Sáng hôm sau.
Trời trong xanh quang đãng, phía xa xa văng vẳng tiếng sóng biển rì rào.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.
“A lô, xin nghe!” Lý An nhấc điện thoại lên nghe.
“Rassana Resort xin chào. Anh chị vui lòng chờ trong năm phút, sẽ có nhân viên đến gửi phụ trang cho buổi lễ hôm nay.” Giọng nữ thánh thót nhẹ nhàng phát ra từ đầu dây bên kia cất lên.
“Phụ trang? Lễ gì vậy em?” Lý An ngạc nhiên hỏi.
“Dạ, là buổi lễ được ghi trong thiệp mời, em có gửi anh chị hôm qua.” Cô tiếp tân đáp lời Lý An. “Vì lý do bảo mật danh tính nên ban tổ chức yêu cầu khách hàng phải hóa trang một chút, chỉ là cái mặt nạ đơn giản thôi chị ạ.” Cô nói tiếp.
“À à. Ok em, chị hiểu rồi,” Lý An đáp.
“Dạ, em cảm ơn. Mong anh chị thông cảm vì có chút bất tiện ạ,” cô tiếp tân nói.
“Tiệc tùng vui mà em, không có gì đâu.” Lý An trả lời. “Chị cảm ơn bên em đã có lời mời”.
“Dạ chị, em cảm ơn. Chúc anh chị có một buổi tiệc vui vẻ ạ.” Cô tiếp tân đáp.
Có tiếng gõ cửa. “Rassana Resort xin chào,”
“Chắc đến rồi đó em. Chị gác máy nha. Cảm ơn em.” Lý An nói vội rồi dập máy. Quốc Anh vẫn còn ngủ trên giường sau ba hiệp giao hoan suốt đêm qua với vợ.
“Chào chị,” một nam nhân viên trẻ long trọng cúi rạp người chào Lý An khi nàng vừa mở cửa, cố ý không nhìn mặt khách. “Dạ, em xin gửi anh chị phụ trang cho buổi tiệc mời. Anh chị vui lòng dùng khi đến dự lễ.” Anh chìa cái túi đen nho nhỏ về hướng Lý An bằng cả hai tay.
“Cảm ơn bạn,” Lý An đáp rồi đón nhận cái túi.
“Dạ chúc anh chị có kỳ nghỉ vui vẻ. Xin cảm ơn anh chị.” Anh nhân viên đáp, vẫn cúi rạp người, có ý chờ khách đóng cửa mới đi khỏi.
Lý An cúi chào, nàng đóng nhẹ cửa phòng rồi vừa đi vào vừa mở cái túi ra xem. Bên trong chỉ có một mẩu giấy nhỏ cùng hai cái mặt nạ, một mèo đen và một cáo trắng, là loại chỉ che từ mũi trở lên trên. Mẩu giấy nhỏ được dập chữ trang trọng trên nền xanh nhạt màu mạ non đặc trưng của khu nghỉ dưỡng với vài dòng ghi chú:
‘Xin chào anh chị…
Vui lòng dùng phụ trang được gửi đến anh chị khi đến khu vực nhà hàng trong buổi buffet sáng hôm nay:
Màu đen dành cho anh.
Màu trắng dành cho chị.
Dress code: Tùy ý.
Thời gian: 9h30. Chúng tôi sẽ liên hệ trước 30 phút để thuận tiện cho việc chuẩn bị của anh chị.
Cảm ơn anh chị đã tham gia buổi tiệc.’
“Mới bảy giờ, tới đưa sớm vậy chắc là sợ không kịp đưa cho khách đây,” Lý An thầm nghĩ, nàng đến bên giường, nhẹ nhàng lay chồng dậy. “Dậy ăn sáng thôi cục cưng!” Nàng khẽ mỉm cười nói với chồng rồi luồn tay vào chăn, nắm lấy thứ đội cao lên bên trong đó rồi hí hoáy một lúc bên trong.
Quốc Anh khẽ chuyển mình, chàng sảng khoái phát ra tiếng rên nho nhỏ. “Chào em. Nữa hả cưng!?” Chàng ngái ngủ hỏi.
Lý An chỉ âu yếm nhìn chàng chứ không nói gì. Nàng rút tay ra, kéo cái chăn xuống tận đùi chồng rồi vén hai bên vạt đầm ngủ ra và leo lên giường, để lộ nhúm âm mao đen tuyền được tỉa tót rất gọn gàng. Nàng nhẹ nhàng đặt âm hộ lên ngay miệng chồng.
Quốc Anh ú ớ không nghe rõ tiếng, có lẽ vì không thể nào phát ra tiếng nói cho rõ được. Chàng vòng tay ôm lấy đôi bờ mông của vợ.
Lý An ưỡn mông rên khẽ, nàng cúi xuống ngậm hết dương vật của chồng trong miệng rồi nhẹ nhàng mút lấy nó.
Cả hai tranh thủ bắt đầu một màn mây mưa đón chào buổi sớm mai.
… Bạn đang đọc truyện Lễ nguyện thề tại nguồn: http://truyensex68.com/le-nguyen-the/
Khu vực nhà hàng và quầy bar, hồ bơi được bố trí ở trung tâm khu nghỉ dưỡng, các bungalow được thiết kế tỏa ra chung quanh. Có xe điện đưa đón khách tận nơi đến khu vực này.
Bảy giờ năm mươi phút. Hai vợ chồng Lý An bước lên chiếc xe chờ sẵn phía trước phòng (nàng đã gọi đặt trước mười phút, sau cuộc mây mưa lúc sớm), không quên mang sẵn mặt nạ trên mặt. Khó có thể biết được phía sau mỗi cái mặt nạ kia là khuôn mặt của ai.
Sau khi dùng bữa sáng, cả hai người qua quầy bar bên cạnh gọi nước uống. Người đàn ông có mái tóc vàng bồng bềnh cũng đang ngồi ở quầy bar, anh khẽ gật đầu chào khi trông thấy Lý An đang tiến đến, tay trong tay với chồng.
Lý An khẽ gật đầu đáp lễ, tự hỏi không biết người đàn ông này chào nàng vì phép lịch sự hay ông ta vẫn nhận ra nàng (khi trộm ngắm nhìn nàng tối hôm qua) sau lớp mặt nạ.
Quốc Anh cũng gật đầu chào người đàn ông nọ. Ông ta cũng lịch thiệp mỉm cười, gật đầu chào chàng.
“Dân Tây họ lịch thiệp ghê anh nè,” Lý An quay sang, nói nhỏ vào tai chồng.
“Ừm, chắc dân làm ăn thôi em.” Quốc Anh khẽ đáp.
Hai người mang hai ly cocktail qua khu vực hồ bơi, tìm được hai cái ghế trống ở cạnh hồ.
“Chào hai bạn!” Một giọng nữ vui vẻ cất lên phía sau hai vợ chồng. “Chắc hai bạn cũng được mời dự buổi lễ của tụi mình nhỉ!”
Lý An xoay người, hướng về giọng nói phía sau: Là gương mặt tươi cười của một người phụ nữ đang tay trong tay với một người đàn ông, có vẻ là chồng hay bạn trai gì đó của cô ta. Cả hai người đều không mang mặt nạ, người phụ nữ mặc cái đầm maxi với nhiều họa tiết hình hoa cúc trắng nho nhỏ trên nền vàng sậm kiểu cổ điển trông rất quyến rũ, người đàn ông mặc bộ đồ ngắn đơn giản với áo màu xanh biển in họa tiết và cái quần lửng ngang gối màu da bò. Cả hai đều có vẻ khoảng độ tuổi trung niên.
Lý An ngơ ngác nhìn, nàng không quen biết hai người này, nhưng nàng cũng lịch sự cúi chào. Quốc Anh cũng khẽ xoay lại gật đầu chào hai người mới đến.
“Mình là Mai Lan. Đây là anh Lâm, chồng mình.” Người phụ nữ mỉm cười giới thiệu. “Tụi mình có hơi hồi hộp cho bữa lễ này, tại nó cũng có phần lạ lùng quá, không ngờ được luôn!”
“Không phải tại em thích quá hay sao quỷ! Chọn cả hai anh luôn mà!” Người đàn ông tên Lâm có vẻ ngượng ngùng, nhưng anh vui vẻ đáp lời vợ.
“Thì anh bằng lòng nên em mới book tiệc mà, anh này, em giận, nghỉ chơi luôn giờ!” Mai Lan nũng nịu trả lời.”
“Thôi thôi người ơi, khoái muốn chết mà hủy mới sợ à!” Lâm cười cười ra chiều đắc ý nói với vợ.
“Anh này!” Mai Lan ngượng ngần trước câu nói trêu đùa của chồng. Nàng quay sang Lý An: “Tụi mình hơn bốn mươi rồi. Hai bạn có vẻ còn trẻ ha.”
“Dạ tụi em gần ba mươi thôi chị. Ảnh lớn hơn em hai tuổi” Lý An vừa nói vừa chỉ sang chồng mình, vừa mỉm cười đáp lời.
“À, chào chàng trai trẻ!” Mai Lan hấp háy đôi mắt ra chiều tinh nghịch quay sang chìa tay ra, bắt chuyện với Quốc Anh. Quốc Anh đón lấy, hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng.
“Đó, anh coi người ta lịch sự ghê không,” Mai Lan quay sang ghẹo chồng. “Anh không được như vậy, thì không thể trách em được nha!” Nàng vừa nói vừa đắc ý cười khúc khích.
“Thì anh biết thân biết phận rồi đây mà cưng!” Lâm tỏ vẻ ái ngại, anh vừa đưa cả hai bàn tay chỉ nhanh xuống đùi vừa đáp lời vợ.
Quốc Anh khẽ khều khều vợ, chàng gãi gãi tai, ra vẻ bó tay không hiểu họ đang nói về chuyện gì. Lý An cũng ra hiệu không hiểu.
“Có vẻ khách được bên ban tổ chức mời đều là các cặp đôi anh nhỉ,” Mai Lan nói với chồng.
“Thì mình đề nghị mà cưng. Họ chọn chuẩn theo tiêu chí của mình hết!” Lâm đáp.
“Anh có chuẩn bị hộp để nhẫn với chìa khóa chưa đó nha,” Mai Lan hỏi tiếp, nàng bất chợt quay sang nháy mắt với Lý An.
“Rồi rồi, yên tâm mà. Đâu ra đó hết!” Lâm đáp rồi nhìn Quốc Anh, gãi đầu ra chiều áy náy.
Hai người Lý An – Quốc Anh vẫn lơ mơ vì chưa kịp hiểu chuyện gì. Quanh đó đúng là cũng có mấy cặp đôi mang mặt nạ đúng y như kiểu của hai người bọn họ: Nam mang màu đen, nữ màu trắng.
“Rassana Resort xin thông báo. Quý khách nào có thiệp mời dự buổi lễ được chúng tôi tổ chức sáng hôm nay, trân trọng kính mời quý khách đến sảnh Beloved trong ba mươi phút nữa. Xe đưa đón đã chờ sẵn ở khu vực sảnh nhà hàng, nhân viên phục vụ sẽ đưa quý khách đến tận nơi. Xin chân thành cảm ơn.” Tiếng loa phát thanh vang lên ở khu vực quầy rượu. Đúng chín giờ sáng. Người đàn ông tóc vàng dợm bước đứng lên, dáng anh dong dỏng cao, thân hình rất cân đối, có vẻ rất cứng cáp và tràn đầy năng lượng.
“Ồ, nhanh ghê, mới đó tới giờ rồi” Mai Lan thốt lên. “Em có hơi hồi hộp… Mình đi thôi anh!” Nàng khoác tay chồng, hai người lập tức bước vội về phía sảnh nhà hàng.
Quốc Anh vẫn còn mơ hồ, chàng hỏi: “Ủa là tiệc gì anh quên nữa rồi? Tên hai người đó quen quen…”
“Thiệp có ghi tên của họ nè anh. Để em coi lại là tiệc gì…” Lý An mở thiệp ra xem, đáp lời chồng. “Lễ tuyên thệ hậu hôn nhân gì đó nè, nghe ngộ ngộ.” Nàng tiếp lời khi mở tấm thiệp ra xem và đọc cho chồng nghe. “Mình được mời mà. Kệ đi, đi cho biết!” Nàng gấp tấm thiệp mời rồi kéo tay Quốc Anh đi theo hướng hai người kia vừa cất bước.
Chiếc xe điện có năm băng ghế. Trên xe đã có sẵn ba cặp đôi. Mai Lan cùng chồng ngồi ở băng ghế đầu tiên, hai cặp ngồi sau đều mang mặt nạ. Người đàn ông tóc vàng đến trước, anh đang ngồi chờ trên xe. Trông thấy Lý An, anh bước xuống, khoác tay mời hai vợ chồng ngồi vào băng ghế đôi rồi đón lấy tay Lý An, dìu nàng lên xe, Quốc Anh gật đầu cảm tạ rồi lên xe ngồi cạnh vợ. Người đàn ông tóc vàng gật đầu cười đáp lễ rồi xuống băng ghế phía cuối xe ngồi.
Chiếc xe điện chầm chậm khởi hành, theo sau là bốn chiếc khác, cũng chở theo các cặp đôi mang mặt nạ, có thêm hai người đàn ông ngoại quốc ngồi ở băng ghế cuối không đeo.
Lý An cảm thấy anh chàng tóc vàng ngồi phía sau mình rất thú vị và có phần mến mộ anh chàng vì dung mạo và sự lịch thiệp không thừa của anh.
…
Còn tiếp…