Dưới sức nóng khủng khiếp của những ngày hè, làm vài cốc bia lạnh cùng với lũ bạn bẩn bựa thì còn gì tuyệt vời bằng.
À mà đó là đối với 3 thằng kia thôi, chứ bản thân tôi thì đang chẳng khác gì một con chó chết trôi cả.
– Ê Khang, sao hôm nay nhìn mày như sắp chết đến nơi vậy? – Thằng Nhân chợt lên tiếng.
– Có phải mày vừa bị bồ đá không? Cái con nhỏ mà mày cứ lo nhắn tin trong lớp suốt đó? – Thằng Long bồi thêm vào.
Đạt – đứa bạn thân nhất của tôi và cũng là đứa duy nhất biết chuyện tôi vừa chia tay, thế nhưng nó chỉ im lặng nhìn tôi rồi bảo 2 thằng kia rằng:
– Thôi đừng có chọc nó nữa, thì chia tay thôi mà, có cái gì to tát đâu mà phải chọc nó.
– Chọc thì mới vui chứ mày, anh em tụi mình đứa nào mà chả từng thất tình, phải không? – Nhân trả lời.
– Đúng rồi chứ chả lẽ chọc thì nó khóc? – Long phụ họa – mày nhìn nó đi, cái thằng to con như nó, sao lại… ơ ơ kìa… mày sao vậy Khang? Khóc thật hả?
Không khí bỗng lặng đi, 3 thằng bạn quay sang nhìn tôi, mắt không ngừng dõi theo những giọt lệ lăn dài trên má tôi.
Phải, là tôi khóc đấy.
Lần đầu tiên nước mắt tôi rơi vì một người con gái.
Nhân liền hỏi tôi:
– Ủa chia tay thật à? Mày quen con đó được bao lâu rồi mà khóc?
Thấy tôi chẳng còn tâm trạng để nói chuyện, thằng Đạt liền quay sang trả lời thay:
– Nó yêu được chừng nửa năm thôi à.
– Đụ má tao tưởng quen 3, 4 năm gì thì mới đau khổ chứ ai ngờ có nửa năm thôi mà khóc vậy á hả? – Thằng Nhân ngạc nhiên.
– Với lại tao cũng biết trước là toang rồi mà, thấy mày cứ cắm đầu nhắn tin cho con nhỏ đó suốt. – Long lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
Đạt lập tức bênh vực tôi:
– Nó buồn thì nó khóc chứ có gì đâu. Mà chính vì mới chỉ yêu nửa năm thôi nên nó mới phải tiếc nuối, chứ quen 4, 5 năm rồi chắc nó không khóc đâu. Tụi mày chưa nghe câu “Con gái càng yêu lâu càng sâu đậm, con trai lúc mới yêu là cuồng nhiệt nhất” à.
Ngoại trừ thằng Đạt học chung với tôi từ cấp 2 cấp 3, hai thằng con lại là tôi chỉ mới chơi với tụi nó khi vừa lên Đại học, bởi thế mà bọn nó không hề biết rõ chi tiết câu chuyện tình của tôi.
Nhân đề nghị:
– Ê thôi dù gì cũng chia tay rồi, hay là mày kể cho tụi tao nghe câu chuyện của mày đi Khang.
– Đúng đó, kể ra để anh em còn đồng cảm nữa chớ. – Long đồng tình.
Tôi nhìn thằng Đạt rồi lại nhìn 2 tụi kia, bất chợt tôi oà khóc. Tôi khóc không phải vì đau khổ nữa, mà là bởi vì tôi nhận ra, những lúc đau buồn như thế này, có anh em bạn bè bên cạnh luôn luôn là điều tuyệt vời và cảm động nhất.
Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, tôi bắt đầu kể câu chuyện của tôi cho chúng nó nghe. Trong khi bọn nó thì ngồi nhâm nhi cốc bia và phá mồi liên tục (lũ khốn nạn, không chừa cho tôi cái gì luôn).
Và đó là một buổi chiều mùa xuân, em bước đến bên đời tôi chẳng khác gì tia nắng ấm áp xóa tan đi sự giá lạnh của mùa đông vậy…