Thu đóng cửa lại, cúi xuống nhìn những vệt tinh trùng, còn vương trên đùi mình, cùng với cái dư âm sung sướng, râm ran ở háng của cuộc “làm tình” vừa rồi… Thu nhìn kỹ vệt tinh trùng, thấy nó nhớp nháp, y hệt cái ở quần sịp lúc trước. Không đến nỗi quá ngu, mà Thu lại không lờ mờ hiểu ra vấn đề. Dù là mập mờ về chuyện địt nhau, không ai nói cho Thu biết rõ hẳn, nhưng Thu cũng đoán ra, là anh trai cô đã xuất tinh vào người mình.
“Ôi! Nếu nó chui được vào trong bướm của mình thì sao? Thu sẽ có con với anh thì chết…”
Phút giây sung sương kia qua đi, vì cái cảm giác sợ hãi đó, cảm thấy mình tội lỗi ập về trong cô. Thu ngồi sụp xuống khóc nức nở…
Khóc rất lâu trong tức tưởi, rồi Thu mới dậy bắt đi đầu tắm…
Thu tắm xong nước mát, làm tinh thần thoải mái hơn, rồi Thu lại tự biện minh về việc đó…
“Thì… ừ thì… chỉ là âu yếm… không phải chuyện đó mà”.
Nhưng Thu vẫn thấy thẹn đỏ cả mặt, tuy ngượng lắm… nhưng Thu lại thấy của anh Vũ cọ vào bướm Thu thế, thì cô thấy thích không tả được… Chợt nhớ mình đã chẳng mang quần áo vào để thay, nên Thu thò cổ ra gọi Vũ:
– Vũ! Vào phòng em, rồi mang cho em bộ quần áo ra đây!
Trần truồng thu lu trong phòng tắm. Cô ngồi đợi khá lâu, mà vẫn chưa thấy Vũ mang vào. Sốt ruột Thu lại gọi:
– Vũ! Lâu thế… em để trong tủ mà…
– Nhiều quá… Em mặc bộ nào lấy cái gì, anh đã bao giờ lấy đồ cho em đâu…
Thấy vậy Thu chợt nhớ nói vọng ra:
– À cả quần chip nữa…
– Quần chip ở đâu ngăn nào…
Anh Vũ lại nói tiếp:
– Đang lục đây… mà em lắm đồ linh tinh thế Thu…
“Úi… lục à! Chết rồi bao công mình xếp…”
Thu bối rối nghĩ, lo anh lục tung lên bừa bãi, Thu đành quấn tạm cái khăn tắm chạy vào. Nhưng đen một cái là cái khăn tắm to, khi trước… chính Thu đã bỏ vào máy giặt hết rồi. Thành thử quấn cái khăn be bé vào, chỉ che được mỗi chỗ kín đáo, là chỗ cái lồn của Thu, còn bộ ngực đành để trần… cứ tơ hơ ra. Nhưng không còn nhiều chọn lựa, nên Thu thế chạy mà vào…
Đến nơi Thu gào:
– Giời ơi! Biết thế chạy xừ vào cho xong… anh làm tung tóe thế kia… khổ quá…
Thu giận dỗi dậm chân nói, thế là khăn tắm do buộc vội, cũng tuột luôn, nó rơi xuống nền nhà. Thu lại bị trần truồng lần nữa trước anh trai mình. Dix nhiên Vũ thì sướng, cứ nhìn chăm chú vào đám lông đen đen, đang nổi bật giữa cặp đùi trắng của Thu…
– Ngượng!
Mặt Thu đỏ dừ, xấu hổ tột cùng… đứng im… mãi mấy phút. Thấy ở đũng quần cu của Vũ lại cửng lên một đống, thì Thu mới hoảng, vội nhặt trong đống đồ tung tóe dưới đất, lấy ngay một cái quần chip mặc vào. Rồi khoác lên người thêm cái áo nữa, có áo quần thì cô thấy tự tin hơn rồi…
– Hì… hì… hì…
Quay lại anh trai Thu cười trừ chữa ngượng, cái răng khểnh lộ ra, khoảnh khắc dịu dàng ấy. Khiến Vũ nao lòng, Vũ thấy em gái mình xinh, đáng yêu vô cùng, làm cho Vũ ngẩn tò te ra.
– Vũ!
– Vũ ơi…
– Vũ! Làm gì mà em gọi cứ đơ đơ ra thế anh…
Thu gọi câu thứ ba, thì Vũ mới định thần trở lại, Vũ trả lời giọng khản đặc:
– Sao em?
– Em… em… có… xinh không Vũ?
Thu hỏi mặt cúi gằm đỏ lựng, hai tay cứ mân mê gấu áo… Lấm lét nhìn Vũ chờ anh trả lời, nhất chuyện âu yếm khi trước, rồi cởi truồng trước anh nữa. Thu thẹn lắm chỉ dám nhìn trộm anh, tim Thu đập rộn lên khi anh nói:
– Em mặt tròn… lại có răng khểnh… mặt em giống mẹ… à mặt xinh hơn mẹ…
Hơi thất vọng về câu trả lời nhận được, Thu lườm Vũ nói:
– Hấp! Cái mặt em… thì lúc nào anh chả thấy rồi… em… em… hỏi cái khác. Anh… là con trai… ý… thì… em như thế có đẹp không?
Thu bối rối, cô muốn anh có đánh giá về mình rõ hơn, để xem thật ra Thu có hấp dẫn không? Chứ con bé Thu “tông dật” bên anh ấy, thì cái gì cũng đẹp cơ… híc… Nhưng Vũ vẫn nói:
– Thì anh bảo em xinh mà…
– Oạch… Anh đúng là mọt sách, đéo hiểu ngoài… đống chữ ra anh có gì hay hơn không cơ. Híc… ý em… lúc… lúc… em… cởi… truồng, thì nhìn em có thu hút không, là con trai thấy sẽ thích chứ, khi nhìn vú em, với cả bướm ý?
Hỏi xong Thu bịt mồm mình ngay…
… Thẹn…
Thu đỏ mặt nghĩ:
“Hức… mẹ xư! Mình… mình ăn cái méo gì, tự nhin nhiên nói bạo nhở… xấu hổ… vãi…”
Mặt Thu đỏ dừ đến tận mang tai, xấu hổ cúi gằm nhìn xuống chân. Trong khi Vũ chậm rãi nói:
– Em trắng xinh, người đẹp em thật đấy, dù vú em hơi bé, không giống như trong phim, còn bướm của em sờ thích, nó ướt… và mềm… hì hì…
Vũ thành thật kể lể về cảm giác, khi nghịch Thu lúc trước…
Trong khi Thu thì reo lên:
– Yeah! Chắc thế anh ý mới quan tâm em chứ, hi… hi… vui quá… mình cũng có sức hút chứ… hi hi…
Thu nhảy cẫng lên hò reo, như con điên, lát sau mới bối rối nghĩ:
“Híc… chết con mẹ nó rồi! Mình… mình bị cảm nắng anh ấy thật… không thì bỗng nhiên chẳng vui thế được…”
Nhưng nhìn Vũ đang thẫn thờ ngắm cô, thì Thu có chút băn khoăn, anh nghịch vào Thu cũng sướng quá cơ. Nhưng anh là anh trai ruột của cô, nhỡ anh thích lên, thì anh địt Thu thật thì sao? Thu sẽ có con với anh, thì bố mẹ giết Thu mất, nên Thu vội giơ ngón tay út bé nhỏ, cong cong trước mặt Vũ nói:
– Ngoắc tay nhá!
– Ừ! Thì ngoắc!
Vũ khèo ngón tay út, vào ngón tay nhỏ bé, mềm mại của em gái. Trong Thu tỏ vẻ nghiêm trang nói:
– Những gì anh làm lúc trước trên người em, em không hiểu lắm, nhưng em biết thế là không tốt. Mình là anh em ruột, em là em gái anh đấy… Hứa với em! Luôn nhớ trong đầu Thu là em ruột anh… hứa nhé…
– Anh hứa!
Thu hài lòng mỉm cười nói:
– Anh hứa… thì anh hãy nhớ… đừng làm tổn thương em…
Câu nói đó không nghĩa lý gì với Vũ, bởi vị trí Thu trong lòng đã khác. Không chỉ muốn địt Thu, chơi Thu cho đã con cu. Mà còn có một cảm giác hờn ghen ngấm ngầm, nó đang dâng lên nghẹn lòng, trái đắng của tình yêu đầu đời. Khiến Vũ cay đắng hỏi:
– Nhưng anh hỏi nhé… em thích ai rồi à? Anh nào em vừa nói đấy…
– Vâng! Em thích…
Thu cúi xuống đỏ mặt công nhận, làm cho Vũ sống mũi cay cay…
Còn Thu nhìn thẳng mắt Vũ nói tiếp:
– Nếu anh đã hứa thì từ bây giờ, em sẽ không phản đối anh, khi động chạm vào em… Lúc nãy… như thế… như thế… em… em… thích… chả biết anh thế nào hả Vũ? Em có làm cho anh thấy sướng không?
Nói rồi Thu víu cổ Vũ hôn vào môi, nụ hôn đầu đời của con gái vô tình đến, khiến Vũ bàng hoàng. Nhưng nó ngọt ngào, đến thật bất ngờ… Thu hôn xong, thì nhặt quần short chạy vụt đi, bóng Thu bé nhỏ khuất vào phòng tắm, sau tiếng cửa đóng “rầm!” Một cái.
Còn Vũ vẫn thấy như bờ môi xinh của Thu, vẫn còn đang chạm môi mình… ngẩn ngơ… đến mức chết lặng. Tận khi Thu mặc quần short đi ra, tóc Thu buộc cao, và Thu lại cười, nhe răng khểnh duyên dáng, tay bé nhỏ của Thu vẫy vẫy.
Thu khẽ nói:
– Bye… Vũ ngố… em ra của hàng mẹ đây… nhà ngoan… học tốt nhớ…
Vũ vừa hạnh phúc, lại vừa thấy đau, trái tim non nớt nhói lên. Mới mười sáu tuổi chưa một lần vương vấn chữ yêu, giờ vướng vào nghiệt duyên này. Yêu đúng em gái ruột, nên câu:
“Em thích…”
Nó tựa như dao đâm vào tim, khiến Vũ cắn chặt môi nghĩ:
“Mình yêu Thu em gái mình à… Sao cứ nghĩ Thu thích ai đó, không phải mình thì lại đau đớn thế…”
Thu ra cửa hàng, vừa đi vừa nghĩ, cái bím tóc lúc lắc trong nắng, bóng dáng bé nhỏ cùng cái ô trắng, đổ dài theo vệt nắng lung linh. Cảm giác sung sướng, khi anh Vũ sờ cô vẫn còn âm ỉ đâu đó, rồi Thu lại nghĩ đến anh ấy, người con trai lạ lẫm chưa biết đó. Thu lẩm bẩm:
“Hì… hôm nay em mặc áo kín cổ, thì có gặp anh, anh cũng hết nhìn trộm ngực em nhé hi… hi… hi… Mà anh ý có ghé mua trứng nữa không nhỉ… anh có nhớ… em… không… có muốn tìm em nữa… không…”
Đang mải nghĩ thì đã đến cửa hàng rồi, Thu giật bắn mình… vì mẹ quát:
– Thu! Tớn mắt lên… xô vỡ khay trứng bây giờ!
– Mẹ! Cứ thấy con toàn chửi thôi… Con biết con ngu… con vụng về, không như anh Vũ học giỏi, nhưng đừng cứ thấy con là chửi chứ…
Thu nước mắt lại lăn trên má… mà tủi thân quá cơ.
Mẹ thấy thế lại an ủi:
– Mày dở vừa thôi… hơi tí vãi nước đái ra, con gái thì mẹ phải yêu hơn chứ, là mẹ nói để cho mày tốt hơn thôi…
Thu có chút ấm lòng, khẽ nói với mẹ:
– Thôi mẹ về đi! Để con trông hàng cho…
Mẹ tròn mắt nhìn Thu nghĩ:
“Hôm nay dở trời sao, nên con bé hôm nay tự dưng chăm thế, nó đổi tính từ bao giờ… thế này”
Mẹ vui vẻ thu dọn đồ về, đi ngang qua Thu, mẹ chợt nói nhỏ:
– Lớn rồi phải để ý chứ, vô duyên vừa thôi con. Ra đường sau mặc áo lót vào, hai đầu ti nổi cả ra kìa, may áo nó tối màu không lộ quá, nóng thì nóng chứ sao mặc thế hả con…
“Oái… Thôi… thôi chết mình quên xừ rồi… Cơ mà tại Vũ ngố cơ ghét dã man luôn…”
Thu vừa nghĩ, vừa ngượng ngùng nhìn xuống ngực áo mình, Thu thở phào vì thấy cũng không bị lộ lắm, nên Thu tự an ủi mình:
“Úi… xời… con nào chả có như thế… Mà cái con Thu “tông dật” kia, nó còn mặc váy ngắn suốt, áo nó á có lúc chả khoe ra cả nửa vú luôn đấy, như hôm nọ ở quán chè ý… thì có sao đâu… kệ cha nó vậy… hì…”
Thời gian chầm chậm trôi…
Nắng chiều đổ xiên qua tán cây bàng, ve rả rích bài ca muôn thuở… buồn bã. Hết buổi Thu cũng bán được khá khá tiền trứng, vì hôm nay chợ đông. Nhưng anh ấy chả đến… anh không thích Thu à… Hôm nay Thu ra chỉ chờ anh thôi đấy…
… buồn… hu… hu…
… thì bỗng…
– Cún! À… à không… em…
Giọng anh quen thuộc vang lên, tim Thu đập thình thịch, anh đến có nghĩa là anh nhớ mình… hi hi… vui quá. Thu cười… hàm răng trắng sáng long lanh, dưới nắng chiều nhàn nhạt… trông Thu thật đáng yêu…
Thu đon đả nói:
– Anh lại mua trứng à!
– Không!
Anh đáp dứt khoát, khiến Thu bị tẽn tò… Thu lườm anh cháy mặt, cô cay cú nói:
– Thế anh đến làm đéo gì?
Anh chưa kịp nói gì, thì tiếng con Thu “tông dật” kia vang lên:
– Oppa! Nà leul wihea gidaligồ… Dongkyo! (Anh! Đợi em với! Dong kyo)
Con “tông dật” ấy vừa nói, vừa hớt hải chạy đến. Mà Thu thì đang bị ” chim cú”, cô chửi thầm:
“Mẹ con tông dật này! Sao cứ bám lấy anh ý cơ… ghét thế… đéo gì… lúc nào cũng có mặt được…”
Thu chuyển sang cáu với nó:
– Mày muốn gì?
Nó không giận, nhe răng ra cười nhăn nhở nói:
– Tao sẽ ăn tối cùng mày… Thu mày xinh… vú đẹp…
(Do Su ghép từ không tốt, lẽ ra là phải nói: “Mình đến đi ăn chiều cùng bạn, Thu bạn xinh nhỉ… ngực đẹp nữa”… khen trước mặt anh ấy kiểu ý… nên câu này hơi thô thật hì)
Thu thì tái mặt nghĩ:
“Địt mẹ… Con điên này, nó thấy mình không mặc áo lót, nó đá xoáy khốn nạn vãi ra ý…”
Thu thấy anh ấy quay lại, nói một tràng tiếng gì đó với con kia. Thì nó gật gật, rồi mở ví… hí hoáy viết gì đó ra giấy dơ trước mặt Thu.
Thu đọc:
“Xin lỗi! Su phát âm tiếng Việt không tốt. Su muốn cùng anh ấy, đến mời bạn ăn tối… Su mười sáu tuổi… còn bạn? Su chỉ viết được tốt, chứ còn nói không diễn đạt hết ý ra được… bạn ạ…”
“Thì ra con này này nó tên Su, đúng là dân tộc… tên nó cũng ngu cơ! À… à mười sáu thì gọi chị rồi…”
Thu cũng nguôi ngoai, nên đánh bạo hỏi Su rằng:
– Chị Su chị là người yêu anh ấy à!
Anh ấy phiên dịch lại, và chị Su lại giơ cái tay lên ngang ngực vẫy vẫy, làm Thu vẫn chả hiểu gì cả… híc. Vì Thu đâu biết đó là cử chỉ quen thuộc của con gái Hàn, khi giơ tay ngang ngực, lòng bàn tay úp vào trong, lắc lắc biểu thị sự không đồng ý một việc gì đó. Nên Thu mặt nghệt ra, thì chị Su mới hiểu ra, chị hí hoáy viết tiếp rồi giơ lên:
“Chị đến từ Hàn quốc, chị có học tiếng của Thu. Nhưng chị không diễn đạt ngôn ngữ bằng lời tốt được, chị không phải người yêu… là đồng đội, anh ấy là tiền bối trưởng nhóm. Là em Thu mới là người anh ấy yêu…”
Thu đỏ bừng mặt! Tim đập rộn lên nghĩ:
“Hi hi… anh… anh thích mình thật.”
Anh ấy hình như cũng đã thấy nội dung chi Su viết, nên ngượng giật phắt lấy, anh vo vào vứt đi, rồi anh nói tiếng Hàn với chị ấy. Thu không hiểu gì, chỉ thấy Chị Su kia ôm bụng cười. Còn anh cũng mặt đỏ, không kém gì Thu cả, anh quay đi ngượng ngùng…
Mãi sau anh mới quay lại Thu nói:
– Hôm nay anh qua đây, anh muốn mời em đi ăn tối, hy vọng chúng ta sẽ là bạn được chứ? Anh là Dongkyo! Nhưng em cứ gọi anh là Đông được rồi, anh hai mươi ba tuổi là sinh viên, còn chị ấy là Soo Young. Nhưng em cứ gọi là Su đi, một quả Su su xấu xí đó… ha ha…
Chi Su đứng sau lưng anh ấy, tay chị lại giơ tờ giấy lên, để cho Thu xem nội dung là:
“Dongkyo… nói dối! Không phải bạn… anh ấy yêu Thu… nhờ chị đi cùng cho em không ngại đấy… hi hi…”
Tờ giấy còn vẽ cái mặt cười thè lưỡi nữa, làm Thu tự nhiên thấy chi Su ấy, thật dễ thương ghê cơ. Mà anh cũng hâm yêu Thu thì nói xừ đi… bạn với cả bè…