An Huyên không còn nhớ nổi bọn họ đã làm những gì vào phần còn lại của buổi tối. Cô chỉ biết bản thân mình đã buông xuôi, không cách nào cứng rắn phản kháng nữa mà hết lần này đến lần khác thút thít đòi hỏi cảm giác bị xâm chiếm. Dưới ánh trăng trong veo, cô được cánh tay cứng như thép của Tịch Minh ôm vào lòng, nửa thân dưới dũng mãnh của cậu liên tiếp va chạm, đẩy cô tới cao trào. Rồi sau đó, khi cô chưa kịp nguôi ngoai, Tịch Phụng tiếp tục thế vào vị trí trống vắng mà Tịch Minh vừa rút ra, dồn dập đẩy hông như thể bao nhiêu đây không cách nào thỏa mãn được ham muốn của cậu.
Cuối cùng, An Huyên được người ta cuộn tròn trong một chiếc chăn lớn để ôm lên xe. Lúc này cô đã mê man, không còn nhận thức rõ được nữa. Trong tâm trí mơ hồ của cô nổi lên một tiếng nói quen thuộc: “Anh trai, có phải chúng ta hơi miệt mài quá độ không? Cứ thế này liệu cô giáo có ổn?”
Âm thanh trầm thấp đáp lại, không giấu được cảm giác bất lực: “Nhìn bảo bối như vậy, có cách nào kiềm chế được?”
– Nhưng cứ thế này e là có bất trắc. Anh biết em đang nói đến chuyện gì mà.
– Anh biết. Nhìn xem chai rượu này ngạo nghễ cỡ nào – Tịch Minh gõ nhẹ vào thân chai thủy tinh đã rỗng làm phát ra những tiếng “lanh canh” thanh thúy – Chắc chắn ông ta cũng ngạo mạn như vậy. Những ngày này Tịch gia không còn an toàn nữa.
Cậu dừng lại, cầm lấy bàn tay xinh xắn của An Huyên đưa lên môi hôn:
– Để bảo bối ở đây, sợ là lành ít dữ nhiều.
Sáng hôm sau, An Huyên thấy mình đang nằm trong một căn phòng vừa quen vừa lạ. Cô hốt hoảng nhỏm dậy, nhìn quanh một hồi rồi mới thở hắt ra. Đây chẳng phải là nhà cô hay sao? Vẫn là khung cửa sổ gỗ đã mòn vẹt vì bao người từng thuê trước đây đã tựa vào. Vẫn là bộ chăn gối in hoa tử đằng tím biếc. Vẫn là mùi thức ăn phảng phất từ những cửa tiệm từ bên dưới bay lên.
Cô đã thực sự ở nhà rồi!
Nếu không vì tấm thân đau nhức, có lẽ cô đã tin tưởng rằng mình vừa trải qua một giấc mơ dài khủng khiếp. An Huyên lết vào nhà tắm, bình nước nóng đã được bật sẵn. Trong lúc mệt mỏi tắm rửa, cô kiểm tra cẩn thận thân thể mình. Đụng tới đâu cũng thấy đau, nỗi chán ghét nhanh chóng dâng lên đầy trong đôi mắt long lanh.
Cả ngày hôm ấy, An Huyên được bình an làm việc. Ngoại trừ lúc ăn trưa, cô có tình cờ gặp anh em Tịch gia trong căng – tin nhưng bọn họ phản ứng như thể cô là không khí vậy. Tich Phụng đang nói chuyện với mấy nữ sinh, thấy An Huyên đi ngang qua thì lập tức né qua một bên, nhường đường cho cô, miệng vẫn không ngớt cười cợt về câu chuyện của một cô bạn học xinh xắn.
Bộ dạng thờ ơ đó của cậu trái ngược hẳn với cử chỉ dịu dàng chăm sóc thường ngày cậu vẫn dành cho cô giáo của mình. Mỗi sáng, Tịch Phụng thích nhất là được tự tay nấu đồ ăn sáng, đợi cô được Tịch Minh phục vụ trong nhà tắm xong thì cậu sẽ tới bế cô lên, cẩn thận bón cho cô từng miếng nhỏ. Sáng nay, khi An Huyên thức giấc, không có ai giúp cô tắm rửa, cũng không có ai nấu cho cô ăn, khiến cô có chút hụt hẫng.
Cô lướt qua Tịch Phụng, trong lòng đầy thắc mắc vì sao bọn họ lại tha cho cô. Cách đó một quãng, Tịch Minh cũng ngồi im lìm đọc sách, giống như cả một trận động đất có xảy ra thì cậu cũng sẽ ngồi vững như bàn thạch. An Huyên nín thở đi ngang qua chỗ cậu để tới quầy bán hàng. Cậu biết cô ở ngay trước mặt mình nhưng không có phản ứng. Đúng lúc đó, Tiểu Hồng từ đâu chạy tới, sà xuống ngồi cạnh Tịch Minh, ríu rít chuyện trò. Cô bé nhìn thấy An Huyên, vui vẻ chào hỏi. An Huyên thận trọng đáp lại vài câu xã giao. Trong lúc đó, Tịch Minh vẫn ngồi im như tượng.
Rõ ràng cậu ta có biết là cô đang đứng đó!
Thái độ dửng dưng của cậu lẽ ra phải khiến cô mừng như điên, nó chứng tỏ rằng bọn họ đã hết hứng thú với cô rồi nên mới để cô đi. Thế mà giờ đây, trong tim cô như vừa bị ai khoét một lỗ nhỏ. Cái lỗ đó không đau, chỉ là như có gió lùa qua, thấy trống vắng và buốt buốt.
Điên mất! Cô tự trách mình đa tình. Bọn họ liệu có thể hứng thú với cô sao. Chẳng qua đi là vui chơi qua đường thôi. Nhìn xem, cả hai người đó vẫn là những cậu bé mười tám tuổi, bên cạnh họ là vô số những nữ sinh ngây thơ, hồn nhiên. Đó vốn là điều bình thường mà. Cô làm sao để trẻ lại được chín tuổi nữa?
Người đầu bếp ở căng – tin đặt một bát thịt xào chua ngọt vào khay ăn của An Huyên, cô bỗng thấy cổ họng ứ nghẹn. Thế là cô liền trả lại bát thịt, chỉ lấy qua loa ít rau cải luộc rồi đi về phía bàn giáo viên, nơi một vài đồng nghiệp đang vẫy tay.
Chiều hôm ấy, An Huyên bỗng đau bụng dữ dội. Thoạt tiên, cô còn tưởng do mình ăn ít quá nên đau dạ dày. Nhưng hóa ra, cô đã đến tháng. Mỗi khi đến kỳ, toàn thân cô đều đau nhức, bụng dưới quặn thắt, xương chậu mỏi nhừ. Khắp trên dưới cao thấp đều lạnh và râm ran nhức nhối.
Ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp, An Huyên đổ gục xuống bàn, đôi môi tái nhợt. Có lẽ những ngày qua bị kiệt sức quá nhiều nên đề kháng của cô đã yếu đi. Không ổn rồi, cô ôm lấy bụng, thận trọng đi về phòng giáo viên, hai mắt như hoa lên, không nhìn rõ đường đi dưới chân nữa.
Cả phòng ồn ào, náo nhiệt vì đã kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. An Huyên chui vào một góc, cố xoa dịu cơn đau.
Đột nhiên, có người ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần hỏi han:
– Em không khỏe sao? Có cần phải xuống phòng y tế?
Cô ngước lên nhìn, người vừa tới là Phạm Đạt – giáo viên môn vật lý. Phạm Đạt là một anh chàng trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học ở Úc và trở về nước giảng dạy được hai năm. Với vóc dáng cân đối, khuôn mặt hài hòa cùng phong thái lịch thiệp, Phạm Đạt là niềm mơ ước của rất nhiều giáo viên trẻ cũng như các nữ sinh đang tuổi mơ mộng.
– Em ổn mà…
An Huyên cố mỉm cười, mong anh tránh đi. Cô tuy quý mến anh nhưng cũng không muốn trò chuyện nhiều, sợ sẽ gây hiểu lầm cho những người khác.
Có vẻ Phạm Đạt không bận tâm đến sự gượng gạo của cô. Anh thản nhiên dùng bàn tay với những ngón thon dài của mình đặt lên trán cô kiểm tra. Thấy cô không sốt, anh mới gật gù, nói:
– Lát em để xe lại trường đi, anh đưa em về.
Nếu không vì cơn đau đang hành hạ, An Huyên nhất định sẽ reaction tình huống này thật nhiệt tình: Miệng há to hết cỡ, hai mắt trợn muốn rớt cả con người ra ngoài. Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ đủ sức lắc đầu thật dứt khoát: “Em không sao mà.”
Mấy chữ đó rớt lại sau lưng Phạm Đạt. Anh đã ra ngoài để gặp học sinh, bỏ lại trên mặt bàn An Huyên một chiếc túi giữ nhiệt nhỏ xinh. Cô mỉm cười cầm lấy túi và áp vào bụng. Một phút chợp mắt sẽ giúp cô quên đi cơn đau.
Cô cứ thế chập chờn nửa tỉnh nửa mê, ngay cả khi Phạm Đạt đánh thức cô dậy để ra xe của anh. Lên xe, cô mơ màng chịu đựng cơn đau nhức cho tới khi về đến nhà. Phạm Đạt đưa cô đến tận cửa, nhìn cô vào phòng, chốt cửa rồi mới yên tâm quay về. Anh để lại túi thuốc giảm đau trên mặt bàn, còn dặn nếu không chịu được thì gọi điện cho anh.
An Huyên chìm dần vào giấc ngủ.
Bên ngoài, các hàng quán đông đúc đã vơi dần. Cô như trôi bồng bềnh qua những hình ảnh lúc mờ lúc tỏ. Khuôn mặt của Tịch Minh lạnh lùng tiến sát lại gần cô, ánh mắt cậu bỗng sáng rực, nhìn cô chằm chằm đầy khao khát. An Huyên giật mình mình xuống, phía dưới bụng, mái đầu gọn gàng đeo headband của Tịch Phụng miệt mài chuyên chú với công việc quen thuộc. Cậu ngẩng lên nhìn cô, khẽ liếm mép, trên môi còn đọng lớp nước bóng loáng.
An Huyên khó chịu cựa mình. Tịch Phụng bỗng rời xa cô, quay lưng đi mất. Tịch Minh thì yên lặng đọc sách, cậu không hề nhìn cô lần nào. Trong không gian bất định, tiếng cười của những nữ sinh cất lên lanh lảnh, lôi cuốn sự chú ý của hai người bọn họ. Dáng hình cao lớn kia nổi bật giữa vòng vây của những nữ sinh đáng yêu. An Huyên muốn gọi to nhưng họng cô khô khốc, không cách nào cất lên âm thanh được.
Những lời muốn nói cứ ú ớ trong cổ họng. Cô cúi nhìn cơ thể của mình đang trần truồng dưới ánh trăng. Ánh sáng bạc chảy tràn qua bầu ngực tròn trịa, rơi xuống vùng bụng mềm mại rồi mất hút giữa đám rậm rạp phía dưới. Cô thấy bẽ bàng vô cùng khi cảm nhận được dục vọng đang dâng lên. Chỉ cần bọn họ nhìn cô thôi, cô muốn đôi chân mình dạng thật rộng để bọn họ nhìn thấy.
Cô muốn phô bày phần sâu kín nhất của mình dưới con mắt của hai nam sinh kia. Cô thích được bọn họ say sưa ngắm nhìn. Ánh mắt sắc sảo tràn ngập thèm muốn của họ đối với hạ thân cô là liều thuốc kích thích, khiến cô nhộn nhạo muốn phát điên. Cô muốn họ rúc vào nơi tư mật của mình, muốn được chiếc lưỡi mềm mại ve vuốt phần nữ tính ướt át.
– Làm ơn… l… – Cô thở dồn dập – Liếm tôi đi…
Một tiếng cười trầm thấp quen thuộc vang lên. Cô có cảm giác như được bao bọc bởi hai cơ thể rắn chắc, nóng rực. Hơi nóng tỏa ra từ lồng ngực cứng cáp xua đi cái lạnh trong cốt tủy của An Huyên. Cô thích cảm giác ấm áp này, cứ dụi đầu vào một bờ vai gần đó.
Trong mơ, An Huyên cảm nhận rất chân thực cảm giác được người ta nâng hai chân lên để tháo quần tất và quần lót mỏng. Chiếc quần ren trắng giờ đã bị dây ra màu đỏ, trông rất mực dâm mỹ.
– Em muốn thử trước. – Tiếng Tịch Phụng nôn nóng. – Đây là lần đầu em uống si rô dâu.
An Huyên hài lòng phối hợp, nâng cao chân lên để cậu dễ nếm thử.
Tịch Phụng hít một hơi thật sâu, thưởng thức mùi máu tanh cùng dâm dịch nồng đậm của An Huyên.
Phía trên, Tịch Minh bắt đầu bú nút một bầu sữa của cô giáo. Cậu ngậm lấy đỉnh hồng, dùng răng chà nhẹ. Đầu lưỡi linh hoạt cứ liếm vòng tròn, chốc chốc lại mút mạnh như thể đầu vú của An Huyên sẽ tiết ra từng giọt sữa ngọt ngào cho cậu uống. Tay bên kia của Tich Minh không ngừng xoa bóp bầu vú còn lại, vừa mạnh bạo, vừa khao khát…
Đúng lúc An Huyên đang cảm thấy thỏa mãn với màn bú nút của Tịch Minh thì bên dưới, Tịch Phụng bắt đầu kề miệng vào tiểu huyệt của cô, nhẹ liếm lấy dòng nước óng ánh sắc đỏ tuyệt đẹp. Cô nấc lên sung sướng, ngay cả trong mơ mà cô cũng biết được mình đang nấc, cơ thể liên tục rung lên. Tịch Phụng không ngần ngại quét mặt lưỡi khắp vùng kín của cô, không chừa một cm nào. Cô hưng phấn chảy nước, cậu hân hoan uống, không quên khen ngợi:
– Cô giáo của chúng ta đúng là cực phẩm dâm đãng. Nước lồn đã ngon, không ngờ máu kinh còn ngon hơn.
Lời nói của Tịch Phụng làm An Huyên nảy sinh chút tự đắc. Cô rướn cao người hơn cho cậu thuận lợi đâm lưỡi vào trong. Hai tay cô ôm lấy đầu Tịch Phụng, vầy vò mái tóc mượt mà của cậu. Những sợi tóc mềm cứ quét qua bắp đùi An Huyên, như những cánh tay dịu dàng mơn trớn. Tịch Phụng lùa sâu đầu lưỡi vào bên trong vách thịt chật khít. Cậu cảm nhận được cơn co thắt của An Huyên đang ngày một tăng, cùng với đó là lượng chất nhờn thấm ra ngày một nhiều. Không thể bỏ lỡ một giọt nào, cậu liền há to miệng để hứng lấy chút máu vừa rỉ ra, nuốt xuống họng. Cơn khát vì thế cũng đã giảm đi. Cô giáo của cậu trong cơn mê man vẫn thể hiện được bộ dạng dâm dục cực hạn.
Lúc trước, sau khi từ trường về, Tịch Phụng chịu không nổi bèn lén ra garage lấy xe thể thao của mình để chạy tới nhà cô giáo. Đêm qua, hai anh em Tịch gia đã thống nhất sẽ đưa An Huyên trở về nhà, tạm thời dừng liên lạc với cô để tránh tai mắt của ông bác họ. Cả hai không muốn để An Huyên bị lôi kéo vào vòng xoáy tối tăm của gia đình mình.
Người đàn ông kia mà biết cô là người phụ nữ của bọn họ, nhất định gã sẽ không để cô yên. Nếu chỉ đơn thuần như những cô gái khác, anh em Tịch gia chẳng đời nào quan tâm. Mất người này, bọn họ sẵn sàng có hàng trăm người thay thế khác. Nhưng An Huyên thì chỉ có một. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô phải chịu tổn thương, bọn họ vô cùng ân hận vì đã không bảo vệ cô thật tốt.
“Cô gái của chúng ta”, bọn họ lần đầu dùng đến khái niệm ấy để nói về An Huyên bởi cô chính là người đầu tiên cả Tịch Minh và Tịch Phụng đều không muốn buông tay. Trước kia, chỉ cần một trong hai anh em ngắm trúng cô gái nào thì người còn lại cũng sẽ tự động tránh xa cô gái đó. Sở thích của bọn họ trong lĩnh vực này cũng không giống nhau lắm nên việc tôn trọng không gian riêng tư được quán triệt tuyệt đối, miễn là không mang theo phụ nữ về nhà. Chỉ có cô giáo ngốc nghếch này, bọn họ vừa thấy đã yêu thích. Khi Tịch Phụng tuyên bố sẽ biến cô thành người của mình, lần đầu tiên Tịch Minh lắc đầu phản đối. Bọn họ đã phải mất một vài ngày thảo luận, cuối cùng đưa ra biện pháp cả hai cùng chia sẻ. Và có vẻ như việc cùng nhau đưa một cô gái đáng yêu lên đỉnh khoái lạc là một công việc tuyệt vời. Anh em Tịch gia càng chơi càng nghiện. Ban đầu chỉ muốn thỏa mãn hứng thú của mình, về sau lại càng chuyên tâm phục vụ cho cô giáo được thỏa mãn.
Bọn họ yêu tiếng rên rỉ của cô. Yêu bộ dạng xấu hổ, ủy khuất của cô. Yêu cả cơ thể trần truồng quyến rũ cũng cái lỗ bé nhỏ ướt đẫm dịch tình của cô. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ưỡn thân dưới lên, nhiệt tình dâng hiến, cổ họng bọn họ như bị thiêu cháy, chỉ thèm được úp mặt vào đó liếm láp cho thỏa cơn khát.
Khi Tịch Phụng đến khu giữ xe dưới hầm tòa nhà An Huyên sống thì thấy chiếc Audi của anh trai đã đậu ở đó. Anh trai cậu vẫn đang ngồi trầm tư bên trong suy nghĩ xem có nên đến gặp cô giáo của mình hay không. Cậu đã chọn thời điểm ít người chú ý, tự mình lái chiếc xe đơn giản nhất để tránh tai mắt.
Bọn họ nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu được đối phương đang khổ sở như mình. Thế là bất chấp tất cả, bọn họ dùng chìa khóa đa năng để mở cửa, ôm lấy bảo bối bé nhỏ đang cuộn tròn trong chăn ngủ vùi. Có vẻ như cô đang mơ một giấc mơ không thú vị, đôi lông mày cứ nhăn tít lại. Tịch Minh lập tức hôn lấy cô, ngấu nghiến cho thỏa nỗi nhớ nhung. Ngày hôm nay, thấy cô đứng trước mặt mình, hương thơm quen thuộc từ cơ thể cô tỏa ra cứ vấn vít lấy tâm trí cậu, làm cho cậu điêu đứng. Lúc ấy, cậu chỉ còn cách ghì chặt lấy cuốn sách, tự ép mình nhìn vào những dòng chữ vô vị để dập tắt cái khao khát được vồ lấy cô, đè cô xuống nền và làm một trận thật đã. Mãi cho đến khi Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu cứ đọc mãi một trang thế?”, Tịch Minh mới nhận ra cậu muốn cô nhiều đến mức nào.
– Hôm nay bảo bối đến tháng rồi. – Tịch Phụng nâng chân An Huyên lên để cởi quần lót – Em cực kỳ tò mò về hương vị này của phụ nữ.
– Em chưa từng thử à? – Tịch Minh thực sự ngạc nhiên về cậu em phóng khoáng của mình.
Tịch Phụng nghe ra độ châm biếm trong câu nói ấy, liền nhăn mặt:
– Em cũng có phẩm vị chứ! Nhưng của cô giáo thì em muốn.
Tịch Minh giúp đỡ em trai thưởng thức món si rô dâu ngon tuyệt. Tịch Phụng hớn hở khi được thưởng thức trước anh trai. Cậu mút thật mạnh hai mảnh âm thần đỏ sẫm, làm nước nhờn từ trong động ứa ra. Kèm thêm đó là dòng máu nhàn nhạt chậm rãi chảy. Cậu ghé vào mút lấy giọt máu ấy, hương vị nồng đậm ngập tràn trong không khí.
Tịch Minh sau khi hôn liếm phần trên tỉ mỉ liền di chuyển xuống dưới, cùng em trai thưởng thức vị ngon của âm đạo An Huyên.
Cậu nhét lưỡi sát vào miệng lỗ nhỏ, từ đó nhanh chóng dùng đầu lưỡi đào ra những chất dịch óng ánh màu hạt lựu, chậm rãi nuốt hết.
– Thật là một cái lỗ đáng yêu, vừa thơm vừa ngọt.
– Kiếp trước chúng ta là hẳn là dã thú – Tịch Minh bình phẩm – Nếu không vì sao có thể phát cuồng vì máu như thế này.
Đôi môi mỏng xinh đẹp của cậu mút chặt lấy miếng thịt non. Mùi máu tanh làm cậu bị thích thích, cứ liên tục chà xát âm hộ xinh đẹp. Tịch Phụng cũng không chịu thua, cậu nâng cặp mông trắng hồng của An Huyên lên, tận lực liếm lỗ nhỏ bên dưới.
Dù bọn họ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng cơn đói quả thực rất khó kiềm chế. Bị gặm nhấm một lúc, An Huyên mơ màng tỉnh lại, hoảng hốt khi thấy chân mình bị dang rộng, phía dưới vùng lông mu đen mượt là hai cậu học sinh đẹp trai đang nhiệt tình vùi mặt vào liếm láp.
– Tịch… ôi… – Cô không nói lên lời, còn tưởng mình vẫn đang mơ. Đến khi cả hai người họ đều ngẩng lên nhìn cô và mỉm cười, cô mới ý thức được mình đang bị anh em Tịch gia chính bằng xương bằng thịt đang ở đây bú liếm.
– Đừng… – Cô đỏ bừng mặt, nhớ ra tình trạng của bản thân – Bẩn… bẩn lắm…
Tịch Minh liền xoa lấy hai bên bẹn, dỗ dành:
– Không đâu, lồn nhỏ của bảo bối cực kỳ ngon. Anh khát. Mau chảy nước thêm đi, bọn anh muốn uống.
Cô nổi gai ốc vì lời nói dâm tục của cậu. Chưa kịp định thần, Tịch Phụng lại bồi tiếp:
– Anh thèm nước lồn của cô giáo lắm rồi, chảy nhiều một chút cho anh.
Rồi cậu ác ý đâm thẳng đầu lưỡi nhọn vào lỗ hậu môn của cô, làm cô giật nảy cả người. Chiếc lưỡi mềm cứ ngoáy tròn, từ từ lách vào trong, thấm đẫm dịch tình nhuộm màu đỏ tươi của cô. Bao nhiêu dịch ứa ra, cậu uống hết bấy nhiêu. Một lát lại đổi phiên cho Tịch Minh. Anh trai chuyển xuống liếm hậu môn, em trai nhay cắn âm thần mềm nõn, mút chùn chụt để không bỏ sót chút máu và dịch nào. Hoa huyệt lầy lội dâm thủy của cô quá ngon lành, khiến bọn họ thèm khát.
An Huyên thấy bọn họ bị thôi miên bởi vùng kín của mình, cảm giác nửa thân trên thật trống vắng. Cô đành tự dùng tay bóp lấy hai bầu vú, cổ họng ngâm nga những tiếng rên rỉ kích tình như cổ vũ hai nam sinh hãy ăn thật ngon miệng.
Sau một hồi liếm mút đã đời, Tịch Minh nâng cơ thể mềm mại của cô giáo lên, đặt ngồi trên đùi cậu. Tấm lưng cong của cô dán sát vào lồng ngực vạm vỡ của Tịch Minh. Cậu đem phân thân to lớn của mình nhét vào trong lỗ nhỏ.
– Hoa huyệt xinh đẹp này, banh rộng ra để anh đi vào!
Tịch Phụng ngồi đối diện, tỉ mỉ quan sát cửa động của An Huyên mở dần ra, từ từ nuốt lấy dương vật dũng mãnh của anh trai như một cái miệng đói khát. Tịch Minh gồng người thúc mạnh, toàn bộ dương vật gân guốc lao thẳng vào sát cửa tử cung An Huyên, làm cô cứng đờ cả người, vừa đau vừa sướng. Cậu túm lấy eo cô, liên tục luật động, mỗi lần rút phân thân ra, một màng óng ánh đỏ tươi chảy dọc phân thân của cậu, thấm cả vào lớp lông đen nhánh, rậm rạp rất mực nam tính.
Tịch Phụng không chịu nổi cảnh dâm mỹ như vậy. Hạt đậu nhỏ của An Huyên rung động trước mắt cậu theo nhịp đẩy của Tịch Minh như trêu đùa, mời gọi. Cậu vô thức vươn người về phía trước, ngậm lấy âm vật xinh đẹp đó, say sưa mút: “Ngon, mùi vị bảo bối lúc giao cấu thật ngon!”
An Huyên rên to lên vì sướng. Lỗ nhỏ của cô bị nhồi chặt cứng còn âm vật cũng bị kích thích cao độ. Cô chưa bao giờ trải qua tình cảnh này: Hoa huyệt của cô vừa bị một người thúc bằng dương vật cực đại, vừa bị một người khác dùng miệng bú mút. Hai điểm nhạy cảm bị công kích liên tục khiến cô đạt đến cao trào nhanh chóng, hết lần này đến lần khác.
Cảm giác sung sướng đến đờ đẫn khiến cô không kiểm soát được cơ thể, nước miếng cứ thế tràn xuống cằm. Cô thèm được bú một thứ gì đó. Hai tay An Huyên sờ soạng lung tung, theo bản năng tóm lấy cái hông cứng rắn của Tịch Phụng. Cậu lập tức hiểu ý, bèn đứng thẳng lên. Dương vật dài và trắng trẻo của cậu đặt ngang mặt An Huyên. Cô lập tức há miệng ngậm lấy. Do đã có kinh nghiệm vài lần, cô dùng môi hôn quanh đầu khấc rồi dùng mặt lưỡi nhám nhám chà xát từ đỉnh dương vật xuống tận gốc. Cô ngậm thật sâu, để cái gậy mạnh mẽ đó chọc vào họng mình.
Bộ dạng khát tình của An Huyên làm Tịch Phụng chịu không nổi. Cậu túm lấy tóc cô, siết chặt rồi cứ thế ôm đầu cô, di chuyển ra vào cực nhanh, bất chấp An Huyên rên rỉ khó chịu.
Ba người liên tục vận động kịch liệt. Âm đạo bị kích thích đã sớm quên đi cơn đau, chỉ muốn được người ta thúc vào mãi. Rất lâu sau, khi trăng đã lên cao, cả ba mới kết thúc một màn xuân tình nghiêng trời lệch đất. An Huyên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của hai cậu học sinh.
– Cô giáo của chúng ta quả nhiên là cực phẩm dâm đãng. Làm cho anh muốn chơi đến sáng luôn, rõ ràng yếu ớt thế mà cái lỗ nhỏ dâm dục kia chặt khít đến điên người.
– Ngay cả cái miệng nhỏ phía trên cũng ấm áp và hút rất mạnh. Tuy kỹ thuật còn vụng về nhưng em vẫn thấy sướng chết đi được.
– Thế này phải làm sao đây? – Tịch Minh thở dài – Đêm nào cũng chạy tới đây để chơi đùa sao?
– Rồi còn phải cuốn gói khỏi đây trước khi trời sáng nữa chứ! – Tịch Phụng cáu kỉnh nghĩ đến lúc phải rời xa thân thể này – Ở trường cũng không được làm gì. Hôm nay em đã suýt nổ tung khi phải lờ cô ấy đi trong căng tin đấy.
Tịch Minh cười khổ, cậu cực kỳ đồng cảm với em trai.
– Để anh nghĩ cách. Bây giờ thì cứ chuyên tâm mà chơi tận lực. Hôm nay cơ thể cô ấy thơm quá. Lau dọn sạch sẽ đi, chúng ta bú liếm thêm một chút rồi tiếp tục trận nữa.
– Được. – Tịch Phụng nhanh nhẹn thu xếp – Em bị nghiện nước lồn của cô giáo rồi. Nghĩ đến thôi là muốn úp mặt vào liếm mút.
Tịch Minh không nói gì, ánh mắt đầy dục vọng chỉ chuyên tâm ngắm nhìn cơ thể trần truồng của An Huyên, hai tay bắt đầu xoa bóp làn da trắng nõn. Trong thâm tâm cậu cũng thừa nhận rằng mình đã nghiện mùi vị của cô giáo lắm rồi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24