Sáng hôm sau mình dậy sớm lạ thường: 6h30, hôm qua ngủ muộn và thường thì mình toàn ngủ đến 9 – 10h sáng. Vệ sinh cá nhân xong xuống nhà, chờ nhà bên kia đến là đi, ngồi suy nghĩ mông lung một lúc thì mẹ P đến, quyết định thống nhất sẽ đi 2 bệnh viện để khám…
Ngồi ô tô, đi đến đầu tiên là Bệnh viện tỉnh X, ngồi chờ lấy vé, mặc dù đi rất sớm mà vẫn ăn ngay vé 2 chữ số… Thế là mình loanh quanh 1 lúc, P cũng đi theo, ra vườn hoa bệnh viện, lại chỗ ghế đá ngồi, không biết P cảm thấy thế nào nhưng mình có cảm giác rất là thoải mái, như kiểu đang ở bên người yêu vậy. Từ hôm ấy, mình đã không còn thấy cái nụ cười tươi của P hiện diện trên môi nữa… cũng chính cái nụ cười ấy, năm cấp 2 mình mới say mê P đến vậy… Lần này mình mạnh dạn hơn, bắt chuyện:
– Thế anh ấy đã biết chuyện chưa?
– Haizz em vẫn chưa dám nói nữa, không biết ấy sẽ nghĩ sao về em… – Lại rơm rớm…
(Mỗi lúc nhìn con gái khóc là mình lại không kìm được lòng)
– Uh, anh cũng vậy, vẫn chưa nói cho bé An biết chuyện, nhưng kiểu gì rồi một ngày ta cũng sẽ phải cho họ biết thôi…
– Mấy hôm nay anh ấy nhắn tin suốt mà em không dám trả lời, gọi điện thì không dám nghe (Giống mình thế)
Lại là thở dài haizzzzzz…
Ngồi nghĩ vẩn vơ một lúc thì bác nhà gọi vào, mình với P đi vào, trước lúc vào, P còn ngoái lại nhìn mình tỏ vẻ rất sợ sệt, mình thương lắm, cố quay đi để che giọt nước mắt… Ngồi ngoài mà sốt hết cả ruột, tầm lúc sau thì bác sỹ đưa P ra… Cả bố mẹ mình và mẹ P nhào ra hỏi bác sỹ. Bác sỹ bảo tính từ ngày đó đến nay là tròn 14 ngày rồi, kết quả kiểm tra siêu âm báo là chính thức P có thai…
Ôi cái lời nói ông này như cái búa nó ráng cú mạnh vào đầu mình, đầu óc mình quay cuồng đi…. P bật khóc và cắm đầu chạy, định thần 1 lúc mình mới đuổi theo. P chạy vào phòng vệ sinh ngồi khóc, mình kéo đi:
– Đi ra đi P, em có khóc vậy cũng chẳng giải quyết được gì, ra đi rồi về còn đi khám chỗ nữa cơ mà, nếu mà có thai thật thì anh sẽ nói mẹ em cho em đi phá thai, em sẽ được làm lại cuộc đời, được chưa.
(Nói thế thôi nhưng trong lòng mình vẫn muốn giữ đứa bé hơn bao giờ hết, nhưng do cuống quá nên mình lỡ nói ngu )
– Anh cút đi…. Đừng nói gì nữa…. Anh hại đã cả cuộc đời tôi rồi…. Cút đi…. Cút khỏi mắt tôi..
Từng lời phũ phàng như rót từng câu vào tai và tim mình. Mình đau lắm nhưng vẫn kéo P lại chỗ cả nhà đang đứng… Mẹ P xót xa nhìn con gái khổ sở mà không kìm được nước mắt, 2 mẹ con ôm nhau khóc…. Cái lúc này mình cảm thấy bản thân sao lại chó má vậy… làm cho nhà người ta ra nông nỗi này… Mình cảm thấy nhục nhã lắm… Người ngoài chỉ trỏ…. Mình chạy băng ra đường, chạy chạy chạy, chạy đến cái bãi cát công trường nhìn ra sông mà mình hay đến mỗi lúc buồn…
Mình lại khóc, con người yếu đuối trong mình lại khiến mình phải khóc… Mình cần hút thuốc, những lúc như này mình cần có điếu thuốc hút cho bình tĩnh, chạy ngay ra quán nước mua một bao thuốc rồi lại về đó, ngồi nhìn về khoảng không vô định trước mắt… mình là cái loại gì thế này? Chắc giờ này bố mẹ đang lo cho mình lắm…
…
Mình ngồi đó 3h đồng hồ. Hút điếu thuốc cuối cùng còn sót lại… Mình nghĩ mình nên về thì tốt hơn, mình bình tĩnh lại rồi, về đến nhà lê thê lếch thếch, họ vẫn còn ở đây, thêm ông bố P ngồi với bố mình còn mẹ P đang ngủ thiếp đi bên P nằm ở đó, khổ thân P, chắc nàng lo lắng, hoang mang đến phát ốm…
Mình ngồi xuống ghế, cũng chẳng ai quan tâm là mình vừa đi đâu về cả. Bố bảo là cũng vừa đi khám ở Bệnh viện quân đội về, kết quả vẫn như thế, vậy là mình có con thật rồi… P còn bị tổn thương vùng kín nhẹ nữa, đây cũng là lần đầu của nàng luôn…
Mình lại thấy mình đáng chết quá, cả đời người con gái gìn giữ, bây giờ trao vào tay kẻ khốn nạn như mình…. Giờ bố bảo mình đi nghỉ trưa rồi chiều tối họp gia đình cả bên này và bên ấy lại, rồi thống nhất cách giải quyết… Mình không nói gì, lại lặng lẽ bước lên phòng ngủ một giấc.
Ngủ một giấc dài đến 5h30 thì đi xuống rửa mặt, rửa tay vào ăn cơm, gia đình P đã về nhà từ chiều, mình trên phòng cũng không để ý nữa… Hình như mình lại yêu P lần nữa rồi, cái cảm giác năm xưa mỗi khi P nghỉ học lại trở lại với… là nhớ, là trông ngóng, là đợi chờ giống như thiếu vắng đi một thứ gì thân quen trong đời… Cầm bát cơm mà không nuốt nổi, cúi gằm mặt ăn mà cảm thấy miếng cơm hôm nay sao đắng thế…
6h thì họ đến, vẫn không có P, P bị ốm nằm ở nhà có bà giúp việc chăm sóc… Tránh dài dòng mình xin trích luôn lời mẹ P nói:
“… Cậu đủ lớn để nhận thức được việc này rồi, con gái tôi dứt ruột đẻ ra, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa… (vừa nói bác vừa rớm nước mắt) ra cái cớ sự này thì tôi biết chẳng thể trách mình cậu được… ai cũng có lỗi cả, giá như mà con P hôm đó nói với tôi ngay thì có tôi đã cho nó uống thuốc rồi… giờ nó đang mang con của cậu, cậu phải có trách nhiệm với con của mình, tôi cũng sẽ giữ cháu ngoại tôi bằng được không có phá gì hết. Còn cậu, cậu sẽ phải yêu thương chăm sóc con gái tôi suốt đời để bù đắp lại những tổn thương gây ra cho nó. Khi nào đứa bé đủ lớn nếu cậu thích tôi sẽ cho đi xét nghiệm, sau khi 2 đứa đủ tuổi thì bác sẽ tổ chức cưới hỏi đàng hoàng cho chúng mày… Cưới xong thì cứ tiếp tục đi học vẫn được… cậu cứ suy nghĩ đi….”
Có nghĩa là, trước hết P với mình phải đến với nhau, mình thì không sao nhưng liệu P có chấp nhận 1 thằng như mình không, chỉ sợ lấy nhau về mà không yêu nhau thì lại không có hạnh phúc, tất nhiên là tổ chức đám cưới xong khi nào đủ tuổi thì mới đăng ký kết hôn. 2 đứa vẫn được đi học đại học…
Mình thì trước đó vẫn có ước mơ vào Nam theo học Nhạc viện HCM, ước mơ của mình là được làm ca sỹ mà… Haizzz giờ do mình cướp đời con gái của P mà còn xét nghiệm gì nữa. Mình quyết rồi, dù có đánh đổi bất cứ thứ gì, mình cũng phải bù đắp cho P, mình sẽ yêu thương 2 mẹ con cô ấy… Tối nay mình sẽ đi gặp An và nói hết mọi chuyện rồi chia tay với An…
Nhắn tin gọi An ra công viên… vẫn cái dáng người thanh mảnh ấy chạy đến ôm eo mình từ đằng sau, không như mọi lần, mình sẽ ôm thật chặt bé vào lòng rồi đặt nụ hôm lên trán. Lần này tim mình như thắt lại vậy… nhìn nàng cười nói mà mình như sắp trào cả nước mắt ra rồi…
Mình đã nói cho An biết sự thật… An ngồi im mà chẳng nói năng gì. Mình chủ động nói chia tay, An ôm mình thật chặt mà khóc nấc lên. Ngồi mãi cũng đến lúc phải ra về, mình không dám đưa An về tận nhà đâu, chỗ đấy cũng gần nhà An nên mình để bé đi về một mình. Rồi thì cái bóng nhỏ nhắn cũng khuất dần… Tạm biệt em nhé, chúng ta phải chia tay nhau rồi, hãy đi tìm người đàn ông khác yêu em hơn anh… Cố gắng học cho thật tốt nhé… chào em!
Mình ngồi lại hàng ghế đó, nơi có biết bao nhiêu kỉ niệm của 2 đứa, lúc nãy, mình nói gì, An chỉ biết khóc và nghe, có lẽ An cũng đã đủ lớn để biết mình đang gặp phải cái tình cảnh gì rồi, và cũng hiểu rằng, mình chia tay với An thì cũng chẳng thể nào làm khác được… Mình tự nhủ sẽ không bao giờ để người con gái nào phải khóc vì mình nữa…
Ngồi một lúc thì mình phóng xe qua nhà P xem P thế nào. Tạt qua mua cân hoa quả rồi phi đến nhà nàng. Đã lâu lắm rồi, mình mới lại bước chân đến nhà P, kể từ những năm cấp 2 có việc gì cả lớp đi chơi thì hay tập chung tại nhà P, (lớp trưởng mà) sau đó những năm học cấp 3 thì mình chưa từng đi qua đoạn nhà P bao giờ nữa…
Đến nơi thì bà giúp việc đang lau nhà, chắc bà cũng biết mình là ai nên chỉ cho mình lên trên phòng P nằm. Lần đầu tiên mình được bước chân vào căn phòng ấy, P vẫn đang nằm nhắn tin… nàng nhìn lướt qua mình chỉ vài giây rồi lại quay lại chiếc màn hình điện thoại, đặt túi hoa quả lên bàn, mình hỏi:
– Đã bình tĩnh hơn chưa?
– Anh đến đây làm gì?
– Thôi đừng nói giọng đó nữa được không? Anh qua xem em thế nào.
– Cám ơn, tôi đỡ rồi.
– Haizz anh vừa đi gặp An về, đang buồn lắm nên em đừng khó chịu với anh nhé! Anh biết anh có lỗi rồi, anh hứa sẽ chăm sóc 2 mẹ con em tử tế…
Mình vừa nói vừa ngồi sát lại cầm lấy bàn tay P.
– Bỏ tay ra, đừng có động vào người tôi nữa, bố mẹ tôi có thể bắt tôi lấy anh nhưng tôi sẽ không bao giờ yêu anh đâu, anh đừng có được thể…
P nói đến cái giọng này nữa nên mình đang buồn lại càng buồn thêm. Haizz chắc chẳng bao giờ P tha thứ cho mình nữa… mình lại ngồi im, ngồi kế bên P, còn P thì đang nhắn tin cho ai đó thì phải, bất chợt P quay sang nhìn mình, mình vẫn chưa bao giờ đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt ấy cả, kể từ hồi cấp 2 đến tận giờ phút này, P hỏi mình lại với giọng dịu hơn trước:
– An sao rồi?
– Uhm! Khóc và khóc, anh nói hết mọi chuyện rồi…
– Thế anh định chia tay thật à?
– Thì còn biết làm thế nào nữa, bố mẹ em bảo mình phải cưới nhau, rồi anh phải chăm sóc cho em suốt đời, chẳng lâu nữa đâu, rồi mình sẽ phải là vợ chồng thôi…
– Anh có muốn lấy tôi không, có chăm sóc tôi được cả đời không?
Mình lặng im, sao cái câu “Có” bây giờ nó khó nói thế, không phải tại mình không muốn thực hiện những điều kia, chỉ là do mình ngại thôi, gần ấy năm chưa bao giờ mình nghĩ P sẽ có ngày hỏi mình câu này cả…
– Có
Trong cái giọng nghẹn ngào, 2 giọt nước mặt lại rơi trên má. P nói với mình:
– Giờ này thì em mất tất cả rồi, em vừa nhắn tin cho anh ấy xong, anh ấy đòi gặp mặt cả anh và em để nói chuyện… em không muốn gặp anh ấy đâu… Em chỉ sợ khi nhìn vào anh ấy em sẽ lại mềm lòng…. Bây giờ em phải quên anh ấy đi và tiếp tục sống bên anh, anh thề đi, hãy thề là sẽ là người đàn ông tốt chăm sóc cho 2 mẹ con em cả đời…
Nói đến đây thay vì giơ tay thề như P nói mà kéo mặt nàng sát mặt mình rồi đặt lên môi P 1 nụ hôn… không hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng mình thấy nó giống như nụ hôn đầu vậy, mặc dù mình đã mất cảm giác đó từ lâu rồi… P cũng không chống cự mà nhắm đôi mắt lại… Cảm giác của mình lúc này hả? Đến lúc viết lại những dòng này mình vẫn còn chưa bớt lâng lâng… Mình sẽ lại yêu P, tình yêu không giống như trước nữa mà là mình đang yêu vợ, người mà đang mang giọt máu của mình trong bụng, người mà mình sẽ chăm sóc cả đời… P chủ động buông ra trước, không nói gì và hít một hơi thật sâu..
– Em cũng sẽ yêu anh chứ?
Nàng không nói gì và khẽ gật đầu… Vậy là giờ P đã thành gấu của mình, là vợ của mình… mình nắm lấy đôi bàn tay ấy… Ngồi một lúc thì có tiếng xe ô tô về, chắc cũng đến lúc mình phải về rồi, mình lại gần đặt một nụ hôn lên chán P.
– Anh về đây, ráng ngủ sớm cho chóng khỏe nhé! Còn chuyện anh ấy, có lẽ nếu em không đi thì anh cũng sẽ đi gặp anh ấy và nói chuyện đàng hoàng…
Mình đi xuống nhà thì 2 bác cũng đi lên.
– Cháu về đây 2 bác ạ!
Bố P đặt bàn tay lên đầu mình xoa xoa.
– Nghĩ ít thôi cháu nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn, mà bây giờ phải chào bố mẹ chứ.
Mình ngỡ ngàng vì câu nói đó của bố P, từ trước đến giờ mình chưa nói chuyện với bố P lần nào, mình cảm thấy ấm áp lắm, chắc họ cũng hiểu và thông cảm cho mình rồi…
– Con chào bố mẹ con về ạ!
2 bác, à không phải là bố mẹ vợ chứ… họ khẽ gật đầu rồi đi lên…
Trên đường về, cái cảm giác nụ hôm đó vẫn còn, vẫn lâng lâng như nụ hôn đầu của vậy… còn Gấu nữa, à không, bé An giờ không biết ra sao, mình lại vòng xe qua nhà An, phòng bé vẫn mở đèn, chắc giờ này An đang khóc và trách mình lắm… Dựng xe ở đó, mình lặng lẽ đứng nhìn lên phòng An. Không hiểu vì sao mà mình lại nhắn tin bảo nàng nhìn ra cửa sổ, mình lại ngu mà… cứ để cho mọi thứ trôi qua đi mà mình còn muốn nhìn lại khuân mặt ấy thêm một lần… An đã chạy xuống dưới, vòng tay qua cổ và hôn mình… trong 1 đêm, 2 con người, 2 nụ hôn cảm giác đều như nhau…
– Quên anh đi nhé, rồi có người khác sẽ thay anh chăm sóc cho An, không phải là một thằng như anh…
– Rồi người đó có mua kem cho em ăn mỗi khi em buồn, có dám bỏ tiết xuống căng tin chỉ để mua cho em túi bánh khi em kêu đói, có chạy dưới trời mưa cả đoạn đường để lấy xe đạp cho em không?
Lại những kỉ niệm đó… Những kỉ niệm mà mình đã cố quên đi rồi, mình không biết nói gì nữa…
– Anh đừng nói là sẽ có người thế chỗ của anh trong em… Em sẽ quên anh đi và tập trung học hành… Em không nhớ anh nữa, không gọi cho anh nữa….
Rồi An buông tay mình, chạy vào nhà. Mình cứ đứng đó chờ cho đến khi đèn trên phòng An đã tắt hẳn thì em mới về…
Trong một đêm mà bao nhiêu là cảm xúc đến với mình, mình vẫn đang yêu 2 người con gái, An và P. rồi đến ngày mai, trái tim này sẽ dành chọn cho P… Mong rằng An sẽ có người đối xử tốt với An, như mình đã từng làm vậy…