Xe tới bến. Đợi cho hành khách xuống hết. Như đã thỏa thuận với anh tài xế trước. Xe chạy ngược trở lại vô nhà Lan ở trong một con hẻm dưới chân núi. Tới khi đường nhỏ quá, xe không vô xa hơn được nữa. Đành khiêng đồ xuống cho xe lui trở ra. Hưng phụ Lan khiêng đồ vào nhà.
Chàng đã tưởng tượng căn nhà của nàng phải nhỏ bé và nghèo nàn lắm. Nhưng tới nơi lại còn tồi tệ hơn sự tưởng tượng của chàng nhiều. Những vách lá được vá víu bằng những miếng bìa chằng chịt cũng không che hết được những lỗ hổng để nắng rọi vô nhà. Mái nhà cũng bằng lá, lụp xụp bốn năm lớp chồng lên nhau, nhưng vẫn còn lỗ hổng nhìn thấy trời. Chỉ có phía sau nhà sát vào vách núi là kín đáo.
Phải nói đây là một cái chòi dựa vô vách núi. Chung quanh là những bụi cây chẳng khác gì một cái ổ của loài thú rừng. Khu này chỉ có lác đác vài ba căn nhà như thế này. Hưng phải khum hẳn người xuống mới chui vô được nhà.
Bên trong, một cái giường ọp ẹp duy nhất giữa nhà. Bếp nước ngay dưới chân giường. Nền nhà cũng như ngoài sân toàn là cát trắng. Hai đứa trẻ đang nghịch cát, thấy mẹ về reo lên mừng rỡ. Chúng chạy ào ra ôm lấy chân Lan, mếu máo:
– Mẹ ơi, con đói quá à.
Nàng la lên.
– Tụi con không khoanh tay chào bác đi chứ.
Hưng mở bao lấy hộp bánh đưa cho con bé lớn bảo.
– Con lấy bánh cho các em ăn đi.
Mắt con bé sáng lên. Nó cầm hộp bánh run run, nhìn mẹ. Hưng nhìn thấy ánh mắt xót xa của Lan, lòng chàng cũng se lại.
– Bác cho các con thì cảm ơn đi. Lấy mấy cái đem ra ngoài sân mà ăn.
Cả ba đứa cùng khoanh tay cúi đầu, nói lí nhí cái gì trong miệng Hưng không nghe rõ, chàng vội vàng bảo chúng.
– Thôi được rồi, cứ đem hết ra ngoài ăn đi. Chờ mẹ nấu cơm rồi kêu vô ăn.
Con bé lớn nhìn mẹ nó hỏi.
– Hôm nay có cơm ăn rồi hả mẹ?
Lan gật đầu.
– Bác cho tiền mua gạo nên hôm nay tụi con được ăn cơm đó. Con chia cho em mỗi đứa vài cái bánh thôi, để bụng mà ăn cơm.
Con bé lớn dạ một tiếng, cầm hộp bánh chui ra ngoài. Hai đứa nhỏ chạy theo chị ngay. Mặt trời đã khuất sau rặng núi nên trong nhà bắt đầu nhá nhem tối. Hưng hỏi.
– Sao em không bật điện lên?
Lan nói nho nhỏ.
– Khu này không có điện anh ạ. Mọi người đất đèn dầu thôi.
– Vậy em đốt đèn lên đi.
Lan hơi ngập ngừng.
– Lúc nãy em quên mua dầu rồi. Để em bảo con Hai chạy ra ngoài đầu ngõ mua ít dầu về đốt đèn nghe anh.
Hưng vội nói.
– Thôi khỏi em nấu cơm cho tụi nó ăn đi. Bếp lửa trong nhà cũng đủ sáng rồi.
– Vậy anh ngồi trên giường chờ em một chút nhe.
Lan vừa quay đi thì Hưng đã nắm lấy tay nàng hỏi:
– Anh có giúp gì được em không?
Lan lắc đầu, đứng sát vô Hưng nói.
– Anh ngồi nghỉ đi, có gì đâu mà anh phải làm.
Hưng vòng một tay ôm lấy lưng Lan, kéo nàng vô lòng nói thật nhỏ.
– Em sống cực khổ quá.
Thân thể Lan ép sát vô mình Hưng. Chàng cúi xuống trong khi Lan vừa ngẩng mặt lên nên môi Hưng phủ đầy miệng nàng. Bàn tay chàng mò qua làn áo mỏng, rà lên khuôn ngực nhỏ nhắn nhưng săn cứng như ngực con gái tuổi dậy thì.
Cả hai tay Lan cũng đã luồn qua lưng quần chàng. Thân thể Hưng run lên, nóng hừng hực. Chàng kéo Lan nằm xuống giường, nhưng Lan lại xoay mình nằm đè lên chàng. Hưng nằm ngửa để nàng chà sát trên thân thể chàng. Bỗng Hưng nhìn lên nóc nhà. Một lỗ hổng còn ánh sáng le lói cuối cùng của buổi chiều lờ mờ như một đốm lửa chập chờn trước mắt chàng.
Hình ảnh cô gái tóc vàng lại hiện ra thực rõ trong đầu Hưng. Bàn tay nàng mò mẫm trong đêm hôm đó làm Hưng run rẩy. Bỗng có tiếng mấy đứa nhỏ léo nhéo ở ngoài kéo nhau vô nhà. Lan vội vàng ngồi bật dậy, vơ nắm củi thổi lửa nấu cơm.
– Có cơm chưa hở mẹ?
– Ừ, mẹ đang nấu đây.
Ba đứa bé ngồi chung quanh nồi nước vừa được đặt lên bếp, mới đổ gạo vô. Chúng bàn tán với nhau những câu thật ngây thơ làm Hưng mủi lòng. Hình như đã lâu lắm chúng mới được ăn cơm thì phải. Ánh lửa soi rõ mặt từng đứa hằn lên những nét ngây ngô của tuổi thơ dại.
Lan ngồi sát cạnh Hưng trên mép giường. Ánh lửa của nồi cơm chỉ đủ sáng một vùng chỗ mấy đứa trẻ ngồi. Bóng tối đã bắt đầu tràn lan trong căn nhà trống hốc. Lan nắm lấy tay Hưng, nàng ngả đầu lên vai chàng. Hưng vòng một tay ôm lấy người thiếu phụ trẻ.
– Con cái thế này thì em làm ăn gì mà sống?
– Hàng ngày em nấu nồi đậu hũ nước đường. Tối đến đem ra bãi biển bán.
– Tại sao không bán ban ngày mà chờ tới đêm mới bán làm sao có khách?
Lan cười nho nhỏ.
– Ban ngày em ở nhà nấu đậu hũ để coi mấy đứa nhỏ. Tối đến chúng ngủ hết mới đi bán được. Hơn nữa, ban ngày ai cho bán ở đó. Vả lại ban đêm có loại khách của ban đêm mà anh.
Hình ảnh những cô gái giang hồ ở khu nghĩa trang lấp ló bên đường tự nhiên hiện ra trong đầu Hưng thực rõ.
Chàng nhớ lại hồi chưa vượt biên. Lúc còn đi học, mấy đứa bạn thường hay nói ra bãi biển mò mẫm mấy cô nàng bán đậu hũ này. Chàng không ngờ hôm nay mình lại ôm trong vòng tay một cô nàng bán đậu hũ ngay trong nhà cô ta. Bên cạnh mấy đứa con nhỏ của cô ấy.
Những cái đạo đức thuở học trò trong giờ đức dục hình như không còn lại trong người Hưng được bao nhiêu nữa. Chàng luồn tay vô mình Lan hỏi nho nhỏ.
– Tại sao tối nay em không đi bán?
Lan cười khúc khích thực đ thõa.
– Tối nay đã có ông khách bao dàn rồi còn buôn bán làm gì nữa.
Hưng ghé sát miệng vô tai nàng thì thầm.
– Như vậy là em tính giữ khách luôn cho tới sáng phải không?
Lan cọ nhẹ má vô miệng chàng hỏi nhỏ.
– Anh có chịu ở lại đây với em tối nay không?
Hưng vờ vĩnh hỏi lại:
– Ở lại đây cả đêm làm gì chứ?
Bàn tay Lan đã luồn vô trong quần Hưng xoa nhè nhẹ, nàng vẫn thì thào.
– Anh muốn làm gì thì làm, em đâu có biết.
– Em dễ thương như vậy sao?
– Em chỉ sợ anh không thương em thôi.
– Tại sao lại không thương em được cơ chứ?
– Anh còn vợ, còn con mà phải không?
– Con thì chưa có. Vợ còn ở Mỹ. Em bận tâm làm gì.
– Em đâu có bận tâm gì đâu. Đã một lần làm bé người ta rồi mà.
Hưng cười nho nhỏ.
– Vậy bây giờ em có chịu làm bé anh nữa không?
– Anh là dân Nha Trang. Chắc em khỏi nói anh cũng biết mấy người bán đậu hủ trên bãi biển là ai rồi phải không. Anh hỏi em chuyện đó làm gì?
– Nhưng nếu anh muốn từ đây em không đi bán đậu hũ nữa thì sao?
– Em chỉ mong có thế thôi…
– Thật không?
– Không phải có anh bây giờ em mới nói. Đó là tâm nguyện của em từ lâu rồi. Anh tưởng buôn bán như thế này sung sướng lắm hay sao?
Hưng mò luôn cả hai tay vô mình Lan. Ôm nàng thật sát Bàn tay Lan cũng đã bắt đầu vuốt ve khắp lối. Thân thể nàng bắt đầu nóng lên và hơi run rẩy. Hưng mỉm cười trong bóng tối, thì thầm:
– Em có chắc là không sung sướng không?
Lan ré lên nho nhỏ, cắn nhẹ vô cổ Hưng.
– Cái anh này, ai nói chuyện đó đâu…
– Thế em muốn nói cái gì?
– Anh đã biết em làm ăn ra sao rồi chứ gì?
– Nhưng có kiếm đủ ăn hay không mới là chuyện đáng nói thôi.
– Nếu kiếm đủ ăn một cách thong thả thì còn than vãn gì nữa. Con em tụi nó ăn đậu hũ trừ cơm cả tháng rồi, mà nhiều khi cũng không đủ cho chúng ăn nữa. Anh nhìn tụi nó bu quanh nồi cơm thế kia thì biết chứ gì.
Hưng nhìn mấy đứa nhỏ. Hình như chúng chẳng quan tâm gì tới chuyện chung quanh nữa. Có lẽ bây giờ sự mong đợi duy nhất là những hạt cơm trong nồi được múc ra chén để và vô miệng thôi.
Khi cơm gần chín. Lan đốt thêm lên một bếp nữa, bắc nước bỏ vô một cái hột vịt và mấy trái cà. Những thanh củi nổ lách tách trong bếp bắn tung. Những tàn lửa ra ngoài làm bọn trẻ la chí chóe. Chúng thi nhau lấy cát ném vào những tàn lửa như dự một cuộc chơi hứng thú. Khói cũng bắt đầu tràn lan trong nhà làm Hưng húng hắng ho và hơi cay mắt. Lan bảo chàng.
– Anh có muốn ra ngoài ngồi cho dễ thở hơn không?
Hưng chịu ngay. Chàng vừa chui ra khỏi cửa vừa hỏi.
– Thế còn cơm nước ai lo?
Lan cười nho nhỏ, cuộn manh chiếu rách trên giường đi theo Hưng.
– Có gì đâu anh. Tụi nhỏ nó biết tự lo lấy mà.
– Nhưng em có phải nấu gì thêm nữa không?
– Dạ, chỉ có thế thôi. Lát nữa cơm chín, bới ra cho mỗi đứa một chén. Mấy trái cà dầm ra làm canh, còn cái trứng đâm với chút nước mắm thôi mà. Tụi nó làm lấy được chứ có sao đâu.
Ngoài trời đã tối hẳn, mấy vì sao lấp lánh trên nền trời đen thăm thẳm. Lan nắm lấy tay Hưng nói.
– Chúng mình leo lên phía trên này một chút. Có chỗ cho anh ngồi nhìn được xuống Cầu Đá về đêm đẹp lắm.
Hưng theo Lan đi một lúc, leo lên một tảng đá thực to ngay phía trên nhà nàng. Nơi đây cây cối um tùm, chàng nghĩ, dù cho ban ngày, có ai đứng dưới nhìn lên cũng không thấy chàng và Lan đâu.
Trải chiếu xong, Lan kéo nhẹ Hưng ngồi xuống bên cạnh nàng. Hưng không biết áo nàng đã bung ra tự bao giờ. Bộ ngực săn tròn của nàng ép sát vô mình Hưng ngay từ lúc chàng vừa ngồi xuống. Bàn tay Lan cũng đã kéo dây lưng quần Hưng ra thực nhẹ nhàng làm chàng phải rên lên nho nhỏ.
Lan hơi ngạc nhiên khi thấy Hưng có vẻ nhạy cảm như vậy. Thân hình mập mạp của chàng mát rượi. Lan chưa bao giờ được ôm trong vòng tay một thân thể no tròn như thế này. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, làm nàng háo hức thực sự, chứ không phải đóng kịch như những lần nàng mồi chài một dân chơi trên bãi biển nữa.
Có một điều làm Lan thắc mắc không ít. Tại sao cả mấy tiếng đồng hồ rồi mà Hưng cũng không đòi hỏi gì thêm. Chàng chỉ chờn vờn trên da thịt nàng, mặc dù thân thể chàng đã nóng như lửa. Lan càng cố kích thích Hưng bao nhiêu, người chàng lại càng trơ trơ ra hơn nữa. Cho tới thực khuya. Lan rủ Hưng vô nhà ngủ. Chàng theo nàng ngay. Có lẽ sương đêm bắt đầu lành lạnh. Cả hai mò mẫm trở về nhà.
Mấy đứa nhỏ hình như đã ăn uống no nê. Chúng giăng mùng chung vào giường ngủ tự hồi nào. Hưng hỏi:
– Mẹ con em ngủ chung trên chiếc giường này à?
Lan gật đầu nói:
– Dạ, giường cũng rộng lắm anh ạ.
Nói xong, Lan chung vô mùng đẩy con bé lớn xuống dưới chân. Kéo hai đứa nhỏ nằm sát vào phía trong, rồi nàng nằm kế chúng để Hưng một khoảng thật rộng phía bên ngoài.
– Anh nằm xuống đây đi, còn nhiều chỗ lắm mà.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Hưng nằm trên một chiếc giường có tới năm người. Chân chàng hơi dài nên đụng vào cẳng con nhỏ lớn đang nằm phía dưới chân. Nó rụt chân lại, nằm co người lọt thỏm vào phía dưới chân hai em và mẹ. Nếu chân Lan duỗi thẳng, có lẽ cũng gác lên bụng con bé, nhưng nàng cũng co chân lại, gác lên mình Hưng. Chiếc giường vừa vặn cho năm người nằm khít khao. Tự nhiên Hưng thích thú với sự xếp đặt của Lan. Chàng mỉm cười trong bóng tối.
– Em khéo xếp đặt quá hén.
Lan hôn nhẹ vô môi Hưng nói.
– Người ta nói: “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm” phải không anh?
Hưng cười thành tiếng.
– Em cũng khéo ví von, hay quá hả.
Lan cười khúc khích. Tự nhiên Hưng thấy Lan hồn nhiên như một đứa trẻ, thực vô tư. Cười nói với nhau một lúc nàng lịm đi trong giấc ngủ hồi nào Hưng cũng không hay. Hai tay nàng vẫn ôm cứng lấy chàng.
Có lẽ không quen ngủ cái kiểu tập thể này nên Hưng không thể nào nhắm mắt được. Chàng trằn trọc mãi cho tới quá nửa đêm mới thiu thiu vào giấc ngủ. Bỗng gió thổi ào ào phía ngoài, trời trở nên lành lạnh. Những âm thanh của cây lá lào rào thực lạ tai. Bỗng Hưng thấy rờn rợn. Chàng nín thở nằm thực yên. Bên dưới hình như có một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve nhè nhẹ trên bàn chân chàng.
Lúc đầu, đôi bàn tay ấy còn rụt rè, chỉ để trên chân Hưng. Sau mạnh bạo hơn, nó bắt đầu viết ve nhè nhẹ bên dưới. Rồi từ từ lần lên trên. Hưng đã bắt đầu nghe thấy tiếng sột soạt và bàn tay từ từ di chuyển lên tới đầu gối chàng. Quần áo Hưng đã bị Lan cởi ra hết và đạp xuống dưới chân giường từ lâu. Thân thể trần trụi nghe rờn rợn khi bàn tay nhỏ bé đó lần mò lên trên mỗi lúc một táo bạo hơn.
Hình ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của cô ta hiện ra thực rõ trong đầu chàng. Hưng bắt đầu run lên. Những cảm giác ngây ngất nhưng ớn lạnh tràn lan khắp cơ thể. Người chàng cứng lại. Hưng ôm Lan thật chặt. Chàng rít lên nho nhỏ…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21