Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 13

Sau khi xuất tinh xong anh Vũ ngã người lên ghế thở hồng hộc, gương mặt anh thì đầy vẻ thỏa mãn. Riêng với mẹ sau khi bị anh Vũ bắn hết tinh trùng của anh lên gương mặt xinh đẹp của mình thì mẹ đờ người ra một lát, tinh trùng anh giờ đây dính trên khắp mặt mẹ có một vài giọt tinh trùng của anh Vũ chảy từ mặt xuống cằm rồi rơi lên cặp vú căng mọng, trắng nõn nà của mẹ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh mẹ lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch hết tinh trùng trên mặt mẹ rồi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo của mình sau đó bước vội ra khỏi rạp. Anh Vũ thấy mẹ bỏ đi không nói tiếng nào thì cũng cuống cuồng chỉnh trang lại quần áo rồi nhanh chóng chạy theo mẹ ra ngoài.

Khi chạy ra ngoài thì anh thấy mẹ đang chuẩn bị bắt xe ôm chắc để về nhà, anh liền chạy theo ngăn mẹ lại. Anh chạy tới, nắm chặt cổ tay mẹ rồi hỏi “Em đi đâu vậy Hạnh”.

Mẹ vẫn không trả lời anh, gương mặt xinh đẹp của mẹ trở nên lạnh lùng, anh Vũ tiếp tục hỏi mẹ “Sao em không trả lời anh vậy Hạnh”, “Em giận anh hả”.

Mặt mẹ vẫn giữ gương mặt lạnh như băng của mình tiếp tục vẫy xe. Anh Vũ thấy vậy thì liền ôm chặt lấy mẹ ngăn không cho mẹ vẫy xe nữa. Mẹ cựa quậy cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

Những người xung quanh thấy vậy liền bắt đầu tụ lại, chỉ trò và xì xào bàn tán. Thấy vậy anh Vũ liền nói khẽ vào tay mẹ…

“Mọi người đang vây lại bàn tán xôn xao hai đứa mình rồi kìa”

“Bây giờ hoặc em và anh tìm chỗ nào đó nói chuyện hoặc anh sẽ ôm em hoài ở đây để mọi người chỉ trỏ nói hai đứa mình”. “Giờ em chọn đi”.

Mẹ bắt đầu để ý xung quanh và thấy có rất nhiều người đàng nhìn và bán tán về hai người. Nỗi sợ về việc bị người quen trông thấy cảnh này mau chóng dâng lên trong lòng mẹ. Dần dần mẹ thôi kháng cự vào tay anh và khẽ nói nhỏ vào tai anh…

“Mình đi chỗ khác đi”

Anh Vũ nghe mẹ nói vậy mới chịu buông lỏng mẹ ra nhưng mẹ vẫn không giữ thái độ lạnh nhạt với anh. Anh không nói gì nữa chị khẽ cầm tay mẹ đi về hướng bãi xe. Sau khi lên xe mẹ và anh vẫn không nói một lời nào mẹ cũng không ôm anh nữa.

Anh Vũ chở mẹ tới bãi biển nhưng lần này không phải là bãi biển lần trước mà hai người đã từng đến, do là cuối tuần và bãi biển cũng đông người nên anh đưa mẹ tới một quán cà phê đối diện biển, anh chọn chỗ ngồi thật khuất, anh kéo ghế để mẹ ngồi cạnh anh nhưng mẹ từ chối rồi chuyển sang ngồi đối diện anh, anh Vũ thấy mẹ đang giận nên cũng không ép mẹ nữa, rồi anh gọi nước.

Trong suốt quá trình mẹ vẫn không nói gì với anh Vũ, mẹ chỉ trả lời nhân viên phục vụ khi họ hỏi mẹ uống gì. Đến khi nước được mang lên thì vẫn là một bầu không khí im lặng đến đáng sợ giữa hai người.

Anh Vũ mở lời trước…

“Em sao vậy Hạnh, sao không nói gì với anh hết vậy?”

Mẹ vẫn im lặng không trả lời anh, hai mắt mẹ nhìn về phía biển với những con sóng đập vào bờ. Từng hồi ức về mối quan hệ giữa mẹ và anh Vũ chợt ùa về trong tâm trí mẹ. Những lời nói ân cần quan tâm khi mới bắt đầu, rồi những cử chỉ tình cảm chợt tăng dần sau đó là những lần nắm tay nhau đi dạo trong vườn nhà rồi lần đầu tiên đi xem phim, khi đến một bãi biển hoang sơ thì hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào trên bãi biển.

Rồi lần được anh Vũ đưa vào cà phê chòi nơi mẹ được lần đầu chạm vào thân thể rắn rỏi, cuồn cuộn cơ bắp của anh trong khi hai tay anh thì cởi áo xoa bóp cặp vú mẹ. Rồi khi anh đi tắm cố tình mặc cái quần mỏng te để mẹ thấy cặc anh và buổi chiều thần tiên khi mẹ trao cho anh cả thể xác và tâm hồn mình trong một lần ân ái tuyệt vời và sau đó là những chuỗi ngày mẹ được anh yêu thương, chăm sóc về mặt tình cảm cũng như thỏa mãn về mặt thể xác. Mọi việc lướt qua trong đầu mẹ như mới vừa xảy ra.

Anh Vũ thấy mẹ trầm ngâm vẫn không nói gì nên anh lại lên tiếng trước…

“Hạnh có phải em giận anh việc hồi nãy trong rạp không”

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào từ mẹ, anh Vũ nói tiếp “Nếu đúng là việc đó thì cho anh xin lỗi em”, “Anh biết là em không thích làm những việc đó”,” Nhưng lúc đó anh thèm quá nên anh đã không thể kiềm chế được bản thân mình rồi bắt em phải làm những việc đó”.

Lúc này mẹ mới quay sang nhìn anh đáp “Nếu anh biết là em không thích làm những việc đó sao anh còn ép em làm?”, “Đã vậy còn làm ở nơi công cộng như vậy”, “Nếu lỡ ai trông thấy thì em biết phải làm sao?”.

Mắt mẹ chợt đỏ lên rồi những giọt nước mắt của mẹ bắt đầu rơi xuống, mẹ tiếp tục nói “Em rất hạnh phúc khi anh nói anh yêu em”, “Bấy lâu nay cuộc hôn nhân của em vốn chẳng hạnh phúc gì “, “Khi anh đến anh đã cho em đã cảm nhận được hơi ấm, thế nào là tình yêu, thế nào là thỏa mãn trong việc vợ chồng”. “Những thứ mà chồng em chẳng thể nào cho em được!”.

“Nên em đã chấp nhận bất chấp luân thường đạo lý để đến với anh”, “Em bất chấp khả năng nếu một ngày mọi chuyện bại lồ em sẽ bị người ta nói em là đồ phụ nữ lăng loàn, trắc nết, cặp trai trẻ…”, “Lúc đó em chẳng còn mặt mũi nào để gặp ai nhất là bé Nam”.

Mẹ nấc lên một cái rồi nói tiếp: “Nhưng vì yêu anh nên em chấp nhận tất cả”, “Nhưng mà anh không hề tôn trọng em”, “Anh muốn em phải nói những lời tục tĩu khi chúng ta quan hệ dù không thích nhưng em vẫn cố nói để anh vui lòng”. “Nhưng việc hôm nay thì nó đã vượt quá sức chịu đựng của em rồi”, Mẹ chợt nói to “Tại sao anh không hề nghĩ đến cảm giác của em, anh luôn muốn em làm theo ý của anh nhưng anh chưa bao giờ hỏi em có muốn hay không”. Cũng may quán cà phê này khá là kín đáo và riêng tư nên cũng không nhiều người chú ý lắm đến mẹ và anh Vũ.

Nói xong thì nước mắt mẹ trào ra ngày một nhiều, mẹ chỉ biết ôm mặt khóc thút thít. Anh Vũ thấy vậy thì cũng không kìm lòng được, anh chạy vội sang ngồi cạnh và ôm mẹ vào lòng, mẹ giãy nảy muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng anh vẫn cứ ôm chặt mẹ hai tay mẹ liên tục đấm vào người anh nhưng chỉ được một lúc thì mẹ cũng dần không đánh nữa.

Anh Vũ ôm mẹ vào lòng để mẹ khóc thật đã, khóc hết những gánh nặng mà mẹ phải chịu đựng khi chấp nhận yêu anh, nước mắt mẹ rơi xuống làm ướt cả một bên vai áo anh. Khóc được một lúc thì nước mắt mẹ thôi không rời nữa chỉ còn lại những tiếng thút thít.

Anh Vũ vẫn ôm chặt mẹ vào lòng như vậy một lúc. Sau đó thì anh nâng mặt mẹ lên và hôn lên đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc của mẹ. Anh tự hứa với lòng mình anh sẽ không để mẹ phải khóc vì anh thêm một lần nào nữa mà nếu có thì đó cũng sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Lát sau thì anh bắt đầu lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp của mẹ rồi lên tiếng: “Anh xin lỗi vì đã quá vô tâm với em Hạnh ah”, “Anh thật ích kỷ và có lỗi khi chỉ muốn em làm theo ý anh mà không nghĩ tới cảm giác của em”, “Sau này anh sẽ tôn trọng em hơn anh sẽ không bắt em phải làm những việc em không thích nữa”.

Vừa nói anh vừa nắm chặt lấy đôi bàn tay mẹ gương mặt hiện lên sự hối lỗi và thành thật, rồi anh siết chặt tay mẹ hơn nữa: “Anh rất yêu em Hạnh ah, em là người đã làm thay đổi cuộc sống của anh”, “Em cho anh cảm nhận được một tình yêu chân thành cũng như hơi ấm của một gia đình thứ mà từ trước đến nay chưa bao giờ anh có thể cảm nhận được”, “Nên dù có việc gì xảy ra thì em cũng đừng rời xa anh nhé”, “Anh không biết mối quan hệ của em và anh sẽ đi được bao xa, anh muốn anh và em sẽ trân trọng tất cả khoảng thời gian anh và em bên nhau”. Nói rồi anh hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp “Anh rất xin lỗi vì những việc anh đã bắt em làm”, “Em tha thứ cho anh nhé Hạnh, xin em đừng giận anh nữa”.

Mẹ nhìn anh một hồi, mẹ có cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh và sự tức giận của mẹ đối với anh dần tan biến lúc nào không hay. Mẹ không lên tiếng chỉ dùng hành động ôm chầm lấy anh và trao anh nụ hôn ngọt ngào thay cho những lời nói vô nghĩa. Hai người hôn nhau một lúc thì cũng rời nhau. Hai người lúc này bụng đã đói meo vì chưa ăn gì, hai người tìm một quán ăn vừa ăn vừa trò chuyện trong thật hạnh phúc lúc này trời cũng đã xế chiều, hai người tính tiền rồi nắm tay nhau đi dạo khắp bờ biển, họ nhìn thật đẹp đôi, trên đường đi hai người tâm sự nói với nhau thật nhiều điều. Chuyến đi này đã giúp mẹ và anh Vũ tháo gỡ những khúc mắt trong lòng cũng như giúp họ đồng cảm và thấu hiểu nhau hơn.

Trở lại với hiện tại sau khi nghe anh Vũ kể xong, tôi càng biết rõ hơn tình cảm của mẹ và anh Vũ dành cho nhau, tôi càng hạ quyết tâm phải giúp mẹ và anh Vũ ngày càng trở nên hạnh phúc hơn nữa.

Nghĩ ngợi một hồi tôi lại hỏi anh Vũ tiếp: “Vậy sau này anh không ép mẹ phải nói tục hay làm những việc như trong rạp nữa ah”.

Anh Vũ gật đầu đáp: “Ưm, anh sẽ tôn trọng Hạnh, nếu em ấy không thích thì anh không ép cô ấy”, “Anh sẽ không ích kỷ và sẽ quan tâm tới cảm nhận của cô ấy nhiều hơn nữa”.

Tôi càng cảm nhận được rõ hơn tình cảm của anh Vũ dành cho mẹ thông qua những lời nói vừa rồi của anh. Nó làm tôi cảm thấy vui vẻ hơn vì đã đúng đắn khi tác hợp cho mẹ và anh Vũ đến với nhau.

Nói chuyện với anh thêm một lúc thì tôi về nhà, sau chuyến đi chơi và những việc xảy ra ngày hôm nay có vẻ vì quá mệt nên khi tôi về thì mẹ đã ngủ rồi. Tôi lặng lẽ bước đến gần giường nhìn ngắm mẹ. Lúc này mẹ trông thật bình yên và hạnh phúc. Một lúc sau tôi cũng về phòng đi ngủ để lại sức sau một ngày dài.

Thể loại