Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

truyensex
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 4: Dị Giới rộng lớn

Không gian trong văn phòng Nữ hoàng vốn rộng lớn và trang nghiêm, tràn ngập mùi hương thảo mộc thoang thoảng từ tách trà Nagi đang nhâm nhi. Như đã biết, lục địa Dị Giới mênh mông hơn 50 triệu km², và đế quốc Hiraku của cô chỉ chiếm phần phía Đông, khoảng 20 triệu km². Ngoài kia, còn có nhiều quốc gia khác tồn tại song song với các lãnh địa của Ma Tộc, chưa kể đến những hòn đảo lớn nhỏ rải rác khắp nơi.

“Ngươi nói, kẻ ám sát ta đêm qua là người của nước khác?” Nagi hiếm hoi ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt lướt qua những đường biên giới chằng chịt trên bản đồ, trong khi Cegoku, thuộc hạ trung thành của cô, đứng bên cạnh giải thích.

Cegoku với vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ rực lại ẩn chứa sự sắc bén, gật đầu xác nhận. “Vâng, thưa Bệ Hạ.” Anh ta khẽ đặt lên bàn một mảnh kim loại màu đỏ sẫm, thứ mà anh đã thu thập được từ hiện trường vụ ám sát. “Đây là mảnh vỡ từ vũ khí của ả ta. Theo thần phán đoán, nó thuộc loại Sterak – loại vũ khí đặc trưng của phương Bắc, cụ thể là Đế quốc Runov.”

Nagi khẽ nhíu mày, một tiếng “Hờ” đầy mệt mỏi thoát ra. Cô đang dần hiểu rõ hơn về thế giới này, một thế giới phức tạp hơn nhiều so với tựa game cô từng chơi. Kẻ thù của cô và Hiraku không chỉ còn là Ma Tộc, mà giờ đây, chiến tuyến đã mở rộng ra cả những vương quốc loài người. “Vậy, theo ngươi, ta nên làm gì tiếp theo?”

“Nếu Bệ Hạ muốn, Ngũ Giáp Khí chúng thần sẽ lập tức xuất quân, san phẳng Runov.” Ánh mắt đỏ của Cegoku lóe lên, chứa đựng một sự tàn nhẫn khôn lường, không chút nô đùa.

“Nào, nào, nào!” Nagi hoảng hốt xua tay. “Ta không muốn chiến tranh kiểu đấy đâu!”

Nghe lời Nagi, sự hung hăng trong mắt Cegoku dịu xuống, anh ta trầm tĩnh lại. “Vậy, ta nên hãy gửi xác của ả ta về Runov một cách thầm lặng, Bệ Hạ. Không tuyên chiến trực tiếp, nhưng cũng đủ để thể hiện lời cảnh báo đanh thép với chúng.”

“Được lắm!” Nagi gật gù hài lòng. Cegoku quả thật là một bộ óc tuyệt vời trong việc điều hành đất nước. Bỗng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Cô liếc nhìn quanh, trong phòng làm việc chỉ có cô và Cegoku. Một nụ cười tinh quái nở trên môi Nagi. Cô khẽ buông lỏng cơ thể, ưỡn cong tấm lưng, khiến cặp ngực đầy đặn khẽ nhô cao, thu hút ánh mắt của Cegoku.

“Phải rồi, Cegoku,” Nagi thì thầm, giọng điệu đầy gợi cảm, “lại đây bóp vú ta đi.”

Cegoku thoáng chút ngỡ ngàng, đôi mắt khẽ nén lại một tia dục vọng. Tuy nhiên, sự “biến thái” đã được lập trình sâu trong dòng code của anh ta nhanh chóng chiếm ưu thế. Anh ta không hề cưỡng lại, mà nhanh chóng tiến lại gần, đôi bàn tay to lớn, thô ráp nhưng lại vô cùng khéo léo, nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực Nagi. Hai người tiếp tục bàn bạc chuyện quốc gia, trong khi Cegoku nhẹ nhàng xoa nắn, vân vê cặp ngực nảy nở của Nagi. Cô thích thú tận hưởng, xem hành động dâm dục này như một kiểu mát xa thư giãn.

“Chuyện của Runov vậy đi, Cegoku.” Nagi thở phào nhẹ nhõm, đẩy tập văn kiện đã được xử lý sang một bên. Cô hắng giọng, chuẩn bị cho câu hỏi tiếp theo, mà chính nó cũng khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp. “Bây giờ thì… Vamod đang ở đâu vậy?”

Giọng Nagi khẽ rung, một sự pha trộn kỳ lạ giữa tò mò và chút gì đó e dè. Kể từ khi xuyên không, cô mới chỉ tiếp xúc trực tiếp với Cegoku, người điều hành Đế quốc một cách thanh lịch và tỉ mỉ, cùng Onyo, khối cơ bắp cuồn cuộn phụ trách an ninh. Dù cô nhớ như in những dòng code “biến thái” đã tạo ra bọn họ, nhưng việc chứng kiến hiện thực lại luôn mang đến những bất ngờ thú vị.

Cegoku khẽ nhíu mày, biểu lộ rõ sự không vui khi Vamod được nhắc đến. “Vamod… Ngài biết đấy, hắn là một kẻ hiếu chiến bẩm sinh. Hiện tại, hắn đang ở biên giới phía Tây Nam, khu Rừng Đại Ngàn, trấn áp một tướng lĩnh ma tộc vừa gây rối.”

“Ồ.” Nagi thở phào nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Hóa ra, tên hiếu chiến này vẫn đang làm đúng “thiên chức” của mình. Vậy là một nỗi lo được gỡ bỏ. “Thế còn… Jeelch và Canken?”

“Vâng…” Cegoku nói, giọng điệu vẫn không mấy hứng thú. “Jeelch hiện ở ngoại ô phía Đông thủ đô Ekyo, tại xưởng vũ khí. Phát triển vũ khí là công việc của hắn. Còn Canken… đang bị giam giữ, thưa Ngài.”

“Hả?” Nagi suýt nữa thì đánh rơi cây bút lông chim trên tay. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho những điều thú vị, nhưng kiểu này thì… quá bất ngờ rồi! “Chuyện gì đã xảy ra?”

Cegoku thở dài, nét mặt tỏ vẻ cam chịu. “Canken, hiện thân của Bạch Tuộc Khổng Lồ, vốn dĩ lười biếng, nhưng lại rất ‘siêng năng’ trong việc nghịch ngợm và phá phách. Cách đây chưa đầy một tháng, một đoàn giao thương trọng yếu từ đảo quốc Seasia đến để hợp tác. Thần đã tiếp đón hết sức nồng nhiệt. Nhưng, Canken lại giở chứng, hóa khổng lồ và phá hoại tan tành đoàn thuyền của họ. Kết quả là, để giữ hòa khí và sự hợp tác giữa hai bên, Đế quốc Hiraku đã phải chịu nhượng bộ và đền bù cho Seasia một số tiền khổng lồ.”

Cegoku ngừng lại, nhìn thẳng vào Nagi, giọng không chút ân hận: “Vậy nên… Thần đã tự mình nhốt hắn vào ngục tối.”

Nagi cười trừ cho qua chuyện. Xem ra, tuy các thuộc hạ trung thành với cô, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ thì không thực sự tốt đẹp cho lắm. Mới có hai người đã lục đục thế này, không biết sau này gặp đủ cả Ngũ Giáp Khí thì sẽ ra sao?

“Thế, Canken sẽ bị giam trong bao lâu?” Nagi ngừng công việc, đứng dậy, cảm thấy mình cần phải “thăm hỏi” tên thuộc hạ đặc biệt này ngay lập tức.

“10.000 năm.”

“Gì dữ vậy!?” Nagi há hốc mồm.

Lịch trình tiếp theo của cô hôm nay, chắc chắn phải là một chuyến thăm bất ngờ đến nhà tù rồi!

Nhà tù Ekyo, một pháo đài thép và đá nằm sâu trong vòng tay uốn lượn của những ngọn núi hùng vĩ ngoại ô thủ đô. Từng vách đá sừng sững như những bức tường thành tự nhiên, hòa vào lớp kết giới ma pháp vô hình giăng kín bầu trời, tạo thành một lá chắn không thể xuyên thủng, ngăn chặn mọi ý định tẩu thoát hay đột nhập từ trên không. Đây không chỉ là một nhà tù, mà là một lồng giam được tạo ra để nhốt giữ những kẻ nguy hiểm nhất.

Thế nhưng, chính vì sự nguy hiểm chết người của những tù nhân ở đây mà sự xuất hiện của Canken, một trong Ngũ Giáp Khí, lại càng trở nên khó hiểu. Hắn bị nhốt ở đây không phải vì tội ác ghê gớm, mà chỉ vì những trò nghịch ngợm phá hoại đến mức Cegoku đành phải “cống hiến” hắn cho nhà tù này.

Nagi sải bước trên hành lang nhà giam. Khác với vẻ u ám thường thấy, nơi đây lại tràn ngập ánh sáng, nhờ những viên pha lê ma thuật được đặt dọc theo tường. Nhưng ánh sáng ấy không thể xua đi cái cảm giác ớn lạnh đang bò dọc sống lưng Nagi khi những tiếng chát chúa không ngừng vọng lại từ cuối hành lang, xuyên qua những song sắt kiên cố.

Chưa kịp đến nơi, Nagi đã nghe thấy. Đó không phải là tiếng la hét thảm thiết của sự tuyệt vọng, mà là tiếng gầm gừ, rên rỉ đầy đau đớn xen lẫn sự câm lặng kinh hoàng. Đến khi tận mắt chứng kiến, Nagi mới hiểu. Những bạn tù của Canken, vốn là những kẻ tội phạm khét tiếng, giờ đây nằm la liệt trên sàn đá lạnh lẽo. Dù không có máu đổ, cơ thể họ chằng chịt những vết bầm tím, sưng tấy biến dạng, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết họ vừa trải qua một “cuộc vui” kinh hoàng.

“Chuyện như thế này… xảy ra thường xuyên sao?” Nagi khẽ rùng mình, giọng đầy vẻ ái ngại, quay sang hỏi Cegoku đang đi cạnh.

“Vâng, thưa Bệ Hạ. Đó là lý do thần đã tuyên án một vạn năm tù cho hắn.” Cegoku bình thản. “Thần hiểu sự nhân từ của Bệ Hạ, nhưng xin đừng lo lắng. Canken có thể thoải mái ‘quậy phá’ đám này tùy thích, vì chúng vốn là những tội phạm khét tiếng, đáng bị trừng phạt đến chết.”

“Ồ…” Nagi chợt hiểu ra. Cegoku đã khéo léo biến nhà tù Ekyo thành một nơi vừa để kiềm chế sự phá hoại khó lường của Canken, vừa là công cụ trừng phạt hữu hiệu cho những kẻ gây hại. Một mũi tên trúng hai đích, quả là sự sắp xếp chu toàn đến đáng sợ.

Bước gần hơn, cảnh tượng trước mắt khiến Nagi phải nín thở. Canken, trông không khác gì một thiếu niên mới lớn với mái tóc xanh biếc như đáy đại dương buông xõa, đang “chơi đùa” với một tên tội phạm. Một trong những cánh tay của hắn đã biến đổi, hóa thành xúc tu màu xanh ngoằn ngoèo, siết chặt lấy thân thể nạn nhân. Canken đang chơi trò “Chịu Đựng” – một trò chơi mà ở đó, kẻ nào chịu được sức siết của hắn trong năm phút sẽ được tự do. Nhưng mới chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, tên tội phạm đã la hét thảm thiết, van xin được bỏ cuộc.

“Canken!” Nagi cất tiếng gọi, giọng mềm mại như đang gọi một chú cún con lạc lối về nhà.

Nghe thấy tiếng Nữ Hoàng, đôi mắt xanh thẳm của Canken lập tức sáng bừng. Hắn vội vàng buông đống “đồ chơi” của mình, ánh mắt lấp lánh niềm vui trẻ thơ, lao vút về phía Nagi, toan ôm chầm lấy cô. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào dù chỉ một sợi tóc, một nắm đấm thép đã giáng thẳng vào mặt Canken, khiến hắn văng ra xa.

“Tên khốn Canken chết tiệt này!” Cegoku nghiến răng ken két, ánh mắt tóe lửa. “Ngươi dám định dùng bộ dạng dơ bẩn đó mà chạm vào Bệ Hạ à?”

Canken nằm bệt dưới đất, gãi đầu cười ngây ngốc như chưa có chuyện gì xảy ra. “Ừ nhỉ. Xin lỗi, quên mất. Ha ha.” Hắn cười phá lên, không chút hối lỗi hay đau đớn, như thể cú đấm vừa rồi chỉ là một cái gãi ngứa nhẹ.

Đột nhiên, Cegoku quay ngoắt về một hướng, đôi mắt sắc bén quét một vòng. Vẻ mặt anh ta vẫn bình thản, nhưng Nagi cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong không khí. Nhanh chóng, anh ta cúi người chào Nagi.

“Thưa Bệ Hạ, thần phát hiện điều gì đó khác thường.” Giọng Cegoku vẫn đều đều, điềm tĩnh đến đáng sợ, như thể dù trời có sập thì anh ta vẫn sẽ xử lý mọi việc đâu vào đấy. “Ngài cứ ở đây căn dặn Canken.” Sau đó, anh ta xoay sang Canken, giọng nói bỗng trở nên gằn hơn hẳn. “Đừng có giở trò vô lễ với Bệ Hạ đấy!”

Nói rồi, Cegoku nhanh chóng rời đi, để lại Nagi và Canken trong không gian nhà tù. Sau đó, Nagi và Canken cũng di chuyển đến một căn phòng sáng sủa hơn, nơi không còn mùi ẩm mốc hay tiếng rên rỉ của những kẻ tội phạm.


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4

Thể loại