– Mặc bộ quần áo mẹ để trên giường rồi đợi mẹ gọi.
Khi Bình chạy đuổi theo mẹ về đến nhà, cậu định vào buồng mẹ khi hiểu ý của mẹ nó là sẽ cho mình hết tất cả thì tiếng mẹ ở trong buồng vọng ra làm Bình khựng lại, nhìn vào giường của mình. Có một bộ quần áo bộ đội xếp bằng ngay ngắn ở đó. Bộ quần áo mới tinh, không biết mẹ từ đâu mà có.
Một lúc sau thì Bình cũng mặc xong bộ quần áo bộ đội màu xanh, nó rất vừa như là được may đo vậy. Đây là lần đầu tiên Bình có quần áo đẹp như vậy. Đối với Bình và đa số thanh niên hồi ấy, quần áo bộ đội là loại đẹp nhất, sang nhất. Mặc nó vào cảm thấy mình lớn hơn hẳn, oai hơn hẳn. Và hơn tất cả đó là sự tự hào khi được khoác lên mình màu áo lính.
Phải đến mười lăm phút sau, Bình mới thấy tiếng mẹ từ trong buồng vọng ra khe khẽ, giọng mẹ cũng mượt mà, êm dịu như tiếng chim hót buổi sáng sớm:
– Bình vào đi.
Vén tấm ri đô làm bằng vải dù mà mẹ mang về từ chiến trường, Bình bước vào căn buồng của mẹ. Căn buồng này, cũng hiếm khi lắm Bình mới vào, chỉ thỉnh thoảng lắm có việc gì mẹ nhờ mới vào thôi. Nó là không gian riêng của mẹ. Bình mở to mắt khi thấy cảnh tượng bên trong căn buồng. Vẫn như mọi khi, đồ vật không có gì thay đổi cả, có khác là khác ở chủ nhân của nó.
Mẹ đứng đó, ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào giống như màu mỡ gà, ánh đèn bão mở lớn hết cỡ cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng như tô điểm thêm cho ánh trăng, làm nó trở nên lung linh huyền ảo.
Bình đứng đó, ở cửa, nhìn vào. Mẹ Đào đứng ở mép giường. Không phải mẹ trong bộ quần áo bộ đội vai đeo súng trường, lưng giắt đạn. Không mẹ Đào áo nâu sòng mỗi lần mẹ đi làm đồng. Mẹ Đào như một nàng tiên trong những câu chuyện cổ tích đứng đó, bên ánh sáng vàng. Mẹ cũng đã thực hiện điều tiếc nuối của mình nếu phải chết, mẹ đã nói thế khi ở trong hầm đạn ngoài trận địa đêm hôm đó. Tóc mẹ thả tự do, mềm và mượt rủ xuống tận mông, trên người mẹ là chiếc áo sa tanh màu xanh nõn chuối. Chiếc áo vừa vặn ôm lấy cơ thể mẹ, bầu ngực đầy đặn làm cả vạt áo trước căng ra, chiếc áo chiết eo ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn.
Chiếc quần màu đen cũng bằng vải sa tanh, dài vừa phủ kín bàn chân mẹ, mẹ để trân trần, những ngón chân nhỏ nhắn gọn gàng lấp ló dưới gấu quần. Chưa bao giờ Bình thấy mẹ đẹp như thế này, có tưởng tượng Bình cũng không nghĩ đến mẹ sẽ đẹp như thế này trong bộ đồ sa tanh mà mẹ bảo rằng đó là áo mẹ sẽ mặc trong ngày cưới, chỉ là chưa có điều kiện mà thôi. Nhưng sao hôm nay mẹ lại mặc nhỉ? Không lẽ…
Thấy Bình đứng như ông tượng phỗng, hai mắt mở to nhìn chằm về phía phía mình, đôi gò má Đào đỏ ửng, khuôn mặt e ấp, hai bàn tay cứ vê vê vạt áo sa – tanh, chất liệu vải mát lạnh nhưng không thể làm nguội đi cơ thể nóng bỏng của Đào. Không khác biệt là mấy, đó là cảm giác Đào vẫn tưởng tượng mỗi lần nghĩ về đêm tân hôn, là cái đêm đầu tiên mà người con gái vừa mới lấy chồng. Đó là cảm giác của sự thẹn thùng, hồi hộp, kích thích vì cuộc đời sắp bước sang một trang mới, chuyển từ phụ nữ sang đàn bà.
– Bình thấy… có đẹp không?
Đào định nói: “Bình thấy mẹ có đẹp không?”, Nhưng không thể thốt ra được từ “mẹ”, cô không muốn mình là “mẹ” của Bình nữa, cô chỉ muốn mình là một người con gái bình thường, trao cả thể xác và linh hồn cho người mà mình yêu thương. Không có thân phận của một người mẹ, chỉ có đàn ông và đàn bà, yêu thương nhau, đến với nhau và trao cho nhau hết tất cả những gì mình có.
Còn Bình, thoáng giật mình, cậu bị tiếng nói của mẹ đánh thức khỏi cơn mộng mị. Nhìn mẹ trong bộ đồ này, Bình cũng không nghĩ người con gái trước mặt mình là “mẹ Đào”, cậu quên bay quên biến “mẹ Đào” từ trước đến nay, chỉ còn một người con gái tên “Đào” tuyệt đẹp, trong phòng ngủ, lung linh đến diệu kỳ.
– Có… có… có… con… chưa bao giờ thấy một người nào đẹp như vậy cả.
– Bình mặc áo bộ đội cũng đẹp lắm, người lớn lắm.
Rồi cả hai lại nhìn nhau, nhìn nhau thật lâu, một người ở cửa, một người ở mép giường. Mãi sau, Đào mới lên tiếng:
– Bình vào đây đi.
Nói xong, cô ngồi xuống mép giường, chừa một chỗ trống ở bên cạnh cho Bình, hai chân chạm vào nhau để cho mình bớt cảm giác hồi hộp.
Từng bước chân của Bình tiếng về phía giường của Đào, mỗi bước chân như vượt qua muôn ngàn sóng gió, muôn ngàn cản trở để đến với bến bờ hạnh phúc.
Cuối cùng, thì Bình cũng đến được bên giường của Đào, khẽ ngồi xuống, tiếng “kẽo kẹt” của giường tre vang lên như nhắc nhở hai người hãy suy nghĩ thật kỹ trước quyết định của mình. Sau đêm nay, sau chuyện mà họ dự định sẽ làm đêm nay, sẽ không thể quay đầu được nữa. Giường tre không biết được rằng, đối với Đào và Bình lúc này, sẽ không có gì có thể ngăn cản được hai người họ đến với nhau. Định mệnh, cái định mệnh hoặc mối lương duyên nào đó đến đưa hai người từ hai phương xa lạ đến với nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt, ở với nhau chung một mái nhà, gắn bó với nhau, lại cùng nhau trải qua những giây phút sinh tử. Tất cả, tất cả như hòa quyện vào nhau tạo ra một bản tình ca đặc biệt đẩy họ đến bước này, khi hai người ngồi ở hai mép giường, chờ đợi điều mà họ mong mỏi bấy lâu nay xảy ra.
– Mẹ!
– Bình!
Hai người đồng thanh hô lên. Rồi lại im bặt nhường người kia nói trước. Họ nhìn nhau đắm đuối như sợ người kia biến mất khỏi tầm mắt của mình. Đào chờ Bình, còn Bình chờ Đào nói. Nhưng không ai nói.
Cuối cùng, Đào lên tiếng trước, như kể lại câu chuyện đã qua, giọng trầm buồn, nghe mà não lòng:
– Đào gặp bố của Bình tính ra đến giờ mới có 2 lần. Một lần lúc Đào theo đơn vị tiếp đạn tên lửa cho tiểu đoàn tên lửa của bố Bình. Cũng lần đó, Đào báo tin cho cho bố của Bình rằng mẹ Hồng đã hy sinh, cũng nói tâm nguyện của chị Hồng trước khi nhắm mắt.
Ngừng một lúc, thở đều vài hơi, cố nuốt nước mắt đang trực trào ra ở khóe mắt, Đào mới nói tiếp:
– Lần thứ 2 là hôm bố của Bình đến đơn vị của Đào, chập tối hôm đó thì tổ chức lễ cưới. Rồi sáng sớm hôm sau thì bố Bình đã tiếp tục hành quân. Từ đó đến nay chưa từng gặp lại, chỉ thư từ qua lại hỏi thăm nhau. Trong thư cũng chỉ nói đến tình hình chiến đấu rồi hỏi thăm chuyện quê nhà, chứ không nói chuyện riêng bao giờ. Đào biết, biết chắc chắn, bố Bình vẫn thương, yêu và nhớ mẹ Hồng lắm. Tình cảm không phải là thứ muốn là được. Đào cũng thế, mặc dù Đào không muốn nhưng Đào không có tình cảm với bố Bình, đến khuôn mặt cũng chỉ mang máng mà thôi. Đào chưa từng yêu ai, cho đến cái… lần ấy.
Lại dừng lại một chút, Đào quay mặt đi sang hướng kia, cố gắng che không cho Bình thấy khuôn mặt mình đang hồng rực.
– Từ hôm xảy ra chuyện dưới hầm bom với Bình, lúc nào Đào cũng nghĩ đến Bình. Đào biết mình đã sai, bởi dù sao Đào cũng là thân phận mẹ của Bình. Nhưng Đào không thể kiểm soát nổi bản thân, cứ nghĩ liên tục thôi. Đào biết, mình đã yêu Bình rồi. Đào thấy mình có lỗi với chị Hồng, có lỗi với anh Thắng.
Nói đến đây Đào không nói nữa, khuôn ngực phập phồng. Nước mắt cứ trào ra cho số phận nghiệt ngã đã run rủi cô đi yêu con riêng của chồng. Lại kém mình nhiều tuổi như vậy.
Ngồi nghe Đào tâm sự, Bình đã hiểu rõ nỗi lòng của Đào. Trong bộ quần áo bộ đội, Bình tự thấy mình lớn lên hẳn, cậu cũng ra dáng đàn ông, khẽ dịch mông vào ngồi sát mẹ Đào, hai tay run run đặt lên hai vai tròn lẳn đang rung rung của Đào, Bình ghé sát mặt vào một bên tai, thủ thỉ:
– Từ lúc được cùng với mẹ… ở dưới hầm. Ngày nào Bình cũng muốn nghĩ đến mẹ. Bình biết, Bình cũng yêu mẹ.
Nói xong, Bình mạnh dạn vòng tay ra phía đằng trước, ôm ghì lưng mẹ vào ngực mình, tim Bình đập phập phồng, làm người Đào rung theo.
Cả hai để im trạng thái này. Họ muốn cảm nhận hơi ấm của nhau, muốn cảm nhận tình yêu của nhau.
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng dế kêu thi thoảng vang về từ phía xa.
Rồi thì Đào quay người lại, cô tựa đầu vào vai của Bình:
– Ba ngày nữa là Bình đi rồi. Chiến tranh ác liệt thế này, cũng chẳng biết có thể về được không? Hay lại giống chồng cái Lụa, vừa đi hơn năm thì báo tử về. Đào muốn làm vợ của Bình, một người vợ thực sự, dù chỉ là trong mấy ngày ngắn ngủi thôi cũng được.
Nâng cằm mẹ lên, Bình thở vào mặt mẹ, cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mẹ phà vào mặt mình, mùi hương từ mẹ tỏa ra dễ chịu làm sao:
– Mẹ!
– Đừng gọi Đào là mẹ. Có 2 người, hãy gọi là Đào.
– Đào!
Đào gật đầu chờ đợi Bình nói tiếp.
– Bình sẽ là chồng của Đào, chết không hối tiếc.
Chỉ chờ có thế, hai đôi môi nhau thỏi nam châm lao vào nhau. Bình há thật to miệng để bao trọn bờ môi mềm mại, ướt át của Đào.
Còn Đào của khẽ mở miệng của mình ra, lùa lưỡi của mình sang khoang miệng của Bình, hai cái lưỡi tìm thấy nhau, vờn vờn đùa nghịch không chịu rời.
Nước bọt không biết của ai, hoặc của ai hai rỉ ra rơi xuống bên dưới.
– Ưm ưm ưm…
Những tiếng phát ra từ miệng hai người làm cho không gian vốn tĩnh lặng không còn yên ả, như bão hiệu một cơn giông bão sắp tràn về.
Thế giới xung quanh hai người chỉ còn nụ hôn, chỉ còn có nhau mà thôi. Giờ đây, có tiếng còi báo động chắc họ cũng mặc kệ, chẳng sợ bom, chẳng sợ đạn. Chỉ sợ phải rời xa nhau.
Nhả môi ra một lúc, Bình nói:
– Bình yêu Đào.
Đào gật đầu đáp lại:
– Đào cũng yêu Bình.
Họ lại hôn nhau, vòng tay hai người đã siết chặt, đặt lên lưng đối phương xoa xoa. Khi đôi môi không rời nhau thì Bình đã kéo Đào nằm xuống giường rồi nằm đè lên theo.
Con cặc cương cứng trong quần áp vào bờ mu nổi cồm của Đào. Khẽ dập xuống theo phản xạ thì Đào cũng hẩy mu lồn lên phía trên như đáp trả. Cơ thể hai người nóng hầm hập.
Đào không thể chịu được nữa, vội nhả môi Bình ra:
– Cởi quần áo cho Đào.
Đó chính là điều mà Bình muốn nhất lúc này. Cậu muốn được lại một lần nữa chạm vào cơ thể trần trụi, bằng da bằng thịt của Đào.
Hai tay run run, bình cởi từng cái cúc áo bọc vải, chiếc cúc thứ nhất, chiếc cúc thứ hai, rồi cái thứ ba, thứ bốn. Đến khi cúc áo thứ năm và cũng là cái cuối cùng được mở ra thì cũng là lúc Bình phanh hai vạt áo sang hai bên. Ngực Đào phập phồng trong chiếc áo lót màu trắng, căng đầy làm áo lót không che hết được, lộ ra một nửa bầu vú trắng nõn nà.
Đào làm tiếp phần còn lại, cô nghiêng người luồn ống tay áo ra ngoài, nhẹ nhàng để chiếc áo ngay ngắn sang một bên giường. Rồi chờ đợi Bình làm tiếp.
Bình cúi người xuống một tí, ngồi xồm ở giữa hai chân Đào rồi cho tay vào hai bên sườn Đào, móc vào chun quần rồi từ từ kéo xuống. Đào nâng mông lên để cho Bình dễ dàng kéo tuột cái quần ra.
Bình há hốc mồm khi nhìn thấy quần lót của Đào, nó màu trắng tinh, bằng vải. Cái quần lót ôm chặt vào cái mu lồn làm phần mu nổi vồng lên. Đôi chân mẹ thẳng tắp, gọn gàng, kéo thượt xuống tận gót chân. Mẹ luôn mặc quần dài nên chân mẹ rất trắng, trắng như bầu vú vậy.
Khi Bình dán mắt vào cái quần lót thì cũng là lúc ở bên trên, Đào đã tự mình cởi áo lót. Đôi bầu vú được giải thoát tung tăng đung đưa trong ánh sáng vàng. Nó không bị bẹt sang hai bên mặc dù rất to mà kiêu hãnh chổng ngược lên trời, người ta gọi là vú sừng trâu.
Miệng Bình bất chợt chảy nước dãi, mắt trừng trừng vào vú Đào. Hai núm vú đỏ au như miếng trầu nhai dở, to bằng nửa ngón tay út tô điểm cho bầu vú đẹp hút hồn. Hai vú này, Bình đã được bóp, được sờ rồi. Nhưng khi nhìn mới thấy nó đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Bình, Đào khẽ cười, cô tự hào vì bản thân mình đã quyến rũ được Bình. Đàn bà mà, ai chả thích người đàn ông của mình mê mẩn thân thể mình.
– Cởi quần nốt cho Đào đi.
Bình tĩnh mộng, hấp tấp cúi xuống kéo cái quần lót xuống.
Cậu cố tình để mặt mình gần với háng Đào, chậm rãi từng li từng tí một kéo cái quần lót xuống. Đến ngang lồn, lông lồn hiện ra, mượt mà, đầy đặn, mọc tự nhiên phủ kín vùng mu mập mạp.
Khi cái quần được kéo xuống đến ngang đùi, một mùi hương nồng nàn từ điểm nối giữa hai chân Đào xộc thẳng vào mũi Bình. Nói sao cho đúng đây. Lần đầu tiên, Bình biết đến mùi hương này, một cái mùi mà Bình chưa bao giờ tưởng tượng ra, nó vừa thơm, vừa nồng, vừa lạ. Khi mũi hít vào mùi hương này, buồi Bình giật giật như chính nó cảm nhận vậy. Bình chỉ muốn vục mặt vào chỗ phát ra mùi hương đấy để hít hả cho thỏa thuê.
Nhìn thấy mình say mê hít mùi từ lồn mình toát ra, Đào cũng khe co thắt thắt cửa mình, nước lồn ứ ra Đào cảm nhận rất rõ. Lồn đào đang ngứa lắm, nóng lắm, Đào chỉ muốn cái gì đó gãi gãi vào đó mà thôi. Khi hơi thở của con phà vào lồn, càng làm cơn ngứa ngáy tăng mạnh. Đào ướt gì, ngay lúc này, Bình vục mặt vào chỗ đó. Vục mặt vào rồi Bình muốn làm gì cũng được, cắn lồn cũng được, liếm lồn cũng được, làm gì cũng được để cho lồn bớt ngứa ngáy. Nhưng Đào kiềm chế được. Cô không muốn mình quá buông thả trước mặt Bình.
– Bình cũng cởi ra đi.
Khi chiếc quần lót rời khỏi người, Đào trần truồng, nằm ngửa chờ đợi, cô khép hai chân, hai tay đặt lên bầu vú theo phản xạ tự nhiên ngại ngùng, mắc cỡ. Để cho bớt ngượng, Đào cũng hối Bình phải trần trụi giống như mình.
Bình đứng hẳn dậy. Rất nhanh chóng, cởi bộ quần áo bộ đội ra khỏi người, rồi cái quần đùi nữa. Bình trần truồng, Đào ở dưới nhìn lên, thấy con cặc của Bình thật là to, nó phải to gần bằng cổ tay của mình. Lần đó, Đào cũng được chạm vào con cặc này rồi, nhưng chỉ là chạm bằng mu lồn thôi, chưa cầm vào tay, chưa cảm nhận rõ. Nay nhìn thấy, mới thấy nó đẹp, nó to thế nào. Khát khao trong người càng lớn khi loáng thoáng thấy cái đầu buồi bóng bóng do ánh đèn phản chiếu, hình như có cái gì đó rỉ ra từ bên trong.
Buồi cứng! Lồn ướt! Còn gì phải đời nữa đây?
Đào với tay xuống dưới cái gối, lấy ra một cái khăn mùi xoa trắng muốt rồi lót xuống dưới mông mình.
Thấy Đào làm như vậy, Bình không hiểu mô tê gì, bèn hỏi:
– Đào làm như vậy làm gì?
Đào giờ tay, kéo Bình ngồi xuống giữa hai chân mình, cô nhìn Bình rồi nói:
– Làm kỷ niệm. Bình… nhẹ nhàng với Đào thôi nhé. Đào còn trinh!