Sáng hôm sau chưa kịp ăn sáng và uống cà phê thì ông Tư đã nghe tiếng chuông của chị Trang đến sớm dọn vệ sinh thường lệ. Mọi ngày thì giờ này chị Trang đã thấy ông Tư mở cửa ngồi hút thuốc rồi. Hôm nay hơi khác thường vì giờ này ông Tư còn loay hoay dưới bếp đánh răng. Ông Tư bước ra cổng mở khóa rồi vào nhà bếp với dáng điệu mệt mỏi làm chị Trang lên tiếng:
– Bộ ngủ quên hả anh Tư?
– Ừa tôi ngủ quên cô ơi.
– Nhìn là biết ngay mà, bộ tối nhậu với ai à?
– Có ai nhậu gì đâu?
– Thế chắc nhậu mình à?
– Ừ…
Ông Tư lúng túng trả lời với chị Trang rồi mở cửa phòng khách cho chị vào làm. Ông Tư khá khó chịu vì cái tính tò mò của chị, may mà chỗ phòng khách ông đã chùi sạch tàn tích đêm qua mây mưa một trận với giám đốc.
Ông Tư chờ nhỏ Sương đến để nhờ nó trông nhà hộ để ông kiếm tô hủ tiếu để ăn vì bụng đói cồn cào. Chưa kịp nhờ thì mọi người đã dần vào làm việc hết, nên ông quên cả đói.
Khi chuẩn bị vào nhờ con Sương thì bất ngờ sáng nay Loan lại vào sớm hơn chừng mươi lăm phút. Vẫn bộ vest công sở và khuôn mặt quý phái lạnh lùng, Loan để cho ông Tư dắt xe vào trong rồi đi thẳng lên lầu sau khi hỏi thăm Sương vài câu.
Ông Tư quay ra khóa cổng rồi vào ngồi xuống sa lông ngay chỗ mà tối qua ông ngồi cho Loan đụ bằng kiểu cưỡi ngựa, ông bồi hồi nhớ lại cái mím môi và mắt nhắm nghiền của Loan vừa rên xiết bá cổ ông nhún.
Ông thầm khen Loan khá lạnh lùng, hai thái cực khác lạ giữa sự cuồng nhiệt dâm đãng và nghiêm túc của Loan. Ôi cũng phải nể cho Loan trong chuyện này. Ông Tư thầm nghỉ như thế rồi quay sang bắt chuyện với Sương khi chưa thấy chị Trang xuống:
– Lát nữa Sương trông xe giúp chú Tư đi ăn sáng chút nhé?
– Được rồi chú, chú cứ đi ăn con trông cho.
– Mà ngại cô Loan quá…
– Có gì đâu mà ngại, xong việc chú cứ đi… bộ chú chưa ăn sáng à?
– Chưa… tối ngủ quên dậy trễ quá…
– Nhậu chứ gì?
– Thì cũng làm vài ly đế đỡ buồn…
– Chú mà cũng biết buồn à?
– Buồn chứ, nhớ mấy đứa cháu dưới quê…
– Bao lâu chú chưa về dưới quê à?
– Từ hổm làm đến giờ…
– Thế chú thử xin chị Loan xem sao?
– Ngại quá…
– Có gì đâu mà ngại… hay để con nói giúp cho…
– Thôi khỏi để chú nói cũng được…
Bổng có điện thoại Loan gọi xuống, Sương lấy tay ra dấu cho ông Tư:
– Dạ em nghe chị…
– Vâng em lên ngay đây…
– Vâng ạ… dạ có chú đây chị…
Sương bước lên lầu rồi trao điện thoại lại cho chú Tư:
– Chị Loan gặp chú nè…
Ông Tư cầm điện thoại tay run run chút bối rối như sắp có chuyện gì đây. Hay là chuyện tối qua? Ông Tư vừa cầm điện thoại đưa lên tai vừa lo nghỉ lung tung:
– À… tôi nghe đây cô à…
Bên kia tiếng Loan chợt nhỏ nhẹ:
– Anh Tư thấy con Sương đi chưa?
– Rồi có gì không cô?
– Cô nào nữa… em Loan đây nè…
Ông Tư dáo dác nhìn quanh sợ ai nghe thấy:
– Có gì vậy không… Loan…
Chữ Loan ông nói thật khẽ sát vào loa điện thoại. Ông khá bất ngờ, tim hồi hộp chờ nghe Loan nói:
– Em mua cho anh Tư tô bún giò để dưới xe đấy, lấy mà ăn cho nóng nhé!
– Cảm ơn cô… Loan…
– Nhớ ăn hết đấy nhé… bồi dưỡng cho anh Tư đấy.
Giọng nói thầm thì kèm tiếng cười khá đĩ của Loan làm ông Tư điếng cả người. Ông mừng rỡ thở ra rồi cười trẻ lời thật nhỏ:
– Rồi…
Ông Tư ấp a ấp úng. Rồi ông nghe tiếng cúp máy đột ngột chắc Sương đang gõ cửa phòng giám đốc. Ông Tư buông điện thoại lòng tràn đầy hạnh phúc, bụng lại đang đói nữa. Ông không ngờ Loan lại quan tâm đến mình từ cái ăn như thế.
Lát sau Sương bước xuống hối chú Tư đi ăn, nhưng ông đã khéo từ chối và xuống bếp để xử tô bún giò Loan mang vào cho ông hãy còn nóng.
Ông Tư ăn ngon lành như chưa bao giờ thấy ngon như thế.
Đến chiều khi mọi nhân viên đã về hết, ông Tư ra khóa cổng rồi xuống bếp lo bữa cơm chiều như thường nhật. Khi vừa bắt xong nồi cơm lên bếp, ông đã nghe tiếng điện thoại gọi vào chỗ tiếp tân con Sương. Thường thì ông nghe giúp để nhắn lại cho con Sương sau khi nó về. Phải loay hoay mãi đến cuộc thứ hai ông mới lên phòng bốc máy:
– A lô tôi nghe đây…
Giọng nhỏ nhẹ thân thuộc đầu bên kia làm ông giật mình và vui:
– Anh Tư đấy hả? Chúng nó về hết rồi phải không anh?
– Loan đó hả? Tụi nó về hết rồi. Còn có mình anh à.
Bỗng ông Tư bạo dạn hẳn ra và tán tỉnh lại với Loan:
– Em sắp về chưa?
– Em cũng sắp xuống rồi đây. Anh Tư chờ em nhé?
– Ừ… em xuống nhanh đây. Anh cũng muốn gặp em nữa.
– Gặp để làm gì hả anh Tư?
Cái giọng thật điêu ngoa trêu lại làm cặc ông Tư muốn dựng lên ngay:
– Xuống đây thì biết.
– Vâng em xuống ngay đây…
Chưa đầy mười phút sau thì Loan đã có mặt trong nhà bếp với ông Tư. Lúc này ông Tư cũng chẳng còn ngại ngùng nữa mà vô tư cởi trần ngồi kế bên người đẹp. Loan cũng thôi rụt rè như lúc ban đầu nữa, Loan bá vai ông Tư giọng thì thầm:
– Bún anh ăn có ngon không hả?
– Ngon lắm em à. Anh Tư cảm ơn em nhiều đó.
– Có gì đâu anh, em phải lo bồi dưỡng cho anh mà… cái tội đêm qua đó…
– Tội gì hả em? Sướng không?
– Ghét anh Tư quá à! Làm em mắc cỡ quá à…
– Sướng mà còn giả bộ.
– Biết vậy mà còn hỏi em nữa… em hư quá phải không anh Tư?
– Ai biết em hư đâu ngoài anh Tư này…
– Biết không giờ em còn ê ở dưới… đó…
– Dưới đâu vậy em?
Ông Tư làm bộ hỏi chọc Loan. Loan nũng nịu tựa sát vào thân hình săn chắc hơi rướm mồ hôi của ông Tư:
– Anh Tư chọc em hoài à…
– Bộ còn ê lắm hả em?
Vừa nói ông Tư vừa quàng lấy eo Loan kéo vào rồi ông hôn lên mặt Loan, Loan giãy dụa muốn thoát nhưng không được vì sức ông Tư quá khỏe:
– Thôi đi anh kỳ lắm… toàn mùi thuốc lá không à!
Loan nửa muốn đẩy ông Tư ra, nhưng lòng lại muốn ông ôm chặt hơn nữa.
– Sao lại kỳ. Chỉ anh và em thôi mà.
Biết thế mà em thấy kỳ lắm. Thôi đi anh…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30