Công trình trung tâm thương mại đang trong quá trình xin phê duyệt xây dựng, nên tôi cũng chưa quay lại gặp cô Hằng. Bản thiết kế dự thi của tôi đã gửi đi, phải hai tháng nữa mới có công bố kết quả.
Mẹ tôi cũng chỉ ở với bố con tôi một tháng, rồi lại phải về vì mẹ tôi nhớ bố tôi và cả nhớ nhà nữa. Con gái tôi cũng đang vào giai đoạn gấp rút học đàn để chuẩn bị cho cuộc thi năng khiếu ngay sau ngày công bố kết quả dự thi của tôi. Hồ sơ đăng ký của con bé đã được Nguyệt gửi đi.
Tôi phải giãn bớt việc cho anh em để có thể đưa đón con bé hàng ngày, nó bây giờ chỉ thỉnh thoảng nhắc đến Hồng, thay vào đó là cô Nguyệt. Riêng việc này tôi cố kỵ, nhưng cũng chẳng có cách nào, buổi học đàn của con bé tăng từ ba lên năm buổi. Coi như gián tiếp tăng thời gian Nguyệt gặp con gái tôi.
Một số nguyên tắc tôi đặt ra cho Nguyệt cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua vì yêu cầu của con gái. Ngày nào nó cũng rủ Nguyệt ở lại ăn cơm cùng chúng tôi, dù tôi có đón con về nhà sớm để nấu cơm, nó cũng tìm mọi cách để chờ Nguyệt đến mới chịu ăn. Ngay cả quần áo tôi dự định mua cho con bé vì sắp chuyển hè, nó cũng yêu cầu Nguyệt đi cùng để chọn.
Cuộc sống của hai bố con với vệ tinh luôn xoay quanh là Nguyệt vẫn cân bằng cho đến khi cách cuộc thi năng khiếu hai tuần, là ngày chụp ảnh để làm giới thiệu cho từng thí sinh dự thi. Tôi mặc complet, thắt cravat đúng theo yêu cầu của BTC, con bé nhà tôi thì mặc bộ váy công chúa mà nó và Nguyệt đã chọn trước. Tôi cứ nghĩ Nguyệt sẽ đến chỗ trường quay, nhưng khi hai bố con chuẩn bị ra khỏi nhà thì cô xuất hiện, cô mặc một chiếc váy dài thanh lịch, tiệp màu với bộ váy của con bé nhà tôi, đặc biệt mái tóc thắt đúng một kiểu y hệt với con bé. Mái tóc này phải mất gần một tiếng đồng hồ để cô gái làm tóc dưới nhà làm cho con bé.
– Anh nghĩ em đến thẳng trường quay?
– Hôm nay chỉ cho bố mẹ đến, em không được vào.
– Vậy em đến đây làm gì?
– Em… em muốn đi cùng hai bố con.
Tôi chưa kịp phản ứng, con bé đã reo lên phấn khích.
– A… cô đi cùng với bố con cháu luôn đi.
Tôi nhăn mặt, vì những bức ảnh này sẽ được phát công khai trên tv khi buổi thi năng khiếu diễn ra. Đặng chẳng đừng, tôi hỏi thẳng Nguyệt.
– Người yêu em sẽ nghĩ sao nếu em xuất hiện với tư cách là phụ huynh của con bé? Còn những người quen của anh nữa chứ? Anh phải giải thích như thế nào?
– Em… giải quyết xong rồi, bây giờ không vướng bận nữa.
– Em chắc chứ? Sẽ không có rắc rối gì xảy ra chứ?
– Vâng, em giải quyết rồi.
Tôi mím môi, sẽ không đơn giản như vậy. Nếu có giải quyết cũng chỉ trong hai ba tháng gần đây, trong khi cô dạy con bé từ trước Tết, vậy tôi là người xen ngang à?
– Anh không nghĩ đơn giản như vậy. Tốt nhất em hãy suy nghĩ kỹ, anh không muốn có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Con bé mắt hết nhìn tôi, lại xoay sang nhìn lên Nguyệt, nó chưa đủ kinh nghiệm để hiểu chuyện tôi nói với Nguyệt không hiểu chuyện gì. Nguyệt có chút bấn loạn.
– Em giải quyết thật rồi mà.
Thời gian cũng đã muộn, con bé thì đang cầm tay tôi và Nguyệt lắc lắc.
– Cô…
Tôi lắc đầu bất lực nhìn Nguyệt, tôi thực sự giận dữ vì thái độ thơ ngây và cố chấp của cô ta.
– Em… em… chỉ muốn con bé có đủ cả bố và mẹ chụp cùng, giống như các bạn khác.
Tim tôi trùng xuống, vừa chua chát vừa tức giận. Tôi tức giận vì cô ta nói đúng, chua chát vì đây chính là hậu quả cô ta gây lên. Tôi quay đi không nhìn cô ta nữa, kéo tay con bé đi về hướng thang máy, cô ta tất nhiên dính chùm vì tay con bé đang nắm lấy tay cô.
Buổi chụp hình kết hợp lấy số báo danh và kiểm tra lại thông tin, tôi đăng ký cho Nguyệt là mẹ nhưng thêm chữ nuôi đằng sau, dự phòng thêm một chút đảm bảo giảm rủi ro vẫn nên làm.
Sau buổi chụp ảnh tự nhiên nhà tôi lại có thêm bức ảnh ba người khá đầm ấm, con bé ở giữa bên phải là tôi và bên trái là Nguyệt.
Chỉ còn hai tuần nữa đến cuộc thi, tôi đề nghị Nguyệt cho con bé được giãn buổi học, chủ yếu là con bé đã đánh rất nhuyễn cũng không cần căng mình để luyện nữa, cho con bé có thời gian thư giãn. Tôi cũng hơi hồi hộp đợi kết quả cuộc thi…
Thư giãn của hai bố con rất đơn giản, đi dã ngoại. Tôi và con bé đi thăm quan làng nghề, ra bãi sông Hồng cắm trại, đi thăm các vườn hoa, cả các bảo tàng, di tích lịch sử. Cũng lâu tôi không nghỉ ngơi, thế là vất tất cả cho anh Tùng để thực sự nghỉ hẳn một tuần. Chỉ có hai bố, dù Nguyệt đòi đi cùng mấy lần, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Nguyệt suy nghĩ quá đơn giản và cảm tính, ngay cả vấn đề tình cảm mà cô nói đã giải quyết được cũng vẫn đang làm cô ưu phiền, nó thể hiện rõ ở thái độ của cô mỗi khi tôi nhắc đến.
Ba ngày trước khi đến buổi lễ công bố kết quả của cuộc thi, tôi cũng nhận được thông báo của BTC, tác phẩm của tôi cũng đoạt giải ba và thêm một giải về môi trường xanh, tốt hơn tôi kỹ vọng rất nhiều. Tôi nằm trong số mười phần trăm đoạt giải, dù chưa phải là giải danh giá nhất của Hội kiến trúc sư, nhưng cũng nằm trong hệ thống được Hiệp hội công nhận.
Ngày công bố, tôi và con bé ăn mặc rất trang trọng đến dự, tại sảnh chính trưng bày các tác phẩm đoạt giải trong đó bản vẽ phối cảnh và mô hình dựng tác phẩm của tôi.
– Đẹp quá bố ạ!
Con bé đứng tại quầy trưng bày mắt nhìn chăm chú tác phẩm của tôi.
– Con có thấy nó quen không?
– Vâng, hình cây đàn.
– Đó là ý tưởng của con đấy. Trong giải thưởng này của bố, con đã đóng góp một phần rất lớn. Cảm ơn con gái.
Con bé mắt vẫn say mê ngắm cái mô hình.
– Nếu mà con cũng đoạt giải cuộc thi piano đặt cạnh giải thưởng của bố thì thật tuyệt.
Con bé bỗng nói, tôi nhìn con không thể không ngạc nhiên, giọng con bé rất kiên quyết và tôi thấy cả sự quyết tâm trong mắt nó, môi nó mím chặt lại. Tự nhiên tôi có cảm giác, đó không phải là một cô bé mới sáu tuổi, con tôi lớn thật rồi.
– Bố tin con sẽ đoạt giải cuộc thi đàn.
Tôi ngồi xuống, ôm con bé trong vòng tay.
– Xin lỗi! Anh có phải là tác giả của tác phẩm này?
Bỗng có tiếng nói trầm ấm cất lên phía sau. Tôi buông con bé ra và đứng lên. Đứng đằng sau hai bố con là một người đàn ông phương phi, tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại làm cho người ta cảm giác uy nghi, nhưng lại thân thiện và đầy trí tuệ. Khuôn mặt có chút quen quen, nhất thời tôi chưa nghĩ ra.
– Chào chú! Cháu là kiến trúc sư, thiết kế ý tưởng này.
Rất lịch sự, tôi cất tiếng chào.
– Cháu chào ông ạ!
Con bé cầm tay tôi đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào. Người đàn ông cũng không câu nệ sau cái bắt tay với tôi, ngồi xuống trước mặt con gái tôi.
– Chào cô bé xinh đẹp! Cháu tên là gì?
– Dạ, cháu tên là Minh Hạnh ạ. Cháu là con gái của bố Hải.
Con bé giới thiệu rất rành rọt.
– Rất vui được gặp cháu. Ông tên là Mạnh. Cháu học lớp mấy rồi?
– Cháu sắp vào lớp một rồi. Cháu sáu tuổi ạ.
Người đàn ông cười rất hiền lành, xoa nhẹ đầu con bé.
– Ông vừa nghe được hai bố con nói chuyện, cháu sắp có cuộc thi đàn đúng không?
– Dạ vâng ạ. Ngày mai cháu thi năng khiếu đàn piano ạ.
– Vậy ông biết cuộc thi rồi. Ông chúc cháu sẽ thi tốt nhé.
– Cảm ơn ông. Mai cháu sẽ thi thật tốt, cháu muốn mang giải thưởng để đặt cạnh giải thưởng của bố cháu.
Con bé giọng rất nghiêm túc và quyết tâm. Chú Mạnh cười càng to, và vui vẻ.
– Để xem nào, ông nên có quà gì tặng cháu bé chứ nhỉ.
Đưa tay lên túi áo vest vỗ vỗ, rồi đưa tay lên tháo cái ghim cài hình ngọn lửa cách điệu trên ve áo ra và cài vào lên váy con bé.
– Ông tặng cháu gái nhé. Chúc cháu thi tốt và luôn giữ ngọn lửa quyết tâm giống như ngọn lửa này.
– Cháu… cháu cảm ơn ông! Cháu sẽ giữ ạ!
Con bé đặt tay lên ngọn lửa, không phải là hành động yêu thích món quà, mà như đặt một lời hứa vậy.
– Cảm ơn chú!
Tôi cũng thay con gái cảm ơn, chú Mạnh cũng đứng dậy.
– Chú rất ấn tượng với giải pháp về môi trường của cháu cho ý tưởng thiết kế này. Đây là danh thiếp của chú, hôm nào cháu giành một chút thời gian để trao đổi cùng chú được không?
Nhận tấm card visit của chú Mạnh, tôi đã nhận ra thân phận của chú, rất quen thuộc trong giới kinh doanh bất động sản nghỉ dưỡng bởi tầm nhìn và khả năng kinh doanh nhạy bén. Tôi cũng chợt nhận thấy cơ hội của mình. Lấy ra tấm card của mình, cầm hai tay đưa cho chú Mạnh.
– Vâng ạ! Bất cứ lúc nào chú sắp xếp được thời gian, cháu sẽ luôn sẵn sàng.
– Được. Lần nữa chúc mừng cháu và ông chúc cháu gái sẽ có thành tích thi thật tốt!
Chú Mạnh bắt tay với tôi và cũng đưa tay để bắt tay con bé nhà tôi.
Buổi trao giải diễn ra rất thành công, hộp card visit của tôi đã phát hết và tôi cũng nhận được vô số card visit khác, nhưng tôi lại coi trọng tấm card của chú Mạnh.
Ảnh của tôi cũng lần đầu tiên xuất hiện trên tạp chí chuyên ngành cùng được giới thiệu kèm tác phẩm của tôi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18