Đồ đạc vừa dọn ra xong thì 4 cô gái cũng xào xạc vạch lá rừng mà xuất hiện. Đám con trai đích thực hơi bị thất vọng vì không có bikini để ngắm mà thay vào đó là mấy bộ đồ kín cổng cao tường hơn được dùng khi các nường ở nhà. Tuy vậy vẫn có trường hợp ngoại lệ là Vân, bộ đồ ở nhà mỏng tang không thể làm lu mờ được những đường cong quyến rũ, chết chóc. Tuy nhìn Thắm, Lan và Nhi cũng dễ thương đấy, nhưng mà… các đồng dâm biết đấy đàn ông đích thực nó thích nhìn… hơn là nhìn mặt mũi vào lúc này. Theo phản xạ tự nhiên toàn đứng vỗ tay lầm bầm “Gắt quá, pơ phạch”.
Tuấn và Kiên ngơ ngác nhìn hắn “Sao vậy?”.
Toàn chùi nước dãi cười hề hề “Ực, không có gì lâu lâu sảng ngang vậy mà”.
Thắm chạy lon ton tới đứng trước mặt hắn xoay tới xoay lui “Đẹp không chú?”.
Toàn cười “Dễ thương, dễ thương”.
Thắm cay cú “Người ta hỏi đẹp không nói dễ thương là sao?”.
Toàn nhìn về phía Vân đang ưỡn ẹo làm nóng người thì nhỏ dãi “Thì đẹp, bén quá còn gì nữa”.
Thắm cười hí hí “Đương nhiên rồi, cháu chú mà”.
Vân nhìn về phía hắn ưỡn ngực đá lông nheo rồi chu mỏ hôn gió làm hắn muốn xịt cả máu mũi, Thắm thấy hắn chới với thì sốt sắng “Sao vậy, bệnh hả gì rồi?”.
Toàn véo má Thắm nói to “Không sao, tại chú thấy ở đây có một con yêu nghiệt định làm hại chú. Mà không sao đâu hôm nay chú sẽ ra tay trừng trị nó”.
Thắm phùng má đấm yêu hắn “Lại lên cơn sảng hả?”.
Vân cười nhìn Toàn “Ghê vậy luôn á hả. Rồi ông trừng trị nó sao?”.
Toàn cười damdang liếm môi xoa tay “Nó mà lọt vô tay tui là tui làm thịt nó liền, nhai xương luôn”.
Vân ưỡn ngực giương mắt thách thức “Sợ quá hén”.
Thắm nhìn hai người lắc đầu “Hai người tào lao dễ sợ” nói rồi Thắm bước về phía tấm bạt. Toàn cũng lật đật đi theo trêu ghẹo Thắm, Vân thấy cảnh đó mặt xụ xuống cười buồn.
Lan lanh lảnh giọng ngoắc tay với Kiên “Ê, thấy tui sao? Đẹp tét nách không”.
Kiên nhìn Lan cười nói đúng một chữ “Đẹp”.
Lan ngơ ngác “Trời sao bữa nay ông nói khiêm tốn quá vậy? Bữa chịu nói lắm mà”.
Kiên gãi đầu “Còn gì không, không còn thì tui đi nha” sau đó Kiên tiến về phía của Toàn. Lan bực dọc “Cha này bữa nay sao vậy ta. Hừ kệ ông”.
Cả đám tung tăng xuống hồ bơi lội thỏa thích rồi lên bờ ăn nhẹ. Cả cuộc vui Kiên rất ít nói, nếu có thì cũng chỉ đáp lại đơn giản chứ không hăng say chém gió như mọi bữa. Lan cố tình hỏi Kiên đủ thứ nhưng chung quy Kiên vẫn thái độ như thế làm Lan khá bức xúc gặng hỏi mãi “Nè có chuyện gì vậy? Nói tui biết đi”.
Đáp lại câu hỏi đó của Lan là bản mặt lạnh lùng và câu nói đơn giản của Kiên “Không có gì?”.
Lan như muốn phát khùng với Kiên nhưng vẫn cố kìm nén “Nhớ nghe tui không quan tâm ông nữa luôn”.
Tuy ngoài mồm nói thế nhưng thi thoảng Lan vẫn hỏi thăm Kiên vài câu, và vẫn bộ mặt lạnh nhạt của mình Kiên đáp lời một cách không thể ngắn hơn. Toàn nhìn hai người cười gian một mình lầm bầm “Hè hè cá dính câu rồi”.
Thằng Tuấn với Nhi nhìn khá tình củm chắc có lẽ cu cậu đã chớp luôn thời cơ ban sáng tỏ tình với cô nàng luôn hả gì rồi. Thực ra thì thằng Tuấn cũng thích cô bé bốn mắt kia từ khá lâu rồi, từ cái thời đầu cấp 3 thì phải. Cô giáo thấy hai đứa chơi khá thân với lại điểm số của Tuấn lẹt đẹt quá nên sắp cho Nhi cô lớp phó học tập ngồi kế mà kèm cặp Tuấn thằng trời đánh của lớp.
Ban đầu nó khá khó chịu vì có cái đuôi bám miết theo mãi, nhưng dần dà cảm giác khó chịu đó đã được thay thế bằng cái cảm giác thinh thích lúc nào không hay. Tuấn tự ti sợ mình không xứng đáng với cô lớp phó bốn mắt đáng yêu này nên nó giả đò cáu gắt khó chịu khi Nhi đến gần, thời gian trôi dần nó cũng cất luôn cái sự yêu thích của mình dành cho cô lớp phó vào tim. Khi nó gặp Thắm nó lại nghĩ có lẽ Thắm hợp với nó hơn, vả lại ba nó và ba Thắm cũng đang hợp tác làm dự án, có lẽ ổn. Nhưng mà nó không ngờ Thắm phản kháng lại dữ quá, bản tính đàn ông mà thứ gì càng khó lại càng muốn chinh phục, nó muốn chinh phục Thắm để chứng tỏ bản thân nhiều hơn là thích.
Cho đến khi nó gặp Toàn bị oánh sml và cái buổi sáng định mệnh hôm ấy. Lúc này nó mới biết thì ra bấy lâu nay cô lớp phó bốn mắt phiền phức kia vẫn luôn ngự trị trong tim nó, nhờ Toàn chơi nó một vố mà nó mới biết bấy lâu nay nó đã sai lầm đến nhường nào. Toàn biết những điều đó, Tuấn có kể lễ với hắn trước khi vào phòng ăn rồi, chính vì thế Toàn mới giúp nó và cô bé kia có một cơ hội để đối mặt với nhau bằng tất cả tấm lòng của chính mình.
Toàn nhìn đôi trẻ yêu đương giả bộ khổ sở “Chòi oi, ước gì có ai cho mình ôm rồi xoa đầu hun hít giống hai con cá lia thia kia vậy”.
Nhi đỏ mặt vùi đầu vào Tuấn, Tuấn lè lưỡi nhìn Toàn chỉ vào Thắm cạnh bên “Kìa bà Thắm kìa. Không mấy chị Vân kìa, nãy giờ em để ý anh nhìn bà Vân suốt”.
Thắm véo hông Toàn “Ý gì đây hả chồng yêu? Nè tui nè ôm đi hun đi. Tối ngày nhìn gái, sao tui vướng phải ông không biết”.
Toàn thật thà giải thích “Nhìn gái bình thường mà, khi nào chú nhìn trai cháu mới phải sợ chứ đúng không? Với lại có hàng không địa là nghiệp chết đó cháu. Chứ cháu nhìn trai miết chú có nói tiếng nào đâu”.
Thắm véo hắn lắc đầu bó tay, Vân đỏ mặt cúi gằm không nói gì. Lan lúc này bận quan sát Kiên nên cũng chả chú tâm tới cuộc trò chuyện của đám này lắm, Liễu thì đang bận nhắn tin với bạn trai thi thoảng lại góp vui vài câu.
Chiều hôm ấy cả bọn đã có mặt tại làng chài Hàm Ninh, Vân bảo tầm 4 giờ thì ghe sẽ về cảng nên tranh thủ ra đó để có được hải sản tươi hơn. Nhưng mà lúc này chỉ mới ba giờ hơn thôi nên cả đám cũng chả biết làm sao, đang loay hoay suy nghĩ thì Toàn lên tiếng “Hay là tách nhau ra đi, ai muốn đi đâu đi 20 phút sau gom lại”.
Liễu gật đầu chạy đi “Ừ vậy đi, tui cũng đi mua xíu đồ”.
Tuấn và Nhi cũng gật đầu đồng ý, có lẽ hai đứa cần thời gian riêng bên nhau. Vân nhắc nhở “Mua gì mua đừng mua đồ ăn nghe, chừa bụng để lát còn diệt mồi”.
Lan rủ Thắm và Vân đi chung nhưng Toàn giả vờ đá lông nheo kéo tay Thắm “Nè Thắm đi với chú xíu”.
Thắm cười hớn hở chạy về phía Toàn ôm lấy tay hắn, Lan cười “Rồi hai vợ chồng cô đi đâu đi đi”.
Toàn thấy vẫn còn Vân đứng đó đành đánh liều “Không mấy Vân cũng đi chung đi”.
Thắm quạo quọ véo hắn “Chú làm gì nữa vậy”.
Vân bẽn lẽn cúi đầu không nói gì rồi cũng tiến về phía hắn, Lan cau có “Nè rồi tui đi với ai? Không mấy 4 đứa gom đi chung đi”.
Toàn lắc đầu chỉ tay về phía Kiên đang đứng đó nãy giờ như bức tượng “Còn ông Kiên nè, chị đi với ổng đi”.
Lan bĩu môi “Hứ, ai thèm. Bữa nay ổng bị gì nên ghét chị rồi, dễ gì chịu đi chung”.
Kiên đứng đó nãy giờ bỗng mở miệng “Đi thì đi”.
Chỉ chờ có thế Toàn nắm tay Thắm và Vân kéo đi, lúc đi ngang qua Kiên hắn thúc cùi chỏ vào tay Kiên cười nói nhỏ “Ráng lên nghe, cơ hội tới rồi”.
Lan ngớ người rồi bước đi trước, thấy thế Kiên vội chạy theo.
Trời lúc này cũng chẳng còn oi nắng nữa, cầu cảng lúc này có hai người đang ngồi hướng mặt về biển. Kiên chống cằm lên gối nhìn về phía những ghe đánh bắt đang quay về cười nói “Đẹp quá”.
Lan ngồi song song đấy hít sâu cái mùi của biển, gió cuốn tóc bay phất phới cười đẹp lạ “Đúng rồi”.
Kiên vô tình xoay ngang nhìn thấy vẻ đẹp ấy đứng hình mất mấy giây mới mở miệng được “Lan cũng đẹp nữa”.
Lan xoay ngang nhìn Kiên bĩu môi “Tui lúc nào không đẹp, nè bữa nay bị gì vậy”.
Kiên thấy Lan nhìn mình thì ngượng ngùng đỏ mặt xoay chỗ khác, Lan chống cằm “Nè kêu tui ra đây để nói vậy thôi hả? Hết rồi thì tui vô bờ à”.
Kiên ngượng ngùng chộp lấy vai Lan “Khoan đã, từ từ”.
Lan há hốc mồm ngơ ngác trố mắt nhìn Kiên, Kiên ho khan “Lan nè, bữa nay tui quyết định nghiêm túc nói thẳng với bà… ”.
Kiên cứ lắp bắp làm Lan phì cười xoa đầu Kiên “Rồi từ từ nói đi”.
Kiên gạt tay Lan ra mặt nghiêm túc “Không giỡn”.
Lan thấy thế cũng im bặt, Kiên cười nhìn Lan “Thiệt ra tui thích bà lâu, lâu lắm rồi kìa. Từ cái lúc bà với con Ngọc, con Thắm bước vào tiệm net lận, trời đất có cái acc Audition mà không đứa nào biết tạo làm hại tui phải tốn công, lúc nhìn bà tui muốn rớt tim ra ngoài rồi. Đừng tưởng tui không biết bà với thằng Toàn từng có chuyện gì nha, con Ngọc nó có kể cho tui nghe mấy bữa trước rồi. Lúc đó tui giận lắm, nhưng mà nghĩ lại có là gì của nhau đâu mà giận” Kiên lắc đầu cười khổ. Lan ngồi đấy cũng mủi lòng đưa tay lên má Kiên mím môi, Kiên lại gạt tay Lan xuống nói tiếp “Lúc đầu tui tính nếu gặp thằng Toàn thì sẽ đánh nó một trận vì cái tội làm bà buồn rồi. Nhưng mà nó không làm gì sai với lại nó tốt quá tui không dám”.
Lan phì cười “Chứ không phải nó bự con quá hả”.
Kiên hơi quê “Đâu có. Mà bà nói tui hay cà rỡn đúng không, thiệt ra tui không có vậy đâu. Chỉ là khi đứng trước mặt bà bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu của tui bay đi đâu hết hà, Lan à thật ra tui muốn nói câu này với bà lâu rồi mà không dám”.
Lan mím môi nhìn Kiên sốt sắng nắm chặt hai tay, Kiên nhìn Lan trìu mến mặt đỏ au rặng từng chữ “Anh… Yêu… Em”.
Nói xong mấy chữ Kiên như trút bỏ hết gánh nặng trong người thở phào nhìn Lan, nước mắt Lan ứa ra từ lúc nào. Lan nhìn Kiên run rẩy lẩm bẩm “Đồ khùng, giỡn kì vậy”.
Kiên nhăn mặt ‘chả lẽ xong rồi sao’ cười buồn “Tui nói thật, bà không tin thì thôi vậy” nói rồi Kiên xoay người định bước đi. Bỗng dưng có ai đó ôm eo hắn lại, Kiên xoay người lại nhìn người con gái thấp hơn hắn một cái đầu ấy ngơ ngác. Lan òa khóc “Sao ông không chịu nói sớm hơn hả? Nếu vậy thì tui không có bỡ ngỡ lúc gặp lại Toàn rồi”.
Kiên gãi đầu chưa hiểu lắm “Là sao?”.
Lan phì cười chồm lên ôm lấy cổ Kiên “Là em đồng ý đó đồ ngốc”.
Cái nắng chiều êm dịu rọi xuống cặp tình nhân ôm nhau đứng đó, mặt trời ửng đỏ, biển xào xạc gió biển mát rượi làm không khí cũng trở nên lãng mạn hơn.
Toàn đứng núp phía nhà bè quan sát từ đầu tới cuối đổ cả mồ hôi hột, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh cuối hắn đắc ý cười “Nhờn với anh à, anh mà ra tay thì xong hết”.
Đang hí hoáy quan sát công trình của mình thì có một bàn tay khều lưng hắn, Toàn bực dọc hất ra “Khều gì mà khều”.
Thì có một giọng nói chanh chua vang lên “Nè ông kia, ăn uống gì không đứng trong quán tui làm gì vậy”.
Toàn quê độ xoay mặt lại xin lỗi rối rít rồi chuồn thẳng, vừa đi hắn vừa xoa cằm tự đắc ý vì kết quả quá viên mãn. Chính hắn đã bày ra mọi cách để Kiên có thể tỉnh tò thành công chứ ai, kể cả đoạn duyên nợ trước đây của hắn và chị Lan hắn cũng kể cho Kiên nghe nốt. Cứ tưởng Kiên sẽ giận lắm nhưng không, Kiên vừa hâm mộ lại còn khen hắn tài làm hắn cũng chả biết nói gì. Bước đến đầu cầu cảng thì Toàn đã nghe tiếng thét của Thắm “Nè ông già kia rủ tui đi chung rồi tự dưng lạng đi đâu mất tiêu vậy. Muốn gì đây”.
Vân cũng ném cho hắn một ánh mắt u oán nói với Thắm “Đúng rồi, thứ gì đâu. Tự dưng bỏ hai chị em tụi tui lủi thủi”.
Không đợi Toàn kịp phản ứng Thắm đã chạy đến thụi một cái rõ mạnh vào bụng hắn rồi hất hàm nói “Còn lần sau nữa là chết nghe chưa”.
Toàn khổ sở ôm bụng nhìn Thắm “Con chằn lửa này đau”.
Thắm trừng mắt huơ nắm đấm trước mặt hắn nghiến răng “Nói lại cái nữa nghe chơi”.
Toàn lắc đầu “Đâu có ai nói gì đâu bà xã yêu quái”.
Vân thấy thế cũng cười rồi hùa nhau cùng Thắm dần Toàn một trận tơi tả.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31