Hồng nhớ lại hết quãng đời của mình. Từ ngày còn đi theo cha mẹ đánh cá, rồi bị cướp ghe, bị hiếp dâm, rồi trôi giạt từ New York qua tới Cali này.
Hôm mới đặt chân về khu phố Sài Gòn Nhỏ này Hồng bơ vơ lạc lõng với cái túi xách nhỏ trên tay, trong bóp chỉ có mấy chục bạc. Hồng lang thang vô khu Phước Lộc Thọ đi tìm việc làm.
Nhờ cái tướng tá… điền cộng với cái tánh siêng năng, Hồng xin được một chân sắp xếp đồ khô trong một cái chợ của người Hoa.
Nhập gia tùy tục, nhập giang tuỳ khúc. Từ ngày về sống ở Cali, Hồng bắt đầu nhìn lại cái dung nhan của mình. Nó cảm thấy buồn tủi.
Người Việt ở Cali có cái lạ, hễ thấy người ta có cái gì thì cũng phải bon chen cho có mới chịu. Hồi ở Việt Nam thì sao cũng được. Nhưng ở Cali mà quần áo hổng hợp thời trang là không được. Nhà cửa phải cho bảnh, xe cộ phải cho chiến. Nói chung là người ta thi nhau sống bằng cái bề ngoài.
Hồng cũng không ra ngoài cái khuôn khổ đó. Hằng ngày nhìn bao nhiêu là giai nhân tài tử ra vô trong chợ, áo quần sang trọng, cốt cách phong lưu, con Hồng thầm đem ra so sánh. Những con người đó, kể ra chẳng có cái gì hơn nó, chẳng qua là nhờ lớp phấn son bên ngoài, cộng thêm với bộ đồ đắt giá mà thôi.
Đúng như Hồng nghĩ, dân tình bên Cali ít ai chịu lao động, lam lũ như nó. Người nào cũng lo o bế cái nhan sắc, ăn mặc thật sang để ra đường cho bảnh, dù là ở nhà chỉ có vỏn vein một thùng mì gói. Hồng càng nghĩ nó càng cảm thấy tức. Hổng tin cứ cởi hết quần áo ra, ở trần truồng đem so sánh thou coi, chưa chắc Hồng thua kém con nào à.
Sau mấy tháng trời làm việc trong chợ một tuần bảy ngày, Hồng cảm thấy không thể tiếp tục được cái nghề không thấy mặt trời này. Hồng không thể phí phạm cái tuổi xuân của mình, không thể chà đạp cái nhan sắc trời cho như thế.
Một hôm, trong lúc đang làm việc, Hồng thấy một cô gái sang trọng bước vào chợ, Hồng vui vẻ tiến đến chào hỏi. Đã có nói chuyện với nhau một vài lần, hai người nói chuyện thật cởi mở. Hồng khen cô gái đẹp, cô chỉ cười. Hồng khen cô gái sang, cô cũng chỉ cười một cách bí mật. Hồng lân la hỏi cô làm nghề gì mà trông có vẻ phong lưu như vậy. Cô cũng chỉ cười mà không trả lời. Điều này càng làm Hồng thắc mắc thêm.
Trước khi ra về, cô gái hỏi số phone của Hồng và hẹn buổi tối sẽ gọi lại nói chuyện chơi.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa, cơm nước xong xuôi, thì cô gái cũng vừa gọi tới.
Hồng nhấc điện thoại lên:
– Alô.
Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của cô gái cất lên:
– Hồng đó hả? Loan nè.
– Hi Loan. Tưởng quên Hồng rồi chớ.
– Hẹn với Hồng rồi, Loan làm sao quên được. Hồng có rảnh không? Loan đến đón Hồng đi chơi.
– Hỏng được. Sáng mai phải đi làm.
Loan cười nắc nẻ trong điện thoại, nói như ra lệnh:
– Nghỉ mẹ nó đi. Làm suốt ngày mà trả có mấy chục bạc.
Hồng rụt rè trả lời Loan:
– Đừng giỡn. Mấy chục một ngày mà còn kiếm không ra việc làm, nghỉ lấy gì mà sống.
Loan càng cười lớn hơn:
– Từ ngày qua Mỹ tới giờ, Loan có đi làm ngày nào đâu mà cũng sống khoẻ re.
Hồng càng thắc mắc hơn, nó nhỏ giọng:
– Mà Loan làm cái gì vậy. Chỉ Hồng làm với.
– Dễ thôi, muốn làm hôn? Hồng mà chịu làm thì còn ngon hơn Loan nhiều.
Hồng nghe nói, nó đáp không cần suy nghĩ:
– Chịu.
Loan giục Hồng:
– Vậy thì chuẩn bị đi. Loan đến đoán đi chơi rồi dạy nghề cho.
Hồng vừa thay đồ xong thì nghe tiếng còi xe đằng trước, nó vội vã chạy ra.
Loan lái chiếc BMW màu trắng đời mới trông thật đẹp, nó chồm người qua mở cửa x echo Hồng. Chiếc xe vọt nhanh như một mũi tên, chen lẫn vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường phố vào buổi tối cuối tuần.
Thấy Hồng có vẻ rụt rè khép nép, con Loan nhìn nó cười một cách thương hại rồi hỏi Hồng:
– Hồng nghĩ gì vậy?
– Không, Hồng chỉ nghĩ vẩn vơ thôi mà. À, Loan mua cái xe này bao nhiêu mà đẹp vậy?
– Chiếc này hả? Đâu khoảng bốn chục, bốn mấy gì đó.
– Chớ, Loan mua mà hỏng biết bao nhiêu à?
Loan cười hăng hắc nói với vẻ tự mãn:
– Loan đâu có mua. Chiếc này là của thằng kép già bỏ ra hai chục ngàn down cho Loan.
Hồng cũng cười theo nó rồi hỏi tiếp:
– Vậy rồi mỗi tháng Loan trả bao nhiêu?
– Loan đâu có trả, có thằng kép khác trả cho Loan cái khoản đó, nên Loan cũng không biết bao nhiêu nữa.
Hồng trợn mắt kinh ngạc. À thì ra Loan có kép lo cho, nó chẳng cần phải làm gì hết, suốt ngày ăn diện rồi lái xe đi chơi. Hồng dò thêm:
– Vậy hiện thời Loan sống với ai?
– Hỏng sống với ai hết. Ở một mình cho nó khoẻ.
Sực nhớ ra câu chuyện hồi nãy trong điện thoại, Loan quay qua nhìn Hồng hỏi:
– Hồng có muốn sống như Loan không?
Hồng còn đang phân vân chưa biết trả lời thế nào thì Loan đã nói thêm:
– Hồng cứ việc suy nghĩ đi. Mình thấy Hồng lam lũ quá mà lương hỏng có bao nhiêu nên tội nghiệp.
Thấy Hồng ngạc nhiên, Loan nói tiếp:
– Tội gì sống cực khổ như vậy. Tụi đàn ông nó ngu, nó cho thì mình hưởng. Đâu có ai bắt tụi nó phải làm vậy đâu. Tại tụi nó muốn mà.
Hồng càng phân vân hơn. Sống như Loan thì người con gái nào mà không muốn. Nhưng lẽ dĩ nhiên là mình phải đền bù lại cái gì chớ.
Hồng hỏi rõ Loan cho chắc ăn:
– Vậy là mình làm bé. Phải không Loan?
Loan trợn mắt nhìn Hồng:
– Ngu gì làm bé. Có ngày bị đánh ghen hộc máu.
– Vậy chớ mình làm cái gì?
Loan trả lời cộc lốc:
– Gái gọi.
Thấy Hồng có vẻ như không hiểu, Loan giải thích thêm:
– Mình hỏng có lệ thuộc ai hết. Chẳng thằng nào con nào có quyền ghen tuông thắc mắc. Thích thằng nào thì đi chơi với thằng đó. Thằng nào chịu chi thì mình chơi lâu dài, thằng nào bủn xỉn thì quên nó đi.
Hồng vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó gặng hỏi:
– Vậy là Loan phải cặp bồ hết với mấy người đó hả?
– Lẽ dĩ nhiên. Đối với thằng nào thì mình cũng là người yêu của nó hết. Nhưng quan trọng là mình đừng yêu thằng nào hết.
– Nhưng mà lỡ mấy thằng đó có vợ rồi thì sao?
Loan càng cười lớn:
– Thì mấy thằng có vợ mới có tài sản, tiền bạc chứ mấy thằng độc thân “trên trăng dưới dái” cặp với tụi nó làm cái gì cho hao khí.
Vậy là Hồng đã hiểu phần nào về cái mặt trái của Loan. Nó ngồi yean, nghiền ngẫm về lối sống kỳ lạ mà Hồng mới nghe qua lần đầu.
Thấy Hồng mặt mày cũng sáng sủa, nhứt là cái tướng cao ráo, nảy nở mà lại sống trong hoàn cảnh eo hẹp, Loan có hảo ý muốn giúp đỡ nó:
– Nếu Hồng thích thì mình lo cho.
– Lo cái gì Loan?
– Trước tiên là Loan dẫn Hồng đi làm tóc, làm móng tay, móng chân lại cho ngon lành. Rồi sẽ dẫn Hồng đi shopping mua sắm đồ mới, dạy cho Hồng cách moi tiền tụi đàn ông.
Hồng nửa thích, nửa có vẻ e ngại, hỏi lại Loan:
– Nhưng mà đàn ông ở đâu có sẵn cho Hồng đâu?
Loan cười nắc nẻ, tỏ vẻ đàn chị:
– Trời đất quỷ thần ơi, hơi sức đâu mà lo đàn ông thì ở đâu lại hỏng có. Thằng đàn ông nào mà lại không mê gái đẹp. Chỉ sợ mình hỏng đẹp thì thôi, chớ đã đẹp thì tụi nó bu lại như ruồi bu cặc ngựa.
Hồng im lặng. Im lặng có nghĩa là bằng lòng. Nó hỏi Loan thêm một câu nữa:
– Mình chỉ cặp để moi tiền thôi, chớ khỏi cần sống với thằng nào hết hả?
– Khỏi. Thằng nào muốn thì gọi mình. Mình cần tiền thì gọi lại nó. Gọi qua gọi lại vui hơn. Khỏi sợ lèng èng, phiền phức.
Hồng vận chưa an tâm, nó hỏi thêm:
– Sao Hồng nghe nói Gái Gọi là mấy cô gái nhảy dù, cũng sống bình thường như mấy người khác nhưng hễ có mối người ta gọi tới thì mấy cổ đi ngủ với họ, phải vậy hôn Loan?
Loan thản nhiên:
– Thì cũng gần giống nhau thôi. Chỉ khác một điều là mấy cô đó tiền trao cháo múc. Còn tụi mình thì high class hơn. Có nghĩa là mình chỉ cặp bồ một số nào đó thôi. Chỉ đi với kép thôi chớ hổng phải đụng ai cũng ngủ. Nói thẳng ra là làm nhân tình tụi nó, vừa sướng hơn, vừa nhiều tiền hơn mà hỏng có ai khi dễ.
Hồng thở dài một cái. Vậy là coi như số phận của nó đã quyết định xong. Bây giờ chỉ còn làm theo những gì Loan dạy.