Hôm ấy là một ngày trời mưa tầm tã, mưa mãi không ngớt từ sáng đến đêm, tiết trời thì thật là lạnh lẽo, một ngày vốn dĩ cũng bình thường như bao ngày khác nếu như chuyện đó không xảy ra.
Để tôi kể cho các bạn nghe nhé.
Sáng hôm đó, đúng sáu giờ sáng thì tôi thức dậy bởi tiếng chuông báo thức kêu vang. Tôi bèn với tay theo thói quen, nhậm nhèm mở mắt ra để gia hạn thêm thời gian ngủ. Tuy nhiên, thứ khiến tôi chú ý lại là một tin nhắn đến từ một người vừa quen mà vừa lạ.
Quen là vì tôi và cô bạn ấy biết nhau đã ba năm nay, hai đứa đôi khi cũng hay trò chuyện chém gió linh tinh về mấy chủ đề chung. Lạ là vì hai đứa tôi chưa gặp nhau bao giờ.
“Ê chó, tao lên Đà Lạt chơi, mày rảnh không?”
Tin nhắn được gửi đi vào lúc năm giờ hai mươi phút sáng, tôi nghĩ có lẽ đó là lúc Thùy Dương vừa đến nơi. Tôi cũng chả rõ vì sao nó lại nhắn vào cái giờ quái dị đó, trong khi không hề thông báo trước rằng nó sẽ đi du lịch.
Thôi thì kệ, tôi nhắn lại: “Hôm nay đéo rảnh, ai biểu mày không báo trước.”
Nói đoạn tôi kệ mẹ vứt điện thoại qua một bên rồi đi làm vệ sinh cá nhân, dù sao cũng không thể ngủ tiếp.
Đến khi tôi xong việc, quay trở lại thì thấy nó trả lời: “Ơ phũ phàng thế, tao thích thì tao đi đấy. Còn không khôn hồn ra đây đón bổn cung.”
Tôi cười trừ, con nhỏ này kiểu lậm truyện ngôn tình hơi lố, xưng hô giữa chúng tôi cứ tùy ý theo những kiểu rất quái dị.
“Trẫm bận! Tự lết xác đi tìm khách sạn đi.”
“Đm, mày có ra không? Không ra nghỉ chơi, o xịt.”
Nói đến nước này thì tôi cũng chịu và cảm thấy phí thời gian, bởi vậy ấn gọi luôn cho nó tiện, nếu không chẳng biết phải nhây đến khi nào.
“Alo? Ra cứu tao với…”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ngọt sợt của con nhỏ nhưng trông lại có vẻ sùi sụt, mất mấy phút thời gian giải thích thì tôi cũng hiểu sơ sơ hoàn cảnh hiện tại của nó.
Thì ra nó bị người ta móc sạch tiền trong khi đang say giấc nồng, mơ mơ hồ hồ xuống xe mà không thèm kiểm tra lại. Chỉ đến khi nó tỉnh ngủ thì mới nhận ra điện thoại và tiền bạc đã mọc cánh bay mất, ngoài đống hành lý to tướng và cái mạng cùi thì chẳng còn cái quái gì.
“Ê mà khoan, sao mày bảo điện thoại mất rồi mà?”
“Tao mượn của người khác á cha. Mày cứu tao với, tao chỉ quen mỗi mình mày ở đây còn gì…”
“Rồi rồi, bến xe liên tỉnh chứ gì, chờ trẫm thay y phục cái đã.”
… Bạn đang đọc truyện Rồng đỏ tại nguồn: http://truyensex68.com/rong-do/
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Thùy Dương ở ngoài đời thật, nó khá giống như mấy tấm hình mà nó gửi tôi xem. Thân hình tròn trịa, làn da không trắng lắm mà hơi ngăm, mái tóc nhuộm đỏ nổi bật. Vì nó sinh năm 2000 nên tôi hay gọi nó là rồng đen tóc đỏ, nói tắt là rồng đỏ hoặc xích long, dĩ nhiên nó chẳng ưa biệt danh tôi đặt cho là mấy.
Nó ngồi ở hàng ghế chờ, mặt mũi trông hơi lem nhem, tóc rối bời. Gu thời trang của nó cũng khá là ổn với quần jean bó cùng áo len sáng màu, dưới chân là đôi boots cao gót để hack thêm vài centimet chiều cao. Lúc này nó cứ dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt phía sau cặp kính cận lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi cười thầm bởi Dương cũng chưa biết mặt tôi, nó thường xuyên gạ tôi gửi mặt nhưng tôi lại chẳng thích như vậy. Tôi nghĩ là bạn qua mạng thì sẽ rất khó để gặp được nhau và tôi thì cũng không hề ăn ảnh.
Đi thẳng đến trước mặt con bé, tôi chờ cho nó ngẩng đầu lên rồi mới mở miệng trêu: “Tiện tỳ, thấy trẫm còn không mau hành lễ?”
Ai dè nhỏ rú lên khiến tôi hết hồn, sau đó nó nhảy cẫng lên ôm chầm lấy tôi. Tôi đơ mẹ ra mất mấy giây vì chả hiểu quái gì. Chỉ cho đến khi cảm nhận hơi ấm chân thật và cả bộ ngực đồ sộ đang cọ tới cọ lui trước ngực thì tôi mới rõ là mình không nằm mơ.
“Ôi đẹp trai thế? Tao đoán có sai đâu.”
“Buông ra! Mày làm quái gì đấy?” – Tôi có chút không nỡ nhưng cũng đành phải đẩy nó ra bởi vì rất nhiều người mắt tròn mắt dẹt đang nhìn về phía chúng tôi, thậm chí có mấy thằng nhân tiện còn lôi cả điện thoại ra quay lại.
Dương bỏ tay ra, có lẽ cảm thấy hành vi vừa rồi tương đối kỳ lạ nên nó cứ gãi đầu đứng tại chỗ, hai má hơi chút ửng hồng.
Tôi nhìn xung quanh một chốc rồi nói: “Đi thôi! Mày có đặt khách sạn chưa đấy? Ở đâu để tao bảo taxi chở đến đó.” Nói đoạn tôi kéo dùm nó cái vali to tướng ra ngoài, con nhỏ này cũng ghê gớm thật, tôi áng chừng hành lý của nó phải được hơn hai mươi ký lô là ít.
Dương cun cút đi theo cạnh tôi, nó do dự chút xíu mới nói: “Tao chưa có đặt. Lần trước mày nói là mày kinh doanh khách sạn đúng không? Tao qua chỗ mày làm ở cũng được.”
Nghe thế tôi đành bóp trán thở dài.
Mẹ nó, hôm nay là cuối tuần, lại là dịp hè, muốn tìm một cái phòng khách sạn trống còn khó hơn cả lên trời.
Tôi quay đầu nhìn nó, hơi gườm giọng: “Lạy cô, không đặt sớm thì làm quái gì có phòng mà ở. Bên tao cũng hết phòng mẹ nó rồi.”
Dương cười xùy, bảo: “Thì sao? Cho tao qua ngồi chơi ké được không? Nghe mày bảo chỗ mày còn có cả phòng nhân viên còn gì. Cho bổn cung mượn tạm?”
Tôi đến ạ nó, thế quái nào mà mấy cái chi tiết tôi nói ra từ thuở nào nó vẫn còn nhớ rõ mới tài chứ.