Thằng Ngọc có vẻ sốt ruột khi tôi và Cảnh đến, nó nhớn nhác đứng lên ngồi xuống.
– Mày có ngồi yên không? Mày nhớn nhác như vậy Trà Mi có đến nhanh hơn đâu. Giờ còn sớm, mày mang cá hồi hun khói ra đây để anh em tao uống beer.
Thằng Cảnh vỗ một cái mạnh vào vai thằng Ngọc, khiến nó trừng mắt định giơ tay định đấm. Thằng Cảnh cười hề hề, giơ tay lên.
– Mày đừng đánh, nếu không tí nữa tao lỡ miệng kể lung tung.
Thằng Ngọc xì như quả bóng trong tiếng cười khoái trá của thằng Cảnh, rồi hằm hằm đứng dậy. Nó cũng không quay lại, mang đồ là cậu nhân viên phục vụ.
– Thằng này cứ dính đến Trà Mi là nó lại nhũn như con chi chi. Ngó chừng, nếu lấy được Trà Mi, nó có lẽ sẽ chùm váy.
Thằng Cảnh vừa nhón một miếng cá, vừa nói.
– Chuẩn lắm, anh ăn đi.
Thằng Cảnh khảnh ăn, nhưng lại là đứa khôn mồm, đồ ăn nó khen thường sẽ rất ngon. Mỗi lần đến quán thằng Ngọc, kiểu gì nó cũng moi hết những món tủ của thằng Ngọc.
– Bố em thế nào?
– Vẫn phụ thuộc vào máy, nhưng đỡ hơn trước rất nhiều. Đi lại nhúc nhắc trong nhà, hàng ngày vẫn bám xe đi một vòng dưới sân.
– Nhung đi dậy rồi, chăm cụ có vấn đề gì không? Bà giúp việc có ổn không?
– Ok anh, với lại y tá bệnh cứ hai ngày lại đến một lần để kiểm tra.
– Hôm trước thấy Nga bảo Nhung có định sinh con, mà em còn chần chừ à? Anh nghĩ, việc nào nó ra việc ấy. Việc có con và chăm bác đâu có ảnh hưởng gì đến nhau đâu.
– Vâng, em biết. Nhưng bố em cũng không chắc chắn được, cũng chẳng biết còn ổn định được đến bao giờ. Thêm vợ em bầu bì, em cũng sợ sẽ không chăm sóc chu toàn được. Phụ nữ mang bầu, cũng cần chăm khác gì nhà có hai người ốm đâu.
– Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Nếu không giải quyết được còn có anh và thằng Ngọc.
– Vâng.
Cụng lon beer với thằng Cảnh, vừa uống một hớp thì thằng Ngọc lại xuất hiện. Nó lấy lon beer mở ra uống một hơi, sau đó ngồi phịch xuống ghế.
– Có khi nào Trà Mi không đến không?
– Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chú hẹn cơ mà. Bản lĩnh của chú đâu rồi? Trước Trà Mi chú rối cả lên vậy?
Tôi không nhịn được, bật cười mắng nó một câu. Nó nhìn tôi, rồi lại đứng lên bỏ ra ngoài phòng. Thằng Cảnh cười phá lên, rồi lại đưa lon beer lên cụng với tôi.
– Thằng Ngọc rồi sẽ khổ.
Thằng Cảnh có chút cảm khái nói sau khi đặt lon beer xuống bàn.
– Trà Mi là cô gái mạnh mẽ, thẳng thắn, có tính chiếm hữu rất mạnh. Còn thằng Ngọc thì bốc đồng, tùy hứng, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả. Thật ra anh vẫn cho rằng Trà Mi và Ngọc sẽ là một cặp phù hợp, vừa đủ bù khuyết cho nhau.
– Vâng, em cũng hy vọng bọn nó lên đôi lên cặp. Thằng Ngọc cũng yêu đơn phương bốn năm rồi.
Trà Mi đến đúng giờ, cô không tỏ thái độ gì khác lạ, chỉ có chút hơi khách sáo. Bữa ăn trưa chỉ có tôi và thằng Cảnh là vẫn giữ thái độ tự nhiên, thằng Ngọc vẫn cuống lên xoắn xuýt lấy Trà Mi. Sau mấy lon beer, không khí mới trở lên tự nhiên hơn và rất nhiều chuyện ngày xưa được chúng tôi ôn lại.
Lúc tôi và Cảnh rời đi, Trà Mi ở lại sau khi thằng Ngọc nói gì đó. Tôi để xe lại quán để đi taxi về.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: http://truyensex68.com/chi-nguyet/
Vừa lâng lâng vừa hồi hộp, tôi lái xe từ bệnh viện về công ty, cái cảm giác này xuất hiện từ hôm qua lúc đưa Nga, vợ tôi, vào bệnh viện. Tôi chuẩn bị được làm bố, mà không phải là một mà sẽ có hai đứa con, một trai một gái.
Triều và Kim Anh đang đợi tôi tại văn phòng.
– Chị chuẩn bị sinh chưa anh?
– Trong sáng nay sẽ vào phòng sinh. Sao em lại đến đây?
Tôi nhìn Kim Anh hỏi.
– Em định vào viện thăm chị và gặp chị Nguyệt để ký thanh toán cho phòng trưng bày sản phẩm mới, tiện đi ngang qua đây em rủ chị Triều cùng vào.
Chị Nguyệt đã nghỉ ở ngân hàng, mấy tháng nay tôi bận túi bụi với việc sản xuất sản phẩm cho Zhang và mở rộng xí nghiệp để chuẩn bị cho sản phẩm mới của công ty, nên chị Nguyệt nhận luôn việc hỗ trợ chị Nga để quản lý xí nghiệp gỗ. Từ tết, hầu như chị một mình điều hành vì chị Nga đi lại ngày càng khó khăn.
Tôi gật đầu và đi vào văn phòng, Triều đi theo để lại Kim Anh ngồi lại phòng khách.
– Em định mang vào bệnh viện cho anh ký luôn, nhưng có mấy giấy tờ gấp cần ký luôn để các bộ phận phát hành, nếu không sẽ lại chậm thời hạn. Tại anh mấy tuần vừa rồi không có mặt ở văn phòng đấy.
Triều có chút trách móc. Mấy tuần vừa rồi, tôi đúng là bận bù đầu, hết thời gian ở xưởng lại bay đi bay lại Đài Loan. Cũng chẳng thể khác được, đơn hàng của Zhang không ngờ vượt quá dự kiến ban đầu, tôi cũng không muốn hạn chế ở số lượng ban đầu, đây là đơn hàng đầu tiên sản xuất theo dạng này và quan trọng hơn hết là tên công ty được in rõ ràng trên từng sản phẩm. Đó vừa là cơ hội vừa là thử thách năng lực ứng phó, sau đó là khẳng định uy tín cho công ty.
– Cũng đã qua giai đoạn thắt cổ chai rồi, bây giờ mình chỉ việc bon bon bước tiếp. Em phải lấy làm tự hào chứ.
– Vâng, nhưng anh nhìn anh xem, hốc hác đi bao nhiêu đây này… mấy tháng vừa rồi anh có nghỉ ngơi đầy đủ đâu.
Ngón tay mềm mại của Triều vuốt ve trên mặt tôi, buồn buồn nhưng sảng khoái, vẻ mặt đầy quan tâm.
– Mọi người đều vậy mà, em cũng có làm ít hơn anh đâu. Chồng em chẳng nhắn tin cho anh trách móc.
Tôi không nhịn được đưa tay lên vuốt bầu má mịn màng của cô, sự tròn trịa đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi.
– Sau đây mình sẽ có chút thời gian thư giãn, em cũng phải nghỉ ngơi đi. Chờ Cảnh về, em và nó chia thời gian ra. Để thằng Huy và anh Cường hỗ trợ thêm. Anh cũng sẽ nghỉ một tháng cho đến khi triển lãm bên Malaysia diễn ra. Mình tham gia như là đối tác của Wong, nên cũng không cần quá đầu tư nhiều thời gian, cứ để bên Wong chủ động. Quan trong là trong thời gian diễn ra triển lãm, mình mới cần đầu tư nhiều chất xám, mình sẽ chuyển vai từ mình cần họ sang họ cần mình sau cuộc triển lãm này.
– Lâu thế ạ…
Giọng Triều có chút không nỡ.
– Em đi cùng anh.
Mấy tháng nay tôi và Triều không quan hệ, một phần do chúng tôi quá bận, một phần mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều ở trạng thái mệt mỏi. Tự nhiên, tôi lại nghĩ đến chị Phượng, thời gian vừa rồi, có lẽ tôi quan hệ với chị nhiều nhất, chị Phượng chủ động xuất hiện, sau khi chúng tôi quan hệ, tôi sẽ có một giấc ngủ rất ngon. Từ khi chị Nguyệt mang thai, chị Phượng cũng bóng gió với tôi mấy lần, tôi đều ừ hử cho qua chuyện, chị Nguyệt sẽ quyết định chuyện này.
– Quỹ từ thiện thế nào em? Nguyệt Anh có làm tốt không?
Rời tay khỏi khuôn mặt của Triều, tôi lại cúi xuống tập hồ sơ trước mặt.
– Quỹ đã đăng ký kế hoạch hàng năm với Bộ LĐ. Nguyệt Anh làm tốt lắm, một mình quản lý quỹ và làm các chương trình từ thiện, em cũng ít tham gia.
Ký chữ ký cuối cùng, tôi thở phào đứng dậy.
– Em có muốn không?
Đứng trước mặt Triều đang đứng dựa vào bàn, tôi đưa tay nắm nhẹ vai cô. Triều lắc đầu, rồi chuyển tay ôm ngang người tôi, mặt cô áp vào cổ tôi.
– Để sau kỳ nghỉ đi. Anh cũng mệt mỏi rồi. Anh vào với chị đi.
Cô đẩy tôi ra và xoay người cầm lấy tập hồ sơ.
Theo sau Triều tôi nhanh chóng đi xuống tầng một, vừa mở của xe thì Kim Anh cũng chạy xuống.
– Em đi cùng anh, chị Triều có việc bận sẽ vào sau.
Kim Anh tự nhiên mở của xe và ngồi vào bên phụ. Tôi gật đầu, đạp nhẹ gas để chiếc xe chuyển bánh.
– Em không muốn nợ anh.
Đi được một lúc, Kim Anh bỗng lên tiếng.
– Em có nợ gì anh đâu.
Tôi biết cô muốn nhắc đến việc gì, cũng không phải một lần cô nhắc đến, nhưng tôi đều gạt đi.
– Anh biết mà.
– Được rồi. Những gì em làm cho anh chị đã vượt quá món nợ đó. Em không nợ gì anh cả.
– Nhưng em vẫn nợ anh.
Tôi cũng bất lực với sự ương ngạnh của Kim Anh. Coi như không nghe thấy, im lặng lái xe.
Nhà tôi đã đến đông đủ, cả bà Bích và cô Hoài, cũng mới lên từ hôm qua. Sau đợt nhà tôi về quê của bà để nhận thân thích, tôi chính thức có thêm một người bà, cô và hai đứa em. Con bé Thương vừa vào đại học, thủ tục du học đã xong, qua hè này sẽ bắt đầu đi du học, thằng Đức cũng chuyển trường lên Hà Nội để tiếp tục học, nó học ở trường Nhung đang dạy. Cùng với việc nhà chị Nguyệt đang xây, cô Duyên cũng dứt khoát dọn một phần cái vườn để xây thêm một căn nhà nhỏ cho cái Thương và thằng Đức ở. Bà Bích và cô Thương mỗi lần lên cũng ở đó luôn. Chị Nguyệt cũng chuyển hẳn về ở căn nhà mới xây, ngay sát nhà của gia đình tôi, cái tường mở một cái cổng nối thông với nhà chúng tôi.
Từ khi chị Nguyệt mang thai, mẹ tôi cũng dứt khoát không vào trong Đà Lạt nữa, cùng cô Duyên chăm sóc cho hai bà bầu. Có rất nhiều chuyện ở nhà tôi cũng không nắm rõ, như chị Nguyệt gọi mẹ tôi là mẹ chẳng hạn. Tuổi của mẹ tôi và chị Nguyệt chênh nhau hơn mười tuổi, nên gọi cũng không vấn đề gì, thời phong kiến con gái mười hai mười ba cũng đã thành mẹ. Tôi cũng mặc nhiên chấp nhận, chỉ cần những người phụ nữ của tôi hòa hợp là được. Chỉ có một chút thay đổi, đó là cái bàn ăn đổi thành cái bàn dài và cô Hiền trở thành quản gia, cô nhận thêm một cô bạn vào giúp việc cho nhà tôi.
Để lại Kim Anh ở phòng ngoài, tôi đi vào phòng trong, chị Nguyệt ngồi cạnh giường cầm tay của chị Nga, chị Hoài cũng đang đo và kiểm tra cho chị Nga.
– Anh!
Chị Nguyệt thấy tôi, khẽ cất tiếng chào. Từ khi gọi mẹ tôi là mẹ chị cũng chuyển sang gọi tôi là “Anh”. Chị Nga có chút căng thẳng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt chị dính chặt tôi từ khi tôi bước vào phòng.
Ngồi xuống thành giường, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay chị và bàn tay chị Nguyệt, tay kia đưa lên vuốt sợi tóc xòa trên trán của chị, sau đó ôm lấy bầu má có chút đầy đặn hơn, mượt mà và ấm áp.
– Anh yêu em!
Chị khẽ cọ má vào lòng bàn tay tôi, bàn tay chị dùng sức nắm chặt lấy bàn tay kia của tôi, bàn tay tôi cũng xiết lại, cùng bàn tay chị Nguyệt, bàn tay của ba chúng tôi cùng siết chặt lấy nhau.
– Mọi chỉ số đều bình thường, mẹ khỏe con khỏe. Nào Thắng chuẩn bị đẩy vợ vào phòng hộ sinh nào.
Tiếng chị Hoài vang lên.
Tay tôi không rời tay chị Nga, cùng đẩy chiếc giường về phía phòng hộ sinh. Chiếc giường dừng lại trước cánh cửa tự động của phòng hộ sinh, tôi cúi xuống cái bụng to tròn lùm lên của chị, áp tai xuống cảm nhận nhịp đập của hai đứa con đang chuẩn bị chào đời, một cảm giác hạnh phúc trào lên làm tôi lâng lâng.
– Bố mẹ đang từng giây từng phút để bế các con trên tay. Nhanh nhé, hai con.
Tôi khẽ nói, trước khi nhấc đầu lên để hôn lên khuôn mặt đầy chờ mong và hạnh phúc.
– Bố cảm ơn mẹ!
Tôi khẽ nói khi môi rời đôi môi của chị.
Lưu luyến rời bàn tay của chị Nga khi chiếc giường được đẩy qua cánh cửa tự động. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng ngày một mạnh, thêm một chút sốt ruột, chờ mong. Gia đình tôi chuẩn bị lại lớn thêm.
Nghĩ cũng kỳ lạ, ban đầu gia đình của tôi, chỉ có cô Duyên và tôi, sau đó chị Nga xuất hiện. Khái niệm gia đình đối với tôi trong suốt bao nhiêu năm chỉ có ba người, cha mẹ đối với tôi rất mờ nhạt. Thế rồi, bố mẹ tôi xuất hiện, gia đình tôi có vẻ trở thành đúng nghĩa một gia đình. Sau đó, tiếp tục mở rộng khi có thêm bà Bích và cô Thương. Chuẩn bị trở thành tứ đại đồng đường, khi hai đưa con tôi ra đời. Không, sẽ rất nhanh là ba đứa.
Tôi quay người khắp những khuôn mặt thân yêu, cũng đang đầy chờ mong chào đón thế hệ tiếp theo của gia đình. Ánh mắt tôi dừng lại chỗ chị Nguyệt, tôi giơ tay để chị tiến lại gần. Ôm lấy chị, đưa tay vuốt nhẹ lên cái bụng đang lùm lên của chị. Thêm một cảm giác tự hào và mãn nguyện trào lên.
Bố tôi cũng tiến đến, vỗ mạnh lên vai tôi.
– Nhà mình ngày một lớn. Trách nhiệm của con cũng ngày một lớn hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng kiên định.
– Vâng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55