Hôm nay là ngày tôi đến nhà Dương, nhưng cũng chẳng biết là khi nào. Tôi vác cần tiếp tục sự nghiệp cần thủ của tôi, khổ nỗi ngồi câu cả buổi được hai con cá chưa đến một kg thì làm ăn gì được. Đem cá đi biếu rồi tôi gọi cho Dương:
– Dương ơi?
– Sao anh?
– Anh tới nhà em nha?
– Ừ, anh tới đi.
Tôi đến trước cổng nhà Dương, nhấn chuông rồi đứng đợi. Một lát sau thì Dương ra mở cửa rồi nhìn tôi cười hì hì:
– Cười gì trời?
– Nhìn anh buồn cười, đêm qua anh không ngủ à, mắt như gấu trúc rồi. Anh sang Trung quốc làm Quốc Bảo được rồi đó.
– Quốc cái củ kiệu chứ quốc.
– Em đùa mà, thôi mình đi anh.
– Ớ, đi đâu?
– Siêu thị, anh nghĩ thức ăn rơi từ trên trời xuống à?
– Đi thì đi, nhưng vào thay cho anh bộ khác rồi đi. – Tôi cáu gắt nói với Dương.
– Làm gì?
– Em không nhìn lại được à?
Dương nhìn xuống bộ quần áo đang mặc rồi ngượng ngùng vào thay ra. Dương ở nhà nên mặc áo cộc tay và quần short, nhìn chỉ muốn vào tù thôi. Một lát sau thì em bước ra, áo phông trắng và quần short và tất chân đen, nhìn chỉ muốn đè ra, nhưng sao tôi dám làm thế được.
– Em muốn làm tội nhân thiên cổ hả?
– Sao anh?
– Em đang làm hại bao nhiêu sinh linh vô tội đấy.
– Đê tiện, hứ.
– Em tưởng muốn đê tiện như anh mà dễ à? – Gì chứ mặt dày thì tôi chả ngán ai.
– Thế làm sao em mới đê tiện được như anh nhỉ?
– Trước tiên em phải học thuộc 5 điều bác Hồ dạy, phải đánh răng trước khi ngủ, đi học về phải chào ông bà cha mẹ, phải lễ phép với thầy cô…
– Ngưng, ngưng, anh chỉ em đê tiện hay anh chỉ em làm cháu ngoan bác Hồ?
– Cả hai. – Dương nhéo tay tôi làm tôi cười hô hó suốt cả đường đi.
Hai chúng tôi đến siêu thị, Dương hăm hở lấy một chiếc xe đẩy rồi bắt đầu dạo quanh các gian hàng. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã làm đầy chiếc xe đẩy, toàn thịt và đồ ăn vặt. Đơn giản là chúng tôi đều không thích hải sản. Tôi tính tiền, Dương đòi share nhưng tôi giành trả, dù gì cũng là đàn ông mà. Khi chúng tôi đi ra khỏi siêu thị, có một đôi đang bước vào. Và… Tôi thấy Trân, bên cạnh là thằng Thiện. Tay tôi xiết chặt lại khi thấy cảnh đó, Trân có vẻ hơi bối rối muốn nói rồi lại thôi, thằng Thiện nhếch môi cười.
– Đi siêu thị hả Trân.
– Dạ. – Em trả lời một cách rụt rè và hơi miễn cưỡng.
– Ừ, thế anh đi trước.
Tôi cố nở một nụ cười tạm biệt, nhưng chính tôi cũng hiểu, nụ cười ấy chua xót thế nào. Trên đường về, tôi cứ như người mất hồn, chẳng buồn nói với Dương câu nào. Đên nhà Dương, tôi cũng chỉ ngồi một góc hút thuốc, ngẫm về cuộc gặp gỡ khi nãy. Tại sao Trân lại đi vơi thằng Thiện, thái độ của em, thái độ của tôi… Quá nhiều. Bữa trưa cũng chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa, ăn có lệ thôi.
Chỉ đến khi ăn xong, Dương mới ngập ngừng mở lời:
– Sao khi nãy anh không hỏi cho rõ ràng, giờ ngồi thơ thẩn thế này?
– Nói gì bây giờ?
– Hỏi cho ra lẽ, thằng kia là người thứ ba mà?
– Thì anh cũng đang đi với em đó thôi, em nghĩ tụi mình khác à? – Tôi chán nản trả lời.
– Em xin lỗi, em đã nghĩ em quan trọng hơn thế. – Dương cười buồn.
– Dương… Anh… – Tôi bối rối vì biết mình sai, nhưng không biết nên nói thế nào.
– Cho em ở một mình, một lúc thôi, anh về đi, làm ơn. – Dương nói với vẻ mặt mệt mỏi.
– Ừ, em nghỉ đi, anh về.
Lúc này tôi có giải thích gì chắc Dương cũng chẳng muốn nghe, thôi về cho Dương có thời gian suy nghĩ vậy. Chạy xe ngoài đưỡng giữa trời nắng chang chang, vài đoạn thơ của Hàn Mặc Tử cứ ám ảnh trong đâu tôi:
‘Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy…
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín…
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– Chị ấy, năm nay còn gánh thóc…
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?’
Ngâm nga hai câu”Ngày mai trong đám xuân xanh ấy…” lòng tôi chợt buồn buâng quơ, tôi sợ mất đi những người con gái của tôi. Cảm giác như kiểu nếu bây giờ tôi quay xe đi luôn thì có lẽ tôi sẽ mất Dương. Thế là tôi ghé vào mua 2 ly trà chanh – giữa trưa mà uống cái thứ mát lạnh này vào là chỉ có sướng – Rồi tôi quay lại nhà Dương.
Tôi mở cổng đi vào nhà Dương rồi đóng cẩn thận, Dương đang nằm dài trên sô pha. Giờ tôi mới để ý, Dương đã thay cái quần jeans bằng quần short ngắn cũn, nhìn chỉ muốn lao vào hùng hục. Dương hờ hững nhìn tôi đi vào, tôi đến ngồi bên cạnh em. Mùi hương toả ra từ Dương làm tôi ngây ngất, bộ ngực phập phồng trong áo theo từng nhịp thở, đôi chân trắng muốt, dài miên man, tất cả đều làm thú tính tôi nổi lên.
– Anh có mua trà chanh nè, dậy uống đi.
– Để sau đi, em mệt.
– Mệt thì lên ngủ đi, anh trông nhà cho.
– Ừ, anh ngồi đây đi.
Dương bước vội lên phòng, hình như em muốn trốn tránh tôi thì phải. Bước ra ngồi nhà giữa vườn, tôi ngồi châm điếu thuốc, ngồi suy tư nghĩ về cuộc nói chuyện khi nãy. Rõ ràng là tôi đã sai, và chắc chắn tôi phải xin lỗi. Thuốc tàn, tôi vứt vào cái sọt rác nhỏ gần đó rồi rảo bước lên phòng Dương. “Cốc… Cốc…” tôi gõ cửa nhưng Dương không mở, em ngủ rồi thì phải. Tôi đẩy cửa bước vào, Dương đang nằm trong một góc giường, giường của em có khi lớn gần gấp đôi giường tôi ấy, nhìn thèm rỏ dãi. Tôi lay nhẹ vai Dương, em không ừ hử gì. Thế là tôi đánh liều trèo lên giường, vòng tay ôm lấy Dương.
Đôi mi run run, má bắt đầu đỏ lên, những dấu hiệu đó cho tôi biết em đã tỉnh. Tôi giả vờ ôm chặt em hơn rồi thì thầm vào tai Dương:
– Anh xin lỗi.
Dương mở mắt ra dịu dàng nhìn tôi:
– Anh làm em buồn rồi chỉ biết xin lỗi thôi, tệ lắm đấy.
– Vậy mà em vẫn chịu được anh. – Tôi bóng gió với Dương.
– Suỵt, đừng nói nữa em giận đấy. Cứ cho em mượn ngực anh một lát thôi, được chứ?
– Ừ.
Dương mỉm cười rồi rúc sâu vào trong ngực tôi ngủ ngon lành. Đang nằm vuốt nhẹ tóc em thì điện thoại rung, có tin nhắn đến. Lồm cồm bò dậy xem thử, số của Trân.
– Tối cậu qua nhà tôi, có chuyện.
– Ai thế?
– Ba con Trân.
– Dạ, cháu biết rồi, mấy giờ ạ?
– 7H.
Tôi để điện thoại lên bàn, nằm ôm Dương suy nghĩ, có nên đến không nhỉ. Vụ này thì tôi có nghĩ bằng ass cũng ra, 90% là ba Trân muốn thị uy với tôi, ví dụ như là sự khác biệt giàu nghèo của hai đứa, rồi sau đó hai chúng tôi sẽ mâu thuẫn, sẽ chia tay … Quan trọng là ở sự kiên định của hai chúng tôi mà thôi. Vứt lại những suy nghĩ phiền phức, tôi ôm Dương chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của tôi, đó là một ngày nắng đẹp, tôi và Trân đang ngồi với nhau thì thằng Thiện tới, và… Trân đi với nó, để mặc tôi phía sau, một mình. Tôi giật mình choảng tỉnh, mồ hôi ướt cả lưng áo. Dương nằm bên cạnh ngước mắt lên nhìn tôi hỏi:
– Anh gặp ác mộng à?
– Chả biết nữa, chắc thế.
– Chưa thấy ai như anh luôn, ngủ trưa cũng gặp ác mộng.
– Em tường muốn gặp ác mộng như anh là dễ à.
– Thôi, anh cãi cùn quá à. Dậy lấy nước ra vườn uống đi anh.
– Ừ.
– Anh ra vườn trước đi, tý em đem ra sau.
Tôi thong thả bước ra vườn, ngồi trên chiếc xích đu châm thuốc đợi em. Một lát sau Dương đem hai ly trà chanh ra rồi ngồi xuống cạnh tôi.
– Dương này?
– Sao anh?
– Em có bao giờ nghĩ về mặc cảm giàu nghèo không?
– Sao khi không anh lại hỏi thế?
– Hỏi thế thôi, nhưng em thấy đấy, so với gia đình Trân và em thì gia đình anh chẳng là gì. Khoảng cách xa nhau quá.
– Ba em cũng từ tay trắng đi lên đấy thôi, chẳng quan trọng gì cả. Còn cô ấy sao em biết được.
– Ừ, anh hiểu rồi.
– Nói thật với em đi, đâu phải tự nhiên anh lại hỏi vậy?
– Khi nãy ba Trân nhắn tin bảo anh tối sang, chắc là “Hồng Môn Yến”.
– Là gì cơ?
– Tích xưa ấy mà, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ bày yến tiệc mời Hán Cao Tổ Lưu Bang đến dự, biết bữa tiệc là một cái bẫy nên không đến. Đại ý của tích này để chỉ những việc nguy hiểm mà người khác bày ra.
– Thôi đi ông ơi, Hán với chả Sở.
– Nói thẳng ra là anh biết ông ý gọi anh đến để thị uy, đa phần là sẽ nói về chuyện giàu nghèo rồi khuyên anh từ bỏ.
– Thế anh có định đi không?
– Anh không biết nữa.
– Em nghĩ là anh nên đi, thật đấy.
– Nói anh nghe đi.
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không vào nhà ông ý sao bắt được con gái ông ý.
– Vãi cả so sánh.
– Em mờ. – Dương mỉm cười dịu dàng.
– Còn em thì sao, đối với em giàu nghèo có quan trọng không?
– Đừng hỏi chung chung như thế, em ghét lắm ý. Hỏi em như: “Việc anh nghèo hay giàu đối vơi em có quan trọng không” có khi em còn trả lời.
– Thế việc anh nghèo hay giàu đối với em có quan trọng không?
– Có, tiền không mua được tình yêu nhưng tình yêu phải có tiền mới duy trì được. Nhưng gia đình anh giàu hay nghèo không quan trọng, anh giàu hay nghèo mới là quan trọng. Điều đó do anh quyết định mà. Và nếu một người không thể tự quyết định tương lai của mình thì em không nghĩ mình sẽ yêu một người như vậy.
– Vậy là, em… Yêu anh? – Tôi ngập ngừng hỏi Dương, sau khi biết được suy nghĩ của Dương, tôi đã có đủ can đảm để có thể tỏ tình với em.
– Vâng, em yêu anhhhh.
Từ anhhh kéo dài nghe sướng cả ruột. Tôi nhẹ nhàng ôm Dương vào lòng thủ thỉ:
– Thế yêu anh từ bao giờ đới?
– Em không biết, em chi biết là em yêu anh, thế thôi.
– Anh xin lỗi.
– Sao thế?
– Anh toàn làm em buồn, anh tệ quá.
– Thế anh có định sửa lỗi hông đấy?
– Có chứ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Dương, tay tôi nhẹ nhàng nằm lấy tay em, ta hoà quyện vào đôi môi mềm. Nụ hôn đầu tiên của Dương. Nụ hôn mang chút hương ngọt ngào của môi em, chút vị chua thanh của ly trà chanh còn đọng lại, tất cả như hoà quyện vào nhau, xoáy vào tâm trí tôi, thật sâu.
– Ông này, đang uống tý sặc rồi. – Mặt Dương còn đỏ hơn gấc.
– Thế cần anh bón lại không?
– Xê ra, dê già.
Tôi và Dương đùa giỡn với nhau, tiêng cười vang suốt một khoảng vườn. Nhưng rồi, trời cũng về chiều, hoàng hôn dần buông xuống trên khu vườn. Tôi chán nản nói với Dương:
– Thôi, chiều rồi, chắc anh về đây.
– Ừ, anh về chuẩn bị đi. – Em cười hiền.
Tôi ôm Dương vào lòng, hôn nhẹ lên má em rồi dắt xe về, chuận bị cho cuộc gặp gỡ định mệnh tối nay. Tắm rửa, thay quần áo, chải chuốt cẩn thận đến nỗi lão anh tôi không nhịn được phải hỏi:
– Mày đi đâu mà trông như Kim Trọng chuyển thế ấy?
– Chuyện, đệ mà. Đệ đi nhậu.
– Ôi đệt, tao cứ tưởng mày đi hỏi vợ.
Tôi đi ra cổng, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Thì tôi đi hỏi vợ chứ đi đâu nữa”. Mà tới nhà người khác, nhất là ba vợ tương lai của mình thì tốt nhất phải có quà cáp, mà nhà ông ý nứt vách đổ tường thế kia thì tặng gì bây giờ. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi đã có quyết định, có thằng rể quý như tôi còn ngon lành hơn mấy thứ quà cáp ấy chứ.
Đến trước nhà Trân, vì cổng không khoá nên tôi cứ thế bước vào trong. Trân ngồi trong vườn hý hoáy bấm điện thoại, chắc nhấn tin cho ai đó, chắc là… Thấy tôi vào, Trân ngập ngựng, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi mặc kệ đi thẳng vào nhà luôn, chả quan tâm.
Trong nhà là ba Dương và một ông công an nào đó đang ngồi uống bia, chắc ông kia mới tan sở về, mình đoán thế vì ông ý còn mặc nguyên bộ cảnh phục, lại vào giờ tan tầm. Thấy tôi bước vào, ông ý gật đầu chào rồi nói với ba Dương:
– Thôi cháu về trước, chào bác.
Khi ông ấy đi ngang qua, tôi cũng gật đầu chào lại cho phải phép. Ba Trân hất hàm ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh rồi sai Trân vào lấy thêm lon bia cho tôi.
– Biết uống chứ?
– Dạ biết.
– Thế thì tốt.
Ông ấy khui lon bia mới, tôi cũng làm theo, cầm cả lon mà nốc, chả cần ly cốc gì sất.
– Hiện giờ cậu đang làm gì ấy nhỉ?
– Dạ nhân viên văn phòng.
– À, cái tụi sáng cắp ô đi tối cắp về ấy hả? – Ông nói với vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt.
– Cháu thấy việc đó chẳng có vấn đề gì cả, trước tiên là cứu đói được cái dạ dày, sau đó là được nuôi dưỡng đam mê của bản thân. Thế là ổn.
– Cậu quen Trân nhà tôi bao lâu rồi?
– 6 Tháng ạ.
– Thế cậu biết một tháng tiền tiêu vặt của nó mất bao nhiêu không? – Phát súng khơi mào đã được bắn.
– Cháu không nghĩ vấn đề đó quan trọng.
– 8 Triệu, đấy là bình thường đấy. Vậy cậu nghĩ câu sẽ lo cho nó thế nào khi tiền lương của cậu chắc chưa bằng một nửa tiền tiêu vặt hằng tháng của nó?
Tôi chợt ngập ngừng…
– Cháu cũng không giàu có gì, nhưng cũng chẳng đến mức không có vài triệu cho người yêu tiêu vặt. – Thử xem ai cứng hơn nào.
– Để rồi xem… – Lão cười nham hiểm. – Thôi cậu về được rồi.
– Dạ, cháu xin phép về trước.
Tôi phủi đít ra về, mặc kệ ông bố vợ ngồi đó với hai lon bia đang uống dở, mặc kệ Trân ngập ngừng đứng bên ngoài. Có lẽ, tôi không phải là hanh phúc của em, ấy, sao lại bi quan thế.
… Bạn đang đọc truyện Yêu gái nhà giàu tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-gai-nha-giau/
Tôi thẫn thờ ra ngoài, châm điếu thuốc, làn khói bềnh bồng làm tôi tỉnh táo trở lại. Đóng cửa cẩn thận rồi chạy qua chỗ Ba Dương. Ba Dương đã chuyển sang sống ở tiệm cầm đồ, chi về ăn chung với Dương vào các buổi thôi, ông muốn giữ khoảng trống cho tôi và Dương. Thấy tôi đến, ông ngạc nhiên hỏi:
– Mày lại nợ bóng nữa hả con trai?
– Dương đâu ạ?
– Ờ nhà chứ đâu.
– Ơ Dương…
– À à, tao nhớ rồi. Hôm qua nó có nói là sang nhà bạn sống, vì bạn nó ở một mình, rồi nhờ tao dọn dẹp nhà giúp. Sao mày hỏi thế?
– Dạ đây.
Tôi đưa tin nhắn của Dương cho ông xem, mặt ông lạnh dần theo từng câu chữ.
– Thôi tao không nói nhiều, chuyện của mày mày tự biết, về đi.
– Dạ, cháu về trước.
Tôi chán nản bỏ về, nằm vật ra giường ngủ như thằng chết trồi suốt 4 tiếng. Khi tỉnh dậy, đầu óc đã sáng suốt trở lại, tôi gọi cho Dương theo kiểu cầu may, vì không biết em có tắt máy hay đổi số không. May sao, em đã nhấc máy:
– Dương, em đi đâu thế? – Tôi nói, gần như hét vào điện thoại.
– Em nói rõ rồi mà, không có gì thì em tắt đây – Dương lạnh lùng nói.
– Em muốn thế cũng được, nhưng làm ơn, đừng tránh mặt anh, được chứ. Để anh nhìn em, từ xa thôi cũng được.
– Bỏ đi, em sắp đổi số rồi, anh nhớ giữ sức khoẻ đấy, đừng hút thuốc nữa.
Nhưng Dương ơi, những lúc thế này, bạn bè không tâm sự được, Trân cũng không được, anh còn ai ngoài điếu thuốc hả em? Còn đây là tin nhắn của Dương:
“Buổi sáng vui vẻ anh nhé. Có lẽ mình không gặp nhau nữa đâu, em chuyển nhà rồi. Đừng tìm em, phí công lắm, em đã chọn ra đi mà. Em biết, thời gian qua em làm anh khó xử, làm anh phải lựa chọn, cân đo đong đếm tình cảm của bản thân. Em biết, em giữ một vị trí trong tim anh, nhưng nó không quan trọng như em nghĩ… Em không muốn vậy, Em thua cô ấy về mọi mặt, là kẻ thứ ba. Vậy nên, em sẽ đi, em không muốn anh phải đối mặt với những lựa chọn, em suy nghĩ lâu rồi. Có những người chỉ có thể sống trong tim ta chứ không phải cuộc đời ta, buông tay nhau có lẽ sẽ là cách tốt nhất. Em yêu anh, vì vậy, đừng quên em anh nhé…”
…
Đầu năm 2016
May mắn là, cho đến thời điểm đó, Dương vẫn chưa đổi số, tôi vẫn có thể nghe được giọng của em, vậy là được rồi.
Buổi trưa hôm ý, tôi nhắn tin cho Dương theo lời gợi ý của ông Tix: “Dương ơi, nếu anh bị tai nạn em có thăm anh không?”. Một lát sau, khi tôi đang nhàn nhã gác chân xem tivi thì có tiếng xe trước cổng. Tiếng xe nghe hơi giống với tiếng xe của Trân, nhưng nhìn ra thì lại là Dương, mừng rỡ chạy lên phòng đắp chăn giả ốm. Hồi hộp đời Dương bước lên, tôi ở nhà một mình thôi.
– Anh ơi, anh có sao không.
Thấy tôi trùm chăn kín cả người, Dương run run hỏi. Tôi giả vờ rên lên vài tiếng để tăng tính thuyết phục.
Dương kéo kéo tấm chăn ra làm tôi hết hồn, em rưng rưng hỏi tôi bằng giọng mếu máo:
– Anh lại lừa em, làm thế vui lắm à.
Tôi ngồi dậy ôm lấy em vào lòng, đặt tay em lên ngực rồi bảo:
– Em không tin anh à, anh bị chỗ này này.
Dương cẩn trọng vén áo tôi lên một cách chậm rãi, bình thường Cáo thế sao giờ ngu ngơ thế không biết, do tình yêu chăng. Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai em:
– Từ ngày em đi, tim anh đau lắm Dương ạ. Trong những đêm anh ngồi hút thuốc một mình, anh mới hiểu cảm giác thiếu em nó trống vắng thế nào, và anh nhận ra anh yêu em rồi Dương ạ. Không biết từ lúc nào, nhưng hình bóng em dần chiếm trọn tâm trí anh rồi. Cho anh cơ hội tán em nhé.
Dương khóc, nước mắt lăn dài trên má em, Dương gật gật đầu. Tôi ôm chặt em vào lòng, thả lưng nằm xuống giường. Chợt tôi nhớ lại chiếc xe, quay sang hỏi Dương:
– Mà chiếc xe là sao vậy, em mới mua à?
– Ừ, tiền tiêu vặt mấy tháng tới của em hết trơn rồi. – Dương xụ mặt xuống trông yêu không tả được.
– Xe kia đâu, hư rồi à?
– Không phải, vì… Em thấy anh thích chiếc này, lúc trước đi qua chi nhánh yamaha xem xe cho con béo em để ý anh toàn nhìn chiếc này. Nên em mua.
– Ngốc quá. Thế là hết tiền tiêu vặt rồi à?
– Ừ. – Dương cười vu vơ.
– Khỏi lo, từ nay anh nuôi em nhé.
– Hi hi, em tự kiếm tiền thì vẫn hơn. Em yêu anh.
– Ừ, anh cũng yêu em.
Hai chúng tôi ôm nhau, chìm sâu vào giấc ngủ. Còn vụ Dương hôm đó mặc chíp ren thì mình không kể đâu nhé, mấy ông thần dâm đừng có hóng nữa @@.