Có chút thành công, sự cẩn trọng luôn được tôi đặt lên hàng đầu ngay từ khi quyết định thành lập xưởng rượu. Sản phẩm rượu của tôi vẫn lấy danh nghĩa là sản phẩm truyền thống, sử dụng phần lớn nguyên liệu của địa phương, gắn sự phát triển của mình với sự phát triển của địa phương.
Trong một năm lại đây, các vùng trồng lúa nếp của huyện được tôi đứng ra bao thầu toàn bộ sản phẩm, ứng trước cả giống, phân bón và thu mua với giá cao hơn thị trường để đảm bảo khoản thu nhập của bà con nông dân. Công nhân của xưởng cũng lấy trực tiếp người ở địa phương, thu nhập cũng giữ ở mức khá hơn hẳn thu nhập từ nông nghiệp thuần, không thấp hơn bao nhiêu so với mức lương công nhân cơ bản tại các khu công nghiệp. Ngoài mục đích đóng góp cho nhân sinh địa phương, cũng là tạo một tầng bảo vệ và đạt điều kiện hỗ trợ về chính sách từ chính quyền huyện.
Nếu chỉ nhìn vào sự phát triển của doanh số, có lẽ việc dừng gia tăng sản lượng rượu có chút khó hiểu, nhưng tôi biết mình là ai. Sản lượng rượu của tôi đã có chút chỗ đứng và danh tiếng trên thị trường, nhưng tỉ lệ thị trường chưa đạt đến mức đe dọa đối với các hàng rượu khác, đặc biệt là những nhãn rượu lấy thương hiệu nước ngoài nhưng sản xuất hoàn toàn trong nước mà đứng đằng sau là những đại gia lắm tiền nhiều của. Một cú búng tay nhè nhẹ vài chục tỷ có thể làm biến mất hoàn toàn rượu của chúng tôi trên thị trường.
Chính vì vậy, trong kế hoạch của tôi sẽ hết sức thu mình lại, duy trì ổn định thị trường hiện nay và đồng thời âm thầm xây dựng danh tiếng sản phẩm của mình, danh tiếng dựa trên sự truyền thống. Và thâm nhập vào được khách sạn năm sao lần này là một bước nữa, qua được bước này sản phẩm của tôi sẽ có cơ hội xuất hiện ở các hội chợ rượu quốc tế. Tôi tin rằng thương hiệu truyền thống chỉ cần đạt được một giải thưởng quốc tế, sẽ tự nhiên được đón nhận và lúc đó sẽ có thêm lá chắn để tôi tiếp tục phát triển.
Tập tài liệu mà Huyền đưa cho tôi, được tôi xem xét kỹ càng, vạch ra một kế hoạch chi tiết để cải tổ lại quy trình sản xuất, hệ thống quản lý. Thật ra, với quy mô như hiện tại của xưởng rượu và công ty, không quá phức tạp để thay đổi, nhưng để duy trì được nó và áp dụng xuyên suốt trong kế hoạch phát triển của công ty mới là vấn đề cần rất nhiều công sức.
Gấp cái máy tính sau khi đã cảm thấy những ghi chép của mình đã đủ, tôi nhìn điện thoại đã khá muộn mà Huyền vẫn chưa gọi điện. Tự nhiên có chút sốt ruột, tôi quyết định xuống dưới quầy bar ở tầng một để uống chút gì đó và đợi Huyền luôn.
Đi sang phòng thằng Quang để rủ nó đi uống cùng, nhưng nó không có ở phòng. Tôi đành phải gọi cho nó, hóa ra nó cũng đang ở quầy bar. Nó ngoác miệng cười, khi tôi đi đến, nó đang ngồi với một cô gái khá xinh, chắc là cô gái mà nó nói hôm qua.
– Anh Huy, bạn anh. Con đây là Kim Ngân.
– Chào em! Rất vui được gặp em.
– Chào anh!
Ngân khá bạo dạn, cô chủ động đứng dậy đưa bàn tay ra bắt tay tôi. Cô khá cao, cũng phải gần ngang với thằng Quang.
– Này… ngồi xuống.
Thằng Quang vỗ mạnh vào vai tôi, khi tay tôi vừa đưa ra để bắt tay Ngân. Có vẻ như nó muốn ngăn cản cái bắt tay, tôi cũng chỉ cầm nhẹ vào đầu ngón tay của Ngân, rồi ngồi xuống.
– Huyền nhắn mày đợi ở đây. Nó đi đón Khả My rồi quay lại.
Thằng Quang nói tiếp.
– Huyền nhắn mày lúc nào?
– Lúc tao đi từ trên phòng xuống, nó định đi tìm mày, nhưng tao đoán là mày đang bận nên bảo nó.
– Khỉ… sao mày biết tao bận.
– Tao gọi cửa mà mày có nghe tiếng đâu.
Tôi gật đầu, nhưng cũng hiểu ý nó khi nó nhắc đến Huyền.
Định gọi ly nước, nhưng chợt thấy thằng Quang nháy mắt, tôi lại đứng dậy.
– Mày và Ngân ngồi nói chuyện đi, tao chạy ra ngoài một lát.
Tôi đưa tay ra hiệu cho nó, thằng Quang cũng hiểu ý, lấy cái chìa khóa xe đưa cho tôi.
– Mày lấy xe mà đi.
Tôi cười cười vỗ vào vai nó, sau đó chào Ngân rồi ra khỏi quầy bar. Hy vọng lần này nó khôn ra, không như vô số lần đơn phương trước kia.
Đi ra khỏi khách sạn, tôi định đến quán cà phê gần đó, đi ngang qua quán trà đá nghe tiếng điếu cày rít lên giòn tan, đột nhiên tôi lại thèm một bi thuốc lào. Lâu lắm rồi tôi cũng bỏ không hút thuốc nữa, cũng không phải chí bụng, mà do quá bận cũng quên đi cơn thèm.
Ngồi xuống cái ghế nhựa, gọi một ly trà nóng, với cái điếu thử mấy hơi để kiểm tra, vê một bi thuốc nhét vào cái lõ lấy cái cái bật lửa. Vị thuốc lào khá nặng, không thơm đượm như thuốc lào Vĩnh Bảo, có lẽ là của thuốc của Nghệ An, hào sảng và trực tiếp. Vị đậm đà của hơi thuốc lào ngay lập tức bùng lên, làm tôi có cảm giác lâng lâng, ngay khi hơi khói trắng vừa tuôn ra hết, ngay lập tức cảm giác chếnh choáng ập đến làm tôi có chút không chuẩn bị kịp, chiếc điếu cắm thẳng xuống nền đá để giữ cho cơ thể tôi khỏi nhao về đằng trước. Cảm giác bồng bềnh càng lúc càng mạnh, mọi thứ chao đảo làm tôi phải gồng mình hết cỡ để giữ người trên ghế. Đúng lúc cảm giác không thể giữ mình trên ghế thì một bàn tay quàng lấy vai tôi giữ lại. Một lúc lâu sau cảm giác bồng bềnh mới tan đi, tôi mới có cơ hội nhìn sang người đã đỡ mình. Một người đàn ông trung niên, phương phí, mái tóc đã bạc trắng gần hết mái đầu, da dẻ đỏ au đang cười hồn hậu nhìn tôi.
– Cảm ơn chú!
– Cảm giác say thuốc lào có thích không?
– Vâng, cảm giác chông chênh như đang trên đầu con sóng, tiếp theo bồng bềnh từ từ trôi vào bãi cát và cuối cùng bình yên được nằm dài trên bãi cát với là cảm giác thư sướng như trải qua khổ tận cam lai.
Chẳng hiểu sao, nhìn nụ người của người đàn ông tôi lại có chút vui vẻ, không nhịn được nói thêm vài câu.
– Đúng rồi. Khổ tận cam lai, sau đau khổ mới thấy hạnh phúc. Lần đầu tiên có người mô tả như cậu.
Người đàn ông bật cười, sau đó dịch cái ghế sang đối diện tôi, đặt chén nước của mình xuống cái ghế nhựa trước mặt tôi.
– Trông cậu cũng còn trẻ, nhưng có vẻ già dặn, khác hẳn với những thanh niên hời hợt thời nay.
– Cháu thấy mình có chút cổ hủ thì chính xác hơn ạ.
– Chú đã hơn sáu mươi năm nhìn người, tự tin vào mắt mình. Chỉ qua cái cách cháu cẩn thận chuẩn bị ống điếu, viên thuốc lào lấy vừa đủ, vê thật tròn, đẩy ngón tay để nén lõ điếu, rồi cách ém hơi rất vừa để hút hết khói từ bi thuốc… đủ nói lên sự trân trọng và cẩn trọng của cháu.
Tôi cũng không ngờ, chỉ trong một bi thuốc mà chú lại đọc được nhiều thông tin đến vậy, có lẽ cũng có chút đúng.
– Cùng là một món, nhưng cách thưởng thức sẽ cho thấy tính cách mỗi người. À… theo cháu thuốc này có ngon không?
– Thuốc chuẩn, đậm, gắt nhưng thiếu đi chút êm ái, thơm nồng của thuốc lào Vĩnh Bảo. Cháu đoán có lẽ là thuốc Nghệ An.
Chú nhìn tôi có chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười vui vẻ.
– Cháu thích uống rượu không?
– Vâng, có ạ.
Chú cầm lấy chén nước của mình còn một chút nước, lắc đều rồi đổ nước trong chén đi, sau đó đứng dậy đi đến chỗ bà chủ quán để xin chút nước nóng. Khi chú ngồi xuống, chén nước đã khô ráo. Sau đó cẩn thận lấy từ trong cái túi da đeo vai ra một bình rượu nhỏ bọc da rất đẹp, rồi rót ra hơn nửa chén rượu trong suốt.
– Cháu uống đi rồi cho chú nhận xét.
Nhận chén rượu chú đưa cho, tôi đưa lên mũi ngửi một hơi nhè nhẹ mùi rượu từ trong chén, mùi rượu rất quen thuộc từ từ thẩm thấu vào từng tế bào vị giác.
– Rượu rất thơm, lên men tự nhiên, độ rượu vừa phải, không gắt vị cồn, vẫn giữ được mùi thơm của lúa, vị men quện trong vị rượu. Chỉ ngửi thôi đã kích thích vị giác, làm người ta muốn thưởng thức ngay lập tức.
Tôi nói một tràng, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của chú, tôi khẽ nghiêng ly để dòng rượu chạm vào môi, để dòng rượu tự nhiên chảy vào trong miệng. Sự quen thuộc tràn đầy trong miệng, nhưng lại có chút lạ lẫm, tôi đang nhấm nháp với vai người thưởng thức.
– Mọi hương vị giữ nguyên đầy đủ như vị giác đã nhận được, vị rượu êm, mượt mà, ấm áp, hậu vị đượm vẫn tràn đầy trong miệng khi rượu đã đi qua cuống họng. Ngon!
Chú lại nhận lấy chén rượu vẫn còn một ngụm, không nề hà nó đã qua một mồm, cũng làm tương tự như tôi nhưng chú lại nhắm mắt từ từ nghiêng ly rượu để dòng rượu trong chén chảy hết vào trong miệng.
– Trước nay chú cứ nghĩ rượu ta chỉ có thể mua được rượu ngon từ lò nấu, nhưng mà không nghĩ rượu đóng chai cũng có hương vị không khác so với rượu nấu.
Sau một lúc, chú mở mắt và từ từ nói.
– Vâng. Rượu này nấu đúng chuẩn rượu truyền thống, từ cách làm men, ủ gạo, đến quá trình chưng cất, sau đó là quá trình dưỡng rượu. Tất nhiên, nếu được trải qua quá trình dưỡng rượu đầy đủ trước khi đóng chai, nó sẽ còn ngon hơn nữa.
– Sao cháu nắm rõ vậy?
Chú nhìn tôi có chút kinh ngạc.
– Chú phải thưởng thức được loại rượu được chọn từ những bông lúa nếp chín rộ giữa vụ, sau đó được dưỡng đủ thời gian, mới thấy được những tinh túy thực thụ của rượu gạo truyền thống.
Chú nhìn tôi rất ngạc nhiên, ánh mắt lại càng tò mò. Tôi cũng có chút tự hào, rượu này do tôi nấu ra mà.
– Bố cháu đã từng nói, gạo là tinh túy của trời đất, rượu là tinh chất của gạo được chiết xuất từ tinh hoa của cha ông. Mỗi giọt rượu làm ra, phải mang đầy đủ hương vị các hương vị đó, đó chính là sự biết ơn cho trời đất và tinh hoa của cha ông. Cháu chưa dám nói là đã đạt được kỳ vọng đó, nhưng mỗi quy trình đều tuân thủ nghiêm ngặt để từng giọt rượu mang nhiều nhất có thể tinh hoa của trời đất, cha ông.
Chú nhìn tôi càng lúc càng kinh ngạc, càng có vẻ khó tin.
– Cháu là…
– Vâng, cháu là người nấu ra rượu “Ông Dương” này.
– A… thảo nào. Này… loại rượu mà cháu nói là tinh túy thực thụ của rượu gạo ấy, có không?
– Có chú ạ. Nhưng không được bán ra, vì sản lượng rất ít, năm nay không có nhiều nên cháu giữ lại để làm quà tặng thôi ạ.
– Chú có được tặng không?
Chú háo hức nhìn tôi.
– Vâng ạ. Nó xứng đáng được thưởng thức bởi những người như chú. Đây là danh thiếp của cháu, nếu chú có thời gian, cháu sẽ chào đón chú xuống tận nơi tham quan xưởng rượu của cháu và thưởng thức.
– Được, chú sẽ xuống.
– Cháu không mang rượu theo, chú có thể cho cháu địa chỉ được không ạ? Cháu sẽ gửi biếu chú để chú thưởng thức.
Nhìn tác phong của chú, tôi đoán chú cũng là người có địa vị, cũng là người có tiền, nhưng hơn hết là sự tán thưởng cho rượu của tôi.
– Đây là danh thiếp của chú. Nhưng không cần gửi đâu, chú sẽ xuống thăm quan rồi nhận luôn.
Chần chừ một lát, chú lấy trong túi ra một cái hộp thiếp rất đẹp, lấy ra một cái thiệp màu trắng trang nhã, đẹp hơn rất nhiều so với loại danh thiếp bình thường của tôi. Nhưng cái tên mới làm tôi hít một hơi.
– Chú Thuận ạ. Rất hân hạnh được biết chú.
Chú cười cười nhìn tôi, nhìn sự thất thố của tôi.
– Hy vọng rượu của cháu không làm chú thất vọng.
– Cháu tin rằng chú sẽ rất tán thưởng.
Tôi tự tin khẳng định, sự thất thố đã qua, suy cho cùng cũng là một người thưởng thức rượu của tôi chỉ có điều người thưởng thức này có địa vị cao hơn nhiều so với người khác.
– Cháu xin phép phải đi đã ạ.
Chiếc điện thoại rung lên vì tin nhắn Huyền nhắn lại cho tôi, cô và Trà My đã sắp về đến khách sạn.
– Lúc nào chú bố trí được thời gian, chú cứ nhắn cho cháu. Có lẽ khi đó, một số loại rượu ngâm cũng đã đủ ngấu.
– Cháu cứ đi đi. Chú cũng phải về thôi.
Vừa định đứng lên, thì bỗng nhiên có tiếng trẻ con rụt rè gọi tôi.
– Chú… Huy!
Tôi hơi ngẩn người quay lại, cũng không để ý đến sự thất thố của chú Thuận đang chằm chằm nhìn Huyền và con bé Trà My đang đi về phía tôi.
– Khả My!
Tôi đứng dậy tiến lên mấy bước rồi ngồi xuống trước mặt cô bé xinh xắn, mặc chiếc váy hoa với hai bím tóc thắt vểnh sang hai bên.
– Nào lại đấy chú bế!
Con bé nhìn tôi có chút hơi tò mò, sau đó cũng rụt rè tiến lên đến trước người tôi.
– Chú Huy ạ?
– Ừ, chú Huy đây. Chú rất nhớ Khả My.
Tôi chủ động kéo con bé lại và ôm lấy, con bé rụt rè rồi cũng ôm lấy cổ tôi.
– Khả My cũng nhớ chú.
– Có mấy năm không gặp, Khả My đã sắp trở thành thiếu nữ rồi này. Khả My đi học có ngoan không?
– Ngoan ạ. Hôm nào con cũng được nhận phiếu bé ngoan.
Bế con bé đứng dậy, tôi nhìn Huyền đang mỉm cười vui vẻ nhìn hai chú cháu tôi.
– Quay lại khách sạn, anh lấy xe rời chở hai mẹ con đi chơi nhé. Khả My muốn đi chơi ở đâu?
– Dạ… đi đến khu vui chơi ở trung tâm thương mại chú nhé.
– Ừ được. Chú sẽ đưa Khả My đến khu vui chơi.
Định bước đi về hướng khách sạn, tôi mới nhớ ra chú Thuận vẫn còn đứng ở đằng sau.
– Đây là bạn cháu, Huyền và cô bé đáng yêu xinh đẹp này là Khả My. Khả My chào ông nào?
– Cháu chào ông ạ!
– Chào chú!
Cả Khả My và Huyền đều lên tiếng chào chú Thuận vẫn đang ngơ ngác đứng nhìn chúng tôi, tôi cũng có chút ngạc nhiên vì dáng vẻ của chú.
– À… ông chào Khả My. Chào cháu!
– Chúng cháu đi đây. Hôm nào rảnh mời chú xuống chỗ cháu ạ.
– Nhất định. Mấy cháu đi đi.
Quay người, tôi bế Khả My trên tay, con bé vẫn ôm lấy cổ tôi. Huyền sóng vai cùng tôi đi về khách sạn.
Khả My không chịu ngồi phía sau, cuối cùng Huyền phải ôm con bé ngồi ở ghế trước. Tôi vừa lái xe, vừa hứng thú nghe con bé đang luôn mồm kể chuyện, sự bỡ ngỡ ban đầu rất nhanh được con bé quên đi, còn lại chỉ là sự thân thiết.
– Khả My rất nhớ chú.
Sau khi con bé kể chuyện liến thoắng, nó đột nhiên thốt lên.
– Chú cũng rất nhớ Khả My.
– Sao chú không đến tìm Khả My?
– À… thời gian vừa rồi chú rất bận, chú ở tận quê với ông bà.
– Mẹ cũng nói thế. Khả My chỉ nhìn thấy chủ trên bức ảnh thôi. Mẹ bảo…
– Khả My… con muốn chơi trò gì?
Huyền đột ngột hơi giật giọng, câu hỏi chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện. Tôi có chút ngạc nhiên nhìn sang cô, kịp nhận ra nét mặt đỏ bừng có chút bối rối của cô quay sang nhìn phố qua của kính. Chỉ có con bé là không nhận thấy gì, nó hưng phấn kể đủ các trò chơi trong khu vui chơi.
Đến khu vui chơi, tôi cũng hăng say chơi cùng Khả My, con bé hưng phấn bừng bừng chơi hết trò này đến trò khác, cũng lâu rồi tôi không có thời gian thoải mái như thế này, không cần suy nghĩ gì chỉ thật sự nô cùng Khả My. Chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người lớn đang ngồi ngoài trông chừng trẻ con nô đùa, không ít người nhàm chán gắn chặt mắt vào chiếc điện thoại, có khi soi mói vào những bà mẹ khác với không ít ánh mắt mờ ám, kệ tôi hăng say lăn lê bò toài cùng con bé, cùng nhảy vào bể bóng ngụp lặn, nhảy lên tấm nhún để con bé bay lên trên và cười như nắc nẻ khi tôi tóm nó ngay trên không. Huyền vẫn lặng lẽ theo chúng tôi hết chỗ này đến chỗ khác, đứng tủm tỉm cười nhìn tôi và con bé chơi đùa lăn lộn, thỉnh thoảng đưa tôi và con bé chai nước, có khi lau mồ hôi cho con bé, rồi như vô tình lau cả cho tôi.
Sau hơn hai tiếng nô đùa, năng lượng của Khả My cũng cạn kiệt, con bé ôm lấy cổ tôi không chơi nữa.
– Mình đi ăn nhé. Khả My thích ăn gì?
– Ăn gà rán mẹ nhé?
Khả My quay sang Huyền dò hỏi, có lẽ Huyền cũng nghiêm khắc trong việc ăn uống của con bé.
– Hôm nay thoải mái một hôm đi, mai Khả My lại nghe lời mẹ nhé.
Tôi cũng phụ họa cùng con bé, không nỡ để làm mất đi sự háo hức của nó. Huyền gật đầu.
Gọi một suất gia đình, tôi và con bé Khả My đều hau háu vào miếng thịt gà rán vàng rộm, Khả My nhìn tôi dùng tay xé thịt gà, ngần ngại một lúc liếc nhìn Huyền, rồi cũng đưa tay nhận miếng thịt gà tôi đưa cho, cắn ngon lành. Ăn hết miếng, tôi lại xé phần nạc cho Khả My, lâu lâu lại xé vào đĩa của Huyền một miếng. Con bé được bữa thả phanh thoải mái, những vết mỡ lem hết mặt với những vụn gà rán, rơi cả xuống váy, bàn tay cũng bóng nhảy lem luốc.
– Kệ đi em, ăn phải thoải mái, ăn xong rồi lau là được.
Huyền ăn nhỏ nhẹ, cắt từng miếng thịt gà dùng nĩa đưa lên mồm. Cô liên tục dùng giấy lau cho con bé, nhưng vừa lau xong thì con bé lại nhồm nhoàm gặm, những vết dầu, vụn gà lại dính trở lại.
– Mẹ con không hay cho ăn gà rán à?
– Vâng. Mẹ bảo đồ chiên rán không tốt.
Tôi hỏi con bé lúc đi rửa tay, sau khi hai chú cháu ăn thỏa thích.
– Ừ, thỉnh thoảng ăn không sao, nhưng ăn nhiều đúng là không tốt.
– Vâng ạ.
– Hôm nay ăn ngon không?
– Ngon. Mai con sẽ khoe với các bạn.
Tôi bật cười, đôi khi chỉ một bữa ăn như ý thỏa thích đã là niềm vui rồi.
Bế con bé lại bàn, Huyền vẫn đang chậm rãi ăn mấy miếng gà trong đĩa. Phần đồ ăn gia đình đúng là hơi nhiều.
– Em no chưa?
Tôi hỏi khi Huyền có vẻ hơi cố, trệu trạo nhai.
– Để anh ăn nốt cho.
Cũng chẳng đợi cô đồng ý, tôi kéo cái đĩa lại, dùng nĩa ăn hết số gà trong đĩa. Ăn hết mấy miếng gà trong đĩa của Huyền, coi như hết nhẵn xuất gọi, không lãng phí chút nào.
– Xong. Giờ đi mua đồ nhé. Mấy năm rồi chú không mua đồ cho Khả My, hôm nay chú mua bù nhé?
Con bé Khả My gật gật đầu lia lịa, mắt không dấu được sự vui thích. Huyền cũng đành gật đầu theo.
Lượn một vòng khu bán đồ trẻ em, cứ con bé gật đầu là mua, hoặc tôi thấy đẹp cũng mua, chẳng mấy chốc trên tay đã túi lớn túi bé đủ cả từ quần áo, váy vó, giày dép, đồ chơi cho đến khi Huyền thấy không can được chúng tôi nữa, cô cầm lấy khuỷu tay tôi lôi hẳn ra khỏi khu mua sắm đồ trẻ em.
– Khả My muốn mua gì cho mẹ không?
– Có ạ. Mua váy cho mẹ.
Huyền mặc giản dị, như ngày xưa, tôi rất ít thấy Huyền mặc váy, chủ yếu quần tây hoặc quần jeans với áo chemise. Như hôm nay, cô mặc quần jeans với áo thun, dù công nhận dáng cô rất đẹp, mặc quần jeans cho cảm giác năng động trẻ trung, nhưng tôi vẫn thích nhìn cô mặc váy hơn, thực sự mặc váy mới tôn lên toàn bộ vẻ quyến rũ của cô.
Huyền cố giữ tay tôi để không đi về hướng mua sắm cho người lớn, nhưng sự co kéo của cô không thắng được sự cương quyết của tôi. Cuối cùng, Huyền cũng chịu thua để đi cùng chúng tôi. Tay cô vẫn không rời cánh tay tôi.
– Em lấy mấy bộ này cho chị thử dùm anh.
Bước vào của hàng có thương hiệu nổi tiếng, tôi nói với cô bán hàng mau mắn lên tiếng chào chúng tôi với nụ cười xinh nhất nở trên môi, vừa chỉ những bộ váy đủ màu. Huyền tỏ vẻ không muốn. Tôi ghé vào nói nhỏ với Huyền.
– Anh thích nhìn em quyến rũ trong những bộ váy hơn.
Mặt Huyền lại đỏ lên, nhưng cũng theo cô phục vụ đi vào phòng thử đồ.
Tôi thực sự ngất ngây nhìn Huyền trong mặc những bộ váy đi ra đứng trước mặt tôi để tôi ngắm. Những nét đỏ vì e lệ của Huyền càng làm cô quyến rũ hơn cộng thêm sự mềm mại của những chiếc váy càng tôn lên dáng vẻ thướt tha.
– Em lấy cho chị mấy đôi giày để chị thử luôn.
Tôi nhận ra Huyền đi chân đất để thử giày, đôi giày đế bằng của cô không thích hợp để mặc váy.
– Mẹ xinh quá.
Con bé Khả My cũng không ngừng vỗ tay, miệng reo lên mỗi lần Huyền xuất hiện.
– Em mặc váy thật sự xinh đẹp.
Đó là lời tôi nói khi yêu cầu cô phục vụ gói tất cả lại để mang về. Tôi cũng chẳng biết bỏ lại bộ nào, bộ nào Huyền mặc cũng đẹp, cuối cùng tôi dứt khoát lấy hết.
– Khả My muốn ăn kem không?
Khi rời khu mua sắm, tôi cũng không muốn về ngay, trong thâm tâm có chút không nỡ. Khả My tất nhiên lại hưng phấn đồng ý, tôi cười hài lòng vào số lái xe ra khỏi hầm đỗ xe vì Huyền cũng “vâng” khẽ trước khi Khả My gật đầu đồng ý. Có một điều tôi phát hiện, sự già dặn mà tôi cố tình khoác lên mình trong thời gian qua để phù hợp với thân phận, chẳng có chút biểu hiện nào khi gặp Huyền và con bé. Tôi thực sự vui vẻ và lưu luyến cảm giác này.
Khả My ngồi trong lòng tôi, chăm chú vào cây kem ốc quế trong tay, những giọt kem chảy qua kẽ tay rơi xuống chiếc váy, rơi cả xuống quần tôi. Chiếc váy của Khả My sau một buổi tối nô đùa đã lem luốc, chiếc áo sáng màu tôi mặc cũng không kém bao nhiêu, ngay cả que kem sữa dừa tôi đang ăn cũng góp vài giọt lên quần áo. Huyền ngồi sát cạnh tôi, khá gần để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cô truyền qua. Cũng chẳng khác là mấy những gia đình khác, chúng tôi ngồi bệt trên bậc tam cấp hứng thú cắn từng miếng kem nhỏ, thích thú nhìn những người xung quanh. Kem ở đây không phải là rất cầu kỳ, chỉ đơn giản những vị mộc mạc sữa dừa, đậu xanh như mấy chục năm vẫn vậy, sự hứng thú đến từ những nét truyền thống đang tiếp tục diễn ra, sự hoài niệm của quá khứ đã được lưu truyền suốt bao năm.
Một chai nước tinh khiết mới có thể rửa sạch những vết dính dính của kem, túi khăn ướt trong tay Huyền cũng dùng đến tờ cuối cùng, mới làm cô hài lòng để lau những dính trên mặt và vết loang trên váy của Khả My, cả những vết bám trên áo tôi. Nụ cười nhẹ trên mặt khi cô chăm chú lau cho tôi và con bé, nó tươi tắn như thể cô đang làm một việc rất yêu thích. Tôi im lặng chăm chú nhìn cô, cả hơi thở cũng phải nén lại để không phá vỡ cảm giác kỳ diệu đang tràn ngập trong tôi.
– Mai… anh gặp em nữa không?
– Vâng… em đã xin nghỉ ngày mai.
Mặt cô lại đỏ lên.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18