Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 3

Mặt trời đang từ từ lặn xuống chân trời. Bình và Yến ngồi trên một mỏm đá dưới chân ngọn tháp Chàm nhìn về phía trước. Mặt biển chạy dài tới chân trời xa thăm thẳm. Trời không một gợn mây. Cảnh hoàng hôn hoang vắng. Gió thổi làm tóc Yến bay lất phất.

Bình nhìn ra xa xa nói:

– Bên kia bờ biển. Giờ này mẹ anh đang ngủ ngon giấc.

Yến mỉm cười.

– Mới có xa mẹ mấy ngày mà nhớ rồi phải không?

Bình cười hì hì:

– Nhớ mẹ thì cũng nhớ. Nhưng có em đây rồi, há không phải hạnh phúc đang trong tầm tay chúng mình hay sao?

Yến nắm tay Bình hỏi:

– Mai mốt này, nếu anh phải xa em. Anh có nhớ em không?

Bình vòng tay ôm ngang vai Yến thì thầm:

– Anh sẽ không bao giờ xa em đâu.

Yến ngả đầu lên vai Bình. Nàng cầm lấy tay chàng. Hai chiếc vòng trên cổ tay hai người chạm nhau. Bình hỏi:

– Em kiếm đâu được chiếc vòng này mà gửi cho anh vậy?

Yến nắm lấy tay người yêu, âu yếm nói:

– Hồi mới tới đây. Có một ông già tới lều xin ăn. Mấy người gác đuổi đi. Em vô tình đứng đó, nên bảo họ cho ông ta vô. Thú thực với anh, lúc ấy cũng buồn, nên mới kêu ông ta ngồi ăn chung cho vui thôi. Vì hôm ấy ba em phải lên tỉnh họp. Ai ngờ khi ăn xong. Ông ta tháo trên tay ra cặp vòng sắt này tặng em. Và không ai ngờ, hôm nay nó đã cứu mạng anh.
– Sau này có lần nào em gặp ông già đó nữa không?
– Dạ, không…
– Anh tin rằng, cặp vòng này sẽ giúp ích chúng ta rất nhiều trong thời gian còn ở đây.
– Đã có lần nào anh thấy con rồng khắc trên chiếc vòng này cử động không?

Bình ngạc nhiên nói:

– Em đã thấy nó cử động rồi hay sao?
– Em nghĩ là mình hoa mắt thôi.
– Nếu em không hỏi. Anh cũng chỉ tưởng là mình hoa mắt như em thôi. Nhưng bây giờ anh tin nó cử động thực sự rồi.

Yến cười hì hì.

– Anh có biết rồng là một linh vật. Ngày xưa, chỉ có vua chúa mới được phép mang biểu tượng này mà thôi. Còn dân gian, ai mà mang nó trên mình, tức là muốn soán ngôi. Coi chừng chu di cửu tộc đó.

Bình cười hì hì nói:

– Lúc đó em lại thoát chết hay sao?
– Như vậy có phải là hạnh phúc vĩnh cửu hay không? Lúc ấy không còn lo có ngày phải xa nhau nữa.
– Nhưng anh thích như thế này hơn.

Nói xong, Bình kéo Yến lại thực sát. Chàng nâng mặt nàng lên và cúi xuống. Bờ môi cặp tình nhân lại gặp nhau. Bình đưa tay lên tháo nhẹ từng nút áo trước ngực Yến. Nàng hơn rùng mình vì gió biển lùa vào da thịt. Trong ánh sáng nhá nhen của buổi tối bắt đầu làm cho Bình càng bạo dạn hơn. Chàng kéo hẳn vạt áo Yến sang hai bên để lộ ra khuôn ngực con gái căng tròn, chắc nịch.

Ngồi trên thềm cửa của tòa tháp Chàm. Hai bên vách gạch che khuất. Phía sau bóng tối âm u của những lùm cây hoang dại. Phía trước là biển cả mở ra bao la trước mặt. Ở đây như cõi thiên thai của cặp tình nhân đang độ yêu đương cuồng nhiệt.

Bình cúi xuống hôn lên ngực Yến. Nàng bắt đầu rên lên nho nhỏ, hai tay níu cứng lấy chàng thì thầm:

– Anh… anh ơi, đừng làm em sợ nhé…

Bờ môi Bình không dừng ở đó. Nó rạo rực trườn xuống bên dưới khi dây lưng quần Yến bị nới lỏng. Hai chân Yến cặp chặt lấy đầu Bình. Nàng run lên bần bật.

Trong ánh chiều, bóng hai người chập vào nhau, in dài lên thềm tháp cổ…

Trời đã nhá nhem tối. Gió thổi những ngọn cỏ nằm dài trên cát. Vài bụi cây khô lăn tròn theo cơn gió. Bình và Yến sánh vai nhau đi xuống chân đồi. Xa xa, trước mặt hai người, ngọn lửa trại lờ mờ bên mấy căn lều.

Tiếng hát của một công nhân người Chàm vang lên thật trầm buồn. Bình âu yếm dìu Yến đi tới bên đống lửa trại ngôi bên những người phu đào mộ. Mọi người ăn uống, ca hát. Chẳng ai để ý tới cặp tình nhân mới tới. Nhưng trong bóng tối phía trước. Chế Liễu đứng sau một bụi cây, nhìn cặp uyên ương âu yếm nhau. Mắt nàng lóe sáng, phản chiếu ánh lửa trại trông thực man dại.

Một lúc sau, một người phu trao cho Bình bát rượu. Chàng uống một hớp rồi trao cho Yến. Yến cũng uống một hớp lớn. Chàng lại đưa vô miệng nàng miếng thịt nướng. Mùi thịt thơm phức tỏa đầy.

Trăng đã lên cao. Trong bóng tối, Chế Liễu vẫn đứng đó. Nàng đứng bất động như một pho tượng Chàm. Ánh lửa vẫn nhảy múa trên khuôn mặt của Chế Liễu trong cảnh tranh tối tranh sáng ở miền đất hoang vu này. Có lẽ cũng phải gần tới nửa đêm rồi. Mọi người đều say sưa. Bình dìu Yến loạng choạng bước về lều của nàng.

Đặt Yến nằm xuống chiếc ghế bố kê bên trong lều. Tự nhiên Bình cảm thấy thân thể nóng rừng rực. Chàng cúi xuống, hôn lên miệng người yêu. Miệng Yến bỗng hé mở để lưỡi Bình lùa vô trong. Nàng vòng tay ông chặt lấy thân thể của người yêu.

Những chiếc nút áo trước ngực Yến buột ra. Bộ ngực con gái trắc nịch và đầy ắp vươn cao. Bàn tay Bình mò mẫm, vuốt ve. Hơi thở của Bình hừng hực men tình. Một lúc thật lâu. Bình luồn tay qua lưng quần Yến thì có tiếng động sột soạt bên ngoài.

Chàng vội vàng ngồi dậy, khép tà áo của Yến lại thật nhanh rồi hôn nhẹ trên môi người yêu. Chàng đứng lên quay về lều mình. Bình mừng thầm vì mình đã không đi quá xa khi Yến bắt đầu yếu lòng.

Bước thấp bước cao. Đi tới một khúc quanh, bỗng Chế Liễu bất thình lình xuất hiện trước mặt Bình. Nàng từ từ nắm tay chàng. Tiếng hát Chàm đâu đó chầm xuống thực lãng mạn. Hai người dìu nhau vào đêm tối. Đống lửa trại từ từ cháy bớt đi và những người ngồi quanh đó lục đục đứng dậy, loạng choạng đi vào trong bóng những căn lều gần đó. Gió thổi lớn hơn. Bóng những bụi cây ngả nghiêng. Ngọn tháp Chàm lờ mờ in lên nền trời mờ ảo thật huyền ảo…

Trong hơi men chếnh choáng. Bình ôm ngang người Chế Liễu bước đi trong đêm tối. Có lẽ chàng cũng chẳng biết mình đang đi về đâu. Con dốc tới ngọn tháp bây giờ đã quen thuộc với chàng đưa người yêu lên ngọn tháp cổ.

Trên thềm gạch loang lổ ánh trăng, và ánh sáng lấp lánh âm u của những nhánh dây leo bám chằng chịt trên tường, không soi rõ được dáng dấp người con gái đang đứng nhảy múa trước mặt Bình. Nhưng chàng cũng thấy nàng đang cởi từng mảnh vải trên thân thể. Bộ ngực sừng trâu ngỏng cao đầy ắp lung linh. Bờ mông tròn trịa, ngút ngàn làm hơi men trong người Bình càng thêm nóng bỏng. Nhất là cái rạo rực vừa ôm ấp người yêu còn cô đọng trên thân thể nóng hừng hực. Chàng chệnh choạng đứng dậy, chụp bắt người con gái đó. Nhưng nàng như một bóng ma, chờn vờn, ẩn hiện…

Mỗi lần Bình ôm được nàng vào lòng là nàng lại như một luồng khói tan đi trong háo hức cùng tột của chàng. Bình lại càng nhất định phải bắt cho bằng được cái thân thể bốc lửa nóng bỏng kia. Máu trong người chàng sôi sùng sục, làm Bình càng hăng lên. Và sau cùng, chàng đã chụp được nàng, đè cô nàng nằm xuống, không cho tan biến đi nữa.

Da thịt nàng như một loài trăn khổng lồ, cuốn chặt lấy chàng. Hơi thở nàng thơm ngát mùi hoa rừng man dại. Bình ngất ngư trong cuồng loạn của xác thịt. Chàng muốn thét lên thực to, nhưng âm thanh tắc nghẹn trong họng. Chỉ còn hơi thở ừng ực bật ra mà thôi…

Bạn đang đọc truyện Chiếc vòng sắt trạm hình vòng tại nguồn: http://truyensex68.com/chiec-vong-sat-tram-hinh-vong-full/

Qua một đêm nghỉ ngơi. Mọi người lại tiếp tục đi vào đường hầm vô cổ mộ. Sau khi xếp đặt xong công việc. Giáo sư Hưng cho nhóm phu đào mộ cùng nhau kê vai cố đẩy cánh cửa ra.

Ông nói với Bình:

– Cánh cửa này nặng gấp mấy lần hơn hai cách cửa kia. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm được nơi vị công chúa được an táng trong lối này.

Tiếng “đẩy… đẩy… đẩy” nhịp nhàng của nhóm người phu đào mộ vang lên đều đều. Cánh cửa từ từ chuyển động. Từng chút một, hé ra. Rộng dần dần cho tới khi đủ để cho một người lách vào thì mọi người dừng lại.

Yến hớn hở nói:

– Chắc chắn căn phòng phải đầy ắp những vàng bạc, châu báu. Em sẽ đội một vương miện đầy kim cương trên đầu.

Bình mỉm cười.

– Em có nghĩ rằng trong đó chỉ có một xác ướp đang đợi chúng ta hay không?

Yến làm mặt xấu với Bình.

– Trong đầu óc những người học ngành khảo cổ, chỉ có xác ướp không thôi hay sao?

Bình choàng tay ôm nhẹ qua vai Yến.

– Em không biết là chúng ta đang đi vào một ngôi mộ à?
– Nhưng đây là lăng tẩm của một vị công chúa.

Bình vẫn nói như trêu chọc Yến.

– Như vậy vẫn có nghĩa là xác chết cô ta phải nằm trong đó.

Giáo sư Hưng lên tiếng:

– Chắc chắn phải như vậy rồi. Chúng ta vô đi thôi.

Sự vui mừng lộ trên nét mặt mọi người. Giáo sư Hưng lách mình vô trước. Mọi người lục đục theo sau. Ánh sáng đèn pin loang loáng trong phòng. Đuốc được thắp sáng lên. Một chiếc phòng rỗng không hiện ra khá rộng rãi. Phía trong vách trước mặt là một cánh cửa nữa. Nhưng có khóa đàng hoàng. Trên chiếc khóa cửa Bình nhìn thấy rõ hình một con bò cạp khắc lõm vô trong một hình tròn.

Chàng đưa tay lên cổ nắm sợi dây chuyền. Nhanh nhảu nói:

– Không lý chiếc mề đay này là chìa khóa hay sao?

Chế Liễu hớn hở.

– Không sai đâu. Hãy thử xem.

Giáo sư Hưng cũng nói:

– Phải đó, hãy thử xem sao.

Bình tháo sợi dây chuyền. Lấy chiếc mề đay ra, lắp vào chỗ trũng trên ổ khóa. Lạ lùng thay, chiếc khóa bật ra một cách dễ dàng. Tiếng “ồ” vui mừng của mọi người vang lên trong phòng. Giáo sư Hưng cười ha hả đắc thắng.

– Anh em, chúng ta mở cánh cửa này thôi.

Bỗng một tiếng nói âm vang thực lớn từ phía sau vọng tới:

– “Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An.”

Mọi người quay lại. Một người nhỏ nhắn, ốm yếu như một đứa trẻ. Đầu tóc bù xù nhưng hai mắt sáng quắc, xuất hiện nơi cửa đường hầm.

Giáo sư Hưng đẩy mọi người sang hai bên, tiến tới trước mặt người vừa tới. Ông nói:

– Lão quái vật, ông tới đây làm gì?

Bình hỏi Yến:

– Ông này là ai vậy?

Yến nói:

– Đó là giáo sư Phan. Bạn đồng nghiệp của cha em.

Giáo sư Phan lại trần giọng nhắc lại lời ông vừa nói khi mới tới:

– “Hãy Để Ta Yên Nghỉ Trong Bình An.” Các người quên lời trăn trối được ghi trên phần mộ chúng ta đã khám phá ra lần trước rồi hay sao. Nhìn kìa…

Giáo sư Phan chỉ tay lên vách đá trên cánh cửa, nói tiếp:

– Có phải lời trăn trối đó được lập lại ở đây hay không?

Mọi người không ai bảo ai, đều nhìn về phía giáo sư Phan chỉ. Bình nhìn thấy một hàng chữ ngoằn ngoèo, viết phía trên vách tường trên cánh cửa. Hàng chữ còn đậm nét màu đỏ ói như máu bầm.

Giáo sư Hưng lớn tiếng:

– Ta là một nhà khảo cổ. Chẳng bao giờ lại đi tin những lời hoang đường, trên những chữ viết xa xưa đó đâu. Ông đừng cản trở công việc của tôi nữa.

Giáo sư Phan lại lên tiếng:

– Ta cảnh cáo mọi người lần cuối. Hãy để cho người chết được yên nghỉ. Mọi người phải hiểu rằng: Xác chết có thể sống lại và giết chết hết mọi người tham gia vào sự quấy phá nơi an nghỉ của họ.

Giáo sư Hưng gằn giọng:

– Thực là hoang đường. Tôi không bao giờ tin vào những điều ma quỷ đó.

Giáo sư Phan nói:

– Nếu vậy tôi tuyên bố, không dự phần vào chuyện của mấy người nữa.

Nói xong ông ta vội vã chạy ra ngoài phòng ngay. Giáo sư Hưng bước tới mấy bước gọi:

– Khoan đã… khoan đã. Ông Phan… ông Phan.

Bóng giáo sư Phan khuất trong đường hầm. Giáo sư Hưng từ từ quay lại nói với mọi người:

– Nếu ai không muốn tham dự vào công việc khai quật ngôi cổ mộ này, hãy tự ý rút lui. Tôi không ép buộc người nào cả. Tôi nghĩ tới giờ phút này vẫn chưa muộn đâu.

Mọi người nhìn nhau. Một người phu đào mộ nói:

– Chúng tôi đã làm việc hết sức mệt nhọc. Lẽ nào lại bỏ cuộc vào giờ phút chót này được.

Bình nói với Yến:

– Nếu em muốn trở ra. Anh sẽ đưa em ra.

Yến cười hì hì, nói:

– Em đâu có nhát gan như vậy.

Giáo sư Hưng lại cười ha hả nói:

– Vậy thì anh em hãy mở cánh cửa này ra đi.

Chế Liễu bắt đầu chụp hình lia lịa. Ánh sáng đèn flash lóe lên như những tia chớp. Tiếng cọt kẹt của cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng phản chiếu của những viên ngọc từ trong phòng lấp lánh. Mọi người nhảy múa, vui mừng vì sự thành công cuối cùng đã đạt được.

Bình nắm tay Yến bước vô trong căn phòng đó. Chàng phải thở một hơi thực dài để nén sự xúc động trào dâng muốn phát ngộp. Quanh phòng, những chữ tượng hình đầy ắp trên vách. Hình tượng các thần linh bằng đá đẽo thực tinh xảo, bày biện thực uy nghi. Vàng bạc, châu báu rải rác. Một chiếc quan tài bằng đá trắng muốt được kê chính giữa phòng.

Giáo sư Hưng tiến tới gần quan tài, hai tay xoa trên nắp quan tài, mắt dán vào những hàng chữ phía trước quan tài, ông thì thầm nói:

– Cuối cùng, ta đã tìm được ngôi cổ mộ của vị công chúa nổi tiếng nhất, trong thời lập quốc nước Chiêm Thành rồi.

Bình và Yến cùng tới sát giáo sư Hưng. Bình nói:

– Cháu chúc mừng bác.

Giáo sư Hưng quay qua nắm tay Bình:

– Cháu đã tới đây đúng lúc. Khám phá này là công trình của tất cả mọi người chúng ta.

Bình nói:

– Chắc chắn đây là một triều đại hưng thịnh nhất của dân tộc Chiêm Thành.

Giáo sư Hưng gật đầu.

– Đúng rồi… nào, hãy mở nắp quan tài, để chúng ta được chiêm ngưỡng vị công chúa tài danh của một thời đại uy hoàng nhất xứ Chiêm.

Giáo sư Hưng, Bình và Yến lui ra phía sau một chút. Mấy người phu tiến tới đẩy nắp quan tài sang một bên. Nắp quan tài chuyển động. Một làm khói mờ ảo như hương trần từ trong quan tài bay ra thơm ngát cả căn phòng.

Chế Liễu nhào tới. Hai tay vịn vô thành quan tài nhìn vô trong. Khuôn mặt nàng bừng sáng, nhưng nước mắt lại lưng tròng. Toàn thân nàng run rẩy xúc động.

Bỗng một tiếng quát thật lớn vang lên phía sau.

– Mọi người lui lại một bước. Đứng im.

Tiếng chân chạy thình thịch, gấp rút và một đoàn người súng ống lăm lăm trên tay nhào vô phòng.

Mọi người nhốn nháo. Giáo sư Hưng quay lại thực nhanh. Mắt ông mở lớn. Cặp mày nhíu lại. Ông nói lớn:

– Chuyện gì đó?

Mấy người vẫn lăm lăm súng trên tay, im lặng. Căn phòng trở nên ngộp ngạt lạ thường. Giáo sư Hưng lại lớn tiếng hỏi:

– Các ông tới đây định làm gì?

Bỗng giáo sư Phan từ từ đi vô phòng nói:

– Chính tôi kêu họ tới đây.

Giáo sư Hưng tiến tới phía giáo sư Phan gằn giọng.

– Tôi không hiểu ông muốn cái gì.

Giáo sư Phan mỉm cười nói:

– Tôi tới đây, muốn bảo vệ công trình của chúng ta.

Nói xong, ông nhìn chung quanh phòng, há miệng ngạc nhiên, thích thú. Ông nói như reo lên:

– Một khám phá tuyệt hảo. Vàng bạc… châu báu nhiều quá đi… Nếu không nhìn thấy tận mắt thì không thể nào tin được!

Giáo sư Hưng nói:

– Tôi vẫn không hiểu ông đang làm cái gì. Không ai có ý định sanh đoạt bất cứ một món nào trong cổ mộ này đâu.

Giáo sư Phan gật đầu lia lịa.

– Nhất định là như vậy… nhất định là như vậy rồi.

Nói xong, Ông bước nhanh tới nắm tay giáo sư Hưng lắc mạnh.

– Anh Hưng, dù sao chúng mình cũng phải mướn người gác cái kho tàng này phải không.

Giáo sư Hưng nhìn mấy người cầm súng, từ từ gật đầu.

– Có lẽ anh nói đúng.

Giáo sư Phan vỗ nhẹ vô vai giáo sư Hưng mỉm cười.

– Tôi… tôi nợ anh một lời xin lỗi. Anh Hưng, tôi đã phạm một lỗi lầm. Không hiểu sao, tới giờ phút cuối cùng, tôi lại có ý định ngăn cản anh mở cửa tiến vô đây…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4

Thể loại