– Cảm ơn anh, em đã hồi phục lại sức rồi…
Mặt đỏ rân rân, Liểu nói tiếp.
– Không những đã khỏe mà còn sung sức nữa chứ… Phát Dục Đại Pháp thật là ảo diệu vô cùng. Nhưng mà, chắc anh phải ngưng thôi. Nếu anh mà mò mẫm em nữa, em nứng quá, đòi anh đụ thì phiền lắm… Bọn canh tù đang ở bên ngoài, có thể vô đây bất cứ lúc nào…
Nghe Liểu nói, Hùng kéo mấy ngón tay mình ra khỏi lồn Liểu. Nhưng bàn tay chàng vẫn tiếp tục vuốt ve háng nàng. Sau khi Hùng lấy mấy ngón tay ra khỏi âm hộ rồi, Liểu bình tĩnh lại. Nàng chỉ dẫn cho Hùng biết, chỗ nàng nuôi con chim bồ câu đưa tin. Mục đích của Hùng tìm Tuấn và Liểu là để hỏi gốc gác của Vương Phi, vì thế chàng hỏi.
– Em có biết xuất thân của Vương Phi như thế nào không?
Liểu lắc đầu, nhưng nàng cũng ráng nói hết những gì nàng biết cho Hùng.
– Em cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng, bà ta gốc người Trung Hoa… Hình như là con cháu của những Vương Gia nhà Minh bị lưu đày sau khi bị nhà Thanh làm cho vong quốc. Vì thế, bà ta có thế lực rất lớn. Bà ta đã dùng những thế lực này để mưu tính, tìm cách thống nhất đất nước, gồm thâu quyền hành lại vào trong tay vua Lê từ hai phủ Chúa…
Khi Liểu nói đến đây, bên ngoài có những tiếng bước chân dồn dập của bọn lính canh. Nghe tiếng chân, Hùng hôn nhanh lên môi Liểu rồi thì thầm.
– Anh sẽ tìm mọi cách cứu hai em…
Sau khi nói câu cuối cùng với Liểu, Hùng bình tĩnh đứng dậy rồi bước ra ngoài. Trước khi đi, Hùng còn nghiêm giọng bảo những người lính canh.
– Các người nghe đây, tra tấn không phải là cách hay để thẩm vấn… Ta không cần đánh đập mà có thể hỏi được nhiều tin tức tốt. Từ giờ, ta cấm các người hành hạ hai người tù này. Đợi đến lúc ta bẩm cáo cho Vương Phi rồi thì các người mới có thể theo lịnh mà hành động. Bây giờ, các người hãy lấy áo quần, cho cô ta được ăn mặc chỉnh tề, mau lên…
Nghe giọng đầy uy quyền của Hùng, những người lính canh không dám nghi ngờ. Họ liền làm theo lịnh chàng một cách kín cẩn. Ra đến bên ngoài, Hùng suy gẩm những lời Liểu đã nói. Theo lời nàng, Vương Phi có gốc của người Trung Hoa. Bỗng nhiên, trong đầu Hùng lóa lên một tia chớp. Chàng nhớ lại, lời sư phụ chàng kể về các người vợ của cha chàng. Mẹ chàng tính tình hiền hòa nhân hậu, có nét thật thà của người miền núi vì bà ta là con cháu của nhà họ Mạc. Mà nhà họ Mạc, sau khi thua trận Nguyễn Kim và Trịnh Kiểm, đã lên vùng sơn cước để mà lập nghiệp. Gì Hai tính tình thâm trầm, buồn vui không bao giờ hiện ra mặt, vì gốc gác của bà ta là vong thần của triều Minh bên Trung Hoa. Xem ra, Vương Phi chính là Đông Cung Nương Nương khi xưa. Người mà mọi đệ tử của Lạc Đạo Thần Giáo tưởng rằng đã chết vì bị tẩu hoả nhập ma. Chàng cảm thấy rằng, những điều chàng nghi ngờ rất là đúng. Vương Phi trước đây chưa từng là Giáo Chủ, và cũng không phải là mẹ chàng. Theo chàng được biết, Thần Giáo có Giáo Chúng làm quan cao cực phẩm trong cả hai phủ của Chúa Trịnh và Chúa Nguyễn. Nếu Vương Phi đã là Giáo Chủ rồi thì Vương Phi đã có thể thâu tóm cả hai phủ một cách dễ dàng. Nếu Vương Phi đã có người làm quan lớn trong cả hai phủ, mộng thống nhất đất nước của bà ta đã được hoàn thành trước đây hai mươi năm rồi. Bà ta không cần phải làm từ đầu, bằng cách trải một mạng lưới tình báo để dò tin của hai phủ, như chàng đã nghe được. Xem ra, mục đích của Vương Phi, đóng màn kịch giả làm mẹ chàng, là để thu phục chàng. Qua thời gian giao tiếp với bà ta, xem ra, bà ta có ý quyến rũ chàng để dẫn tới ân ái, chứ không hề ngần ngại quan hệ mẹ con giả tạo gì cả. Nếu bà ta có thể có con với chàng thì Vương Phi sẽ trở thành Giáo Chủ đời mới. Lúc đó, Giáo Chúng của Thần Giáo ở cả hai miền sẻ thần phục bà ta. Nếu Vương Phi làm Giáo Chủ của Thần Giáo thì mộng thống nhất đất nước của bà ta sẽ dễ dàng được thực hiện, không có khó khăn gì. Vì Vương Phi cũng có thai khí hình hoa sen màu đỏ dưới bụng, bà ta không phải là người ngoài. Người còn lại, còn có thai khí hoa sen màu đỏ dưới rốn chỉ còn có mẹ chàng và Đông Cung Nương Nương. Nếu bà ta không phải là mẹ chàng thì bà ta chính là Đông Cung Nương Nương, củng là Gì Hai của chàng.
Suy đoán của một âm mưu to lớn, có thể xoay đổi tình hình của đất nước, làm Hùng kinh hải. Chàng muốn báo ngay với người của Thần Giáo những tin tức quan trọng này. Tuy nhiên, trong lòng Hùng cũng còn nhiều ngần ngại. Nếu những gì chàng đoán sai lầm thì chàng sẽ là một đứa con bất hiếu, phản bội lại người mẹ ruột của mình. Suy nghỉ một hồi thì Hùng quyết định, chàng sẻ hoản thả bồ câu báo tin cho Thần Giáo đến sáng mai. Tối nay, chàng sẻ dò xét chân khí của Vương Phi xem sao. Nếu Vương Phi là Gì Hai của chàng, trong nội tạng của bà ta, thế nào cũng có vết tích của nội thương. Cho dù bà ta bị tẩu hoả nhập ma thật hay giả đi nữa, nội tạng của bà ta lúc đó phải bị nội thương. Chỉ có thế, người của Thần Giáo mới nghỉ rằng, bà ta đã bị tẩu hoả nhập ma mà chết. Sau khi hoạch định chuyện phải làm rồi, Hùng theo lời chỉ dẫn của Liểu mà tìm đến con bồ câu đưa tin của nàng. Hùng viết một bức thư, thông báo những tin tức cần thiết. Bức thư được bỏ vào ống tre, buộc nơi chân con chim bồ câu. Để hoãn thời gian đưa thư, Hùng buộc một sợi giây vào chiếc lồng chim rồi treo lên. Bên cạnh sợi giây, Hùng để một cây nến dài. Chàng nhắm chừng, phải đến sáng hôm sau, cây nên mới cháy đến sợi giây được. Nếu những gì chàng đoán là sai, chàng sẻ có đủ thời giờ về đây ngăn ngọn nến cháy đứt sợi giây, thả chiếc lồng giải thoát con chim. Nếu chàng bị nguy hại gì, không về kịp, sợi giây sẻ bị đứt. Chim bồ câu đưa tin sẽ được thả ra, báo tin cho người của Thần Giáo.
Sau khi sắp xếp xong suôi rồi, Hùng bình tĩnh theo mọi người đi tiếp kiến Vương Phi. Ăn tối như bình thường rồi chàng về phòng mình. Ngồi trên giường điều tức chân khí, Hùng suy nghỉ, tìm cách rà huyệt đạo để tìm vết tích, nội phủ đã từng bị thương. Chàng ngồi thiền đến nữa đêm thì đến giờ hẹn với Vương Phi mỗi tối. Tuy ngoài mặt nghiểm nghiên bình tĩnh, tâm hồn Hùng rối bời. Chàng không biết cảm giác của mình với Vương Phi nên ra sao nữa. Bà ta là người mẹ thân tình hay là kẻ địch hại sư phụ, Thánh Cô và cha chàng. Trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, Hùng chầm chậm theo con đường bí đạo để tới phòng Vương Phi. Lúc tới nơi thì chàng thấy căn phòng vắng vẻ im lìm. Nguyên cả căn phòng rộng rớn không có một ai. Nhìn quanh quất một hồi Hùng mới thấy, Vương Phi đang nằm trong bồn tắm nước nóng to lớn một mình. Bên cạnh bà vắng mặt hai người hầu gái hôm qua. Vương Phi nằm ngả người, bồng bềnh trên mặt nước. Thân thể bà nhấp nhô lên xuống giữa những cánh hoa hồng trải trong bồn. Mắt bà lim dim như đang an nhàn hưởng thụ. Thân thể trắng ngời ẩn hiện giữa những cánh hồng. Cảnh tượng đẹp khêu gợi làm tâm hồn Hùng chao đảo. Như tin tưởng Vương Phi không phải là mẹ ruột mình, Hùng để lòng dục mình dậy sóng. Chàng cởi hết áo quần của mình ra rồi chầm chậm đi tới trước bồn tắm. Chàng đứng tồng ngồng, trần truồng trước mặt Vương Phi. Như một con mèo cái rình mò Hùng từ nãy giờ, Vương Phi lúc này mới mở mắt ra. Miệng mỉm cười, bà ta ngồi dậy, lả lơi giơ tay ngoắc Hùng.
Vương Phi mời gọi.
– Vào đây tắm chung với mẹ nào… Hai đứa kia, hôm qua bị con làm kiệt sức rồi, bữa nay không hầu mẹ tắm được… Hôm nay chỉ còn có hai mẹ con mình thôi…
Nghe Vương Phi nói với chàng một giọng vừa âu yếm, vừa lả lơi, cặc Hùng dựng đứng lên một cách nhanh chóng. Theo lời mời mọc của Vương Phi, Hùng xà xuống hồ nước. Quỳ giữa đôi chân của Vương Phi đang giang rộng, Hùng đưa hai bàn tay ra, vuốt ve háng bà. Chàng nói tình tứ.
– Vậy, hôm nay con hầu mẹ tắm nhe…
Cười khúc khích khi nhận được ánh mắt dâm đãng của Hùng, Vương Phi trêu ghẹo.
– Hihihi… tắm cho mẹ sao cặc con lại cương dữ vậy?
Ánh mắt đa tình, bàn tay vuốt ve của chàng đi xa hơn. Từ háng, bàn tay chàng vòng sang mông đít, kéo lên eo, vuốt ve làn da bụng, rồi xoa bóp hai bầu vú tròn núng nính. Hùng thì thầm, trả lời Vương Phi.
– Con nứng vì mẹ đẹp quá… Dù mình là mẹ con, nhưng con cũng không tránh khỏi ham muốn…
Những ngón tay Hùng, đang xe xe đầu vú bà, như đã làm sống dậy dục vọng trong lòng của Vương Phi. Ánh mắt bà lẳng lơ nhìn Hùng. Hơi thở gấp gáp, Vương Phi hổn hển hỏi.
– Con… con… ham… ham gì nè… muốn… muốn gì nè…
Mặt đỏ rần lên vì nứng, Hùng rót vào tai Vương Phi những đam mê của mình.
– Con… con muốn núc lại vú mẹ như ngày con mới chào đời… Con… Con ham chui đầu, ngược lại vào lồn mẹ, không muốn ra nữa…
Cười khúc khích, giọng khàn lại vì khao khát và khích thích, Vương Phi nói.
– Hí hí hí… Con bây giờ lớn quá rồi… làm sao chui vào được…
Ánh mắt đam mê, Hùng bởn cợt.
– Kệ… chui được bao nhiêu thì cứ chui…
Nói xong, Hùng ngụp người xuống nước. Đầu chàng chúi nhủi vào háng Vương Phi. Lưỡi chàng thọt sâu vào trong lồn bà ta mà ngoáy mạnh. Sung sướng, Vương Phi ngoáy mông vòng vòng, đón nhận khoái lạc từ chiếc lưỡi của Hùng. Chúi nhủi mặt vào hạ thể của Vương Phi, Hùng đam mê. Da thịt của bậc vương giả thật khác với người thường, mềm mại, núng nẩy, trơn láng vô cùng. Hùng cứ điên cuồng hụp lặn mà ngoáy lưỡi trong lồn Vương Phi. Sợ Hùng hết hơi, lại không muốn cảm giác khoái lạc bị ngưng, Vương Phi đứng lên. Hai tay chống lên thành của bồn nước, Vương Phi chổng mông lên cao, lộ lên khỏi mặt nước cho Hùng dễ dàng thở trong khi chàng liếm lồn bà. Đầu Hùng dính liền không rời khỏi hạ bộ của Vương Phi. Bàn tay chàng bấu chặt vào mông đít bà để lưỡi chàng có thể ở trong lồn bà mà ngoáy mạnh. Chiếc lưỡi ngọ nguậy của Hùng làm Vương Phi vùng vẫy dữ dội vì kích thích nhục dục. Nước dâm từ trong lồn Vương Phi tuôn trào, dục khí của bà cuồng cuộn luân chuyển. Hùng chuyển vận Phát Dục Đại Pháp, đưa luồng chân khí của mình vào, hòa hợp với chân khí của Vương Phi. Lưỡi chàng lần lần đi lên, qua Bảy Đại Huyệt. Từ mu lồn lên rún, mân mê nơi ngực, áp sát vào cổ, rồi Hùng hôn đam mê lên đôi môi Vương Phi.
Hùng vừa hôn thân thể Vương Phi, chàng vừa thả chân khí, dò phản ứng từ chân khí của bà. Tuy trong lòng có mưu tính, Hùng củng thực sự say đắm da thịt và thân thể của bà ta. Hàng ngày, Vương Phi được người hầu hạ chu đáo nên nhưng nơi nên nhô ra thì được nhô tối đa. Những nơi nên nén xuống thì được đè nén rõ ràng. Vú bà nảy nở vung cao. Eo bà co thắt gọn gàng. Mông bà no tròn bành to. Được chăm sóc kỹ lưỡng nên sự đòi hỏi dục vọng của Vương Phi cũng cao vô cùng. Từ ngày rời khỏi Lạc Đạo Thần Giáo, bà ta không còn có dịp hưởng lạc được với người nào có trình độ cao trong nghệ thuật ân ái nữa. Hôm nay gặp được Hùng, bà ta như chim trong lồng được thả ra, như cá trong chậu được đi ra đại dương, có thể thoải mái mở rộng các giác quan của mình ra để mà đón nhận khoái lạc. Nhưng bà ta không ngờ rằng, đôi môi, chiếc lưỡi của Hùng, vừa đang mầm mò khám phá da thịt của bà ta, mà cũng đang mò mẫm để tìm hiểu chân lực thực sự của bà. Lưỡi Hùng lướt nhẹ trên làn da bụng mềm mại của Vương Phi. Chàng vừa lướt lưỡi, vừa hé miệng thổi một làn hơi nóng trong đó có ép một nguồn chân khí kín đáo. Vương Phi cong lưng, ưỡn người khoan khoái cảm nhận luồng hơi nóng mơn man trên da thịt mình. Thấy Vương Phi đê mê hưởng thụ mà không phòng bị, Hùng yên tâm đi xa hơn. Chàng áp môi mình dưới bầu vú mềm mại bên trái của Vương Phi mà đẩy nhẹ một luồng chân khí vào huyệt Lưu Tâm. Luồng chân khí của chàng bị bắn ngược lại, giống như rằng nơi đó không có huyệt khí nào cả. Ngạc nhiên, Hùng ịn cả khuôn mặt của mình vào bầu vú no tròn của Vương Phi mà núc mạnh bạo. Lưỡi chàng rà rà trên làn da nhạy cảm của Vương Phi để tìm nhịp đập của tim. Lưỡi chàng càng rà, Hùng càng kinh hoảng. Vương Phi đang sung sức hưởng thụ những cảm giác hoan lạc như thế, mà chàng không tìm thấy một nhịp nào của tim đang đập cả. Trong lòng phân vân, Hùng cong người, rà lưỡi mình đi xuống phía dưới, nơi lỗ rốn của Vương Phi. Thò một tay xuống úp vào lồn Vương Phi, Hùng thọt ngón tay giữa của mình vào sâu trong âm hộ mà ngoáy. Trong khi ngón tay giữa của Hùng ngoáy sâu trong lồn Vương Phi, chàng đẩy nhẹ một luồng chân khí đi qua bảy Đại Huyệt Đạo. Ở vùng da thịt nhạy cảm nơi rốn, Hùng vờn môi trên Đệ Tam Đại Huyệt để dò luồng chân khí chạy lên từ Đệ Nhất Đại Huyệt nơi âm hộ. Không cảnh giác đề phòng, Vương Phi tận hưởng khoái lạc với nguồn chân khí của Hùng. Bà quằng quại người khoan khoái. Miệng bà tru tréo vì đê mê. Thấy Vương Phi thích thú với luồng khí ếm của mình, Hùng ngoáy mạnh ngón tay trong âm hộ bà ta hơn nữa. Ngón tay chàng càng ngoáy mạnh, luồng chân khí chàng càng đi nhanh hơn. Trên làn da thịt nơi bụng của Vương Phi, Hùng rà môi dõi theo luồng chân khí của mình. Đến khi môi chàng nhấn vào bầu vú to lớn phía bên phải của Vương Phi, Hùng mới cảm giác được nhịp tim đang đập mạnh mẻ của bà. Lúc này đây, Hùng mới hiểu được, làm sao mà Vương Phi đã có thể lừa được người của Lạc Đạo Thần Giáo. Cơ thể bà ta thật khác người thường. Trái tim của bà, thay vì nằm bên trái lại đi ngược với mọi người, là đã nằm bên phải.
Hiểu được sự thật, tâm hồn Hùng bàng hoàng. Người đàn bà trong vòng tay chàng đây, không phải là mẹ mình mà là kẻ thù thâm độc. Nhưng vỏ công của bà ta quá cao, chàng không thể nào kiềm chế bà ta được. Tuy nhiên, Hùng rất tự tin vào nghệ thuật ân ái của mình. Nếu vỏ công của chàng không bằng bà ta thì chàng có thể dùng dục công. Nghỉ thế, Hùng liền cong người, giở hết tuyệt kỹ làm tình của mình ra. Ngón tay đang thọt lồn Vương Phi càng được ngoáy nhanh hơn. Ngón tay cái, bên ngoài âm hộ, nhấn mạnh vào hột le nơi đầu con bươm bướm mà nhéo. Bàn tay còn lại của chàng vuốt ve khắp thân thể Vương Phi. Vừa mâm mê da thịt Vương Phi, Hùng vừa đẩy mạnh luồng chân khí vào các khoái huyệt trên thân thể bà. Ở bên trên, miệng Hùng ham hố mở lớn, chàng tham lam liếm núc hai bầu vú vỉ đại của Vương Phi như một đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày. Thấy Hùng hùng hổ đam mê ngấu nghiến thân thể mình, lòng dục của Vương Phi dâng cao. Bà ta điên cuồng cúi xuống. Hai tay bà ta nâng bổng khuôn mặt của Hùng lên. Miệng bà há lớn, táp vào môi hùng mà hôn say đắm. Hai người đam mê thọt lưỡi ra, tiếp ứng cho nhau. Nguồn nội lực của Vương Phi từ miệng cuồng cuộn trào sang người Hùng. Chàng hét lớn lên.
– Ahhh… sướng quá…
Ngay lúc đó, chàng nhướng người, nhấn cặc, thọt thẳng vào lồn ướt đẫm của Vương Phi. Khúc thịt nóng hổi của chàng cạ lên mảng thịt mềm ẩm ướt, cảm giác khoan khoái vô cùng. Dục vọng dâng cao, Chân khí hai người từ đó luân chuyển, tạo thành một vòng khép kín. Mở mắt ra nhìn Hùng lẳng lơ, Vương Phi trêu chọc hỏi.
– Hihihi… con không ngại… đụ… đụ mẹ hở…
Mỉm cười ý nhị, Hùng nheo mắt trả lời.
– Nếu đụ mẹ mình thì con ngại chứ… nhưng… Con đâu có đụ mẹ… con chỉ đụ Gì Hai thôi…
Mặt biến sắc khi thấy Hùng biết được chân tướng thực sự của mình, Vương Phi mím môi, trợn mắt, đụ Hùng mạnh bạo hơn nữa. Hai người biết rằng, lúc này đây, hai người không những đang đụ nhau mà còn đang lao vào một cuộc tranh đấu sống chết. Vương Phi vận công, co bóp các bắp thịt trong lồn của bà như một ống hút, hút mạnh tinh khí của Hùng. Đồng thời, bà tống chân khí của mình ra, phá nguồn chân khí của Hùng. Bà muốn ngăn cản chàng, không cho Hùng dùng nguồn lực do dục vọng tạo ra để bồi dưỡng nội công theo Phát Dục Đại Pháp. Bị lồn Vương Phi hút mạnh, nguồn chân khí của Hùng chạy ngược xuống dái. Khí tồn nơi dái làm cặc Hùng như muốn nổ tung mà xuất tinh. Hùng nghiến chặt hàm răng, ráng dùng các bắp thịt phần dưới để ngăn xuất khí. Trong khi đó, chàng thúc cặc mạnh vào Thiên Âm Huyệt của Vương Phi. Vừa thúc, Hùng vừa vận các cơ bắp để ngoáy đầu cặc chàng, vởn vơ, kích thích khí dục nơi nhạy cảm nhất của người đàn bà. Trước khi tỏ lộ mình biết rõ gốc tích của Vương Phi, Hùng đã chuẩn bị sẵn. Chàng ém sẵn một luồng chân khí, cực nhanh và chuẩn, để ếm huyệt Đan Điền của Vương Phi. Huyệt đạo bị bế, Vương Phi cũng không thể luân chuyển chân khí của mình để tiêu thụ nguồn dục lực. Không đường luân chuyển, khí lực do dục vọng tạo ra chạy ngược về Âm Cung. Dục lực tung hoành làm Vương Phi phải mím môi, quếu hai chân vào nhau. Bà ta cố gắng dùng các bắp thịt, nơi lồn của mình, để mà ngăn xuất khí. Thế là hai người xuất hết các tuyệt chiêu kích dục của mình ra, mong làm cho đối phương xuất tinh trước. Hùng thì muốn Vương Phi xuất tinh để chàng có thể dùng Hấp Tinh Bí Pháp, hút hết nội công của Vương Phi. Có thế, chàng mới có thể nghiểm nhiên thoát ra khỏi Bí Cung này được. Vương Phi cũng cố gắng làm cho Hùng xuất tinh. Bà ta không muốn hút nội công của chàng, mà là dùng Nhiếp Hồn Bí Pháp, thâu hồn chàng để dễ dàng sai bảo. Sau này, bà ta có thể sai bảo chàng hợp tác trong việc làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông. Trong bồn nước nóng, hai thân thể vẩy vùng làm nước trào ra khắp nơi. Hai thân thể trơn láng, nhẳn nhụi, ướt đẫm, trông gợi dục vô cùng. Hai thân thể tuy hai nhưng như một. Bốn tay, bốn chân, hai đầu, và hai thân nhưng lại dính lẹo với nhau ở háng, quay cuồng oằn ẹo. Một phần là thân thể no tròn mềm mại của người nữ. Hai bầu vú to tròn của Vương Phi lúc lắc, nẩy tưng. Đôi mông núng nính của bà lắc lư, ưỡn ẹo. Phần kia là da thịt rắn chắc nở nang của người nam. Đôi mông săn chắc của Hùng đưa đẩy. Đôi vai to ngang, sóng lưng thẳng của Hùng, đưa tới đưa lui dợn sóng. Da thịt của âm và dương chạm vào nhau chan chát như một điệu nhạc, réo gọi khao khát đam mê. Các cơ bắp trong lồn Vương Phi không ngớt ngấu nghiến cặc Hùng. Bàn tay mà quái của bà không ngớt rà khắp thân thể chàng, mong đưa chàng lên đỉnh thiên thai. Dái Hùng nở to lên, bóng lưỡng. Hùng biết rằng, chàng không còn chịu đựng được nữa. Tinh khí của chàng sẽ phun ra trong nháy mắt.
Về phần của Vương Phi, bà ta cũng không khá gì hơn Hùng. Con cặc cương cứng của chàng không ngớt kích thích dâm huyệt trong lồn Vương Phi. Trong khi đó, bàn tay chàng không ngớt bóp vú, thọt lỗ đít, và vuốt ve lưng bà. Bàn tay mò mẫm của Hùng làm các giác quan sướng khoái của bà bị kích thích dữ dội. Máu trong người bà chảy rần rần khắp thân thể. Mu lồn bà căng mọng, sưng to. Các bắp thịt trong lồn bà, lúc này đã không do bà điều kiển để co bóp, hút tinh từ cặc Hùng nữa, nó đã tự co giật vì sướng khoái. Vương Phi biết rằng, bà không còn cầm cự được nữa. Tinh khí của bà đã bung ra. Hét lớn lên một tiếng ‘Ahhh’, Vương Phi giật người ra phía sau. Vừa lùi, Vương Phi vừa đưa tay đẩy mạnh Hùng về phía trước, tránh chàng dùng Hấp Tinh Đại Pháp. Lúc đó, Hùng cũng không còn có thể điều khiển chân khí mình mà dùng Hấp Tinh Đại Pháp được nữa. Tinh dịch đã từ dái chàng mà bung ra, làm cặc chàng co giật liên hồi. Vì sợ Vương Phi dùng Nhiếp Hồn Bí Pháp với mình, Hùng củng đẩy mạnh thân thể của Vương Phi ra. Hai thân thể nam nữ tách rời. Cặc chàng, sau khi bung ra khỏi lồn Vương Phi, liền rung bần bật, chĩa thẳng lên cao, co giật liên hồi. Từng tia nước trắng đục phóng lên cao, từng đợt, từng đợt. Tinh khí Hùng bắn đầy lên mặt, lên mũi, lên miệng, lên ngực, rồi lên vú của Vương Phi. Phần trên của thân thể của Vương Phi dính đầy những giải nước trắng đục từ tinh khí của Hùng. Nơi phần hạ thể của bà thì có từng đợt nước trắng trong đang trào, thoát ra từ khe bướm, chảy dài xuống háng. Hai người ngả dốc ra sau, thở hổn hà hổn hển, mệt lả người. Một thời gian dài trôi qua, sau khi lấy lại được chút hơi rồi, Vương Phi hổn hển cười nói.
– Không ngờ thật… ta và con bất phân thắng bại trong dục trường… hihihi… Giỏi lắm… Con xứng đáng làm Thánh Bảo của Lạc Đạo Thần Giáo lắm…
Mắt long lanh nhìn Hùng, Vương Phi nói tiếp.
– Sao, con có dám, ngày mai cùng ta đọ sức tiếp không…
Biết rằng, nơi Bí Cung này là tuyệt địa của chàng. Ngoài chuyện kéo dài thời gian, mong người của Thần Giáo tới cứu, hoặc là có thể dùng Hấp Tinh Đại Pháp, hút hết nội công của Vương Phi, thì chàng không còn cách nào khác để mà thoát thân. Hùng mỉm cười, bỡn cợt với Vương Phi.
– Hihihi… Nếu Gì không sợ con hút hết công lực của Gì thì con sẵn sàng… Hihihi… Được đụ thân thể tuyệt mỷ của Gì thì có chết, con cũng chịu…
Nghe Hùng mạnh bạo trả lời, Vương Phi cười lớn.
– Hahaha… Ta cũng thế. Được ấp thân thể cường tráng như con… dù cho mất hết công lực, ta cũng chịu…
Nói xong, bà ta đích thân tiển đưa chàng đi về phòng, qua con đường bí đạo. Cầm mớ quần áo trên tay, không cần mặc vào, Hùng ý nhị nhìn Vương Phi lần cuối trước khi chia tay. Tâm thần Hùng phấn khởi vì đây là lần đầu tiên, chàng tranh đấu sống chết mà không phải đánh đấm gì cả. Trái lại, cảm giác lại được sướng khoái vô cùng. Về đến phòng, Hùng thoải mái ngủ một giấc dài đến sáng. Cho đến khi chàng bị đánh thức để đi ăn trưa, chàng mới chịu dậy.
Cả ngày hôm đó, Hùng cũng không đi đâu. Chàng chỉ ngồi vận công suốt cả ngày trong phòng, chuẩn bị cho một trận thư hùng khác với Vương Phi. Mặc dù trận đấu không có máu chảy, người nát, cảm giác lại đê mê sướng khoái, nhưng kết quả của trận đấu là sống hay là mất tự chủ của bản thân mình. Vì thế, Hùng cũng phải cẩn thận vô cùng. Chàng ôn lại trận đấu dục chiến đêm hôm qua, nhớ lại các yếu điểm của Vương Phi để tìm cách tấn công, cùng các tuyệt chiêu của bà để tìm cách chống lại. Đến khi trống canh điểm báo hiệu nữa đêm, Hùng hồi hộp đi vào lại con đường bí đạo, thông qua căn phòng của Vương Phi.
Khi chàng ra khỏi bí đạo để vào phòng của Vương Phi, Hùng ngạc nhiên khi thấy có hai người đàn bà đang quần bên nhau. Hai người đấu võ mà như đang múa một vũ khúc nghê thường. Một người ăn mặc hoa lệ sang trọng là Vương Phi. Người đàn bà kia, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng có phong thái xuất trần. Khuôn mặt bà ta bầu bĩnh, phúc hậu, hiền hòa. Mắt sáng mày ngài, bà ta có khuôn mặt hồng hào như tỏ lộ thanh xuân. Làn da trắng tinh như tuyết, thân hình cao ráo, ngực nở eo thon, chân dài thuôn đuột, nét đẹp của bà ta thật làm say đắm lòng người. Sắc đẹp của hai người đàn bà đang giao đấu với nhau thật là bên tám lạng, bên nữa cân. Khó có thể nào biết được, ai đẹp hơn ai vì mỗi người có một phong sắc riêng của mình. Vương Phi có một nét đẹp sắc sảo, tỏa sáng. Người ngoài nhìn vào có cảm giác ngất ngây. Người đàn bà có một sắc đẹp thùy mị, duyên ngầm. Người ngoài nhìn vào có cảm giác đắm mê. Càng nhìn càng càng có cảm giác đắm say. Hai người uốn éo múa may một cách chậm rãi khoan thai, nhưng khí lực mạnh mẽ, ào ạt vô cùng. Đã là đệ tử của Lạc Đạo Thần Giáo, Hùng biết rõ hai người đàn bà kia không phải đang múa mà là thi triển võ công cùng so tài nội lực. Vì hôm qua đã xuất tinh, công lực của Vương Phi bữa nay bị thất thoát rất nhiều. Hùng có thể thấy được, Vương Phi đang dần dần kém thế. Khuôn mặt của Vương Phi lúc này đã đỏ rần. Mồ hôi của bà ta chảy ào ạt, ướt hết cả áo quần, để lộ làn da trắng hồng dưới lớp vải mỏng đang ướt. Trong khi đó, người đàn bà diễm lệ có một phong thái ung dung, hơi thở điều hòa. Xem ra, trận đấu thắng thua đã rỏ. Trận đấu sẽ kết thúc trong một thời gian thật là ngắn. Nhìn người đàn bà lạ, trong lòng Hùng nảy lên một cảm giác thân thiện khó tả. Không ý thức được những diễn biến nguy hiểm của trận chiến, Hùng đi đến gần hai người đàn bà đang tranh đấu. Chàng muốn nhìn cho rõ người đàn bạ lạ, người đang đem đến cho chàng một cảm giác thân mật lạ lùng. Trong lúc sơ ý, Hùng đã đi vào vùng nội lực của Vương Phi. Nhanh như chớp, Vương Phi cong vòng người, quàng tay ra bắt lấy Hùng. Ngón tay của bà ta điểm vào tử huyệt trên đầu chàng. Vương Phi thở hổn hển, gằn giọng nói với người đàn bà lạ.
– Chị… chị ngưng tay ngay… Chỉ cần em nhấn nhẹ ngón tay này thôi, con chị sẻ đi chầu Diêm Vương ngay…
Nghe Vương Phi nói thế, Hùng hiểu ngay người đàn bà diễm lệ trước mặt chàng là Giáo Chủ của Lạc Đạo Thần Giáo. Bà ta cũng là mẹ ruột của mình. Xúc động khi lần đầu tiên gặp được mẹ ruột, Hùng nấc giọng gọi to.
– Mẹ…
Lúc này, Giáo Chủ củng bàng hoàng bất động. Bà ta nhìn Hùng tha thiết. Cảm xúc dâng trào, nước mắt rơi lả tả, Giáo Chủ lẩm bẩm trong miệng, giọng thì thầm.
– Con… con yêu của mẹ…
Vương Phi kéo Hùng, lui ra một khoảng cách khá xa. Khi đã tạo được một khoảng cách an toàn rồi, bà ta gằn giọng, đe dọa Giáo Chủ.
– Chị đừng nhúc nhích… Nếu không, ngày đoàn tụ cũng là ngày giổ của con chị…
Giáo Chủ lúc này cũng chỉ biết nhìn Hùng một cách đau đớn và bất lực. Bà ta đành để Vương Phi kéo Hùng ra xa mà không có cách gì để mà cứu chàng. Khi thấy mình đã ở ngoài tầm ngoại lực của Giáo Chủ rồi, Vương Phi kéo mạnh áo quần của mình để lõa thể một cách nhanh chóng. Khi bà ta đã trần truồng rồi, Vương Phi cũng giơ tay, lột luôn áo quần của Hùng. Ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, Vương Phi dạng háng. Đẩy đầu Hùng xuống đám lông nơi hạ thể, được trau chuốc tỉ mỉ của bà ta, Vương Phi ra lệnh.
– Con bú lồn của Gì đi…
Ra lệnh cho Hùng rồi gườm gườm nhìn Giáo Chủ, Vương Phi cười gằn.
– Để bữa nay em cho chị xem, bản lảnh bú lồn của con chị tuyệt vời như thế nào…
Với bàn tay của Vương Phi đang đè trên tử huyệt nơi đỉnh đầu, Hùng không còn cách gì hơn, chàng đành lặng lẽ nghe lời. Áp môi vào hai mép thịt hồng hồng, đang he hé mở, Hùng đưa lưỡi quét một đường dài. Ngồi dạng háng ở trên, Vương Phi xuýt xoa. Bà ta hít vào một hơi dài, rồi thở ra một tiếng ‘Ahhhh’ dài. Mông bà đẩy mạnh ra phía trước, như để lưỡi Hùng thọt vào sâu hơn. Hùng hiểu được, trong thời gian thập tử nhất sinh này mà Vương Phi lại có thể banh lồn cho chàng bú là vì, bà ta muốn được kích dục để có thể phục hồi lại nguyên khí. Hùng bổng nhớ lại những chiếc kim hồng cực nhỏ, do cô Loan cho, đang được dấu kín trong đám lông cu của chàng. Hùng chuyển bàn tay đang ôm lấy mông đít của Vương Phi sang vuốt ve hạ thể bà. Bàn tay chàng lướt từ bắp vế xuống đầu gối, sang bắp chuối rồi bóp nhẹ bàn chân trước khi chuyển sang đám lông cu của chàng. Trong khi đó, bàn tay kia của chàng vẫn tiếp tục vuốt ve khe đít Vương Phi. Có lẽ vì khoái lạc mà Vương Phi mất cảnh giác. Bà đã không để ý rằng, một bàn tay của Hùng lúc này không còn ở trên thân thể của bà nữa. Vương Phi đang khoan khoái đê mê, hưởng thụ cảm giác ướt át, nham nhám từ chiếc lưỡi ấm áp của Hùng. Chiếc lưỡi ma quái của chàng trai trẻ đang quét lên những vùng nhạy cảm nhất của bà ta, làm Vương Phi chìm đắm trong hang sâu của hoan lạc. Bà vận chuyển nguồn chân khí của lạc dục, đưa nguồn lực đam mê vận chuyển khắp nơi. Bỗng nhiên, nơi mắt cá, dưới chân phải của Vương Phi bị nhói lên một cái. Bao nhiêu khí huyết trong người bà cô đọng lại. Toàn thân bà tê cứng. Lúc này, Vương Phi chỉ còn biết trợn mắt nhìn Hùng. Chàng đang khoan thai đứng dậy, mỉm cười nhìn bà. Sau khi đâm chiếc kim nhỏ màu hồng, dấu trong đám lông cu, vào yếu huyệt nơi mắt cá của Vương Phi, Hùng thấy bà liền bị tê cứng, bất động. Biết đã thành công, Hùng khoan khoái nhìn Vương Phi đắc thắng.
Không còn lo Vương Phi ám toán nữa, Hùng vội vã quay đầu tìm Giáo Chủ, người mẹ mà chàng thất lạc từ nhỏ. Cảm giác trong lòng chàng phức tạp vô cùng. Chàng không biết phải hành động ra sao trước người mẹ mà chàng chưa bao giờ gặp mặt, nhưng thường nhớ nhung. Chàng nữa muốn chạy lại ôm lấy mẹ mình. Nhưng lại không biết phản ứng của Giáo Chủ sẽ ra sao, nên Hùng ngần ngừ. Chàng chỉ biết chầm chậm tiến hướng Giáo Chủ từng bước một. Đứng bên này đây, tâm hồn của Giáo Chủ củng xáo động vô cùng. Người con thân thương của bà, thất lạc từ lúc chỉ mới sáu tháng, đang đứng trước mặt bà đây, hiên ngang, hùng vĩ và đẹp trai vô cùng. Xem cách con bà xoay chuyển tình thế đối với Vương Phi, cùng hành động phát giác gốc tích thực sự của Vương Phi nhà Lê, Hùng đã chứng mình rằng chàng ta thông minh vô cùng. Tim bà đập mạnh sung sướng vì có đứa con thông minh, nhưng lòng bà lại chùng bước. Bà tự hỏi trong lòng, không biết con bà có chịu nhận mình là mẹ nó không. Củng như Hùng, Giáo Chủ nhìn Hùng trân trân. Đôi chân bà nhích gần từng bước một tới gần Hùng. Khi hai người đã đứng gần trong tầm tay, Hùng cảm giác được những rung động thân tình, rất là thật. Chàng không hề có những cảm giác này khi Vương Phi tuyên bố bà ta là mẹ chàng. Không nhịn được nữa, Hùng kêu to một tiếng ‘Mẹ’ rồi nhảy tới ôm chầm lấy bà. Nghe Hùng kêu tiếng mẹ thân thương, bao nhiêu lo ngại của Giáo Chủ được giải tỏa. Lòng bà xúc động không thôi, nước mắt rơi lả chả, Giáo Chủ giang rộng hai tay, ôm lấy Hùng vào trong lòng, miệng thì thầm.
– Con của mẹ… Con yêu của mẹ… Mẹ nhớ con lắm con ơi…
Thế là hai mẹ con Giáo Chủ ôm lấy nhau, khóc sướt mướt một hồi lâu. Đến khi, những xúc động của nhớ nhung từ từ diệu xuống, một cảm giác khác lạ nổi lên trong lòng Hùng. Mùi hương đàn bà của Giáo Chủ, thanh thoát nhưng ngấm sâu, bao phủ thân thể trần truồng của chàng. Ôm chặt Giáo Chủ trong vòng tay, cảm giác thân mật yêu đương bao phủ lấy hai thân thể. Hai thân xác cạ nhau, Hùng cảm giác được da thịt tươi mát của Giáo Chủ đang áp sát vào da thịt mình. Bầu vú no tròn mềm mại của bà cạ lên ngực chàng. Cảm giác êm ái làm máu Hùng chảy rần rần. Hơi thở chàng phà ra nóng hổi. Cặc chàng cũng từ từ cương cứng lên, chạm vào bắp vế của bà ta. Giáo Chủ củng cảm giác được khúc thịt nóng hổi của Hùng đang đâm vào háng bà. Mặt Giáo Chủ đỏ hồng lên, e thẹn. Bà ôm vai Hùng âu yếm, xoay người chàng lại, thẹn thùng nói.
– Con mặc áo quần vào đi… Mình còn nhiều chuyện phải làm…
Nghe lời Giáo Chủ nói, Hùng mới sực nhớ rằng, mình đã để dục vọng, khao khát thân thể của mẹ ruột mình, hiện rõ trước mặt của bà ta. Sự nứng cặc với mẹ mình làm chàng xấu hổ, mắc cỡ vô cùng. Cả khuôn mặt Hùng, từ cổ lên đến tai, đỏ rực lên. Hùng luống cuống, vấp váp lượm lại quần áo của mình, bị Vương Phi lột ra lúc nảy, hấp tấp mặc vào. Khi Giáo Chủ thấy bộ dạng ngượng ngùng của chàng như thế, lòng bà nổi lên một niềm xao xuyến thương cảm. Không dám nhìn thẳng, bà liếc nhanh về phía Hùng. Ánh mắt của bà bắt được hình ảnh trần trụi cuối cùng của đôi mông nở nang rắn chắc, trước khi được Hùng kéo quần che lại. Một phản ứng tự nhiên từ tiềm thức, Giáo Chủ nuốt nước bọt, như đè nén niềm khao khát. Sau khi Hùng mặc lại áo quần đàng hoàng rồi, hai mẹ con tiến đến trước mặt Vương Phi. Giáo Chủ khoa tay nhẹ, kiềm chế các huyệt đạo trên mình của Vương Phi. Sau khi Vương Phi đã bị phong huyệt kiềm chế, Hùng cuối người xuống, nhổ chiếc kim hồng mềm mại ra. Lúc này, Vương Phi mới có thể thở mạnh ra một hơi. Bà lớn tiếng mắng Hùng.
– Không ngờ con cũng biết giở thủ đoạn hèn hạ này… Hừ… Ta thua chỉ vì đánh giá lầm con… Được lắm…
Không để ý đến những lời la mắng của Vương Phi, Hùng quay sang hỏi Giáo Chủ.
– Bây giờ mình xử trí Gì Hai như thế nào hở mẹ…
Không để Giáo Chủ kịp trả lời, Vương Phi đã to tiếng, la lớn.
– Không làm gì được cả! Thân phận của ta là Vương Phi của triều đình… Nếu Thần Giáo đem ta về xử tội giết Thánh Bảo đời trước thì có nghĩa là, Thần Giáo công khai chống lại triều đình. Gia hại Vương Phi sẻ bị tội tru di tam tộc. Cho dù Thần Giáo có Giáo Chúng làm quan lớn trong cả hai phủ Chúa, các người cũng không có thể nào đỡ được tội đó đâu. Thần Giáo sẽ bị diệt vong nếu các người dám xử ta…
Nghe Vương Phi nói, Giáo Chủ trầm ngâm một hồi rồi nói với Hùng.
– Gì Hai của con nói đúng lắm, con ạ. Chúng ta mà xử tội bà ta thì Thần Giáo sẻ gặp nhiều khó khăn vô cùng. Với lại, Giáo Hội chúng ta lập ra là để tu đạo, tìm đường giải thoát chứ không phải trả thù, giết chóc, hoặc là dính dáng đến chính trị. Vì vậy, mẹ nghỉ, chúng ta hãy tha bà ta đi. Có giết bà ta thì cha con cũng không sống lại được…
Đã hiểu thấu lòng nhân ái qua con đường tu đạo của Thần Giáo, Hùng đồng ý. Chàng cũng không muốn trả thù làm gì. Hùng khoan dung nói với Giáo Chủ.
– Con hiểu được… Vậy, bây giờ mình về nhà nhe mẹ…
Vừa nói, Hùng vừa nắm tay Giáo Chủ quay người đi ra. Đi được vài bước, bổng sực nhớ đến Tuấn và Liểu, Hùng quay người, nói với Giáo Chủ.
– Khoan đã… Trước khi đi, con muốn cứu hai người bạn của con…
Đi về phía Vương Phi, Hùng nói với bà.
– Mong Gì Hai hãy viết chiếu lệnh, thả hai người bạn của con ra đi. Gì không viết thì chỉ hại mấy người canh tù thôi. Họ làm sao chống lại được hai mẹ con của con…
Nghe Hùng nói, Vương Phi cũng không biết làm gì hơn. Bà ta đành gượng gạo, cầm bút viết chiếu lệnh lên trên một tấm lụa mỏng màu trắng. Đóng ấn Vương Phi xong, bà ta thở dài đưa cho Hùng. Để cho hai người ra ngoài dễ dàng, Vương Phi đưa thêm một tấm lệnh bài di chuyển. Không một chút khách sáo, Hùng lấy ngay. Thấy Hùng là người trọng nghĩa, thông minh và tuấn tú như thế, Giáo Chủ trong lòng sung sướng và hãnh diện lắm. Bà nắm tay Hùng thân mật, nhìn chàng âu yếm, rồi trìu mến nói.
– Thôi mình về nhà nhe con…
Tuy nhiên, khi hai người vừa ra đến cửa thì Vương Phi đã la lớn lên.
– Hãy khoan đã…
Nghe Vương Phi la lớn, hai người ngạc nhiên lắm. Không biết Vương Phi còn muốn giở trò gì nữa để lật ngược trận thảm bại vừa qua. Hai người quay lại nhìn Vương Phi, ánh mắt dò hỏi. Vương Phi nhìn Giáo Chủ gườm gườm, rồi đắc thắng nói.
– Hai mẹ con chị về đi. Nhưng trong tuần lễ, trước sinh nhật thứ hai mươi của cháu Hùng, mong chị sẻ niềm nở đón tiếp em tới thăm chị…
Cau mày, Hùng hỏi mau.
– Gì Hai không sợ người trong Thần Giáo ám toán Gì Hai sao… Sao Gì lại muốn tới đó nữa?
Mỉm cười cao ngạo, Vương Phi nói.
– Gì muốn tới thăm con là vì… tuần lễ đó, Gì sẻ cùng con cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông…
Nghe Vương Phi nói thế, Giáo Chủ tái mặt. Chân bà run lẩy bẩy như muốn khụy xuống. Nhìn khuôn mặt tái xanh, mất tinh thần của Giáo Chủ, Vương Phi đắc thắng nói tiếp.
– Thánh Cô đã chết. Tây Cung Nương Nương cũng đã chết. Trên đời này, bây giờ chỉ còn Gì là người duy nhất có khả năng cùng con hòa hợp, sinh ra Thánh Bảo đời kế tiếp thôi…
Liếc nhìn Giáo Chủ một ánh mắt sắc lạnh, Vương Phi nói tiếp.
– Theo lý thì mẹ con cũng có thể được, nhưng theo tình thì không thể nào… Không lẻ hai mẹ con đi ngược luân lý của đời, phạm tội loạn luân… hahaha… Không lẻ Thánh Bảo của đời kế có mẹ và bà nội là cùng một người sao…
Ánh mắt châm biếm nhìn Giáo Chủ, Vương Phi mỉa mai.
– Hahaha… em biết chị lắm… Chị là một người hiền từ, yêu chuộng chính nghĩa. Chị khó có thể đi ngược lại luân lý của xả hội lắm…
Như không chịu đựng được những lời châm chích của Vương Phi, Giáo Chủ im lặng không nói gì. Bà tái mặt, cầm tay Hùng, dẫn chàng đi ra ngoài cung điện của Vương Phi. Ra đến bên ngoài, những người lính canh ngạc nhiên lắm khi thấy hai người đi từ phòng của Vương Phi đi ra. Nhưng với tấm lệnh bài trên tay, những người lính không ai làm khó dễ Giáo Chủ và Hùng cả. Đi ngang qua khu nhà giam tù phạm, với tấm chiếu lệnh trên tay, Hùng ra lệnh cho quân canh đưa Tuấn và Liểu ra ngoài. Thân thể của Tuấn nát bấy. Tóc tai, thân thể bệt những máu và lằn roi. Chàng ta như một các xác không hồn, nằm lên ngả xuống theo sự lôi kéo của đám quân canh. Liểu thì tươi tỉnh hơn một chút, nhờ hôm trước nàng được Hùng truyền nội công, cùng khích thích nguồn nội lực của bản thân. Hôm nay, Liểu đã có thể tự đi đứng một mình được. Thấy đi lại bất tiện, Hùng sai bọn lính canh đưa chàng một cổ xe ngựa để tiện việc di chuyển. Vì đang ở trong địa phận của địch nhân, không tiện cứu thương cho Tuấn, bốn người mau chóng rời khỏi bí cốc. Bốn người đi tới một thành thị gần đó nhất để nghỉ chân. Sau khi đã yên lành vào trong phòng khách sạn rồi, ba người trẻ cảm thấy gánh nặng như được cởi bỏ. Khuôn mặt cả ba tươi tỉnh hẳn lên. Ra đến bên ngoài mà không thấy người của Thần Giáo chờ đón, Hùng ngạc nhiên hỏi Giáo Chủ.
– Ủa, chỉ có một mình mẹ đi vào Bí Cung thôi hở mẹ?
Mỉm cười, Giáo Chủ trả lời.
– Ừa, chỉ có mình mẹ thôi…
Ngạc nhiên, vì với thân phận cao qúi của Giáo Chủ, lẽ ra đi đâu cũng phải có người hộ tống mới đúng, Hùng thắc mắc hỏi.
– Nhưng… nhưng sao mẹ không dẫn theo vài Trưởng Lảo đi theo hộ vệ?
Ánh mắt bao dung, Giáo Chủ giải thích.
– Thật ra, lúc Thánh Cô báo tin, mẹ có dẫn vài cao thủ tới Thành Thăng Long. Nhưng khi nhận được tin của con thì mẹ quyết định, chỉ một mình mẹ đi vào Bí Cốc thôi. Lý do thứ nhất là vì. Khi nghe tin con bị trùng hảm trong vòng vây của Gì Hai, mẹ nóng lòng lắm, muốn cứu con ngay. Mẹ không muốn con bị nguy hiểm thêm giây phút nào nữa cả. Mà đường từ Thăng Long tới Bí Cốc xa diệu vợi, chỉ có kinh công của mẹ mới có thể tới cứu con kịp lúc mà thôi. Với lại, khi biết Vương Phi là Gì Hai của con, mẹ không muốn lôi kéo Thần Giáo vào vòng tranh chấp này. Thần Giáo mà đấu với Vương Phi thì sẽ mang tội phản loạn triều đình. Còn mẹ với bà ta là chỉ tranh chấp trong gia đình…
Nghe Giáo Chủ nói thế, Hùng nhìn bà với ánh mắt đầy cảm phục. Xem ra, những điều sư phụ chàng kể về mẹ thật là không sai, hiền hậu, nhân từ. Hôm nay chàng biết thêm được, mẹ mình là một nữ anh hào, có đảm lược, can đảm, và biết nhìn xa, lo cho người trước khi lo cho mình. Nhân cơ hội này, Hùng muốn cùng mẹ mình ở lại thành phố nhỏ này thêm một thời gian nữa để hai mẹ con có thể hiểu nhau hơn. Chàng sợ rằng, khi về đến tổng đàn, mẹ chàng vì công vụ sẽ không còn nhiều thời gian để hai người ở bên nhau. Nghỉ như thế, Hùng nói với mẹ những suy nghỉ của mình. Giáo Chủ củng sung sướng lắm khi thấy Hùng muốn gần gũi mình như thế. Bà bảo Hùng.
– Ừa, mẹ cũng muốn hai mẹ con mình có dịp gần gũi nhau thật là nhiều, đền bù lại thời gian hai mươi năm xa nhau. Tiện đây, chúng ta cũng có thể giúp hai người bạn của con trị thương luôn.
Thấy Giáo Chủ đồng ý, Hùng mừng lắm. Chàng kể cho bà ta nghe, duyên gặp gỡ giữa chàng với Tuấn và Liểu. Hai người đã chịu khổ vì chàng như thế nào. Biết được Liểu là người đã giúp Hùng đưa tin đến cho Thần Giáo, Giáo Chủ cảm động bảo Liểu.
– Con là người đã có công lớn với Bản Giáo, ta sẽ không cho hai con chịu khổ nữa đâu…
Nói xong, Giáo Chủ đưa Tuấn nằm trên giường rồi dùng hai bàn tay của mình, vuốt ve nhẹ nhàng khắp người chàng ta. Bà truyền chân khí bản thân, giúp Tuấn hồi sinh. Công lực của Giáo Chủ cao thâm vô cùng. Chỉ một lát sau, Tuấn như người chết sống dậy. Mắt chàng lờ đờ mở ra. Khi thấy Tuấn tỉnh dậy, Liểu mừng rỡ vô cùng. Nàng giới thiệu Giáo Chủ cho Tuấn biết bà ta là ai. Nghe Liểu nói, người đàn bà đẹp thanh thoát như Quan Thế Âm Bồ Tát trước mặt mình là Giáo Chủ của Lạc Đạo Thần Giáo, Tuấn mừng lắm. Chàng nhìn Liểu như hỏi ý. Hiểu được ý của Tuấn, Liểu nắm tay Tuấn, đỡ chàng ta xuống giường. Hai người cùng xụp người, cúi lạy Giáo Chủ và thưa.
– Kính thưa Giáo Chủ, xin ngài cho hai chúng con nhận anh Hùng làm sư phụ. Để anh ta giúp cho chúng con trên con đường tu đạo.
Mỉm cười, đỡ hai người đứng dậy, Giáo Chủ bảo.
– Bản giáo chúng ta không có tục lệ, người trong Giáo nhận đồ đệ hai con ạ. Đã là người trong Giáo, dạy bảo cho nhau thì không thành vấn đề. Mọi người đều đối xử với nhau như người thân, cùng tu luyện và học hỏi lẩn nhau. Hai con đã là người có công với Bản Giáo cho nên việc hai con muốn nhập Giáo rất là dễ. Đợi khi chúng ta về Tổng Đàn rồi, ta sẽ cho cử hành Thánh Lể Điểm Đạo cho hai con…
Nghe lời Giáo Chủ, Tuấn và Liểu mừng rỡ vô cùng. Hai người nước mắt tuông tròng, xì xụp quỳ lạy Giáo Chủ tạ ơn. Hiền hòa đỡ hai người dậy, Giáo Chủ giành cảm tình đặc biệt cho hai người bằng cách chỉ bảo Pháp Môn căn bản của Phát Dục Đại Pháp ngay. Tuấn và Liểu không cần phải theo thông lệ, sau khi cử hành Thánh Lể Nhập Giáo, trở thành Giáo Đồ chính thức mới được học. Theo mong muốn của Hùng, bốn người tạm ở lại khách sạn nơi thị trấn xa xôi. Để tiện việc trị thương cùng chỉ dạy Phát Dục Đại Pháp cho Tuấn và Liểu, cả bốn người cùng nhau trú ngụ trong căn phòng lớn nhất của khách sạn. Từ tối hôm đó, bốn người cùng sinh hoạt chung với nhau trong căn phòng rộng. Tính tình Giáo Chủ ôn hậu hiền hòa, ba người trẻ không cảm thấy gò bó khi cười giỡn, nô đùa, nói chuyện với bà. Tuy nhiên, thần thái của Giáo Chủ lúc nào cũng thoát ra một cảm giác thanh nhả cao qúy. Vì vậy, mặc dù ba người trẻ cười giỡn với bà, trong lòng mọi người lúc nào cũng có một niềm tôn kính đối với bà ta. Đối với Hùng, thời gian ở bên Giáo Chủ đã giúp chàng tìm lại được sức sống mà chàng tưởng đã mất đi vỉnh viển, sau khi sư phụ cùng Thánh Cô chết đi. Khi chàng ở bên cạnh bà, cảm giác thân mật ấm cúng lúc nào cũng bao phủ lấy hai người. Giáo chủ cũng có cảm giác tương hợp với Hùng. Bà như tìm lại được cảm giác thân mật, gần gũi yêu thương, mà bà đã mất đi cách đây hai mươi năm, khi Hùng bị bắt cóc. Như để giành lại thời gian mà bà đã mất đi bên cạnh người con trai yêu qúi, Giáo Chủ giành mọi thời gian mà bà có được ở bên Hùng. Vì muốn Hùng kề cận bên mình, cùng hiểu rõ hơn công lực của chàng, Giáo Chủ nói với Hùng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14