Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 2

Một tiếng khóc vang vọng len lỏi vào những giấc mơ cay đắng trong tôi, ai khóc vậy, ai lại khơi lại cái giấc mơ cũ đó ai… Ai???

Giật mình tỉnh giấc sau một đêm đam mê xác thịt tê dại và lạc lõng…

– Hức… khích… híc… – từng âm thanh vang vọng trong căn phòng tẻ nhạt…

Khẽ nhích người sang nhìn vào bên cạnh, một cơ thể, một làn da trắng mịn hoang dại đang lân lê trước mắt, một lần nữa, cơ thể đó giọng nói đó khiến cái con dục vọng trong tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ thêm một lần nữa, khẽ nâng cánh tay nặng trĩu chạm nhẹ vào bờ vai đang run run đó.

– Đừng chạm vào tôi đồ khốn nạn hức…

Câu nói đó khiến đôi bàn tay khô ráp của tôi chợt khựng lại, một cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong tôi, tại sao tôi lại có cái cảm giác đó nhỉ, chỉ là mua vui thể xác thôi thì làm gì lại có cái cảm xúc đó được chứ, ngủ với biết bao nhiêu cô gái bán hoa rồi mà giờ lại có cái cảm giác nó, điên thật rồi, điên thật rồi…

Tôi thở phào cười nhạt một cái rồi cố nhất mình dậy với tay lấy cái bóp da trên bàn. Tôi móc ra 2 tờ 500 ngàn rồi thẩy sang phía bên người đó…

– Nhiêu đó đủ chưa – tôi cười nhạt…

– Đồ khốn nạn, chó đẻ…

Người đó bật dậy, một bàn tay nhỏ xé toạc không gian vào mặt tôi một cái bốp, người tôi chợt nóng rang lên sau cú tát trực diện đó, nhưng cơn nóng giận trong tôi bỏng bị dập tắt lập tức khi trước mắt tôi bây giờ là một gương mặt thất thần, hai viền mắt thâm quầng, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi tèm lem. Ơ cái gì vậy trời, tôi chết đứng người ra chưa kịp hiểu chuyện gì thì bốp bốp… thêm hai cái tát nữa ngay vào mặt tôi, nhưng cơ thể tôi lại đứng ngơ nga không động đậy để mặc sức con nhỏ này đánh, chát bốp chen chát… đếm nãy giờ chắc cũng hơn cả chục cái, con nhỏ cũng đã ngừng tay, thay vì đánh thì lại ụp mặt xuống khóc nức nở. Đánh thì chịu được chứ mà con gái rơi nước mắt thì bực bội vô cùng. Ngồi đơ ra cũng chừng 5 phút thì tôi như muốn điên nên hét lên…

– Khóc cái đéo gì – tôi hét to…

– Im đi thằng khốn nạn – không vừa con nhỏ đáp lại…

– Mẹ làm như còn trinh không bằng ấy – tôi hậm hự…

– Thằng khốn nạn, mày lừa tao rồi còn nói cái giọng mất dạy như vậy nữa hả – con nhỏ há miệng lên hét to…

Nước mắt lại tiếp tục giàn giụa trong căn phòng, căn phòng giờ chỉ còn tiếng ro ro của chiếc quạt máy kia, và tiếng khóc của con nhỏ. Tôi bực dọc đứng phắt dậy rồi đi xăm xăm lại nhà tắm bỏ mặc con nhỏ vẫn nằm đó khóc, vừa cởi cái khăn ra khi nhìn xuống dưới thằng nhỏ thì tôi như bị hàng triệu con dao găm thẳng vào tim, có một vệt máu khô trên đầu thằng nhỏ, cái gì đây? Đừng nói là… tôi đơ ra chừng 5 phút rồi cố lắp bắp miệng…

“Con… nhỏ… nà… y… còn… trinh hả trời…”

Một ký ức chợt ùa về trong cái mớ lộn xộn trong tìm thức, hôm qua khi cho vào thì có một cảm giác vướng vướng và một sự đau rát ngay đầu cu, đừng nói với tôi rằng lúc đó, tôi đã cướp đi một sự trong trắng của người con gái đó nghe, không không thể nào, chắc không phải đâu. Tôi cố gạt phăng những cái ý nghĩ rối bời ra khỏi đầu, nhưng càng cố gạt ra thì cảnh tượng tối qua càng rõ hơn trong đầu tôi, cố trấn an bằng những giọt nước lạnh te của buổi sáng sớm, sau khi trấn tỉnh được bản thân một phần nào tôi cố bước ra tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, con nhỏ vẫn nằm đó, từng tiếng nấc vang vọng trong căn phòng khiến tim tôi quặn đau, cảnh tượng hôm nay cũng giống như ngày đó, ngày tôi dùng vũ lực để cướp mất sự trong trắng của người con gái tôi yêu tha thiết…

Không gian trở nên im lặng đến đã sợ, tôi bước nhẹ nhàng thật chậm, thật chậm ngồi xuống cạnh người đó. Tôi khẽ chạm nhẹ vào cơ thể đó, một cách chậm rãi và nhẹ nhàng thì liền bị gạt phăng ra.

– Đừng chạm vào tôi thằng khốn nạn…

Tôi lại ngồi chết chân tại đó không thể cố mở ra được bất cứ ngôn từ nào cả, ngoài kia dòng người nhộn nhịp ồn ào pha trộn nên cái bản chất thật sự của mảnh đất Sài Gòn. Tiếng xe cộ, tiếng những người bán hàng rong vẫn vang lên đều ngoài kia, nhưng chỉ cách biệt có một bức tường rêu xanh thì trong này có một sự im lặng, mà ai cũng phải nổi gai ốc, một lần nữa tôi cố chạm nhẹ vào cơ thể đó, một sự đáp trả rợn người bằng sự im lặng…

– Anh… anh xin lỗi… – tôi cố nói…

– Xin lỗi có chả được sự trong trắng của tôi không? – Người đó nói trong nước mắt…

– Vậy giờ em muốn sao? – Tôi hỏi…

– Tôi muốn thằng khốn nạn như anh phải ngồi tù…

Một câu nói không thể nào thẳng thắng hơn, tôi chết đứng người ra, không lẽ cuộc đời tôi phải chấm dứt bởi một sự lầm lỡ bởi cuộc vui xác thịt sau? Tôi… tôi không muốn…

“Tự làm tự chịu đi mày. Không muốn cức gì. Không thì giết người bịt miệng đi…”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi… tôi không làm được, tôi là thằng làm ra chuyện khốn nạn này, giờ lại muốn làm thêm một chuyện tày trời này sao. Tôi đứng thừ người ra một lúc rồi cố mở giọng yếu ớt nói…

– Không còn cách nào khác sao? – Tôi cố nói…

– KHÔNG – con nhỏ hét lớn…

– Ừ được rồi…

Tôi bước đến chỗ tủ quần áo sọt lấy bộ đồ mặc vào rồi chăm nhẹ điếu thuốc vào, điếu thuốc này là cuối cùng rồi, không biết hiếp dâm ở tù nhiêu năm nhỉ. Tôi rít nhẹ rồi thở dài một cái, từng ngụm khói cứ mơn mát ra đi trong sự im lặng của căn phòng, tôi sau khi mặc đồ đàn hoàn xong rồi tôi bước nhẹ đến cái giường cất giọng nói…

– Mặc đồ vào đi rồi đi với anh…

– ĐI ĐÂU – con nhỏ hét lớn…

– Đi qua chỗ công an – tôi thở dài…

– Qua đó làm gì…

– Em muốn như thế mà – tôi nói chậm rãi…

Con nhỏ bật dậy nhìn tôi ngơ ra, nó nhìn tôi một lúc rồi nói giọng ngang ngạnh…

– Thằng khốn nạn, cướp đi trong trắng của tao rồi còn muốn đi bêu rếu hả – con nhỏ hét lớn…

– Vậy giờ cô muốn cái gì – tôi lúc này cũng nóng lên…

– Muốn giết thằng khốn nạn như mày – con nhỏ hét lớn…

– Được…

Tôi bước xăm xăm ra khỏi cái phòng ngột ngạt ấy đi ngay xuống bếp, rút ra nguyên cây dao thái, tôi chạy nhanh lên căn phòng rồi thẩy cây dao lên phòng và nói lớn…

– Rồi đó làm gì thì làm đi. Mẹ nó…

Không gian im lặng đến đáng sợ, tôi đứng im bặt nhìn vào đôi mắt to tròn ấy. Con nhỏ nhìn tôi sợ hãi, hai bờ vai nhỏ nhắn run rẩy trong chiếc cái chăn màu trắng tinh khiếp đó, nhưng nó lại có một vết máu khô đang đọng trên đó. Không nói gì thì chắc ai cũng biết vết máu đó là gì rồi, tôi lúc này như điên lên bước xăm xăm đến chỗ con nhỏ, tôi ngồi phịch xuống rồi đặt lên bàn tay nhỏ nhắn đang run run kia.

– Cầm lấy – tôi hét lên…

Đôi bàn tay run run nhìn mà thấy tội, tôi siết chặt con dao đặt vào tay con nhỏ rồi kê ngay lên cổ mình, đéo hiểu sao lúc đó ngu đến vậy…

– Khứa đi… nhanh lên – tôi vừa thở vừa nói…

Con nhỏ lặng thinh, tiếng nấc vỡ ra khiến cái vẻ im lặng đáng sợ nãy giờ ở đây cũng bị cuốn theo từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kia, con nhỏ dãy dụa buông con dao ra ôm lấy mặt khóc nức nở, tôi cũng lặng thinh nhìn con nhỏ khóc. Biết bao lần làm người con gái mình yêu khóc, giờ lại làm một người con gái chẳng hề quen biết cũng phải khóc. Có phải bản chất con người tôi nó khốn nạn đến thế sao, tiếng đồng hồ vang lên tíc tắc tíc tắc buồn bã.

Ngoài kia nắng đã lên cao, âm thanh nhộn nhịp cũng đã yên ắng phần nào chỉ còn lác đác vài tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, vài câu mời hàng của những người bán hàng rong đang bước liêu xiêu dưới những bóng râm ven đường. Tiếng quạt máy lại vang lên ro ro… 5… phút… 10… phút… rồi 15 phút. Trôi qua cuối cùng từng tiếng nấc nghẹn ngào cũng đã dứt, tôi vẫn ngồi đó nhìn từng giọt nước mắt lăn trên hai gò má hồng hồng đó. Tôi quay người mở tủ rút ra một bịch khăn giấy đưa cho con nhỏ…

– Khóc đã chưa. Lau đi tèm lem rồi kìa – tôi nói…

– Không cần…

Con nhỏ hét lớn rồi lao vào đánh tôi bôm bốp, đánh chừng 5 6 cái rồi ngừng lại quay lên nhìn tôi với đôi mắt buồn bã…

– Sau không đỡ? – Con nhỏ hỏi…

– Không thích – tôi đáp…

Con nhỏ lặng im một phút rồi nói…

– Biến đi…

– Nhà này của tôi – tôi đáp…

– Kệ anh…

Con nhỏ đạp tôi một cái với vẻ mặt nhăn nhó, chắc còn đau… tôi nhìn con nhỏ một chút rồi đứng phắt dậy ra khỏi phòng, không cần nói tôi cũng biết con nhỏ định đi tắm chứ gì. Cầm cây dao thái trên tay mà lòng ngẫm nghĩ đăm chiêu cũng liều thật, con nhỏ đó mà làm thiệt chắc tôi lụm luôn rồi. Từng bậc thang vang lên khe khẽ khi tôi bước qua, đi xuống nhà bếp lục cái nồi cơm làm đại món cơm dương châu cho con nhỏ này ăn. Tôi cũng ăn nữa chứ tốt lành gì. Xèo xèo xào xào một lúc cũng có thành quả, hít một hơi cơm thơm ngon lành vừa mới làm xong thì pha thêm một ly sữa ông thọ cho con nhỏ, và một ly cà phê không đường cho tôi. Sau khi làm xong xui tôi bước lên phòng kêu con nhỏ.

Mở nhẹ cánh cửa phòng ra thì… một bộ đồ quen thuộc làm bao nhiêu ký ức ùa về trong tôi, cái áo doremon rộng rinh phủ xuống ngang ngửa đùi. Tôi thẫn thờ chừng một phút với hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi, giống quá. Cái cảm giác mắt cười ngày đó khi nhìn em trong bộ đồ đó, Mỹ Anh… em thấy không những thứ thuộc về em anh đều cất giữ cẩn thận. Giờ lại có một người con gái khác đang mặc nó, liệu đây có phải là định mệnh không em. Tôi khẽ cười ấm áp một cái nhìn nhỏ, nhỏ giật mình quay lại nhìn tôi hét lên…

– Làm gì đó biến thái – một cái vẻ ương ngạnh toát ra…

– Xuống ăn sáng – tôi nói chậm rãi…

– Không cần – con nhỏ hất mặt lên…

– Ừ vậy thôi…

Tôi quay lưng đi bước xuống nhà, cười thầm một cái tí nữa là xuống ngay thôi, đã đói mà còn tỏ vẻ ta đây là sói. Nhâm nhi một tách cà phê thơm nồng buổi sáng vào miệng, một cảm giác đăng đắng ngay đầu lưỡi lan tỏa khắp cơ thể, một bóng người lấp ló chỗ cái cầu thang, chắc là con nhỏ chứ không ai khác.

– Xuống đây coi – tôi vừa ăn vừa nói…

– Không…

– Lì lợm thật… – tôi chép chép…

– Nói gì đó…

– Lì chứ gì…

Con nhỏ chạy nhanh đến nhìn tôi hằm hừ, tôi kéo tay con nhỏ ngồi phịch xuống ghế mặc sức vùng vẫy của con nhỏ…

– Ăn đi nhìn cái gì – tôi nói…

– Ừ.

– Mua ở đâu vậy – con nhỏ hỏi…

– Hỏi làm gì? – Tôi ngậm lấy một ngụm cà phê…

– Tại thấy ngon nên hỏi không được à – con nhỏ hất mặt lên…

– Tôi làm đó không có bán đâu – tôi cười nhẹ một cái…

– Ừ…

Tôi ăn xong nên chống tay lên cằm nhìn con nhỏ ăn, quá đẹp… một vẻ đẹp giản dị mộc mạc, tôi nhìn cứ nhìn như bị hút vào cái vẻ đẹp đơn sơ đó. Chợt con nhỏ quay bật dậy nhìn tôi đăm đăm nói…

– Nhìn cái gì. Có tiền không mà nhìn, nhìn là trả tiền đó – ngang ngược, bướng bỉnh là những thứ tôi cảm nhận được từ cô nhóc này…

– Mấy tuổi rồi – tôi hỏi…

– Không cần biết – con nhỏ hằm hừ…

– Tên gì…

– Không cần biết…

– Ở đâu?

– Không cần biết.

Con nhỏ nhìn tôi với ánh mắt thù hận, tôi nhìn lại, nhìn sâu vào trong đó.

– Đâm bây giờ chứ nhìn – con nhỏ cằm đôi đũa lên…

– Đâm đi…

– Lì lợm… – con nhỏ mắng tôi…

– Ừ… – tôi gật đầu.

Hôm nay chủ nhật nên tôi không phải đi làm, vả lại cũng đã là tháng 8 rồi còn gì, khí trời cũng đã bắt đầu se lạnh, từng ánh sáng buông mình qua từng kẽ lá làm ấm từng khoảng không lạnh lẽo. Một năm rồi, vẫn lẻ bóng, vẫn cô đơn. Một chút ấm áp khi tôi nhìn thấy người này, một người con gái khó hiểu và hung dữ. Nhưng điều gì khiến đôi mắt đang nhấp nháy kia lại buồn đến thế.

– Ê…

– Gì – nhỏ đáp…

– Mấy thằng hôm qua là bạn của em à – tôi hỏi…

– Ừ…

– Lựa bạn tốt thật đó – tôi cười nhạt nhẽo…

– Là sao?

– À không có gì – tôi thở dài…

– Này…

– Gì? – Tôi đáp…

– Sao tôi ở đây – con nhỏ hỏi…

Thể loại