Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 40

Những ánh nắng của buổi chiều soi rọi khắp nẻo đường Sài Gòn, không khí trở nên mát mẻ hơn sau một buổi trưa hè nóng nực. Hai đứa tôi cùng nhau đi dạo chơi như đã hứa. Tôi chở nhỏ vào một shop nhỏ để chọn vài bộ quấn áo mặc ở nhà. Thực ra tôi cũng chả phải ích kỷ về chuyện cho nhỏ mượn quần ảo, chỉ muốn nhỏ ăn bận đàng hoàng hơn phòng khi có khách đến nhà. Họ mà thấy nhỏ ăn bận như vậy thì lại hiểu lầm linh tinh. Vậy mà mọi thứ lại đâu lại vào đấy, nhỏ vẫn chọn những cái quần ngắn nhất có thể. Chọn mua những chiếc áo nam to để dằn mặt tôi hay sao đó. Tôi khuyên nhỏ nhưng cứ nhận được lý do là thời tiết nóng, mặc càng mát mẻ càng tốt. Tôi cũng đành chấp nhận cái lý lẽ của nhỏ.

Nhịp sống người dân Sài Gòn là thế, cứ tất bật, hối hả từ những sớm bình minh cho đến chiều hoàng hôn. Sau một ngày đi học, làm việc mệt nhọc, mỗi người lựa chọn riêng cho mình một nơi để vui chơi, giải trí. Có người thì quây quần bên mâm cơm gia đình, người thì la cà hàng quán café, quán cóc vỉa hè. Người thì tranh thủ đi mua sắm, ăn uống tại các khu chơ đêm náo nhiệt. Tôi đang chở nhỏ vào khu chợ đêm Kỳ Hòa, cái chợ khá to với hơn 300 gian hàng gồm đầy đủ tất cả các loại mặt hàng. Hình như nó bắt đầu hoạt động từ những năm 2003 kéo dài từ đường Cao Thắng đến Lê Hồng Phong.

Nhỏ vào đây thì mê tít như lạc vào thế giới shopping của riêng nhỏ. Cứ nắm tay tôi kéo đi từ gian hàng này đến gian hàng khác thử đồ mà không biết mệt. Nhỏ đang dừng trước một gian hàng nữ trang, ngấm nghía những sợi dây chuyền một cách say mê. Nhưng bất chợt tôi nhận ra một điều, khi nhỏ cầm đến một sợi dây chuyền cũng khá đẹp thì nhỏ lặng người đi. Nụ cười đã tắt hẳn trên môi, mắt nhỏ hơi ứa lệ. Nhỏ đứng lặng yên và nhìn vào mặt dây chuyền.

– Miu! Miu!

– Miu! Sao vậy em? – Tôi lay nhẹ vai nhỏ.

– Dạ! – Nhỏ giật mình quay lại như vừa hoàn hồn, tay nhỏ cầm sợi dây chuyền nhét sâu vào đống trang sức khác.

– Xem gì mà chăm chú suy tư vậy? Cho anh coi với!

– Không có gì đâu anh! Mình đi qua chỗ khác xem nhe! – Nhỏ kéo tay tôi đi, lau vội vài giọt nước mắt lưng tròng.

Không hiểu sao nhỏ lại như vậy, rõ ràng đang rất vui vẻ mà. Sợi dây chuyền đó có ý nghĩa gì với nhỏ nhỉ? Nhiều lúc tôi cảm thấy thắc mắc, muốn hỏi nhỏ nhưng lại thôi. Có thể là một chuyện riêng tư nào đó, một phần ký ức buồn nào đó mà nhỏ vẫn chưa thể quên. Ở Miu vẫn còn nhiều điều bí ẩn, tôi vẫn chưa thể hiểu hết được con người của nhỏ. Đôi lúc rất trẻ con, hồn nhiên, lúc thì chững chạc, sâu sắc và lạnh lùng.

Tôi chở nhỏ qua từng hàng cây, gốc phố của Sài Gòn đêm đã lên đèn. Nhỏ vẫn lặng im suốt từ lúc thấy sợi dây chuyền đến giờ. Có lẽ nhỏ có tâm sự, cần được chia sẻ. Tôi chạy một hồi thì cũng đến cầu Thủ Thiêm, một cây cầu nối hai bờ sông Sài Gòn thuộc Quận 2 và Quận Bình Thạnh. Trên cầu có hai dãy hành lang dành cho người đi bộ. Về đêm thì khá nhiều các bạn trẻ tụ tập ở đây hóng gió, vui chơi. Quanh cảnh xung quanh cũng rất đẹp và lãng mạng, thích hợp cho những đôi tình nhân hẹn hò. Tôi quyết định dừng xe trên cầu để hóng gió, ngắm nhìn Sài Gòn về đêm.

– Không khí ở đây thích thật anh nhỉ! – Nhỏ và tôi đang ngôi ngang trên yên xe, đầu nhỏ khẽ tựa lên vai tôi.

– Á… lạnh quá! – Nhỏ la lên khi đôi tay tôi đặt lên gò má của nhỏ.

– Sao tay anh lạnh vậy?

– Anh cầm kem nãy giờ nè! Ăn kem nhe!

– Ủa, anh mua lúc nào vậy? Hi… hi! – Mặt nhỏ tươi rối khi thấy món ăn khoái khẩu của mình.

– Em có tâm sự gì hả? Anh mua kem lúc nào mà em cũng không biết?

– Không có gì đâu anh!

Nhỏ vừa ăn kem vừa nhìn về thành phố, mặt đã vui tươi hơn nhưng trong đôi mắt ấy vẫn chất chứa nhiều phiền muộn.

– Thật ra hôm nay em thấy được vài thứ, và nhớ lại những kỷ niệm xưa! – Nhỏ cất vội 2 que kem vào túi xách như mọi lận và nói.

– Kỷ niệm buồn hả em?

– Em cũng không biết là vui hay buồn nữa?

– À… ừ! – Tôi cũng không nói gì thêm, thả mình vào những cơn gió vi vu.

– Anh không muốn biết là chuyện gì sao?

– Anh đâu phải bà tám! – Tôi véo mũi nhỏ một cái và nói.

– Rồi sẽ đến lúc anh biết thôi! – Nhỏ vòng tay ôm lấy tôi.

Ngồi lặng yên được một lúc thì tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ đã ngủ từ lúc nào không biết. Cái con bé này sao mà dễ ngủ vậy nhỉ? Khuôn mặt lúc ngủ càng đáng yêu hơn, đôi môi đỏ nhỏ xinh mím chặt lại. Gò mà trắng hồng phúng phính như em bé. Một vài sợt tóc phấp phới bay trong gió. Không hiểu sao mỗi khi bên nhỏ lại có một cảm giác bình yên lạ thường. Nó khác với Linh, người con gái tôi từng yêu. Ngày xưa khi ở bên Linh, tôi luôn có cảm giác hơi bất an, lo sợ về chuyện tình cảm của cả hai đứa. Có thể Linh chưa từng mang lại cho tôi sự an tâm.

Mặc dù không phải là gì của nhau, nhưng ở cạnh nhỏ, tôi cảm thấy được sự quan tâm, lo lắng. Nhìn thấy nhỏ, có thể quên đi những phiền muôn trong cuộc sống. Một người con trai luôn là một bờ vai, điểm tựa cho một người người con gái. Nhưng con gái có biết? Đôi lúc người con trai cũng có những phút giây yếu mềm, cần được quan tâm, chia sẻ. Cần một vòng tay của người con gái, không hẳn là điểm tựa, nhưng nó đủ tiếp thêm nghị lực cho người con trai bước tiếp. Tôi cảm thấy được cảm giác này khi ở bên nhỏ, một cảm giác một chút lạ và một chút quen thuộc, sự quen thuộc khi tôi cũng từng có được từ một người.

Mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc do hậu quả của buổi chiều tung tăng đi bộ trong chợ đêm. Khuôn mặt nhỏ sáng ngời như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Nhỏ vẫn ôm tôi không rời, tôi cảm thấy một chút vui và một chút lo sợ. Vui vì không biết tại sao cô bé đáng yêu này lại bước vào cuộc sống của tôi một cách lạ lùng như vậy. Lo sợ vì không biết mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, mục đích của tôi ngày từ đầu về lại Việt Nam là rất rõ ràng, nó không phải dành cho việc nảy sinh tình cảm với bất cứ ai.

– Miu à! Cứ như thế này hoài, anh sợ anh sẽ có tình cảm với em mất! – Tôi khẽ thì thầm, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của nhỏ. Chạm nhẹ vào đôi mắt, cái mũi, đôi môi chúm chím.

Tôi chợt giật mình khi thấy nhỏ khẽ cười, nép sát đầu và ngực tôi. Ôm tôi và tiếp tục giấc ngủ của nhỏ. Không biết nãy giờ nhỏ có thật sự ngủ không nữa. Tôi vòng tay ôm lấy nhỏ, cho nhỏ một ít hơi ấm khi trời dần se lạnh. Nhìn về cái thành phố thân thuộc mà tôi sống mỗi ngày. Ở gốc nhìn này, tôi lại thấy được một thành phố khác, không còn quá tất bật, hối hã. Xa xa, có những con thuyền lung linh ánh đèn chạy trên sông Sài Gòn. Cũng không hiểu cảnh vật thật sự bình yên, hay là cảm giác bình yên chỉ xuất hiện khi nhỏ ở cạnh. Mọi sự việc xung quanh đều diễn ra rất chậm rãi, như lắng đọng lại.

Lại một ngày êm ả nữa trôi qua…

– Ê! Về nhà ngủ thôi em! – Tôi lay nhẹ mũi nhỏ.

– Không! Đang ngủ ngon mà! – Nhỏ lắc đầu.

– Ngủ ngon mà còn nói chuyện?

– Hi.. hi! – Nhỏ cười nhưng vẫn nhắm mắt.

– Anh về quê nội với em được không? – Nhỏ hỏi và tròn xoe mắt nhìn tôi.

– Không được! Anh có nhiều việc phải làm lắm!

– Nhưng… ! – Môi nhỏ lại trề dài ra cả thước.

– Thôi ngoan đi, lần tới anh mua kem nữa cho ăn nhe! – Không biết dụ nhỏ cách này có hiệu quả không.

Sài Gòn đã về khuya, đường xá vắng vẻ. Những ánh đèn đường hiu hắt, có lác đác những quán ăn đêm. Con đường vắng lặng chỉ còn tiếng động cơ phát ra từ chiếc xe. Nhỏ vẫn ngồi phía sau tựa đầu lên vai tôi, hai con người lướt đi qua từng hàng cây, con phố trong tiết trời trở lạnh về đêm.

Chúng tôi về nhà thì đã quá nữa khuya, lúc này thì tôi cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Có lẽ nằm xuống thì ngủ luôn một giấc đến trưa mai.

– Anh Khanh! – Định ngã lưng ra thì thấy nhỏ đứng một đống ngoài cửa ôm hai cái gối to đùng.

– Sao chưa ngủ vậy em?

– Em sợ! – Nhỏ chu mỏ tiến lại gần giường và nói.

– Sợ gì?

– Phòng bên đó có âm thanh gì đó thấy ghê quá à! – Nhỏ nhăn mặt nói. Tôi chợt nhớ ra là do cái cửa sổ bị hỏng, có một vài khe hở tạo ra những âm thanh kì quái khi gió thổi vào.

– Ừ! Vậy em ngủ ở phòng này đi! Anh sẽ qua bên đó!

– Anh! Ở lại đi! – Vừa bước xuống giường đi được vài bước thì nhỏ nắm tay tôi kéo lại.

– Hả? Sao được?

– Nhà này em ngủ không quen, một mình sợ lắm!

– Nhưng sao ngủ chung giường được?

– Xía… Ai cho anh ngủ chung giường? Anh nằm đất á!

– À… ờ! – Kiểu này không biết nằm đất bao lâu nữa đây.

Trải một tấm nệm ra đất, vừa ngả lưng ra nằm một chút thì tôi đã đi luôn vào giấc ngủ.

Thể loại