Lúc đó tụi em dường như quên hết cả mọi chuyện trên đời mà cuốn vào nhau. Gái không vội vã mà đáp lại nhẹ nhàng lắm… ( Cảm giác hôn một người con gái nó sướng lắm các bác à… mềm mại, ướt át )
– Anh… hư lắm…
– Hi…
– Chết rồi… Cháy mất rồi.
– Ặc… Hic. Quên không tắt bếp đây mà.
– Tại anh đấy. Em đang nấu mà anh…
– Hi… Thôi thế cũng no rồi. Khỏi cần ăn nữa. hee
– Anh nói cái gì hả ??
Tay thì lăm le con dao nhọn hoắt, thật tình là vừa mới lãng mạn xong… Đã quay ngay ra thế được.
– Đùa tí mà… Chưa gì đã…
– Hức. Món này làm tốn công lắm đó…
– Hì. Thôi. Để anh phụ em làm lại vậy.
… Bạn đang đọc truyện Gái dữ tại nguồn: http://truyensex68.com/gai-du/
Em và gái dọn cơm ra gần phía hiên nhà. Nhà em thì thi thoảng cũng hay ra đây ngồi ăn, tại khung cảnh phía trước khá là thiên nhiên ( em không pr gì nha. Hi. Cái này chỉ là quá khứ… Giờ đô thị hóa hêt. Chả còn được như xưa nũa ).
– Anh ăn đi… Hay tại em nấu không ngon à.
– Không phải. Em nấu ngon mà … có điều …
– Điều gì ?
– Anh chưa ăn với bạn gái bao giờ cả. hihi.
– Hii. Sau này sẽ thường xuyên mà… Anh mà hư thì em cho nhịn.
– Hic.
– Ở đây sướng quá nhỉ. Em không nghĩ ở phố mà cũng có nhà như thế này đấy. Nhiểu cây xanh quá.
– Ừm. Bà anh trồng đấy. Mùa hè là nằm đây là sướng nhất… Có điều giờ là mùa đông. May hôm nay nắng ấm ấy. Chứ không hai bọn mình chết rét.
– Hii. Em đến thì nắng phải ấm rồi.
– @@. Ăn đi bà tướng, ngồi đấy mà nói phét.
– Hii… Như thế này thích thật.
– Bình thường mà. Tại em thấy lạ thôi. Chứ anh thấy nhà em cũng có sân, bao giờ gia đình quây quần lại mà ăn cho ấm cúng.
– Chả được mấy khi đâu anh, bố mẹ em làm khác tầm giờ của nhau. Nên lúc có người này thì lại thiếu người kia.
– Nhà anh cũng thế mà, có mấy khi đông đủ đâu. Cái gì nó hiếm mới bền được. hehe
– Hii. Nhà em không phải không có. Chỉ thỉnh thoảng vào những dịp…
– Dịp gì ?
– Là… bạn bố em sang chơi đó anh. Cái nhà anh hàng xóm ấy …
– Oh. Vậy hả ?
– Hì… Cứ vào mấy cái ngày mà cơ quan bố em được nghỉ là y như rằng hai gia đình lại sang nhà nhau…
– Chắc vui lắm ha.
– Hi. Vui bình thường anh à… Từ cái dạo em từ chối anh ấy nên cũng có chút ái ngại. Lắm lúc em định trốn đi để không phải gặp nhưng cũng chẳng biết sao toàn bị mẹ bắt lại để phụ nấu nướng…
– Hii. Em cứ bình thường thôi. Chả có gì đâu. Mình càng tỏ ra như vậy thì mọi chuyện càng rắc rối.
– Hi… Thế anh không có ghen tị à?
– Không!
– Vì sao ?
– Vì không có em thì anh có đứa khác chứ sao. Thiếu gì. Hehe
– Anh nói cái gì…? Em cho anh chết !!!… Anh đứng lại
Vừa dứt lời. Gái cầm ngay cái muôi, rồi rượt em quanh mâm cơm… Nghĩ lại mà cũng thấy buồn cười. Tình yêu học sinh của hai đứa tụi em là thế đây… nhiều lúc khó khăn nhưng đôi khi cũng hạnh phúc, hài hước vô tư chả nghĩ ngợi gì.
…
Cuộc đời mỗi con người như là một thước phim vậy… mọi chuyện đều có thể xảy ra… Duy chỉ có điều chính bản thân là diễn viên chính trong đó và nó là sự thật. Từ khi em viết câu chuyện này ra khá nhiều người khen và cũng nhiều người chê, họ thường bảo chuyện của em giống phim Hàn xẻng…
Em cũng có hay xem phim và cũng thấy lắm thứ giống thật. Nếu em không ở trong hoàn cảnh đó chắc em cũng chả tin… Nhưng có một chuyện mà em nhớ mãi cho đến tận bây giờ… khoảnh khắc đã gần như mang gái rời xa khỏi em…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27