Không thể tin là những lời vừa rồi là những lời thật lòng của Ngân. Vì tôi biết, 1 cô gái không bao giờ dám nói những lời này với bất kỳ thằng đàn ông nào mà cô ấy không yêu thật lòng. Vì đây là những lời… nhạy cảm… nên họ cũng không bao giờ dám nói đùa. Vậy chứng tỏ, Ngân đã yêu tôi nhiều đến mức nào, tôi đều cảm nhận được… rồi tay tôi trong vô thức luồn qua và ôm lại Ngân, đây là cái ôm ấm áp mà từ khi mẹ mất, chỉ có chị tôi ôm tôi như vậy… Nhưng bất chợt, chị gái hiện lên lại trong trí não của tôi, chị gái chấp nhận độc thân để nuôi thằng em trai này, chấp nhận làm “mẹ đơn thân” chỉ vì thằng em chưa trưởng thành. Nếu mình đáp lại Ngân liệu rồi mình còn quan tâm đến chị nữa không? Không được… tôi vội buông Ngân ra…
– Cậu là đồ ngốc… chắc chắn tôi sẽ không giống tên Sơn đê tiện đâu, cậu yên tâm! Tôi sẽ dẫn cậu đến gặp những người bạn của tôi…
– Vậy à, chỉ cần là bạn anh thì sẽ là bạn của em…
– Được vậy thì ok, hy vọng cậu thích những người bạn này…
– Chắc chắn là thích rồi, hihi…
Tôi cũng vui vẻ theo Ngân, công nhận cô nàng rất dễ thương, hy vọng tôi sẽ sớm có tình cảm với cô ấy, để cô ấy không buồn vì tôi. Rồi bỗng nhiên tôi thấy có 1 gia đình nhỏ tổ chức sinh nhật ở cái bàn cuối quán. “Uả quên gì à ta?” Tôi nhớ có cái gì đó phải làm… Thôi chết, mốt là sinh nhật của chị rồi…
– Ngân à, tôi giao quán lại cho cậu 1 chút nhé…
– Ơ, anh đi đâu à?
– Ừa, chuyện này khá quan trọng…
– Em muốn giúp anh…
– Tan làm tôi nói cho cậu, bây giờ xem quán giúp tôi nhé…
– Dạ anh yêu!
– Ừa, cảm ơn cậu…
Tôi vọt 1 phát nhanh hết tốc lực về nhà thằng Khoa, đồng thời gọi luôn cho cái Linh đến…
– Uầy, tao đang ngủ trưa mà mày gọi tao làm con mẹ gì vậy Trung! – Thằng Khoa ngáp dài…
– Sao vậy Trung? Định đến khoe bạn gái à? – Linh có vẻ hơi không vui…
– Nghĩ sao tao khoe bạn gái? Tao tập hợp bọn mày lại là vì tao xem quên mất cái việc quan trọng.
Cả 2 đứa kia cùng nói:
– Đừng có nói mày quên vụ sinh nhật chị Tâm nhá?
Tôi: Ơ… tụi mày đọc được suy nghĩ của tao à?
Linh: Em trai như mày tốt ghê luôn á… Để người ngoài bọn tao lo hết…))
Tôi: Xin lỗi… tại chuyện của tên Sơn đê tiện làm tao suýt quên…
Linh: Hay là chuyện của Ngân nhỉ, có lẽ mày đang yêu con nhỏ đó rồi phải không…
Tôi: Tao… tao làm gì yêu nó, tao chỉ xem nó là bạn thôi…
Linh: Mày đừng giấu diếm, con nhỏ xinh đẹp như vậy, lại còn yêu mày nữa… mày không yêu thì mới là lạ đấy.
Khoa: Thôi thôi, mày đừng giấu diếm nữa. Đang hẹn hò với hoa khôi rồi chứ gì?
Tôi: Không!!!
Tôi: Thôi dẹp chuyện này đi, chuyện tao với Ngân tự giải quyết… vào vấn đề chính này!
Khoa: Tiệc sinh nhật à? Tụi tao chuẩn bị sẵn hết rồi! Đồ dùng ở trong phòng ấy!
Tôi: Ờ, cảm ơn mày nhiều… à mày kiếm ra món quà nào chưa?
Khoa: Đây này! Sợi dây chuyền bạc nhé?
Khoa lấy ra 1 hộp nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền bạc có mặt là hình ngôi sao được đính đá màu xanh lam phản chiếu ánh sáng rất chi là đẹp… Ối dà, ngay cả tôi còn thích nữa huống chi là bọn con gái…
Tôi: Này, mày chọn thật à Khoa? Mày thật là biết chọn đấy!
Khoa: Không! Tao không chọn, là Linh chọn đấy…
Linh: Ờ, là tao, tao và Khoa đã dành khá nhiều thời gian mới chọn được…
Khoa: Ê! Không phải là 1 mình mày để dành cả buổi chiều để chọn à…
Tôi: Cái gì?? Cả buổi chiều ư… đùa à…
Linh: Tao…
Tôi: Này, đây chỉ là 1 chuyện nhỏ thôi… sao mày lại cất công thế chứ…
Linh: Tao… uầy, chọn đẹp phải kiên trì chứ…
Tôi: Cảm ơn mày… chuyện này, tao sẽ báo đáp… thật đấy…
Linh khiến tôi cảm động, vô thức tôi luồn tay ôm cô ấy vào người… Ôi Linh ấm quá… Hơi thở của cô ấy phà ngay vào cổ tôi khiến tôi kích thích…
Linh: Này… buông ra… coi nào… ngộp thở… hụ hụ…
Tôi: Xin lỗi… tao vui quá… món quà ý nghĩa này sẽ khiến chị tao rất thích…
Linh: Ừ… chỉ cần mày… đừng quên tao… là được rồi… hì hì…
Tôi: Cái đồ ngốc này… mày là bạn thân tao lâu rồi… sao mà tao quên mày haha…
Linh: Hừ…
Khoa: Aí chà… như cặp tình nhân nhỉ… hết Ngân đến Linh… mày đào hoa thật Trung à?
Tự nhiên Linh đến cho thằng Khoa 1 cái vả vào đầu nhẹ nhẹ nhưng vẫn gây tiếng “bép”…
Linh: Cấm nói bậy nha…
Tôi: Mày nói cái mẹ gì vậy, không biết ngượng à…
Khoa: Thôi lỗi tao lỗi tao, xin lỗi… móa đau vl…
Tôi: Vậy là chuẩn bị xong hết rồi, tối hôm đó tao sẽ dụ chị đi chơi để tụi mày chuẩn bị… tất cả theo kế hoạch nhá…
Linh, Khoa: OK!!
Tôi vui vẻ giữ lấy cái hộp quà mà Linh đã chọn cho tôi cả buổi chiều, tôi rất thích… và có lẽ chị cũng vậy. Sau này, tôi sẽ làm gì đó để báo đáp Linh.
Trong lúc này, ở quán cafe Hura, có 4 thằng đàn em của tên Huy đến gây sự. Ngân đã ra sức nhẫn nhịn với khách hàng, nhưng bọn nó càng lấn đến:
– Xin các anh hãy tự trọng, đây là quán cafe. Không phải là nhà các anh, nếu các anh không dùng nước. Đề nghị các anh hãy ra ngoài vì có rất nhiều người cần phục vụ ở đây.
Có 1 tên có 1 vết sẹo ngay má, nhìn trông rất dữ tợn, nhìn vào Ngân:
– Aí chà, cô em xinh tươi phết, đi với anh, anh cho tiền, hahaha…
– Xin anh tự trọng, đề nghị anh ra khỏi quán!
– Sao hả, mày là cái thá gì mà tao phải nghe mày, 1 con nhân viên quèn. Chắc là đêm đi khách nữa mới có tiền hahaa…
Ngân không kìm nổi tức giận, cho hắn ta 1 cái bạt tai, hắn ta liền đáp lại 1 cái bạt tai khiến Ngân ngã nhào xuống đất… Ngân bắt đầu khóc thét… Tên đó la lớn:
– Tên hèn quản lý Trung đâu? Ra đây coi nào?
– Cấm nói anh ấy như vậy! Mày chả xứng để anh ấy ra mặt gặp mày đâu – Ngân gặng nói…
– Á à? Chắc là yêu hắn ta rồi chứ gì? Phải rồi ha, hắn ta cứu mày mà!
– Thì sao? Tao yêu anh ấy đấy!
– Được, tao sẽ ở đây chờ đến khi nào hắn ta ra mặt! Tụi mày, ra chặn cửa quán! – Tên mặt sẹo ra lệnh cho 3 thằng còn lại…
– Dạ đại ca!
Tại căn biệt thự của thằng Khoa, tôi đi ra cổng thì thấy Linh đã ở đó. Thấy Linh đang ngồi 1 mình, tôi lén lại che mắt cô ấy…
– Này Trung, tao biết là mày rồi, bớt trò con nít đi…
– Chà chà, Linh trưởng thành rồi à, em chào chị Linh ạ…
– Thôi đi ông nội, nịnh tốt ghê đó… bảo sao con Ngân không đổ mày…
– Này, tao với Ngân chỉ là bạn thôi, đừng nói bậy…
– Vậy chứng minh đi…
– Chứng minh?
– Phải, chứng minh đi…
– But… how?
– Đi chơi với tao…
– Gì???
– Đi chơi với tao!
– Xời, tưởng gì… đi chơi như năm ngoái á hả, 3 tụi mình. Tao, Khoa và mày?
– Không! Lần này sẽ khác… chỉ có tao và mày thôi!
– Haha… ha… ha không mắc cười nghe mày, đùa không có vui…
– Tao không đùa với mày, mày chứng minh là mày không thích Ngân vậy thì mày đi chơi với mỗi mình tao thì mày không ngại rồi? – Linh quay đầu ra chỗ khác.
– Tao…
– Sao nào? Đi rồi nhớ hoa tiếc ngọc ở nhà không ai chăm sóc hả? Lẽ nào 1 cô bạn thân 7 năm không bằng 1 con nhỏ mới quen mấy ngày sao?
– Thôi… được rồi, muốn đi mấy ngày?
– 2 Ngày 1 đêm thôi…
– Fuck… đùa à, 1 nam 1 nữ đi chơi qua đêm?
– Sao nào anh bạn thân 7 năm của tôi? Tao có ép mày đồng ý đâu, thích thì đi không thích thì ở nhà VỚI NGÂN!
– Hmmmm… Ok! Được rồi, tao… đồng ý… dù sao cũng 1 công đôi việc.
– Đôi việc?
– Thì chứng minh tao với Ngân “trong sạch” và thứ 2 là báo đáp mày vì cả buổi chiều chọn quà cho chị tao, tao sẽ dành thời gian lại để đi chơi với mày…
– Hứ! Ai cần báo đáp?
– Thôi thôi… đừng có mà lươn lẹo… mà khi nào đi?
– Chuẩn bị nghỉ tết Tây kìa, 2 ngày đó, được không?
– Ờ cũng được! Gần đến ngày đó rồi tính!
– Tụi mày bàn cái gì vui vậy nhỉ? Định cho tao ra rìa à – Thằng Khoa từ đâu nhảy vào làm 2 bọn tôi giật mình.
Tôi: Tụi tao có bàn cái mẹ gì đâu… A đúng rồi, suýt quên, tối nay tao sẽ dẫn cái Ngân đến đây. Làm quen với nó nhé?
Linh và Khoa: Hả?? Lại là Ngân?
Tôi: Ừ…
Linh: Chắc chắn là thích cái Ngân rồi dắt ra mắt tụi tao chứ gì?
Tôi: Không… Thật ra… Ngân cần chúng ta giúp đỡ!
Khoa: Sao? Giúp đỡ?
Tôi: Đúng, tao không nỡ để Ngân gặp nguy hiểm nữa, cái bọn Huy và Sơn nó không tha cho Ngân. Tao nghe kể, tên Sơn và Huy đó là 2 anh em.
Khoa: Hèn gì, tao thấy bọn nó hay đi với nhau, mà mày nói bọn nó vẫn quay lại làm phiền Ngân à?
Tôi: Ừ! Trưa nay tao đập cho bọn hắn 1 trận rồi, kiểu gì cũng qua kiếm chuyện con Ngân để dụ tao ra thôi.
Khoa: Vậy thì nguy hiểm quá…
Tôi: Con bé còn không có bạn bè kia kìa, không ai bên cạnh bảo vệ đâu. Đó là lý do tao quan tâm Ngân đấy, cô ấy cần 1 người bạn, và nhiều hơn là 1 người bạn… à còn nữa, thế lực của bọn Huy rất mạnh nhé, tụi mình phải cẩn thận.
Khoa: Ừ, tao đồng ý. 1 Đứa con gái cần được bảo vệ, có lẽ tao nên ra tay trượng nghĩa…
Linh… Được rồi, bạn của Trung thì là… bạn của mình… OK thôi!
Tôi: Vậy được, 2 tụi mày đến quán lúc tan làm nhé, tao mua bia sẵn!
Linh và Khoa: OK!
Tôi chia tay 2 đứa kia và quay lại quán, thấy 1 cảnh tượng kinh hoàng. Có 3 thằng rất quen chặn cửa quán, đuổi hết khách đi. Con bé Quỳnh thu ngân vội chạy ra nói với tôi 1 cách ấp úng:
– Mau cứu… Ngân… cô… ấy… đang… gặp… nguy hiểm!
Tôi nghe Quỳnh kể hết chuyện vừa rồi, liền tức giận, tôi chạy nhanh tới cánh cửa ra vào. Cước 1 phát, 1 thằng giữ cửa bay vào trong 1 đoạn, còn 2 thằng tôi liền thi triển võ công có sẵn trong người. 1 Đạp và 1 đấm khiến 2 thằng đó ngã lăn ra đường.
Tôi bay 1 mạch vào quán, thì tên mặt sẹo quay lại đứng dậy:
– Ái chà, quản lý Trung! Cướp vị trí của anh tao và bây giờ trông ghê nhỉ!
– Mày muốn gì? Thanh toán rồi cút! Đừng để tao nói với mày bằng cánh tay và cái chân nhé!
– Úi zời ơi, ghê thế cơ á, hồi trưa mày đã làm gì mày biết rõ. Tao phải dạy lại mày là ai trên ai dưới!
Tên mặt sẹo rút con dao bấm lao về phía tôi, ngay lập tức tôi né nhanh, đá cánh tay văng con dao lên cao và tôi chụp con dao cắm vào đùi hắn ta. Tôi khuyến mãi cho hắn ta 1 cú đá ngay mặt lăn ra ngoài cửa. Tôi chạy tới xách cổ áo hắn ta lên:
– Nói! Mày là ai? Ai sai mày đến?
– Tao… không… nói… thì sao nào?
Tôi liền rút con dao khi nãy ra đâm thêm 1 phát nữa vào đùi của hắn ta, hắn ta đau đớn không chịu được…
– Tao… nói… Tao là… Hùng mặt sẹo… Tao… đến thông báo… cho… mày… tối… nay… thách đấu với mày ngay sân sau quán…
– Nói với tên chó kia là… Tao sẽ chờ!
3 thằng em định cứu thằng Hùng sẹo thì tôi ném tên Hùng đụng trúng 3 thằng kia lăn nhào ra đường cả.
Tôi trở lại vào quán…
– Này, các nhân viên hãy nghe tôi nói, tôi có lỗi trong chuyện này, vì tôi mà các bạn đã bị làm phiền. Tôi xin lỗi mọi người!
Và rồi 1 nhân viên nữ đến gần nói với tôi…
– Không! Anh không có lỗi, 1 lần nữa anh lại cứu tất cả bọn em rồi!
Tôi chợt nhớ Ngân, đang ngồi trong góc bếp khóc… Tôi chạy lại thì Ngân ôm tôi thật chật, tôi xoa lên đầu Ngân…
– Tôi xin lỗi, vì tôi mà cậu thành ra thế này!
– Không, lỗi của em, em đã khiến anh phải lo lắng rồi…
– Này, đồ ngốc… đừng khóc nữa. Tôi sẽ bảo vệ cậu! Nhất định là vậy!
– Dạ…
– Được rồi, cậu mệt thì vào phòng quản lý nghỉ đi, tôi sẽ thay cậu làm ca này.
– Nhưng mà…
– Nghe tôi, cậu đang xuống tinh thần, vào phòng quản lý nghỉ đi, để ở đây tôi lo, chỉ vì tôi mà cậu ra vậy!
– Anh tốt với em quá
Tôi bắt đầu vào vị trí của Ngân, bưng nước, rót cafe… Đúng là mệt thật nhưng tôi thích làm kiểu này hơn. Mồ hôi đã thấm ướt cả áo, 1 nhân viên nữ đến bảo tôi…
– Quản lý, anh thật là tốt, em chưa thấy ai như anh cả. Làm thay việc cho cả nhân viên, và công việc của nhân viên anh còn làm chăm hơn, anh đúng là quản lý mà lâu nay cả quán đều mong ước… Thôi anh nghỉ đi, hôm nay khách không nhiều. Giao lại cho em được rồi, anh vào chăm sóc Ngân đi.
– Hmmmmm… được rồi, anh giao lại cho em nhé, cảm ơn em nhiều!
– Dạ, anh yên tâm!
Tôi vào phòng quản lý đêm cho Ngân 1 cốc nước ấm. Thấy cô ấy đang nằm ngủ trên sofa rất ngon, Ngân đã cởi hết áo ngoài ra. Bên trong chỉ còn là 1 cái váy rất mỏng, tôi đã thấy cả đồ lót của cô ấy. Con cặc tôi đã cương lên rồi, trong đầu tôi đang chia phe đánh nhau… Ây dà, không hổ danh là hoa khôi, bộ ngực đó khiến tôi không cưỡng lại được, tôi liền chạm nhẹ 1 vài giây thì đầu tôi về phần thiện đã chiến thắng, tôi lập tức rút tay lại. Nhưng 1 vài giây là đủ để Ngân tỉnh dậy, có vẻ Ngân ngủ không sâu, cô ấy vẫn cảm nhận được tôi…