Như thường lệ tôi sẽ đến sớm hơn một chút so với giờ hẹn. Người phục vụ đưa tôi vào phòng riêng chị Nguyệt đã đặt. Chỉ sau một chén trà, chị Nguyệt cũng đến, đi cùng chị là còn một người phụ nữ lạ mặt. Nhìn theo phong cách ăn mặc thì phóng khoáng hơn chị Nguyệt, chị Nguyệt vẫn mặc cái quần jeans tôi mua, chỉ khác chiếc ao thun bó cổ tròn màu trắng. Bạn chị cũng mặc tương tự, nhưng chiếc áo thun lại khoét sâu xuống khoe ra hõm ngực hình chữ V. Bạn chị trông khá xinh, trang điểm đậm, người mảnh mai.
Tôi đứng dậy chào hai chị, sau đó đợi các chị ngồi xuống tôi mới ngồi vào chỗ của mình phía đối diện.
– Giới thiệu với em, đây là chị Phượng, bạn chị và là Giám đốc văn phòng luật, đối tác của Ngân hàng chị. Còn đây là Thắng, bạn mình.
– Chào em. Rất vui được biết em.
Giọng chị khá cao và đanh, dấu hiệu của người mạnh mẽ và quyết đoán. Đó là sơ đoán của tôi khi quan sát chị.
– Em cũng rất vui được biết chị.
Sau đó tôi cũng không nói thêm nữa, mà dành cho chị Nguyệt làm chủ.
– Thế này đi, hôm nay không phải bữa ăn ngoại giao, mọi người cũng không cần khách khí. Làm quen rồi thì cứ tự nhiên.
Chị Nguyệt mở lời khi thấy chúng tôi khách sáo. Tôi liền giành quyền chủ động.
– Vậy được, em cũng không giữ kẽ nữa. Trước lạ sau quen, chị là bạn của chị Nguyệt, có lẽ sau này cũng là bạn của em. Em trước hết kính chị một ly.
Tôi lấy chai rượu, rót cho các chị trước, mỗi người nửa chén và rót cho tôi đầy chén. Sau đó nâng ly lên, đưa ra phía trước, các chị cũng nâng ly cụng nhẹ vào ly tôi, rồi cả ba cùng đưa ly uống hết.
– Về tên chị Nguyệt đã giới thiệu, em không nói lại nữa. Em sẽ giới thiệu thêm về bản thân, để thêm biết thêm thân. Tuổi hai mươi bảy, không trẻ không già. Hình thể, như chị thấy, rất được đó là lời khen khiêm tốn mà em hay nghe, chi tiết thì không nhiều người biết. Nhưng đã biết rồi thì thường sẽ không khen nữa, vì không có lời để khen.
Tôi liếc mắt sang chị Nguyệt, chị cũng nguýt tôi một cái rồi lảng đi. Tôi lại đưa mắt nhìn chị Phượng, thấy rõ sự hứng thú của chị.
– Tính tình, nghe nói là rất được, em thì thấy rất được, cái này chắc do trải nghiệm của từng người. Em hy vọng sẽ có đủ thời gian cho chị cảm nhận. Sự nghiệp, chắc chị Nguyệt nói với chị rồi, em không nói thêm nữa, nhưng mà tương lai sẽ chỉ có thể từ tốt đến rực rỡ. Gia thế, cái này em không giới thiệu, sau này các chị sẽ dần biết, để tạo một chút bí ẩn hấp dẫn các chị. Giới tính, rất thẳng, thẳng đến vô cực.
Nói xong, tôi không thấy các chị phản ứng chỉ là sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng. Sau đó, chị Phượng đột nhiên bật cười, càng cười càng rũ ra. Chị Nguyệt không cười, nhưng ánh mắt nhìn tôi có chút cảnh giác. Sau khi đã cười sảng khoái một tràng, chị Phượng với tay lấy chai rượu, rót ba ly đầy.
– Rất tốt. Đủ tự tin, đủ phóng khoáng, đủ ấn tượng. Chị thích. Nào… mời em.
Tôi cầm ly rượu nâng lên cụng ly với chị và chị Nguyệt. Tôi ngửa cổ đổ hết ly rượu vào mồm, chị Phượng cũng vậy, chị Nguyệt đưa lên uống một ngụm, rồi hơi chần chừ không biết nên đặt xuống hay uống tiếp.
– Các chị không cần uống hết đâu, uống bao nhiêu thì uống. Rượu bất khả ép mà.
Tôi giải vây cho chị Nguyệt. Rồi quay sang chị Phượng.
– Chị Phượng có vẻ rất phóng khoáng, sôi nổi. Còn chị Nguyệt lại đằm thắm, dịu dàng. Tính cách của hai chị có thể nói là trái ngược. Sao hai chị lại thân với nhau được?
– Khó nói, bọn chị chơi với nhau từ bé, học cùng nhau đến hết cấp ba, chỉ đến đại học mới tách ra, nhưng vẫn thân. Hồi còn đi học, bọn chị dính lấy nhau đến nỗi mọi người nghĩ bọn chị yêu nhau.
– Gì mà yêu nhau…
Chị Nguyệt có lẽ vẫn không quen cách nói của chị Phượng, mặt đỏ lên ngượng ngùng đẩy chị Phượng, kèm theo những cái véo.
– Còn gì nữa. Mày bỏ chồng, tao cũng liền về bỏ ngay lão chồng tao.
Ngay lúc đó, người phục vụ gõ cửa và đi vào, bày đồ ăn lên mặt bàn, tiếng cười chí chóe của các chị mới ngừng lại.
– Em tự nhiên thấy ghen với tình yêu của hai chị. Chúc tình yêu của hai chị mãi bền vững!
Sau khi đồ ăn đã sẵn sàng, rót cho hai chị ly vơi và tôi ly đầy, tôi nâng cốc lên. Dưới mặt bàn, chân tôi bị một cái đá, chị Nguyệt trừng mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười đưa ly rượu lên rồi ngửa cổ làm một hơi, rất tự nhiên, tôi gạt cái khăn ăn rơi xuống và cúi xuống nhặt cái khăn, tay quơ ra bắt cái chân chị dùng hai gối kẹp lại. Chị hơi rẫy chân để rụt ra, nhưng một phần sợ chị Phượng phát hiện, phần khác tôi kẹp khá mạnh, sau mấy cái rẫy, chị cũng đành để vậy. Tôi rót cho mình một chén, tay phải nâng ly rượu, tay trái đưa xuống dưới đặt lên bàn chân vuốt ve. Chị chợt rùng mình và sau đó khựng lại, mặt đỏ lên, đôi đũa dừng lại trên không.
– Sao vậy?
Hành động của chị rơi vào mắt chị Phượng.
– Không… không sao.
Chị Nguyệt bối rối khôi phục hành động. Tôi vẫn tự nhiên nâng ly đưa lên uống một ngụm, tay trái vuốt ve chân chị. Mặt chị vẫn đỏ, người hơi run lên, ánh mắt chị chợt dại đi, rồi trở nên nóng bỏng.
Chị Phượng nhìn chị với ánh mắt nghi hoặc, rồi lại liếc sang tôi vẫn tự nhiên cầm ly uống thêm một ngụm. Mắt chị Nguyệt càng trở lên long lanh, tôi nhìn thấy sự hưng phấn run rẩy lan trên mặt chị khi ngón tay tôi gại lên mu bàn chân chị. Nhìn chị, tôi mỉm cười, rồi dừng tay, hai đùi mở ra để chị rút chân về. Chân chị vẫn đặt nguyên trên đó, kèm theo cái cọ nhè nhẹ. Tôi lại đưa tay xuống, vuốt ve chân chị.
– Hai người quen nhau lâu chưa?
Chị Phượng đột nhiên hỏi, có lẽ hành động của chị Nguyệt làm chị Phượng có chút nghi ngờ. Tôi không trả lời, mà rót thêm rượu cho ba người, cũng đợi xem chị Nguyệt có sẽ như thế nào. Chị Nguyệt không phản ứng, mắt chị vẫn mơ màng, lại có chút ngơ ngác. Tôi bèn nói.
– Chị muốn nghe câu trả lời nào? Lý trí hay cảm xúc?
– Thế nào là lý trí? Thế nào là cảm xúc?
Chị Phượng có chút không hiểu, hỏi lại.
– Lý trí là vừa mới gặp đã quen. Cảm xúc là như quen từ kiếp trước.
Chị Phượng đơ lại, rồi chợt phá lên cười.
– Được, một ly cho câu trả lời của em.
Nâng ly lên, cả hai chúng tôi cùng sảng khoái một hơi cạn. Chị lấy chai rượu, rót cho chị và tôi, ly chị Nguyệt vẫn chưa uống. Chị cầm ly của mình lên, quay sang chị Nguyệt chạm vào ly của chị.
– Cảm xúc thế nào?
– Cảm xúc gì?
Chị Nguyệt hơi ngơ ngác.
– Cảm xúc như từ kiếp trước ấy.
– Cái gì mà kiếp trước… Thắng nói linh tinh đấy.
Chị Nguyệt đã hiểu, mặt lại càng đỏ hơn, giọng vút lên luống cuống. Chị Phượng giọng ra vẻ cảm thán.
– Xong… Vừa bỏ chồng theo nó, giờ lại phải theo nó tìm kiếp trước.
– Chị Phượng, quen được hai cô gái xinh đẹp như các chị là diễm phúc, mà có lẽ chỉ có người đàn ông đã tu từ kiếp trước mới gặp được.
Câu nói hơi khiên cưỡng một chút, nhưng vừa tâng bốc chị Phượng, vừa nhắn nhủ với chị Nguyệt. Chị Nguyệt lại càng mơ màng, còn chị Phượng cũng chợt lóe lên chút hưng phấn.
– Nào cho em cảm ơn kiếp trước một chút.
Tôi nói xong, rồi dứt khoát ngửa cổ đổ ly rượu vào mồm. Chân chị Nguyệt bắt đầu cọ trên đùi tôi lên xuống. Hai đùi tôi cứng lại, báo cho chị biết, tôi cũng hưng phấn.
– Kiếp trước thì sao? Kiếp này sẽ thế nào?
Chị Phượng có chút mung lung, chị cũng chợt chùng xuống. Tôi cũng rót cho mình thêm ly rượu, chậm rãi uống, lựa từ ngữ thích hợp.
– Kiếp trước, kiếp này có lẽ là sự nối dài của sợi dây định mệnh. Sợi dây sẽ tiếp tục dài ra theo những chân của cuộc đời.
Tôi hơi dừng lại một chút, rồi nhìn chị Nguyệt.
– Sẽ có vô số sợi dây như vậy cùng tiến về phía trước, có thể sẽ đi ngang qua nhau, có lẽ có vô số lần đi ngang qua nhau, sẽ có một lần có duyên để hai sợi dây quấn vào nhau để cùng đi tiếp.
Tôi chậm chậm đưa ly rượu lên uống một ngụm, tự nhiên như chợt ngộ ra, đúng cuộc đời là một sợi dây, nếu mình luôn thẳng thớm thì dù những sợi khác có quấn lấy cũng sẽ không bị rối. Giọng tôi chợt trầm xuống, có chút sâu xa.
– Hai sợi dây kiên định tiến lên sẽ tạo thành một sợi dây nhiều màu sắc đẹp đẽ. Nhưng nếu một sợi lạc bước, có thể sẽ tạo thành một nút rối, nút rối càng nghiêm trọng nếu cả hai đều quẩn quanh gỡ rối, khi cuốn thành một nhùi, sợi dây sẽ đứt ra.
Diễn tả bằng lời cũng có chút khó khăn, tôi dừng lại, ngón tay vô thức gãi liên tục lên chân chị Nguyệt, chân chị run rẩy, sự run rẩy truyền lên đùi tôi, làm bụng tôi cũng nóng lên.
Không khí giữa ba chúng tôi có chút trầm lắng, có chút mờ ám. Cả ba chúng tôi đều im lặng theo đuổi những suy nghĩ của mình, chị Phượng nhấc ly lên uống, rồi suy tư, rồi lại rót. Chị Nguyệt cũng cúi đầu, thỉnh thoảng ngước mắt lên long lanh nhìn tôi, người chị run rẩy thấy rõ khi ngón tay tôi vuốt, gãi chân chị. Tôi cũng im lặng, chưa rõ mình sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi chị Phượng đã uống vào mấy ly, mặt chị càng trở lên đỏ rực. Tôi gắp vào bát chị một miếng cá, rồi đưa tay cầm lấy ly rượu của chị uống vào.
– Chị ăn đi, uống thêm là say đấy.
Hành động của tôi làm chị dứt khỏi suy tư, chị lại trở lên nhiệt tình.
– Hahahah… mấy lời của em tuy lung tung, nhưng nghĩ kỹ cũng đúng. Sợi dây là mình, rối cũng do mình, bước tiếp cũng do mình.
– Chị này… mất bao nhiêu chất xám mới ra được, mà chị lại bảo lung tung. Haizzz… làm em tưởng mình cũng cỡ Hegel.
– Hahahah… không được như Hegel, nhưng đủ ấn tượng. Chị tự nhiên muốn làm sợi dây quấn lấy em.
– Em đang có sợi dây của mình rồi. Chị không sợ sợi dây kia làm rối, thì em cũng không ngại.
Tôi cúi xuống, nói nhỏ với chị, nhưng đủ lớn để cả ba nghe được. Chị Phượng nheo nheo mắt, nháy với tôi, cũng giả vờ hạ giọng…
– Nếu không chị quấn lấy sợi kia nhé.
– Hì… chị phải hỏi sợi dây kia kìa, chứ em cũng đang quấn lấy sợi dây kia, không buông cho chị đâu.
– Hay là em buông một chút, để chị quấn lấy sợi dây kia, rồi em hãy quấn.
Tôi bật cười sảng khoái khi thấy mắt chị Nguyệt đang tóe lửa, môi mím chặt.
– Ý nghĩ rất táo bạo, tuy có chút thách thức, nhưng mà em thích. Bật mí với chị, em chưa bao giờ được gỡ rối…
Chị Nguyệt đột ngột giơ chân đập mạnh vào đùi tôi, rồi hạ chân xuống đá tiếp vào mấy cái vào chân tôi.
– Ui…
Cú hạ chân đột ngột của chị, làm cơ đùi đau nhói. Chị Phượng quan tâm hỏi.
– Sao vậy?
– Ah… không sao. Sợi dây của em có biểu hiện rối.
Chị Phượng chợt ngẩn ra, rồi nhìn xung quanh, sau đó phá lên cười.
– Cầu được ước thấy. Vậy chúc em gỡ rối thành công.
Chị nâng ly lên và cụng với tôi. Tôi cũng nhiệt tình cụng với chị. Sau đó câu chuyện của tôi chúng tôi cũng vui vẻ hơn, không khí thoải mái cũng kéo chị Nguyệt vào.
– Hai người đàn ông cùng vào cửa hàng mua thiệp, một người mua mười tấm thiệp “Em là tình yêu duy nhất của anh”, một người cũng mua mười tấm thiệp “Em là tất cả của anh”. Theo chị người đàn ông nào đáng tin cậy hơn?
Tôi nâng ly lên, hướng về chị Phượng hỏi. Ngẫm nghĩ một lát, chị Phượng trả lời.
– Chị sẽ chọn “em là tất cả của anh”.
Tôi không trả lời, lại quay sang chị Nguyệt.
– Còn chị?
– Chị nghĩ giống chị Phượng.
– Tại sao hai chị lại chọn như vậy?
– Làm gì có loại người cùng lúc yêu mười người mà lại đều là duy nhất. Người sau chị cho rằng ít nhất anh ta cũng trung thực hơn một chút.
Chị Nguyệt cũng gật đầu đồng ý. Tôi gắp một miếng cá, nhai nuốt, rồi chậm rãi chiêu một ngụm rượu.
– Các chị có biết tình yêu là gì không? Các chị nghĩ thật kỹ nhé hãy nói nhé.
Cả hai chị đều trầm tư, một lúc cũng không ai mở miệng nói.
– Hầu hết mọi người đều lý tưởng hóa tình yêu, trong khi nghĩ kỹ, em tin chắc rằng không ai có thể định nghĩa cụ thể tình yêu là gì. Các nhà thơ đều dùng những từ trạng thái rất mung lung và lợi dụng sự không rõ ràng về từ ngữ để miêu tả tình yêu, nhưng em tin rằng, bản thân họ cũng mông lung không kém để định nghĩa tình yêu. Họ hoặc yêu rất nhiều người hoặc không yêu ai.
Tôi dừng lại một chút để nhìn các chị, cả hai đều đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.
– Nếu các chị đọc các tác phẩm văn học, chị sẽ thấy tình yêu sẽ được miêu tả qua sự cảm kích, sự quan tâm, sự thấu hiểu, sự hâm mộ, sự dịu dàng, sự hấp dẫn của hình thể… Đúng không?
Cả hai chị đều gật đầu.
– Vậy nên em tin, một người có thể yêu duy nhất mười người. Còn anh chàng “em là tất cả” mới thực sự là giả dối. Anh ta chọn một câu nói không có tí ý nghĩa thiết thực, bản thân anh ta có lẽ không biết là cái mình thích là gì, có lẽ anh chỉ có mục đích “muốn”.
– Em nghĩ thế thật à?
– Vâng, nếu tình yêu thể hiện qua sự quan tâm, sự ngưỡng mộ, sự hấp dẫn, sự cảm kích… thì lại có thể định tính được. Như vậy, chị hoàn toàn có thể nói yêu nhiều hay ít qua sự định tính của tình cảm.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ.
– Vậy em có thể nói em yêu chị, chị nên tin vì chị đã hấp dẫn em bằng hình thể của mình… ha… ha… nhưng đừng nhầm lẫn với tình yêu mà chị đang nghĩ… và đừng ghen nếu nghe em nói với người khác.
Tôi nói với chị Phượng, rồi nhìn sang nói với chị Nguyệt.
– … chị hãy quan sát thật kỹ hành động, cảm xúc, lời nói của em và cả những cảm xúc của chị nữa. Chị phải là chủ thể để xác định đó thuộc loại tình yêu nào…
Hớp một ngụm rượu, tôi từ từ nói tiếp…
– … cuộc đời có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều và nhiều phấn khích hơn… Các chị đừng nhìn em như vậy, em sẽ rất bối rối đấy, quá nhiều cảm xúc trong ánh mắt các chị.
Tôi nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt chị Nguyệt, sự nhẹ nhõm trong mắt chị Phượng. Chị Phượng bật cười sảng khoái.
– Ha… ha… sau bốn mươi năm cuộc đời, mới có người nói với chị về tình yêu một cách rõ ràng như vậy… không ngờ lại từ anh chàng mới hai mươi bảy tuổi.
– Cái gì mà mới… chị làm em hơi chạnh lòng. Chị bị quá nhiều quan niệm cổ lỗ sĩ bó buộc… Haizzz…
– Không đúng à?
– Không, em đang nói chuyện với tư cách là chàng trai nói với cô gái.
Các món ăn đã hết, chai rượu soju cũng cạn, tôi cũng chỉ cảm giác có chút nóng, chút hưng phấn và thoải mái. Rất thoải mái.
– Các cô gái! Cảm ơn các vì có một buổi tối thật vui. Cũng cảm ơn vì các cô đã bị hấp dẫn. Và cảm ơn chị Nguyệt vì làm chủ bữa tối nay.
Tôi nâng ly còn chút rượu cuối cùng và uống nốt.
– Em đang nghĩ liệu tiếp theo em có thể được làm chủ không?
Chị Nguyệt gật đầu, chị Phượng tủm tỉm cười hỏi lại.
– Có sợ sợi dây của em rối thêm không?
Tôi không nói chỉ cười, chị Nguyệt đẩy chị Phượng một cái.
– Thích thì nhận lời, nhiều chuyện làm gì.
– Vậy… Đi!
Tôi cũng không hỏi thêm nữa, chủ động đứng dậy, mở cửa đợi các chị đứng lên và đi ra.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55