“Có rồi đây…”
Đâu? Em nơi nào sao anh không thấy, câu nói của em lại phát ra trong tiềm thức của anh rồi, không có bữa cơm ấm áp, không có nụ cười ngọt ngào của em, không có tiếng nói ấm áp sưởi trái tim anh không có, không có. Bây giờ căn phòng này chỉ có bóng tối cô đơn lạnh lẽo, lúc trước anh cũng sống như vậy mà, nhưng sau lúc đó anh không biết, từ lúc em đi, anh đã thấy đã cảm nhận được sự cô đơn nơi này rồi.
Anh biết thế nào là đau khổ thật sự rồi em ạ. Giờ em đang làm gì? Có nhớ anh không? Có ai ở nơi đó sưởi ấm em như những ngày em ở bên anh không? Ngân anh nhớ em nhiều lắm, trong đầu anh chỉ có những kỷ niệm nhẹ nhàng nhưng ấm áp khi bên em, em đã lấy trái tim anh đi về nơi ấy luôn rồi. Tôi mở cái công tắc đèn lên, ánh sáng le lói từ cái bóng đèn đó, nhưng sau ánh sáng này nó không chạm đến trái tim tôi, không sưởi ấm trái tim tôi giống như những ánh mắt ấm áp của em.
Tôi đặt bị đồ của em vào nơi thuộc về nó, nơi lưu giữ những kỉ niệm của tôi và của em, tôi tự dưng lại cười, tôi cười thật to để cho em biết tôi đang rất vui vẻ mà, không có đau khổ nào đâu, sống thật tốt nha em. Sau khi cười hả hê trong những dòng nước mắt, tôi với tay lấy cái quần thun ngắn và tiến ra phía sau nhà tắm, vừa đẩy cửa ra, tôi đã gặp nhỏ như và nhỏ bích, chắt 2 nhỏ này lại phòng trọ của bị chị nhỏ bích chơi đây, trên người tôi chỉ có cái quần, còn tất cả những thứ còn lại thì trân trân đón gió, nhỏ như nhìn tôi đôi má bỗng ửng hồng lên, không lẽ nhỏ này đó giờ chưa thấy thân hình thằng con trai này à, nhỏ bích nhìn tôi nhưng đôi mắt thì thể hiện một thứ gì đó rất khác biệt, má nhỏ không đỏ, ừ mà chắc tại vì mấy bữa nhìn trộm thấy hết rồi còn gì. Tôi lắc đầu ngán ngẩm kệ tụi này, liên quan zì tới tôi, tôi lướt qua 2 đứa nó như người xa lạ. Bỗng có một tiếng nói vang nhẹ bên tai tôi…
– Minh hồi sáng bị sao zạ – tiếng nhỏ Như vang lên…
Tôi bị sao à, tôi cũng chẳng biết mình bị gì nữa, thật sự tâm trí của tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, tôi quay người lại nhìn nhỏ nói lạnh lùng…
– Chẳng sao cả…
Tôi quay mặt lại và bước thẳng đến nhà tắm, từng dòng nước cứ nhắm thẳng vào mặt tôi, đau rát, lạnh buốt là những cảm giác mà xúc giác truyền đến não bộ, tôi ngâm mình trong nước lạnh, tôi muốn mình bị đóng băng đi, tế bào xúc cảm của tôi sẽ mất, nó sẽ bị đóng băng cho đến khi nào em trở về…
Ngâm mình trong dòng nước hả hê tôi bước ra ngoài xỏ đôi dép lào lạch bạch tiếng về phòng, tiếng cười, tiếng nói phát ra kế phòng tôi, nó lại làm tôi nhớ về những cơn hờn ghen vô cớ, sao khi cấu xé tôi hả hê, thì lại xà vào lòng tôi cười ríu rít. Một cơn gió lạnh thoáng qua, thổi trực diện vào tôi tê cóng, tôi nhanh chân bước vào phòng, khuôn bếp trống trơn, không có lấy một chén cơm, hay một tô cá kho em hay làm cho tôi. Tôi nhìn xung quanh bụng kêu réo dữ dội, đảo mắt khắp phòng thì chẳng còn thứ gì, tối này đành phải ăn mì gói vậy, tôi bước đến cửa hàng tạp hóa trước cổng và cũng là nhà của con bé trâm.
– Bán đồ chị ơi – tôi nói vọng vào nhà…
Một lúc sau có một bóng hình nhỏ nhắn tung tăng trong chiếc váy ngủ lụa màu hồng quyến rũ ra đến, nhỏ thấy tôi liền cười nhẹ nhàng như một lời chào, tôi thì đáp lại nhỏ một gương mặt buồn không chút cảm xúc…
– Anh mua gì dạ – tiếng nhỏ vang lên…
– Lấy anh 2 gói mì tÔm…
Nhỏ lục đục trong cái tủ bằng kính trong vắt một lúc thì móc ra 2 gói mì cho tôi, tôi trả tiền quay về phòng bỏ lại cho nhỏ một cảm giác lạnh te và thoáng thoáng chút buồn. Bật cái bếp gas nhỏ lên từng ngọn lửa cứ rì rào rì rào cháy, nước sôi, mì chính tôi bưng cả nồi ra mà ăn, khỏi đổ ra tô hay chén cho đỡ phải rửa nhiều, đỡ tốn nước rửa chén…
Tôi cứ thế mà ăn mà nuốt như một thằng bị bỏ đói 3 năm trời, chẳng mấy chốc cái nồi to đùng cạn nước, tôi ợ một tràng dài rồi quang cái nồi chở vào phòng, tắt đèn và ngủ. Sao hôm nay tôi không ngủ được có lẽ không có hương thơm nhè nhẹ của em chăng, chắc là vậy rồi tôi gác tay lên trán nghĩ vu vơ, tíc… tắc… tíc… tắc… tiếng đồng hồ lại cứ vang vang ầm ỉ, và tôi cũng thiếp đi…
Sáng ánh bình minh lại lên, hôm nay là chủ nhật tôi tắm rửa và đi làm… 1h… 3h… 5h… 8h… lại qua thế là thêm một ngày buồn tẻ không có em. Tôi cứ lao đầu vào công việc để, thôi không nhớ, không nghĩ về em. Về nhà tôi lại cứ tiếp tục mì gói và mì gói, tôi chẳng thèm nấu cơm, chẳng làm gì cả, và tôi lại ngủ, tay vẫn còn vương điếu thuốc, và chìm sâu vào giấc mơ ngọt ngào nơi có em…
Reng… reng… tiếng đồng hồ báo thức vang lên làm tôi giật mình thứ giất, tôi ngáp một hơi thật dài. Hít một hơi thật sâu vào phổi, và bước đến trường, hôm nay là ngày đầu tuần, và tất nhiên sẽ có một tiết thao thao bất tuyệt của lão hiệu trưởng, tôi lang thang trên đường, hòa theo dòng người đang hối hả buổi sáng, những chiếc váy bay phấp phới, những tà áo dài mỏng manh bay trong gió… tin… tin… tiếng bóp kèn quen thuộc của nó.
– Lên xe đi mày – tiếng thằng thành vang lên…
– Mày đi trước đi, tao muốn đi bộ một mình – tôi lạnh lùng đáp…
Nó có vẻ khá bất ngờ trước lời nói của tôi, ừ mà chắc ai cũng thế thôi, có thằng ngu nào đéo chịu đi xe máy mà lại thích đi bộ đâu, nó vút ngay xé gió bỏ lại sau lưng là những làn khói mịt mù. Tôi rảo bước một lúc thì cũng đến trường, tiếng nói, tiếng cười râm vang cả sân trường rộng lớn. Tôi đặt cái cặp xuống bàn và bước ra cái sân rộng rãi ấy để phơi nắng buổi sáng, sau một bài diễn văn dài thê tha, rồi xử lý cánh cảo, những vụ đánh nhau, hút thuốc, vô lễ đủ thứ.
45 phút trôi qua, tôi lại đi một mình lên lớp, nhưng sau hôm nay mấy đứa con gái trong lớp lại nhìn tôi như thế nhỉ, còn cả những đứa ngoài lớp nữa, tôi biết đéo bằng ai tính tình nóng nảy, cái bản mặt lạnh như băng không có tí cảm xúc nữa là. Tôi ngồi phịch xuống cái ghế cây, tự dưng tay tôi hôm nay lại tự đồng mò vào học bàn, tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm và rất dày, tôi kéo ra thì cả khoảng 5 – 6 bức thư gì đó bên ngoài để chữ cho mình làm quen nha… cái đéo gì thế này…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensex68.com/chay-tron/
Tôi cầm một đống thư trên tay rồi lại đặt xuống chắc có lẽ là mấy đứa đó gửi nhầm chắt là gửi cho thằng thành, chứ một người như tôi thì bao giờ được những điều đó, trong lòng tôi chỉ có em thế là đủ rồi. Tôi đút sấp thư trở lại vị trí ban đầu của nó, tôi tựa đầu mình vào vách tường 2 mắt nhắm nghiền lại, tôi cố cho mình một chút ít thời gian yên tỉnh, không bị ai quấy rầy, nhưng cái tụi này nó cứ láo nháo lên làm tôi không có được một 1s yên tỉnh, tùng… tùng… tiếng trống thân thuộc lại vang lên, từ xa thằng thành củng mới lê lết ở đâu cũng vừa vào, thấy tôi nó liền cười, nhưng còn tôi, tôi làm sao có thể cười khi vừa mất đi một thứ quá lớn.
– Xích ra tao zô cái coi – tiếng nó vang lên…
Tôi lặng thinh đứng dậy, để cho nó bước vào, tôi luồn tay vào học bàn móc đống thư ra để trên bàn…
– Của mày hay gì đó – tôi nói…
Mắt nó sáng rỡ lên, ừ thì thằng nào mà chẳng như vậy, tự dưng có 5 – 6 đứa con gái gửi thư thì cho dù bê đê cũng phải động lòng, nó đọc, rồi suy nghĩ bổng cái bản mặt nó vừa buồn vừa bất ngờ…
– Sặc… của mày sao đưa cho tao, trong này có nhỏ Mỹ Anh đẹp nhất khối đó mày…
Cái miệng nó như cái đài phát thanh vào buổi sáng, tất cả cặp mắt điều hướng về tôi khi nghe cái từ Mỹ Anh hay đại loại tôi được nhận thư vậy.
– Nhãm, có mày chứ tao làm gì có trong đó – tôi lạnh lùng nói…
– Đây nè ông nội, mày đọc coi có chứ Minh rõ ràng…
Nó chỉ tay vào hàng chữ nắn nót trên tờ giấy trắng, có tên tôi trong đó thật, nhưng có thì đã sao bây giờ tôi không quan tâm chuyện gì cả, thứ tôi quan tâm nhất là em giờ đang làm gì, ngủ chưa, ăn uống điều độ không? Những câu hỏi cứ lãng vãng trong đầu tôi, tôi mặc kệ cái gương mặt ngơ ngác của thằng thành. Tiếng bước chân thăng thoắt của tiếng bà cô chủ nhiệm, tiết đầu là tiết của bả, tôi chẳng nói gì, chẳng giơ, tay chẳng phát biểu. Thoáng chốc giờ học đã trôi qua, cả lớp đứng chào bã bất chợt bả lại nói…
– Minh lát tan học, cô có chuyện cần nói với em…
Tôi lắng nghe điều bã vừa nói, nhưng cũng chẳng phản ứng gì, tôi lạnh lùng, tôi không nói chuyện, không làm gì cả. Tôi lạnh lùng đến mứt mà thằng thành cũng phải toát mồ hôi lạnh ra… tíc… tắc… tíc… tắc. Thời gian vẫn điều điều trôi qua thoáng chốc cũng đã đến tiết giải lao 15 phút cũng đã đến, tôi rời khỏi căn phòng có tiếng nói cười đó tôi lẳng lặng lướt qua mọi người như một cơn gió.
Tôi bước chậm rãi lên từng bậc cầu thang, nhưng sau hôm nay nơi này lại ồn ào thế, địt mẹ lại đánh nhau nữa à, đánh sau không xuống mẹ cái sân trường dưới kia đi, cái đéo gì cũng mang lên đây, tôi đạp cánh cửa sắt mục nát ra, cả đám lăng xăng đang đám nhau ầm ỉ nơi này, máu me bê bết, nguyên một thằng to con hôm hổm đang nằm sấp dưới nền xi măng, trước mắt tôi là một thằng khá cao khoảng một 1m8, nghe tụi kia nói nó học lớp 12 và hình như là đại ca trường này thì phải, đại ca kệ mẹ mày chứ liên quan gì đến tao, tôi đi ven tường và bước ra hành lang, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong gió, một mái tóc ngắn ngang vai, một thân hình mảnh mai nõn nà, gương mặt trái xoan, hàng mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi chúm chím, thoáng qua đôi mắt của tôi, sao lại có con gái ở nơi này nhỉ, tôi tự đặt ra câu hỏi cho mình, bổng cô gái quay lại cười nhẹ với tôi, nụ cười này sao giống em quá, nụ cười luôn tha thứ lỗi lầm tôi gây ra, tôi đáp lại cho nhỏ bằng một cái gật nhẹ, nhưng tại sao tôi lại chào người con gái đó nhỉ, có phải lý do là nụ cười quá giống em không?
Hàng vạn câu hoỉ loay hoay trong đầu tôi, tôi mãi vẫn không thể tìm ra được một câu trả lời này, tôi đứng tựa vào lan can… tách… tiếng bật lửa quen thuộc lại vang lên, và theo sau đó là một làn khói trắng lại bay lên và hòa tan vào không gian. Cô gái tiếng chầm chậm lại tôi, chẳng mấy chốc nhỏ đã đứng gần tôi khoảng nữa mét, nhỏ lại cười, sau nhỏ dễ dàng cười quá, nhỏ giống em quá.
– Minh hút thuốc hả – nhỏ hỏi tôi…
– Sao biết tên tôi? – Tôi hỏi nhỏ…
– Biết chứ, mình tên mỹ anh học 10A2 – nhỏ tự giới thiệu…
Nói thêm về cái thứ tự trường lớp ở nơi này, A1 là lớp thuộc diện toàn vẹn còn A2 là dân học chuyên toán. Chắc nhỏ này thuộc dàng là học khủng khiếp đây, chẳng bù với tôi, thi đậu cái đéo gì mà rơi ngay cái lớp 10B2 này. Nhỏ vẫn nói vẫn cười, nhưng cái tên Mỹ Anh này hình như tôi vừa nghe ở đâu đó, à phải rồi thằng thành mới nói lúc nãy.
– Mình mới từ hà nội chuyển về đây, nên ít bạn lắm làm bạn với mình nha – nhỏ này sao dễ kết bạn quá, biết rõ về ai chưa mà đòi kết bạn rồi…
– Biết rõ tôi là người thế nào không? Mà đòi kết bạn – tôi nói lạnh…
– À thì… tên Minh, học 10B2, đẹp trai, học giỏi…
Uã tôi làm gì có những thứ đó trời, cái bản mặt tôi mà đẹp trai hả trời, tôi không biết mình đẹp ở chỗ nào nữa.
– Tôi mà đẹp trai à – tôi nghệch ra…
– Ừn, mỹ anh thấy đẹp mà – nhỏ cười…
Tôi cười khì trước câu nói của nhỏ, mà hình như tôi vừa cười phải không? Phải rồi tôi vừa cười với nhỏ, nụ cười từ lúc em ra đi.
– Uã mà hình như viết thư gì đó cho tôi phải hok? – Tôi hỏi nhỏ…
Gương mặt nhỏ đang bình thường bỗng má ửng đỏ lên, gương mặt nhỏ quay sang nơi khác như tránh ánh mắt dò xét của tôi, tôi ngước nhìn theo gương mặt của nhỏ, mặt nhỏ đỏ bừng bừng lên nhìn tức cười không chịu được.
– T… ui… t… ui – nhỏ lắp bắp…
– Tui làm sao? – Tôi xoáy nhỏ…
– Ơ… ờ… thì mới… về… tìm người… là… m… bạ… n… th… ôi – nhỏ nó vấp nghe buồn cười ghê gớm…
– Thật không – tôi nhướng mày lên nhìn nhỏ…
Nhỏ gật đầu lia lịa, tôi nhìn mà không thể nhịn cười, tôi xoa đầu nhỏ rối bum lên, nhỏ đánh vào tay tôi chải tóc lại…
– Cho tui số đt đi – nhỏ nói…
Ơi trời xin số đt mà nói cái giọng gì mà khó ưa zị trời, nhưng nói chuyện với nhỏ cũng vui nên tôi cũng cho…
– 09Xxxxbcs – tôi nói…
Nhỏ lưu vào cái đt của mình, rồi nhá qua coi thử phải hok hay là tôi cho bậy…
– Qua chưa – nhỏ nói…
– Rồi nè – tôi cầm cái đt lên đưa cho nhỏ coi…
Tùng… tùng… tiếng trống lại vang lên, tôi cùng nhỏ cùng nhau bước xuống, lớp nhỏ cũng gần lớp tôi cách khoảng 4 – 5 lớp gì đó. Tôi đưa con nhỏ về lớp, thằng thành ngó cái đầu ra khỏi cái khung cửa sổ nhìn ngơ ngác, nó ngơ ngác cũng phải mới lúc nãy thấy cái mặt âm binh cô hồn của tôi, thì bây giờ lại thấy gương mặt cười cười nói nói của tôi. Sau khi đưa con nhỏ về lớp thì đã gặp ngay cái ánh mắt dò xét của thằng thành và của nhỏ quyên, gương mặt nhỏ quyên thoáng chút buồn gì đó, nhưng lúc đó tôi cũng đâu quan tâm đến. Tôi ngồi phịch xuống ghế thì thằng thành đã bắt đầu tra hỏi…
– Ế… con nhỏ lúc nãy là mỹ anh đó…
– Ừ tao biết rồi – tôi đáp…
– Mày quen nó à…
– Cũng mới quen thôi, lúc nãy tao lên sân thường gặp…
– Con nhỏ này hay nhỉ…
Nó gật gà gật gù rù đắc ý, một thoáng sau thì bà cô vô tới… tùng… tùng… cuối cùng ngày học hôm nay cũng kết thúc tôi xách cặp ra về, thì nhỏ mỹ anh đã đứng đó từ bao giờ…
– Mình về chung nha – nhỏ đề nghị…
– Chung đường hok mà đòi về chung…
– Chung mà đường bcs phải hok…
– Ừ sao biết hay thế…
– Hì hì, điều tra mà – nhỏ cười đáp…
– Điều tra gì?
– Thôi hok có gì về yk trưa rồi…
– Ừ…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensex68.com/chay-tron/
Tôi ừ nhẹ một tiếng định ra về thì chợt nhớ lại cái câu lúc sáng của bà cô, tôi nhớ đến đó thì cô lại chậm rãi bước đến.
– Tôi bận một chút, mỹ anh xuống dưới nhà xe trước đi, nếu đợi hok được thì cứ về trước lát tôi về sau cũng được – tôi nói…
Nhỏ như hiểu ý tôi, nhỏ nghỉ “chắc bỏ quên cái gì đó rồi chứ gì”
– Ừm tui xuống trước lát minh xuống sau nha.
Nhỏ lon ton đi xuống thật tình sao nhỏ nhiều cái giống em quá, nhưng sự thật, nhỏ là nhỏ, em là em, tôi không thể đem nhỏ ra làm vật thế thân của em được. Tôi bước vào lớp cô đã ngồi đó tự bao giờ, tôi chẳng e ấp, lo lắng hay sợ hãi gì cả…
– Minh em ngồi đó đi – cô chỉ tay xuống ghế…
Tôi ngồi xuống tay đặt nhẹ lên bàn, chờ từng câu mắng của cô nhưng thật sự không phải cô nói một cách quan tâm đầy lo lắng…
– Em cứ xem cô như một người bạn, chúng ta sẽ nc như những người bạn được chứ?? – Cô hỏi…
– Dạ được – tôi đáp lạnh ngắt…
– Tuần rồi em có chuyện gì à – lại một người nữa chạm vào nỗi đau của tôi…
– Dạ không có gì…
– Thật không, tuần rồi em học sa sút lắm, mà cô thấy một chuyện rất lạ ở con người em – cô nhíu mày…
– Chuyện gì thưa cô – tôi hỏi…
– Dường như em sống tách biệt hoàn toàn khỏi lớp, em sống nội tâm phải không…
Tôi khựng lại, ừ mà cô biết điều đó cũng dễ hiểu thôi, nhìn thấy tôi lạnh lùng, ít nói cũng đủ hiểu rồi, với vả lại người lớn như cô cũng dễ nhận biết tâm lý học trò mà, tôi lặng thinh tiếp tục nghe cô nói…
– À mà còn một chuyện nữa, em hút thuốc phải không? – Cô hỏi…
– Dạ – tôi đáp dứt khoát…
– Tại sao em lại hút thuốc? – Cô hỏi…
– Thì nó giúp em giải tỏa những buồn bực trong lòng thôi. – Thật sự là nó cứu tôi trong lúc đoan bỏ tôi theo người con trai khác thì đúng hơn…
– Tại sao em không tìm một người bạn để nói chuyện…
– Bạn bè hã cô, em không tìm được một người như vậy – tôi đáp lạnh ngắt…
– Vậy cô làm bạn với em được không? – Cô hỏi tôi nhẹ nhàng…
Tôi im lặng một lúc, không gian bổng căng thẳng hơn bao giờ hết, không khí im phắt…
– Em không biết – tôi nói…
– Cô mong em sẽ làm bạn với cô, hãy xem cô như một người bạn được chứ, nếu có chuyện gì hãy cứ đến, cô sẽ giúp em giải quyết được chứ? – Lần đầu tiên tôi thật sự mới gặp một thầy cô nào quan tâm đến như vậy, có lẽ 100 người sẽ có một người như cô chăng…
– Dạ – tôi đáp…
– Thôi em về đi, trễ rồi, cô mong em sẽ cởi mở hơn với mọi người.
Tôi ừ nhẹ rồi bước ra khỏi lớp, từng câu nói từng câu chữ của cô cứ in hằng trong tâm trí tôi, có lẽ cô nói điều đó là đúng, đang miên mang với những lời cô nói, tôi bước dọc theo cầu thang từng bước chân chậm chạp cứ đều đều bước đi. Chẳng mấy chốc tôi đã bước đến nhà xe của trường, thấp thoáng xa xa có một cái bóng người nhỏ nhắn đang nghịch ngợm với chiếc xe đạp màu xanh lơ kia, thì ra là nhỏ hok lẽ nhỏ vẫn đợi tôi sao…
– Uã sao còn ở đây, chưa về à – tôi lay nhẹ nhỏ…
Nhỏ giật mình buông cái xe đạp ra làm ngã cái rầm, tôi khì cười nhìn nhỏ, đúng là bất cẩn quá mà.
– Ừa đợi nãy giờ nè – nhỏ cười…
– Tui nói lâu quá thì về mà, sao hok về đợi làm gì…
– Tại thích thì đợi thôi – nhỏ lè cái lưỡi ra…
– Này thì thích, bộ muốn làm gì là làm hã – tôi cóc nhẹ lên đầu nhỏ…
– Ui… da… sao quánh tui – nhỏ xoa xoa cái đầu…
– Thích thì quánh – tôi vò cái đầu nhỏ rối bù…
– Á… đừng có vò mà…
Nhỏ đánh bịch bịch vào người tôi, tôi bước lại đỡ cái xe của nhỏ lên, cũng may là chưa banh gì cả không lại bắt đưa về đến nhà…
– Về thôi cô nương – tôi nói với nhỏ…
– Ừa…
Chưa kịp chuẩn bị gì thì nhỏ đã nhảy tót lên xe, 2 cái tay thì nắm lấy vạt áo tôi phây phẩy, sao? Sao lại giống quá… thôi mặt kệ tôi chỉ cần hiện thực thôi. Tôi đạp bon bon trên đường, tôi lại đạp chân cứ đều đều trên chiếc bàn đạp, nhỏ thì cứ ở sau nắm lấy cái vạt áo của tôi, tôi cũng không nói gì, tôi vẫn chở nhỏ, nhưng sau con đường này giống con đường tôi đưa nhỏ quyên về nhà thế này, sau một hồi lang thang dưới nắng, thì tôi cũng phải dừng lại.
Két… tiếng thắng xe nghe ê cả răng, trước mắt tôi là một căn nhà khá bự một tầng trệt, một tầng lầu, cây cảnh thì đủ thứ xung quanh nhà, uã nhưng nhà nhỏ giàu thế này sao lại đi xe đạp nhỉ, có người đưa rước không sướng hơn sau, đảo mắt xung quanh thì… sặc… nhà nhỏ quyên ở đối diện không lẽ 2 đứa này là hàng xóm hã ta.
– Vô nhà chơi minh – nhỏ bước xuống…
– Thôi, lát phải đi làm rồi – tôi nói…
– Uã… làm gì – nhỏ cắn móng tay…
– Nói điều tra tôi mà không biết à? – Tôi cười…
– Ơ… nhưng… mà ai biết. – Nhỏ lắp bắp…
– Ngộ nhĩ thôi về à – tôi cười với nhỏ…
Nhỏ quay người dắt xe đi, tôi thừa lúc đó bay lại vò cái đầu nhỏ rối bù lên rồi chạy, phía sau tôi là tiếng hét rách trời của con nhỏ. Tôi chạy như điên để trốn con nhỏ, dừng chân lại thở một tí, thì một mùi hương nhẹ thoáng qua, đó là nhỏ quyên, và trên xe có thêm một thằng, và tôi dám chắc cái thằng đó là cái thằng bị tôi đấm vào mặt lúc trước…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63