Ngọc vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, tuy trong cơn sốt miên man nhưng những Ngọc lúc tỉnh dậy thì Ngọc vẫn nhớ được, mẹ về quê nửa tháng, bà ngoại bị ốm, con gái giờ chỉ có mình mẹ nên mẹ phải về chăm bà. Ngọc ở lại căn nhà với cha, hôm qua Ngọc cùng với mấy đứa bạn rủ nhau đi mò nghêu ngoài biển, rồi tắm mưa… rồi hôm nay Ngọc sốt li bì từ sáng, cha đã nấu cháo hành và mua thuốc cho Ngọc nhưng em vẫn cứ ngủ li bì từ sáng cho đến trưa. Cơ thể em đổ mồ hôi ướt cả tấm chiếu trên chiếc giường nhỏ, cha hâm nóng nồi nước xông rồi giặt khăn lau cho em.
Ông Lãm ngồi đó, đang mơ hồ như người đang bị cướp đi thần trí, nhìn về đứa con của vợ, ông nhẹ nhàng cởi cái áo thun qua khỏi cổ của nó, trời ơi, cái cảm giác đã biết bao nhiêu năm bị chôn vùi, cái cảm giác được chiêm ngưỡng một bầu ngực đang nhú, cảm giác được ngậm lên cục u sần nổi bên trong ấy, cảm giác lưỡi mài lên đầu vú sưng phồng… ông ngồi chết trân như đang quay lại ngày ông ngậm vú của người yêu mình dưới rặng phi lao chắn gió, gió vẫn táp vào mặt và cơ thể ông để mang đi cái nóng kinh khủng từ cơ thể ông.
Giờ đây ông ngồi nhìn Ngọc, con bé đã lớn rồi, phổng phao, ngực nó đang nhú lên, hệt như người yêu ông ngày xưa, ông nuốt nước miếng khan xuống cổ họng, cố gắng nhẹ nhàng sợ như Ngọc sẽ nghe thấy, sợ như ông sẽ mất đi khoảnh khắc này vậy, ông đưa chiếc khăn lên mặt, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đổ trên trán, trên cổ của con bé, ông như chết điếng khi ngón tay cái ngoài khăn khẽ chạm lên đầu vú mới nhú kia, mọi thứ còn rất hoang sơ, ông lau hai bầu vú như người nghệ sĩ đang phục chế lại một tàng tích nào đó từ cổ xưa, nhẹ nhàng, chăm bẵm, ông tưởng chừng mình sẽ bị cạn hết nước miếng nếu của nuốt khan như thế này.
Ông cởi nốt cái quần vải mỏng chấm bi của Ngọc, ôi, cơ thể ông rung lên, cái cảm giác sướng tự dưng ùa về trong trí nào, không phải ùa về từ con cu căng cứng trong quần kia, ông sững sờ trước vưu vật mà ông đang thấy, cái mu cao, lún phún vài sợ lông tơ dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ trông giống như đám mạ non đang nhú đầu khỏi lớp bùn để vươn lên vậy, cái khe hồng hào mọng nước trượt dài từ mép cái mu dẫn đến gần hậu môn, ôi… không có chút nước nào nằm sóng sánh ở đó, không có màn kích thích nào, không có những động tác khiêu dâm, nhưng sao, cảm giác của ông trào lên nhanh quá, ông dùng chiếc khăn đã nhúng và giặt lại thêm một lần nước xông và tiếp tục lau trên cái mu căng phồng ấy, lau kỹ càng bờ mép đường rãnh màu hồng tươi nằm dọc ấy.
Khi mặc lại xong bộ quần áo cho Ngọc ông đã phải tự mình dùng tay và xả ào ạt những dòng tinh trùng keo đặc xuống sàn nhà tắm… hai mắt ông mờ đi nhưng tâm trí vẫn lưu lại hình ảnh của bầu vú và cái lồn trinh nguyên ấy…
Nằm trên giường, từ lúc ông Lãm bắt đầu ngồi xuống bên cạnh thì Ngọc dường như đã tỉnh, nhưng em không muốn mở mắt, một kiểu nhõng nhẽo của con nít dâng lên, em muốn được cha dỗ dành, đút cháo cho ăn, mớm cho em từng viên thuốc, em ti hí mắt để nhìn cha, cha nhìn em với ánh mát ngỡ ngàng, đó là ánh mắt lần đầu tiên em thấy cha nhìn mình như thế, rồi em lại nhớ về những đêm cha và mẹ… rồi cha cởi áo em ra, cha dùng chiếc khăn có ngón tay của cha đang ẩn dấu sau nó, cha chà nhẹ nhàng lên bầu vú của em, em nhột nhạt, em từng thấy cha đưa tay để sờ vú mẹ, cha dùng ngón tay gảy gảy cái núm, rồi cha ngậm, cha mút, em còn thấy cha dùng tay nhào nặn bầu vú của mẹ ra thành nhiều loại hình hài khác nhau…
Chợt em cảm thấy cơ thể mình le lói, le lói cái cảm giác gì đó mà em không định nghĩa được, mỗi khi cha lau qua cái núm vú đang sưng phồng kia, cái cảm giác đó lại đến, nó đến thật mãnh liệt, em cứ nằm đó, he hé mắt nhìn những động tác của cha. Khi cha cởi quần em ra, em cũng không có phản ứng gì, em không còn e thẹn như hôm có kinh nguyệt nữa, sau hôm ấy, em có một loại niềm tin nào đó khác với cha, em không cảm thấy ngại khi phơi cái lồn tươi non của mình trước cha nữa, rồi cha lại cặm cụi lau trên cái lồn non của em, cha lau thật kỹ, thỉnh thoảng cha cũng chà lên cái hạt đậu của em… rồi cha như bị ai đuổi đánh, bưng thau nước đi như bay ra sau, để lại em, một cơ thể căng tràn, một cơ thể đang phải chống chọi với một loại cảm giác hoàn toàn mới, con bướm non của em lúc này đã rỉ nước, những giọt nước rịn ra khỏi cái rãnh màu hồng, rồi dần thấm vào cái quần vải mà cha đã mặc lại cho em. Rồi em lại chìm vào giấc ngủ, con sốt đã hạ hỏa nhưng chưa đủ để em có thể khỏe mạnh.
Ông Lãm đi lên nhà sau khi tự xử trong nhà tắm, ông định lấy cái mền đắp lại cho Ngọc, lúc này chạy đi vội vàng ông đã quên, đang giơ cái mền lên chưa kịp phủ xuống, ông thấy đáy quần của Ngọc bị ướt, ông đưa tay xuống sờ lên đáy quần để thử xem đó là nước gì, ông cứ nghĩ Ngọc tiểu són ra trong khi mê man hoặc ông đã không lau sạch nước xông khi nãy trên khăn, đưa lên mũi ngửi ngửi, ông điếng hồn, toàn bộ cơ thể của ông căng cứng… là dâm thủy… là mùi tanh đặc trưng của dâm thủy… ông quá lõi đời để có thể đoán được chính xác thứ đang dính trên tay ông. Tim ông đập thình thịch, ông nhẹ nhàng vén quần Ngọc lên, nhìn thẳng xuống con bướm non đang nằm đó, Ngọc để một chân co một chân duỗi nên ông có thể thấy được, cái nước nhớt dính ở đáy quần còn đang kéo sợi đến cái bướm non kia khi ông nhấc cải cạp quần lên. Ông nuốt nước miếng…
Ông ra ngoài, đốt điếu thuốc rồi nghĩ về ngày hôm nay…
– Mình… mình đang làm gì thế này, mình đang nghĩ về con bé ư ? Nó là…
Tâm tư ông chợt khựng lại, ông chưa từng khởi ý nghĩ về việc phân biệt Ngọc là con riêng của vợ và mình chỉ là Dượng nó, ông luôn coi Ngọc là con của mình, ông yêu thương Ngọc đúng với tình cảm của một người cha dành cho con gái, ông chưa hề có ý nghĩ nào khác cho đến hôm nay… ông đã…
Lương tâm ông dằn xé, ông đang đánh giá mình rồi lẩm nhẩm
– Không được… mình không thể như thế… mình thật là tệ quá…
Rồi ông lắc đầu nguầy nguậy, xua tan đi tất cả cảm xúc, hình ảnh, suy nghĩ về Ngọc, ông chỉ muốn giữ ý nghĩ Ngọc là con gái ông, ông không muốn đánh mất hình ảnh đó. Ông chạy vào bếp, hâm lại nồi cháo và chiên hai con cá để làm thức ăn, ông ăn chiều một mình lặng lẽ trong bếp rồi bưng lên cho Ngọc chén cháo, có vẻ một đợt thuốc đã giúp Ngọc chống chọi tốt hơn với những cơn sốt, nhưng đêm nay mới là quan trọng, Ngọc ngồi dậy ăn cháo, ông đi xuống bếp đun một nồi nước nóng, bưng vào nhà tắm rồi pha nước vào thau ấm ấm, ông quay trở lên thì Ngọc đã ăn xong chén cháo đang ngồi nhìn những viên thuốc.
– Để đấy tí rồi uống, ăn xong không nên uống ngay.
– Con đi tắm đi, cha pha nước ấm cho con rồi.
– Dạ.
Ngọc đứng dậy, đom đóm nổ đầy mắt, người chao đảo, ông tiến đến hai tay nắm lấy vai Ngọc tựa vào ngực ông, một người nằm cả ngày thì chuyện này xảy ra khi đứng lên là chuyện bình thường.
– Chóng mặt hả ? Đã đỡ hơn chưa ?
– Dạ đỡ rồi cha ạ.
– Ừ vậy đi tắm đi rồi uống thuốc, chưa khỏi hẳn đâu.
– Dạ.
Ngọc đi lững thững ra nhà tắm, Ngọc cũng chẳng buồn đóng cửa phòng tắm, chỉ có cha ở nhà… Ông Lãm đang thay lại cái chiếu trên giường của Ngọc thì nghe tiếng loảng xoảng ngoài nhà tắm, buông cái chiếu rớt xuống cát, ông chạy ra nhà tắm, Ngọc nằm sóng soài nửa thân trên bên ngoài, nửa thân dưới ở trong nhà tắm.
Ông bế Ngọc trần truồng dính đầy cát đi vào trong nhà tắm, ông ngồi chồm hổm, Ngọc nằm ngang trên hai đùi ông, ông múc nước ấm xối lên cơ thể non tơ của Ngọc, ông vuốt đi những hạt cát dày đặc đang dính đầy mặt và lưng của em, rồi ông bế em vào nhà, đặt em nằm xuống giường hai vợ chồng, ông trải chiếc chiếu trên giường em rồi mới bế em sang, vết tím trên trán em bây giờ mới lên màu và dần dần càng đậm hơn, ông lại ra nhà tắm lấy bộ đồ mà Ngọc đã cầm ra khi nãy, ông lại thay đồ cho Ngọc, duy lần này, ông không có suy nghĩ gì cả, ông làm với trách nhiệm của một người cha…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30