Sau khi ăn xong tôi rời nhà đi làm, còn mẹ thì dọn dẹp xong cũng đi sau. Ngồi trong văn phòng mải mê làm việc cật lực không để ý đến thời gian mà thoáng cái đã 11h30, nhìn đồng hồ thấy đã trưa nên tôi dọn dẹp lại hồ sơ và đồ làm trên bàn gọn gàng rồi đi xuống căn tin để mua cơm ăn…
Nhưng khi vừa đứng dậy, thấy điện thoại chuông reo lên tôi móc điện thoại từ trong túi ra thấy là số của Trang gọi đến thế là tôi vội bắt máy…
– Alo… Trang à, sao đấy…
– À, Đăng rãnh không Trang muốn mời Đăng đi ăn trưa ấy mà…
– Trùng hợp quá Đăng cũng tính đi ăn đây, thế Trang ở đâu Đăng chạy qua rước…
– À, ở nhà Trang đấy, chỗ mà hôm trước Đăng chở về đó…
– Oke, Trang chờ đăng chút nhé…
Tôi tắt điện thoại ra nhà xe lấy xe chạy qua nhà Trang, đã thấy Trang đứng trước cổng nàng mặc một bộ váy màu trắng nhạt dài tới đầu gối, sau đó là lên xe tôi chở đi tìm quán ăn…
Vào một quán cơm gần chỗ công ty tôi cả hai ngồi ăn, cười đùa vui vẻ, và Trang cũng cảm ơn tôi về việc hôm qua đưa nàng về. Rồi sau đó khi ăn xong cả hai bước ra khỏi quán, đi xuống bậc tam cấp đúng lúc này…
Từ đằng xa có chiếc xe bốn bánh mercedes màu trắng chạy tới, mở cửa ra bước xuống xe là một người đàn ông trẻ mặc vest đen lịch lãm, trên mặt đeo cái kính râm trong phong cách ăn bận rất giống thiếu gia nhà gia thế…
Mà bên cạnh của hắn còn có hai vệ sĩ cao to mặc đồng phục giống hắn đi sát bên người, cả ba đi đến gần chỗ tôi lúc đó tôi còn chưa hiểu ra chuyện gì thì ngay lập tức đã bị ăn một cú đạp văng ra xa ngả về bậc cầu thang, một cú đá này khiến tôi té đau điếng…
Sau đó là hắn tính nhảy đến đánh tôi tiếp nhưng rất may là Trang chạy lại ôm đẩy tên thiếu gia này ra…
– Anh thôi đi, tại sao lúc nào cũng làm tôi khó xử hết vậy…
– Khó xử cô, hừ tránh ra…
Hắn đẩy Trang qua một bên, lao tới tôi lần nữa, một quyền tung ra tính đấm thẳng vào mặt của tôi, nhưng lúc này tôi đã kịp đứng dậy lách sang một bên, rồi tung lại quyền móc thẳng vào con mắt của hắn “Bụp” một đấm này của tôi mang theo uy lực khiến cho tên thiếu gia đau đớn lui lại, một tay ôm con mắt trái của mình la hét inh ỏi…
– A… Mẹ nó, đau quá, thằng chó chết, mày dám đánh tao…
Cũng may là mẹ tôi là công an hình sự nên từ nhỏ tôi cũng có theo học bà một chút món nghề võ, thân thủ bây giờ mới lưu loát và phản đòn lại tên thiếu gia này…
– Anh là ai mà tôi không dám, với lại vô duyên, vô cớ anh chạy đến đánh tôi trước thì tôi phòng vệ chính đáng thôi…
– Mẹ mày, đi với vợ tao còn bảo tao vô duyên vô cớ, tụi bây xông lên đập chết thằng chó đó cho tao…
– Vâng thiếu gia…
– Này này, anh hiểu lầm rồi…
– Hiểu lầm con mẹ mày…
Nghe được chỉ thị từ tên thiếu gia kia, đám vệ sĩ hùng hổ lao tới mà không nghe tôi giải thích, nhưng chưa kịp động thủ thì đằng xa đã bị tiếng tuýt còi vang lên làm cả đám dừng lại giữa chừng…
– Các cậu làm gì đấy, ở đây là khu công cộng muốn đánh nhau thì kéo ra chỗ khác vắng vẻ mà đánh, không tôi báo công an đến đấy…
Một bác bảo vệ già cầm cái còi trên tay thổi rồi đi đến chỗ tôi…
– Mẹ nó, ông già ông đừng lo chuyện bao đồng, đây là chuyện riêng của tôi và nó ông xía vào làm gì…
– Cậu trai trẻ, cậu là ai mà nói chuyện hống hách không biết trên, biết dưới như vậy…
– Tôi là ai liên quan đếch gì ông khôn hồn thì cút ra, không thì đừng có trách tôi xử luôn cả ông…
– Cậu đừng có mà ngang ngược, ở đây gần đồn công an đấy nếu như cậu muốn tôi sẽ gọi điện sang đấy chưa đầy 5 phút họ sẽ có mặt tại đây…
Bác bảo vệ kiên quyết cũng khiến cho tên thiếu gia kia có chút chùn bước, đợt trước vụ nữ sinh nhảy lầu có liên quan đến hắn tuy đã được giải vây nhưng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới xóa sạch dấu vết, nên nếu dính vào vụ này lần nữa, bị lôi lên đồn công an lại không khéo về lâu dài trong đó, bất trắc lại lộ ra hết thì khó mà thoát…
– Hừ mày được lắm, tao nhớ mặt mày rồi đấy thằng chó… Còn cô nữa đi về…
Tên thiếu gia dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào tôi sau đó liếc qua ông già bảo vệ một cái rồi quay người lên xe trong lúc đó, đám vệ sĩ cũng bước đến đưa Trang lên xe, nàng có quay lại nhìn tôi tiếc nuối, ánh mắt như xin lỗi đến tôi…
Nhưng tôi lại không thể làm gì hơn chỉ đành đứng trơ mắt ra nhìn nàng lên xe, dù gì tôi cũng là thằng bị xem là nhân tình của vợ người ta nên không có lý do nào tôi có thể can thiệp được lúc này…
Thở dài ra, quay lưng cảm ơn bác bảo vệ rồi rời đi trong vô vọng, về đến công ty là lao đầu vào công việc, làm để quên đi vụ lúc nãy đến chiều bởi vì hơi mệt nên tôi xin về sớm trước hai tiếng…
Lủi thủi một mình đi về. Về đến nhà thì chỉ có mình tôi vì hiện tại mới 4h chiều mà giờ mẹ tan ca ở cơ quan là 5h30 hoặc 6h kém gì đó…
Nên tôi đành vào nhà đi lên lầu cởi hết quần áo ra vào phòng tắm, bật vòi xịt lên từng làn nước trong trẻo, mát mẻ rơi xuống phủ lên thân hình rắn chắc của tôi tạo cho tôi một cảm giác dễ chịu xóa tan đi áp lực vốn có của ngày hôm nay…
Sau khi tắm xong thì tôi đi ra ngoài xuống bếp nấu tạm gói mì tôm để ăn, ngồi ăn khoảng chừng 20 phút gì đó thì đứng lên dọn dẹp rửa bát rồi dự định là gọi cho mấy chiến hữu tối rảnh đi coffe cho vui, nhưng rất tiếc gọi 2, 3 người đều có việc bận nên tôi đành ở nhà vậy…
Đi lên trên lầu ngồi vào máy tính chơi game cho vơi đi nỗi sầu, nhưng chơi được vài ván lại thấy chán nản chả có gì thú vị nên chỉ đành nằm lăn đùng ra nệm tay cầm smartphone đăng nhập vào tài khoản của mẹ, xem mẹ có nhắn tin gì không với thằng Khanh, thì đúng lúc này dòng thông báo messenger hiện ra là thằng Khanh gửi đến mẹ…
– Hello cô, cả ngày nay không gặp nhớ cô quá à…
Chưa đầy vài phút mẹ đã nhắn tin trả lời lại.
– Nhớ thật không đấy, hay chỉ sao…
– Nhớ thật mà cô xem nè…
Ting! Dòng thông báo hiện ra một tấm ảnh thằng Khanh gửi qua, lộ ra con cặc gân guốc của nó, trên đầu khấc vẫn còn rỉ ra một ít nước trắng đục…
– Uầy, ghê quá a, cái đó sao lúc nào cũng ngóc lên hết vậy…
– Hihi, tại nhớ cô đó, cô xem giờ phải làm sao đây…
– Làm sao, ai biết làm gì đâu mà hỏi tui vậy trời…
– Con gọi cô chat sex nhé…
– Điên à nhóc, cô đang ở chỗ làm không gọi được đâu, chỉ lén nhắn tin thôi…
– Thế à, tiếc nhỉ, giờ phải làm sao đây, nhớ cô quá… Huhuhu, năn nỉ cô giúp con một lần thôi.
– Nhóc lại nịnh tui rồi, cô đã bảo là không được đâu nhóc thông cảm cho cô nhé hay là nhóc vào xem phim sex hay gì đó giải tỏa đi…
– Ầy, phim sex không sướng cô ạ, chỉ có xem hình ảnh của cô con mới nứng được thôi…
– Nứng dữ chưa hay là xạo tui, lấy ảnh trên mạng photoshop ra dụ tui phải không…
– Nứng thật mà, con xạo cô đâu, con cặc con đã chui vào lồn của cô biết bao nhiêu lần rồi mà cô còn không nhận ra bảo con xạo à… huhu…
– Đùa ông thôi, chứ tôi nhìn là biết cái ấy của ông rồi, vì làm gì có cái nào vừa to, vừa đen, vừa hôi, vừa nhiều gân nổi cuộn như ông đâu, hahhaaa…
– Xí, cô chê hay là khen con vậy…
– Hihi, chê hay khen gì cũng được miễn là tui thích cái ấy của ông là được rồi chứ gì…
– Phải thế chứ… Hehe cho cô xem cái này…
Ting! Một đoạn video gửi qua trên tay thằng Khanh cầm cái quần lót màu đen bọc lấy cái đầu khấc của nó rồi sục lên, sục xuống từng tiếng nhóp nhép vang đều trong video…
– Ây, cái quần lót của tui, sao ông dám dùng vậy…
… Bạn đang đọc truyện Trải qua giông bão tại nguồn: http://truyensex68.com/trai-qua-giong-bao/
– Hê hê… Từ bữa lấy cái quần của cô về đến nay con chưa giặt rửa lần nào luôn đấy, bây giờ con mới lấy ra sử dụng lần đầu tiên, à mới nãy con còn bỏ lên mũi hít vài hơi nữa thật sự cái mùi của cô thơm quá, làm con kích thích quá mới ib cho cô đấy…
– Gớm quá đi ông à, cái quần lót của tôi mấy ngày chưa giặt ông đem lên mũi hít giờ lại còn bọc vào con kiu của ông nữa…
– Hehe tại là của cô con mới làm vậy đó…
– Thế có sướng lắm không…
– Sướng lắm cô, bữa nào cô cho con vài cái nữa về ngâm rượu đi… Hehhe…
– Khùng vừa thôi nhóc…
Thì ra là cái bữa mẹ say xỉn về đến nhà sau đó tôi dở váy bà lên nhìn không có quần lót là do thằng Khanh đem về, mẹ cha nó chứ đang tức điên lên vì nó thì bất ngờ nó tiếp tục nhắn cho mẹ tôi…
– Thế cô có cho con không, cô mà không cho bữa sau con qua đè cô xuống lột quần cô ra luôn đó nha…
– Ôi trời, tính uy hiếp trấn lột bà cô già này luôn à… Bớ làng người ta ơi có thằng trai trẻ nó đè tui ra cướp quần lót của tôi nè bà con ơi…
– A… Mẹ nó im mồm đi bà cô già, bà dám hét á, tôi cho bà câm luôn nè, đút cặc vào mồm bà sau đó tôi ôm chặt lấy đầu của bà tống nguyên con cặc của tôi vào yết hầu bà xem bà còn dám la hét nữa không, này thì hét nè, hét nữa đi nè…
– Ư… a… ư. Ô. Â… Bớ… Tôi không thở được rồi, ư… a… anh tha cho tôi…
Thật sự không thể tin được mẹ lại chát sex diễn sâu với thằng Khanh đến vậy, tôi vẫn âm thầm xem tiếp tin nhắn…
– Thế đã sợ chưa, đã chừa chưa, tôi rút con cặc ra rồi đó bà không được hét nữa nghe chưa…
– Ọe… Ọe… Vâng tôi không hét nữa, tôi sợ rồi mong anh tha mạng cho tôi, anh muốn làm gì bà cô già tôi cũng được anh muốn quần lót của tôi thì tôi cho anh luôn đó, ngay cả cái lồn già này nữa anh làm ơn dùng nó rồi tha cho tôi đi…
– Wow bà cô cho tôi địt vào cái lồn của bà luôn à…
– Vâng, anh đút vào đi… Tôi cho anh đó…
– Được banh háng ra, để tôi đút vào, sao bà cô già 40 mấy tuổi rồi mà lồn vẫn khít thế, á… Phạch phạch, phạch phạch…
– Ư… Khít vậy mới khiến anh sướng mà tha mạng cho tôi đó, ư… anh đút nữa đi… aâ… ưu… a. Cặc anh cũng sướng quá lồn tôi co bóp lại rồi chịu không nổi rồi… A… ư…
Thằng Khanh như điên lên, nó vừa nhắn tin xong là quay video con cặc nó sục liên tục vào cái đáy quần lót của mẹ chỉ trong chốc lát nó chịu không nổi đã bắn một đống tinh trùng trắng đục vào đó…
– A… Tôi bắn vào lồn bà đây… aa…
– Ư… Anh bắn đi, bắn cho tôi mang bầu luôn cũng được… Ư… a…
– A… Ra rồi, ra rồi cô ơi, sướng quá…
– Hihi sướng không…
– Dạ sướng ạ, bữa sau cô cũng chát sex như vậy với con nhé, phê quá đi…
– Được rồi, chỉ cần mấy người ngoan là tui chiều à…
– Thế à, thế hôm bữa con gửi ship bộ đồ đó qua cho cô, cô có mặc thử chưa, xem có vừa không bữa nào cô mặc trước mặt con được không, con hứa là sẽ ngoan mà…
– Hứ, gửi cái đồ gì mà nhìn muốn chui xuống đất luôn á, nghĩ gì tui cũng 40 mấy tuổi rồi mà đưa tui bộ đồ vậy trời, ngại chết đi được…
– Đi mà cô, bữa nào cô mặc thử trước mặt con nghe, con năn nỉ đó…
– Được rồi bữa sau tính, giờ cô có việc rồi off đây nhé…
Nói rồi, sau đó tôi không còn thấy mẹ nhắn tin nữa nhưng mà bộ đồ thằng Khanh gửi qua mẹ là gì nhỉ? Mang theo sự tò mò tôi kìm lòng không nổi đành chạy xuống phòng của mẹ xem thử…
Khi đi vào trong tôi có tìm kiếm xung quanh, dở tủ quần áo ra rồi lục tung khắp mọi nơi nhưng không thấy đâu cả, chả lẽ mẹ đã dấu nó đi rồi sao?
Thế bây giờ phải làm như thế nào, ngửa cổ lên trần nhà thở hắt ra sau đó thì lại cúi xuống trong lúc đó ánh mắt của tôi từ phía trên đi xuống vô tình lướt qua gốc đầu tủ, thế là ngay lập tức trong đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ…
Đúng rồi, là gốc đầu tủ quần áo, chỗ đó nãy giờ mình chưa kiểm tra, tôi nhanh chóng bước tới đó, bởi vì chiếc tủ cũng khá cao trên dưới 1m75, mỗi lần mẹ treo đồ thì toàn bắt ghế lên không à.
Mà tôi thì chỉ cao 1m73 nên tầm nhìn bị che khuất đi rất nhiều, đành đi tới đó nhón chân lên với tay tới mò qua mò lại xem có thử có thứ gì trên đó không, đúng lúc này tay tôi như đụng phải thứ gì đó cứng cứng, sờ qua hình thể thì tôi đoán là vật này hình vuông thế là tôi nhanh chóng nắm lấy nó đem xuống xem thử…
Quả nhiên là một chiếc hộp gỗ hình vuông, chiều dài khoảng 1 gang rưỡi tay người lớn, nhìn bên ngoài thì đã bám bụi đi rất nhiều có lẽ là đã để rất lâu rồi chưa đụng đến…
Không biết chiếc hộp này đựng thứ gì mà mẹ lại dấu kín như vậy nhỉ? Chắc chắn là không phải hộp đựng quần áo gì đó của thằng Khanh rồi, tôi tò mò mở chốt khóa hộp ra xong thì tiếp tục mở nắp ra…
Khi mở nắp hộp ra, đập vào mắt tôi là bên trong một số tấm hình đã cũ nhìn đã phai màu đi nhiều, ngoài ra còn có một lá thư nữa…
Nhưng mà tôi không vội đọc lá thư đó mà lấy mấy tấm ảnh lên xem trước, có 3 tấm ảnh cả thể, tấm ảnh thứ nhất là có một người đàn ông trẻ sáng trong rất cao lớn, khuôn mặt điển trai mặc đồng phục công an đứng bên cạnh mẹ tay choàng qua vai bà rồi nở một nụ cười tươi…
Còn mẹ thì cũng vậy dựa đầu vào vai người đàn ông kia, cả hai nở nụ cười trong khung ảnh, nhìn rất hạnh phúc như một cặp tình nhân trẻ…
Không biết người đó là ai, nhưng sao tôi có cảm giác rất thân thuộc và quen quen, thậm chí khuôn mặt người kia có vài nét tương đồng với tôi ở độ tuổi còn trẻ…
Sau đó tiếp theo là tấm hình thứ hai là người đàn ông mặc đồ bình thường, ngồi trên một cái ghế nhựa tay bế lấy đứa bé còn mặc tã, đứa bé kia thật sự khiến tôi rất bất ngờ vì đó không ai khác là tôi, bởi vì tôi cũng từng thấy một tấm ảnh của tôi thời còn bé xíu được mẹ chụp lại lúc đi ngủ và vẫn còn chưng bày ở tủ kính trước nhà nên tôi có thể dễ dàng nhận ra…
Chẳng lẽ người đàn ông này có quan hệ gì với gia đình tôi và tôi hay sao, nói cách khác đó là ba của tôi? Nhưng nếu là ba của tôi thì tại sao mẹ lại giữ kín như vậy bấy lâu nay bà chưa hề cho tôi biết mặt của ba, thậm chí còn từng nói ba là kẻ phụ bạc và nếu như phụ bạc, thì mẹ tại sao mẹ lại vẫn còn giữ những tấm hình kỷ niệm này đến vậy…
Một sự khó hiểu dâng lên cao, tôi tiếp tục đi tìm câu trả lời cho riêng mình tấm hình thứ 3 cũng là ở chỗ cái ghế nhựa ấy nhưng lần này trong hình có đầy đủ tất cả thành viên trong như một gia đình, là mẹ tôi, người đàn ông kia, tôi, và còn một đứa bé nữa được bế trên tay của mẹ, cả thảy là 4 người…
Thật sự là điều khó lý giải, nhưng chung quy lại tôi cũng hiểu sơ sơ về mấy tấm hình này có lẽ đây chính là gia đình của tôi và người đàn ông kia là ba tôi, chỉ là đứa bé kia là ai thì tôi không biết chính xác. Để cả 3 tấm ảnh xuống tôi dời ánh mắt qua lá thư, cầm lên, lá thư được xếp hình vuông gốc, viết trên một tờ giấy vở ô ly đã bị xé ra…
Hình dáng từ màu trắng đã bị phai màu, ố vàng trong không ra hình dạng như lúc ban đầu, còn chữ viết cũng lắm lem đi rất nhiều, rất khó để mà đọc nhưng tôi cũng cố nheo mắt lại dịch thuật ra từng chữ…
“Liên à… Là anh đây, anh là Vương đây ngay khi em nhận được tờ giấy này thì đồng nghĩa với việc anh đã ra đi rất xa rồi xin lỗi em vì anh đã không thể giữ trọn vẹn lời hứa sống bên em trọn đời. Bảo vệ em, bảo vệ các con của mình, chăm lo nuôi nấng con mình khôn lớn nên người… Anh thật lòng xin lỗi đến em… Xin lỗi đến các con của mình, chỉ vì ham công danh sự nghiệp, chỉ vì tận trung với nhiệm vụ mà anh đã khiến cho gia đình mình gặp nguy hiểm, gặp rất rối. Bé Su cũng vì anh mà bị bọn chúng bắt cóc đưa sang Khu Tam Giác Vàng, mục đích của bọn chúng là nhắm đến anh, trả thù anh, nên bây giờ anh phải âm thầm lên đường để tìm lại bé Su, cũng như triệt phá băng ổ của bọn chúng, mong em đừng trách anh cũng đừng cố gắng đi tìm anh… Bởi vì phía trước, kẻ thù của chúng ta là những tên tội phạm ma túy truy nã khét tiếng, anh sợ nếu như để chúng biết đến em và đứa con trai còn lại của anh thì rất có thể bọn chúng cũng sẽ lại tìm cách để trả thù. Nên từ bây giờ khi nhận được lá thư này mong em hãy chuyển đi chỗ khác, cắt đứt mọi liên lạc với anh để tránh bọn chúng phát hiện ra và sau đây cũng là lời cuối cùng anh dành đến em, anh yêu em rất nhiều, mong em và thằng Đăng hãy sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc…”