Ngoài trời, cơn mưa bão đã có dấu hiệu giảm dần, lúc này âm thanh trong hang cũng dần rõ hơn với những tiếng dơi kêu rả rích. Ông Phú ngồi run lẩy bẩy vì lạnh, nhưng ông không dám chui vào túi ngủ nữa sợ lát nữa mấy người bản địa dậy lại hiểu lầm Thảo. Không biết lúc này là mấy giờ nhưng bầu trời đã có chút sáng, bầu trời màu đen hóa dần thành màu xanh đen, mưa cũng dần tạnh.
Ông Phú nhìn xuống con chim to dài của mình đang xìu xuống mà tự hào sảng khoái, trên thân dương vật vẫn dính đầy nước nhờn của Thảo, ông Phú vuốt vài cái và đưa lên mồm mút một cách ngon lành… Thật là bệnh hoạn nhưng ông thực sự đã quá mệt Thảo rồi. Lúc sau ông lồm cồm bò ra tảng đá lấy quần áo mặc vào.
Thảo cũng vậy, nàng không ngủ được sau khi làm tình với bác Phú, nàng đang thu mình lại trong túi ngủ nhìn ra bầu trời ngoài cửa hang, trong lòng cảm thấy đỡ lo hơn khi trời đang có dấu hiệu tạnh mưa. Lúc này nàng chỉ mong nhất là sự an toàn của Minh và bố chồng… 30 phút sau, trời cũng dần sáng, Thảo ra khỏi túi ngủ và lấy quần áo mặc vào, quấn áo nàng vẫn ướt nhưng có còn hơn không vì chả nhẽ lát nữa người bản địa dậy lại nude trước mặt họ sao.
Một lúc sau trong hang đã nhìn thấy lờ mờ, Thảo chẳng nói gì với bác Phú, ông Phú xấu hổ cũng không dám nói gì chỉ thu lu ngồi một góc, ông đã lục hết cái ba lô đựng túi ngủ của mình mà chẳng có lấy một bộ quần áo nào khô, tất cả đều ướt nhẹp.
– A!!! OÁP!!! – Bỗng có tiếng rú trong hang làm ông Phú và Thảo giật mình, hóa ra là cô gái nói được tiếng Việt tỉnh dậy.
– Tối qua bác và chị không ngủ sao? – Cô gái quay ra vừa hỏi vừa ngáp, cùng lúc đó hai người còn lại cũng ngồi dậy dụi mắt.
– Khà khà! Bác có chợp mắt được một lúc, ông Phú vừa nói vừa run.
– Em cũng thế ạ! – Thảo ngồi trên tảng đá cũng run lên vì lạnh.
– Trời ạ! Mọi người không quen đúng không, lần đầu tiên em thấy có người dậy sớm hơn em đó haha! Để em đốt lửa cho mọi người sưởi ấm nhé, chắc mọi người không quen khí hậu trên này đâu quá! – Vừa nói vừa cười, cô gái người bản địa dỡ chiếc giường của mình ra để đốt lửa.
Ánh lửa đỏ dần dần lan tỏa khắp hang, trong hang bắt đầu ấm dần, bên ngoài bầu trời đã hoàn toàn tạnh mưa chỉ còn tiếng nước chảy từ trên núi xuống cùng với tiếng chim hót bên ngoài những ngọn cây. Thảo và ông Phú ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa, ông Phú thi thoảng nhìn sang Thảo thấy con bé mặt lạnh te trông thật đáng sợ, ông không dám nói câu gì lúc này.
Nhưng điều lo lắng hơn cả đó là hôm qua với sáng nay những người bản địa này họ không nghe thấy tiếng gì chứ, nhìn họ vẫn rất bình thường nhưng có khi nào là người dân quen sống ở rừng núi tai họ có thính hơn bình thường không… Cả Thảo và ông Phú thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn phản ứng của cả ba người bản địa… Nhưng rất may chẳng có chút phản ứng kỳ lạ nào từ họ, Thảo mím môi gương mặt đỏ ửng lên suy nghĩ, cũng phải thôi vì tối qua mưa to như thế, đến nằm cạnh bác Phú nghe bác ấy nói còn hơi khó nghe thì đừng nói nằm xa thế kia mà nghe thấy gì.
30 phút sau… Khi ánh mặt trời ló rạng, cả năm người ra khỏi hang xuất phát về bản. Thảo mặc bộ quần áo ướt, đi đôi giày ướt nhẹp, nàng dạo bước trên những con người mòn đang chảy đầy nước, hai bên là những ruộng hoa úng nước vì đêm qua trời mưa quá to, nàng quay lại nhìn cái hang mà nàng đã nằm tối qua, thực sự có quá nhiều cảm xúc ở đó, chắc chắn cả đời nàng sẽ chẳng thể nào quên được trải nghiệm này…
Ông Phú khoác ba lô, chiếc balo đã nhẹ đi nhiều vì ông đã bỏ lại chiếc túi ngủ ở hang… vừa đi ông vừa nhìn vào bộ mông to của Thảo đang được ôm lại bởi chiếc quần bò, nhìn mông con bé vừa to vừa cong, ông không thể ngờ hôm qua mình đã được làm tình với con bé đến tận hai lần… Ông Phú nuốt nước bọt khi nhìn vào mông Thảo, chim ông lại có dấu hiệu ngóc lên…
– Thảo ơi! Thảo! – Ông Phú khẽ gọi. Thảo không nói gì, nàng quay đầu lại nhìn bác Phú rồi quay đi. Ông Phú cười cười, ông cảm thấy có lỗi khi sáng nay đã cưỡng Thảo nhưng thực sự lúc đó ông quá hứng rồi, ông cứ nghĩ làm một lần thì đến lần thứ hai sẽ dễ nhưng sáng nay ông đã quá hấp tấp vội vàng.
– Đợt trước thằng Minh đưa bác đi khám cháu ạ… bác cũng không hiểu sao lại đưa bác đi khám… – Ông Phú bắt chuyện Thảo bằng cách nói một bí mật giữa ông và Mỉnh, cứ nghĩ Thảo sẽ quan tâm ai dè nàng vẫn không nói gì.
– Nó đưa bác đi khám tổng thể, chẳng có bệnh gì cháu ạ, âu cũng là may mắn, đến tuổi này của bác thì nhiều bệnh lắm, mà bác sĩ còn ngạc nhiên cháu ạ khà khà! – Ông Phú cố tình bắt chuyện nhưng Thảo vẫn không nói gì, ông nghĩ hôm qua mình chơi trần như thế con bé chắc cũng lo lắng, nên ông mới cố tình nói ra điều này.
– Vâng! Cháu biết rồi ạ! – Thảo nói đúng một câu và tiếp tục đi theo ba người bản địa, ông Phú ngẩn tò te cười trừ chạy đằng sau “tại sao con bé lại biết vậy…”. Thảo cau mày lại, sao bác Phú lại nói điều đó ra chứ, việc này anh Minh đã nói cho nàng từ lâu, nàng cũng thực sự khó hiểu khi nghĩ đến hôm đó anh Minh nằng nặc đòi đưa bác Phú đi khám, và nói đây là bí mật của hai bác cháu, nhưng tại sao bác Phú lại nói ra với mình lúc này… phải chăng bác ấy đã biết điều gì ở anh Minh? Về bệnh của anh ấy?
Hmm… anh Minh thực sự bệnh quá nặng rồi… để bản thân mình yên tâm sao… nực cười… tại sao lại ra nông nỗi này chứ… thật là… Thảo nhíu mày đi thẳng, đây là một chuyện hết sức tế nhị, nàng không thể nào tiếp cận được để hỏi rõ chồng mình, không tự dưng đùng đùng mà đi hỏi rõ ngọn ngành căn bệnh của anh ấy như vậy, không được gì mà chỉ phản tác dụng thôi… Minh làm vậy chắc hẳn là có dụng ý của mình, anh biết vợ mình là một người rất bảo thủ về việc “sạch sẽ”, nếu như không biết chắc đối phương như thế nào thì không bao giờ nàng cho động vào người…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensex68.com/thu-tinh-2/
Vì đường khó đi nên mọi người đã phải đi bộ khoảng một tiếng mới đến cổng bản.
Một nơi nhìn thoáng qua cảm thấy khá giống cảnh sắc ở Bản Làng Cổ, nhưng trông hoang sơ hơn rất nhiều bởi vì nó tách biệt với thế giới bên ngoài, một cây cột điện còn không có, chắc chắn nơi đây không có điện rồi… khung cảnh thiên nhiên ở đây thì không thể chê được, ánh bình minh buổi sáng chiếu rọi xuống những tán lá to của hàng chục cây cổ thụ xung quanh ngôi làng giống như những ánh đèn sân khấu tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt vời… Tiếng chim hót líu lo, thậm chí còn có những tiếng khỉ chí chóe trên khu rừng… nơi đây có rất nhiều bướm đủ loại màu sắc, chúng đang vờn nhau qua những bông hoa mới nở sau một đêm mưa bão, ở phía xa xa những mái nhà đang bốc khói nghi ngút, tiếng trẻ con chơi đùa ngoài bãi cỏ cùng với những loài động vật như trâu bò lợn gà chó không thiếu con nào… Khung cảnh nơi đây trông mới yên bình làm sao. Ông Phú mở to mắt choáng ngợp bởi vì đây là lần đầu tiên ông được đến một nơi đẹp và hoang sơ thế này, nhưng thứ thu hút ông hơn vẫn là bộ mông to của Thảo đang nẩy tưng tưng trước mắt mình.
Thảo và mọi người tiến đến cây cổ thụ gần nhất ở ngay cổng làng, vừa đi qua Thảo và ông Phú để ý thấy phía xa xa có rất nhiều người đang tập chung lại một chỗ, có một tiếng nói khá to và rất quen thuộc.
– PHẢI ĐI NGAY BÂY GIỜ! CON KHÔNG CẦN BIẾT!
– BỐ BIẾT RỒI NHƯNG CHÚNG TA ĐÃ ĐI CẢ ĐÊM, BÂY GIỜ NGỒI NGHỈ MỘT LÚC RỒI HẴNG LÊN ĐƯỜNG, DỤC TỐC BẤT ĐẠT CON ƠI!
– BỐ KHÔNG ĐI ĐỂ CON ĐI! CHẲNG PHẢI NGƯỜI DÂN NÓI Ở KHU ĐÓ CÓ MỘT CÁI HANG SAO!
– Từ từ đã, chúng ta khó khăn lắm mới tập chung được bằng này người để tìm kiếm… – Minh, ông Vũ và ông dẫn đường đang đứng cùng với rất nhiều người dân bản địa, chủ yếu là mấy ông già.
– ANH MINH!!! – Thảo nhìn thấy Minh liền chạy tới, bộ ngực của nàng nẩy tưng tưng khiến mọi người vừa bất ngờ vừa trầm trồ lác cả mắt, những ông già đứng ở đó trợn tròn mắt nhìn về phía Thảo, nhìn Thảo chẳng khác gì tiên nữ giáng trần… bộ ngực to, đôi chân dài, làn da trắng, gương mặt xinh xắn cùng với chiều cao lý tưởng, nàng thu hút mọi ánh nhìn đổ về mình.
– THẢO!!! – Nhìn thấy Thảo lòng Minh vui mừng khôn siết, mắt anh đỏ hoe chạy tới, hai người ôm chầm lấy nhau.
– Huhu! Em sợ lắm!!! Huhu – Thảo bỗng khóc lên như trẻ con.
– Em có sao không? Có đau ở đâu không? – Minh buông Thảo ra, hai tay áp vào má nàng, sờ đầu rồi xem sét xung quanh người Thảo.
Minh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy, anh luống cuống còn không biết mình đã khóc cả ra, nước mắt chảy xuống gò má.
Bây giờ thì anh đã thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
– Anh có sao không? Hic hic… – Thảo nấc lên cũng ôm má Minh và nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
– Anh không! Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh lo cho em lắm! – Minh ôm Thảo vào lòng và hôn lên đầu nàng.
– Bác Phú cứu em! Cũng may bác ấy giữ được em… huhu… Sau đó thì bọn em gặp người bản địa ở đây, họ đã đưa em và bác Phú lên trú bão ở một cái hang… Sao… người anh bẩn hết rồi! – Thảo nhíu lông mày nhìn khắp người Minh đang lấm lem bùn đất, văng cả lên mặt, Thảo ân cần lấy ngón tay thon dài của mình lau ít bùn trên mặt chồng.
– Anh và bố vì lo lắng quá đã đi cả đêm… nhưng ở dưới đó mưa to ngập nặng lắm, bùn đất nhiều nên khó khăn lắm bọn a mới đến được đây! Vừa lên đến nơi được tầm 20p thì gặp em! May quá!!! Chụt! Quá may! Em không sao là anh đỡ lo rồi! – Minh nói một hồi và hôn vào mái tóc của Thảo.
Minh ôm chặt Thảo, như kiểu sợ buông tay ra anh sẽ đánh mất Thảo thêm lần nữa vậy.
– Em cũng sợ lắm… – Thảo cũng ôm chồng dụi mặt vào vai anh và mếu máo.
– Mọi người đây rồi! May quá! Mọi người không sao chứ? – Ông Phú đi đến, mặt lo lắng nói.
– Bác không sao chứ? Cảm ơn bác đã cứu vợ cháu! Cháu không biết phải cảm ơn bác thế nào cho phải nữa – Minh buông Thảo ra và nhìn ông Phú nói.
– Khà khà! Có gì đâu, chúng ta như người trong nhà, bác sẽ bảo vệ Thảo trong tất cả khả năng của mình… Phù! Vậy là ổn rồi! – Ông Phú cười gượng, ông không hiểu sao mặt mình nóng lên khi gặp Minh.
Còn Thảo nhìn bác Phú rồi cau mày quay mặt đi chỗ khác… Bỗng nàng cảm thấy thương chồng rất nhiều, anh ấy thì cố gắng vượt giông bão để cứu mình vậy mà… đêm qua… rồi sáng nay… Thảo ân hận và tự trách bản thân mình tại sao lại điên rồ như vậy… mặc dù biết chồng có sở thích quái đản và có khi đó cũng là điều anh ấy muốn nhưng Thảo vẫn cảm thấy khó chịu về con người mình những lúc đó, anh ấy đã chịu thiệt quá nhiều…
– Các con ổn chứ! – Ông Vũ khệ nệ chống gậy đi tới, ông cau mày nhìn xung quanh… Chắc hẳn ông Vũ đã rất khó khăn để đến được đây, vì béo và ít khi tập thể dục nên ông là người mệt nhất trong đoàn… tất cả đều vì cô con dâu yêu quý của mình.
– Dạ cũng may có người bản địa cứu bọn con nên con không sao đâu ạ, bố đừng lo lắng ạ… – Thảo nhìn ông Vũ và liếc mắt đi chỗ khác, chẳng hiểu sao cũng ngại ông Vũ nữa.
Rất nhiều người xúm lại, họ xì xào điều gì đó rồi nhìn Thảo, trông mấy ông già này không thấy họ ngại ngùng gì khi nói về người khác ngay trước mặt họ như vậy, đã thế còn nhìn chằm chằm vào những nơi nhạy cảm của Thảo.
Họ hầu hết là những người dân bản địa được ông dẫn đường tập hợp vài phút trước để lên đường tìm kiếm Thảo và ông Phú, nhưng lúc này có lẽ không cần nữa nên ông ta đã nói tiếng Thái với người dân và họ dần dần tản ra.
– Ổn rồi! Nhìn con khỏe mạnh thế này là ổn rồi! – Ông Vũ nhìn Thảo mặt lo lắng.
– Cảm ơn anh! Cảm ơn hai chị đã cứu vợ em! – Minh đi tới chỗ ba người bản địa kia và bắt tay từng người một. Hai người không biết tiếng chỉ gãi đầu cười rồi gật đầu.
– Không có gì anh ạ, tối qua bọn em đi săn lợn gặp được chị và bác đây đang ngồi run cầm cập trên tảng đá nên bọn em dẫn lên hang luôn! Hì hì! – Cô gái thật thà nói.
– May quá! Nhờ có các anh các chị không em không biết làm thế nào… – Minh cảm kích bắt tay rối rít, anh không biết phải trả ơn họ thế nào nữa, ơn huệ này quá lớn rồi.
– Không có gì đâu anh! Anh đừng khách sáo! – Cô gái cười tươi gãi đầu gãi tai vì được Minh cảm ơn quá trời.
– Sao tóc con lại có máu thế này! Con bị thương ở đâu à? – Ông Vũ đứng sau lưng Thảo nhìn thấy một vệt máu đỏ dính trên mái tóc của nàng.
– Dạ. Ở đâu ạ? – Thảo kéo tóc mình lên đằng trước lật trái lật phải.
– Đâu anh xem! Nhỡ em bị thương mà không biết! – Minh vạch mái tóc dày của Thảo ra tìm nhưng không thấy gì, chỉ thấy vệt máu đỏ đã hơi khô.
– Sao lại thế nhỉ? Em có bị thương đâu! – Thảo thắc mắc.
– Đâu bác xem! Hôm qua lúc bác đỡ cháu ở suối cháu có đập đầu vào đâu đâu nhỉ? – Ông Phú cũng thắc mắc ngẩng đầu lên trời suy nghĩ, ngay lúc đó ông đã vô tình để lộ vệt máu đã khô ở mũi mình, cả Thảo, Minh và ông Vũ đều nhìn thấy.
Tất cả im lặng một lúc, ông Phú cũng chột dạ lấy tay quệt mũi một cái… Thảo đỏ ửng mặt mở to mắt nhìn máu ở mũi bác Phú và nhớ đến chuyện tối qua.
Ông Vũ cau mày mắt long sòng sọc nhìn ông Phú… Còn Minh có lẽ cũng đã nghĩ đến chuyện gì đó nhưng không dám chắc, vì anh rất tin tưởng vợ mình, với lại còn có ba người bản địa cơ mà, làm sao có chuyện đó xảy ra được… Nhưng phải thừa nhận khi nghĩ đến điều đó Minh bất chợt hưng phấn mạnh, anh không nói gì thở gấp liếc nhìn bác Phú.
– Mọi người chắc cũng đã mệt rồi, nếu mọi người không chê em mời mọi người về nhà em nghỉ ngơi tắm rửa ạ. – Cô gái mỉm cười hiếu khách nói.
– Đúng rồi! Mọi người về nghỉ ngơi đi! Như đã nói ban đầu ở đây chúng ta sẽ ở chung với người dân nhé! Đây cũng là một trải nghiệm trong đợt thám hiểm này! – Ông dẫn đường cười nói.
– Anh ơi! Em muốn về… – Thảo mếu máo nói.
– Ừ! Anh cũng muốn, nhưng đường lên đây xấu lắm anh sợ nguy hiểm… không biết sạt lở lúc nào đâu – Minh vuốt tóc Thảo an ủi.
– Đúng rồi! Bây giờ đường về xấu lắm, mọi người nên ở đây một hôm chờ trời nắng đường khô đi lại sẽ dễ hơn! – Ông dẫn đường nhìn lên bầu trời trong xanh và hy vọng đến một ngày nắng chói chang.
– Thôi được rồi, mọi người đều bình yên là may mắn rồi, cứ ở đây một hôm đi các con, mai ta về cũng được… bây giờ mọi người cũng thấm mệt rồi… – Ông Vũ chống nạnh nhìn xuống cái đường đi ông vừa đi lên, ông biết rất rõ đường xấu thế nào, và một người béo như ông rất lười khi phải đi lại một lần nữa, đêm hôm qua động lực lớn nhất của ông là tình hình của cô con dâu, ngoài ra ông không quan tâm đến một ai khác.
– Đi! Chị đến nhà em chơi! – Cô gái người bản địa khoác tay Thảo và kéo nàng đi, nhận thấy sự hiếu khách của cô gái làm Thảo cảm thấy cũng lạc quan lên nhiều và không còn đòi về nữa.
Thảo nhìn Minh mỉm cười, Minh hất mặt cười và cũng đi theo, cuối cùng mọi người cũng tiến vào trong bản.
Tất cả đang dần lấy lại được tinh thần, chỉ riêng ông Vũ không mấy vui vẻ khi thấy máu mũi của ông Phú ở trên tóc Thảo, chắc chắn là máu mũi ông ta rồi, không thể có sự trùng hợp khác được… ông rất tò mò về chuyện đã xảy ra, ông Vũ lảng tránh và không nói với ông Phú câu nào.
– Hôm nay chúng ta sẽ tắm tiên nha hihi! – Cô gái người bản địa cười nói rất tự nhiên.
– Hả? Tắm tiên? Không! Em không tắm đâu! – Thảo xấu hổ nói.
– Nhưng nhà em không có chỗ tắm đâu đó, mọi người ở bản em chỉ có một chỗ tắm duy nhất thôi! Nó ở kia kìa! – Vừa đi cô gái vừa chỉ ra một gốc cây cổ thụ, bên dưới là một dòng suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút.
Thảo nhìn xuống cũng mê lắm, nước thì trong vắt nhìn xuống được cả đáy, thấy mấy đứa trẻ con đang nô đùa dưới đó mà chỉ muốn nhảy xuống luôn.
Nàng liếc mắt ra chỗ khác thì thấy mấy ông già đứng dưới đó mà nàng xấu hổ đỏ cả mặt, là những ông già lúc nãy ở cổng bản… ai cũng trần truồng kể cả đàn bà lẫn đàn ông. Những trùm lông đen xì rậm rạp, những con chim già nua ngắn tủn đang lướt trên mặt nước. Thấy Thảo họ không những không ngại mà còn nhìn chằm chằm vào Thảo.
– Tắm tiên là một nét văn hóa của người Thái nói chung và người dân nơi đây nói riêng! Nếu được chúng ta nên thử một lần! – Ông dẫn đường nói và vô tình liếc xuống mông Thảo. Điều đó đã được Minh nhìn thấy, bỗng anh cảm thấy hưng phấn lạ thường, mọi mệt mỏi tan biến vì anh đang mong chờ một cái gì đó ở đây sẽ thỏa mãn mình.
– Tắm đi! Ở đây ai biết mình là ai đâu! Dân trong này lạc hậu lắm, họ không có smartphone đâu em đừng lo, không ai chụp ảnh, không ai biết thì tội gì! Người thì bẩn thế này rồi! – Minh gạ gẫm vợ, anh lại bắt đầu lên cơn cuckold, anh tò mò không biết mọi người nhìn thấy cơ thể vợ mình sẽ thế nào đây…
– Hmm… nhưng xấu hổ lắm… anh hâm à! – Thảo huých vào người Minh.
– Chả nhẽ em lại để người bẩn thế cả ngày sao? He he – Minh cười dê nói.
– Anh không hiểu à? Có nghĩa mình sẽ tắm chung với những người ở đây đó! Em xấu hổ lắm! – Thảo cau mày nói nhưng mặt nàng dần đỏ lên.
– Anh biết rồi… nhưng họ biết mình là ai đâu, phong tục của họ rồi, em có chịu được bẩn đến tối không? – Minh cười gian nhìn Thảo, anh không dám nói thẳng cho Thảo về vụ cuckold từ lâu rồi, nhưng anh biết chắc chắn vợ mình sẽ đoán được phần nào, bởi vì trước nay anh chưa qua mắt được Thảo vụ gì.
– Anh ý… chả nhẽ anh để người khác nhìn thấy cơ thể em sao? – Thảo lưỡng lự, Minh đã nhìn ra bởi gương mặt ngượng ngùng ửng hồng lên rồi.
– Chúng ta tắm luôn được không chị, xong về nhà em nghỉ ngơi! Hì hì – Cô gái người bản địa đến kéo Thảo ra chỗ tắm.
Thảo ngượng ngùng nhìn Minh rụt tay lại nhưng cô gái dứt khoát quá khiến Thảo bị kéo theo.
Mấy ông già bên dưới suối trông mặt có vẻ hào hứng, mấy ông không ngừng nhìn vào mông đùi của Thảo, vì nàng có một đôi chân dài cân đối, với chiều cao này chắc chắn mấy ông lần đầu tiên thấy một cô gái đẹp thế này vì người dân ở đây không cao lắm, phụ nữ cũng thấp, vì vậy khi thấy Thảo mấy ông già đó cứ như bị hút hồn vậy.
– Haizz đi cả đêm mệt quá! Chúng ta đi tắm thôi! – Ông dẫn đường vươn vai nhìn ông ta giả tạo vô cùng, hôm qua thì chẳng thấy phản ứng gì mà khi đến đây ông ta lại nhìn dâm dê ra mặt, Minh nhìn ông ta nheo mắt lại, ông ta không biết bao lần liếc nhìn vào mấy chỗ nhạy cảm của Thảo rồi, nhất là mu bướm, vì vợ anh đang mặc chiếc quần jean bó sát nên mu bướm nàng trông rất kích dục.
Chắc chắn lão ta biết ở đây có tục lệ tắm tiên và nhiều đoàn cũng tắm rồi nên không thể nào đoàn ông Vũ có thể cưỡng lại con suối nước nóng quyến rũ trong như nước lọc này.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99