự kích thích nhanh chóng khiến lưỡi của cả hai quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác.
Trong cơn đê mê, dường như chỉ cần một chút nữa thôi thì tôi đã có thể đè cô ấy xuống, nhưng rồi Mai lại đẩy nhẹ tôi ra.
“Ưm… đừng làm nó đột ngột như vậy chứ!” Trông cô ấy hơi bối rối vì hành động vừa nãy.
“Không thích à?”
Mai hơi lắc đầu, “Chỉ là… làm ở đây… có hơi bất ngờ.”
“Hay là cậu muốn… nhiều hơn?” Bản năng trong người tôi bắt đầu trỗi dậy.
“Ưm… Nghe đây này tên biến thái…” Đôi má Mai bỗng chốc ửng đỏ, ánh mắt cô ấy không còn lảng tránh tôi nữa mà trực tiếp nhìn thẳng, “Đa số con gái thích những nụ hôn hơn là việc quan hệ… Ý tớ là… cậu không nên vội vã trong chuyện tình cảm như vậy.”
Câu nói của Mai đã một phần dập tắt ngọn lửa ham muốn của tôi và nó giống như một lời nhắc nhở về mối quan hệ giữa hai chúng tôi hiện tại. Dù cho hai người đã có những hành động trên mức tình bạn, nhưng tôi luôn cảm giác rằng giữa hai người vẫn có một bức tường vô hình ngăn cách. Có lẽ, tôi mới chỉ chạm được làn da bên ngoài của cô ấy, còn trái tim ấm nóng bên trong… không biết bằng cách nào mới có thể tìm thấy được chìa khóa mở cửa.
Chúng tôi im lặng hồi lâu. Nhưng cứ thế này mãi thì khoảng cách giữa cả hai sẽ ngày rộng thêm mất.
“Tớ xin lỗi, có vẻ như tớ đã đi quá xa rồi!” Tôi đành chấp nhận nhượng bộ để không kéo dài sự khó chịu này thêm phút giây nào nữa.
“… Tớ không có bắt cậu xin lỗi, chỉ là tớ muốn… chúng ta nên chậm lại một chút. Cậu biết đấy, mọi thứ dường như xảy ra quá đột ngột và chúng khiến tớ không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.” Giọng cô ấy có chút xấu hổ, bất giác cô ấy mỉm cười nhìn tôi, “Nhưng nụ hôn vừa rồi… tuyệt lắm!”
Có vẻ như tôi đã quá chiều theo ham muốn của bản thân mà quên đi cảm xúc của người khác. Làm tình thì sướng thật đấy, nhưng xem ra, có được nụ cười trên môi cô gái mình thích còn hạnh phúc hơn nhiều lần. Ngay lúc này, tôi nhận ra Mai đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều.
“Khai thật đi, cậu đã từng làm thế với nhiều cô gái khác rồi đúng không?” Mai tiếp tục hỏi.
“Không hề, chơi lâu với tớ như vậy chắc chắn cậu biết rõ mà… Mà nếu cậu thích điều đó, có lẽ là do chúng ta hợp nhau chăng?” Tôi trả lời Mai với một nửa sự thật.
“Hửm?” Mai nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Thì chúng ta từ học chung với nhau thời sinh viên còn gì, cậu là cô gái đầu tiên tớ gặp lúc còn chân ướt chân ráo bước vào cách cửa Đại học, nhớ chứ? Chúng ta từng rất thân thiết… chí ít là cho đến cái đêm định mệnh đó. Cậu đã tránh mặt tớ trong suốt nhiều năm và…”
“Và tớ gặp lại cậu như cái cách số phận trêu đùa hai đứa mình!” Mai ngắt lời.
Đúng là số phận trêu người, cho chúng tôi có những thời khắc vui vẻ rồi bất chợt tách rời, để rồi cuối cùng gặp lại cùng với rất nhiều rắc rối kèm theo. Nhưng cũng phải chấp nhận cái định mệnh đó thôi, cuộc sống là vậy mà, thôi thì xem như đó là cái giá tôi phải trả để được ở bên cô bạn của mình.
“Mà này, tại sao cậu lại chưa đồng ý làm bạn gái tớ?” Sau cái đêm tôi làm tình với Mai trong nhà nghỉ, tôi cứ đinh ninh trong đầu là cô ấy đã chấp nhận hẹn hò với mình. Nhưng lúc hỏi ra mới biết Mai vẫn xem quan hệ của chúng tôi là bạn bè bình thường. Lộn cái bàn thiệt chứ!
“Cậu đang tỏ tình với mình sao?” Vừa nói cô ấy vừa gắp miếng cơm cho vào miệng.
“… Có thể không đúng lúc lắm, nhưng ít ra cậu cũng cho mình biết lý do hay một câu trả lời rõ ràng nào đó chứ?”
“Cậu lại hấp tấp nữa rồi…” Giờ Mai còn chả để ý đến tôi, cô ấy giả vờ ăn tỏ vẻ không quan tâm những gì tôi nói.
“Này, cậu đang nghe tớ nói không vậy?”
“Nhoàm nhoàm… ui, đồ ăn hôm nay ngon ghê!”
Giờ nghỉ trưa cứ thế kết thúc. Tuy vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng ít ra tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ với cô gái dễ thương đó. Sau những gì Mai nói lúc nãy, tôi đã quyết tâm, vào một ngày nào đó, tôi sẽ có màn tỏ tình tuyệt vời với cô ấy. Đúng người, đúng thời điểm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14