Con hẻm vắng tĩnh lặng như ngủ quên giữa phố phường hoa lệ. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Thư bước vội qua con hẻm nhỏ với vẻ mặt âu lo, thỉnh thoảng nàng lại đảo đôi mắt đen tròn xinh đẹp đề phòng nhìn khắp xung quanh.
Bước vội đến trước hiên một căn nhà nhỏ xinh ở ngã 3 hẻm, Thư thở phào đặt tay lên bầu ngực căng tròn dưới lớp áo sơ mi công sở để trấn an con tim đang sợ hãi.
Thư thầm nghĩ nhất định sẽ không đi làm về muộn thêm lần nào nữa trong đời, vì Thư sợ bóng tối, sợ trong bóng tối có kẻ nào đó vồ ra hại nàng, một nỗi sợ có nguyên do.
Cuối cùng đã về đến nhà, nàng lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa.
Khi chìa còn chưa tra vào ổ, tiếng bước chân đến gần khiến Thư lạnh sống lưng, nàng nhìn sang và giật mình đánh rơi chìa khóa khi thấy một bóng người đang lảo đảo bước ra từ ngã ba bên hông nhà nàng, hắn bước về phía nàng, một gã say.
Sợ hãi và hoảng loạn như giông bão nổi lên trong Thư, nàng vội khom người nhặt lại chùm chìa khóa và tìm cách mở khóa với đôi tay run rẩy trong khi gã say bước đến rất gần.
Tim Thư đập như muốn phá tung lồng ngực, hơi thở nàng gấp gáp như sợ không còn khí để thở, ký ức đau đớn khắc sâu trong tim nàng lần nữa ùa về.
Đó là một đêm trăng tròn, khi Thư còn là một thiếu nữ tuổi 15 xinh đẹp và ngây thơ đang trên đường đi bộ về từ lớp học thêm, đứa bạn đi cùng hôm nay nghỉ, Thư về một mình, cũng sợ, nhưng là nỗi sợ đêm tối đơn thuần.
Một chiếc xe hơi đen dừng lại, một người đàn ông mà Thư không nhìn rõ mặt từ trong xe gọi: “Đêm khuya mà đi một mình vậy cháu? Nhà ở đâu lên chú đưa về!”
Sợ đêm hơn sợ người lạ, lại tò mò vì chưa từng được ngồi xe hơi, cô bé Thư gật đầu và khép nép ngồi lên xe…
Hồi ức của Thư bị tiếng nói của gã say cắt ngang khi nàng vẫn chưa mở được ổ khóa: “Hức! Tại sao?”
Thư sợ hãi muốn hét toáng lên, nhưng nàng chưa kịp hét thì đã tròn mắt kinh ngạc vì gã say này không hề giống những gã bợm nhậu mà nàng từng thấy. Dưới ánh đèn hiên nhà, gã say lộ ra gương mặt anh tuấn sáng lạng, dáng người lịch lãm, dù say nhưng vẫn cuốn hút đến nỗi khiến tin Thư thót lên một cái, trong lòng nàng thầm hỏi: “Trên đời lại có tên bợm nhậu đẹp trai như vậy sao?”
Gã say nấc một cái rồi lại hỏi: “Anh đã làm sai điều gì? Sao lại rời xa anh?”
“Thì ra là thất tình…” Thư thầm à lên, cảm thấy tên này đáng thương hơn là đáng sợ.
“Em trả lời đi! Tại sao? Sao em không nói? Anh yêu em! Anh yêu em!” Gã say như phát điên sấn đến ôm chặt làn eo con kiến của Thư rồi bất ngờ hôn thẳng vào môi nàng.
Trong một khoảnh khắc môi chạm vào môi, Thư tròn mắt giật mình rồi đẩy gã say ra, vung tay tát mạnh vào mặt gã.
Chát!
Cú tát của Thư khiến gã say suýt lệch cổ, đầu đập thẳng vào tường rào rồi choáng váng ngã xuống.
Thư giật mình chết trân, nàng đánh hết sức nên nghe rõ tiếng đầu va vào tường, chỉ sợ đánh tên này vỡ đầu thì lại khổ.
Nhưng tên này đầu đá hơn nàng tưởng…
“Em đánh anh… Cứ đánh thật mạnh nếu em muốn, nhưng… Hức… Xin đừng rời xa anh…”
Nhìn gã đàn ông rơi lệ, trong lòng Thư dâng lên thương cảm, nàng muốn an ủi, nhưng không biết làm sao để an ủi, vì nàng có kinh nghiệm yêu đương bao giờ đâu?
Thư muốn hỏi hắn địa chỉ để gọi taxi đưa về, nhưng tên này khóc xong đã ngã xuống ngủ say, lục thử trong túi thì phát hiện hắn chẳng mang theo gì ngoài quần tây áo sơ mi xộc xệch. Thư muốn tìm người giúp đỡ, nhưng nhà cửa xung quanh đều tắt đèn.
Thở dài, Thư không nỡ để kẻ đáng thương này nằm ngoài hiên nhà lạnh lẽo, đành mở cổng nằm hai tay kéo hắn vào nhà, trải cho hắn một tấm chiếu và chăn gối cho nằm dưới sàn phòng khách ngủ tạm.
Xong xuôi, Thư vào phòng tắm, cẩn thận khóa cửa rồi ngâm mình trong làn nước ấm, ký ức đau đớn theo chuyện đêm nay mà tiếp tục ùa về…
Cái đêm đi nhờ xe năm đó, cô bé Thư 15 tuổi đâu ngờ rằng người đàn ông có giọng nói thân thiện và lịch sự cho nàng quá giang lại giấu trong mình một con quỷ dâm tà, con quỷ đó đang thức dần dưới men rượu…
Chiếc xe dừng ở một nơi vắng vẻ, cửa xe khóa kín…
Tiếng cười man rợ…
Tiếng khóc đau đớn…
Khi Thư tỉnh lại, nàng chỉ còn lại một mình giữa bãi đất hoang, người đàn ông mà nàng chưa nhìn rõ mặt đã đi mất, để lại nàng, một cọc tiền, và một bào thai…
“Mẹ…”
Từ phòng khách, một tiếng gọi mẹ vang lên khiến Thư giật mình, đó là tiếng gọi của gã say.
“Mẹ… Con không phải con của mẹ sao? Tại sao mẹ lại luôn ngăn cản tình yêu của con và Duyên? Hức…”
Thư lắc đầu thầm cười: “Thật là một kẻ đáng thương và yếu đuối.”
Thư đỏ mặt thầm nghĩ thêm: “Nhưng rất đẹp trai.”
Nghĩ đến đây, Thư lắc đầu tự giễu, tuy mệnh danh là người đẹp không tuổi, nhưng Thư vẫn luôn cho rằng mình đã già. Còn gã say kia, nhìn sơ qua có lẽ chỉ 20 tuổi, bằng tuổi con nàng, đứa con bị người ta bắt đi ngay từ lúc mới lọt lòng…
20 năm, Thư luôn tìm kiếm con trong vô vọng…
Nàng lại khóc, lại nhớ con, lại hận người đàn ông đã mang đến cho nàng đứa con rồi cũng chính gã cướp mất con nàng…
Nước mắt trong veo rơi vào hồ nước thơm ngát tạo thành gợn sóng phủ lên bóng hình xinh đẹp phản chiếu dưới hồ…
Mất một lúc lâu cho tâm tình bình tĩnh lại, Thư rời hồ tắm, đứng dậy lấy khăn lau qua cơ thể ướt át quyến rũ rồi giật mình: “Thôi chết! Quên lấy quần áo rồi!”
Vốn sống một mình nên Thư có thói quen tắm xong rồi lên phòng cho khô người rồi mới mặc quần áo vào.
Nhưng hôm nay lại có một gã say ở phòng khách, mà muốn vào phòng ngủ nàng buộc phải đi ngang phòng khách.
Quấn cái khăn tắm che từ đôi bầu vú tròn căng xuống đến ngang đùi, Thư hít một hơi lấy can đảm rồi mở hé cửa nhà tắm nhìn ra ngoài.
Trời ạ! Gã say kia từ khi nào đã lăn lê đến tận cửa phòng ngủ của nàng, đang nằm ngửa, mắt trợn trắng, miệng thì há ra, một tay hắn đặt vào trong quần “như một thói quen” khiến Thư đỏ mặt không nói nên lời.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy tên này có động tĩnh gì, hẳn là ngủ say, Thư đánh liều rón rén bước về phòng.
Thư bước đến gần, gã say chợt ngứa ‘chỗ đó’, sẵn tay trong quần gãi sột soạt khiến Thư giật mình, vấp phải cái chăn dưới chân gã say rồi ngã sấp lên người gã, ngực nàng đè lên ngực gã.
“Hự! Bóng đè?” Gã say mê mê tỉnh tỉnh thốt lên rồi bật ngồi dậy, đồng thời Thư cũng chống tay trên vai gã để quỳ lên, hai cái đầu chạm nhau một cái rõ to.
“Ui da!” Thư đau điếng xoa xoa vầng trán, sau đó nhận thấy gã say đang nhìn nàng bằng đôi mắt tròn xoe.
Trời ạ, chiếc khăn tắm đã rơi xuống, lúc này cơ thể trắng ngần xinh đẹp của Thư lộ ra mồn một trước mắt gã.
Nuốt ực một cái, gã say như tỉnh hẳn khi trước mắt là một gương mặt đẹp mỹ miều, một cái cổ thon hấp dẫn, một bờ vai mềm quyến rũ, một đôi gò bồng tròn thơm ngon với hai nụ đào nhỏ hồng hào, dưới nữa là làn eo cong như vẽ, chiếc bụng thon gọn với nốt rốn nhỏ đáng yêu cách nhúm lông gọn gàng một khoảng ngắn.
Và nhúm lông đó đang ở ngay trên “chỗ hiểm” của gã say.
Thư không mặc quần lót, và đang ngồi trên đúng cái chỗ ‘ngứa’ của gã say, phơi bày toàn bộ cơ thể nàng trước mắt gã.
Như đứng hình một lúc, rồi gã say lại tự cho là mình đang mơ, nên thử dùng tay sờ lên làn da đùi trắng ngần như ngọc của Thư…
Cảm giác mềm mại mát rượi lan từ bàn tay lên não gã say, say đó là một tiếng hét của Thư. Nàng ném cái khăn tắm che lên mặt gã rồi chạy vội vào phòng khóa kín cửa, đẩy cả tủ quần áo chặn cửa lại rồi đỏ mặt chạy lên giường trùm chăn xấu hổ.
Còn bên ngoài, gã say hít sâu mùi hương thơm ngát còn vương lại trên chiếc khăn tắm, nằm xuống mơ màng ngủ tiếp như vừa trải một cơn mơ…