Duy hít mạnh một hơi thật sâu, cảm giác mệt mỏi đến mức gần như là bủn rủn hết cả chân tay chợt ập đến. Giật mình giơ tay liếc nhanh qua chiếc đồng hồ, Duy chợt nhận ra đã gần mười giờ đêm rồi. Công việc bận tối mặt, mà những công việc này không thể nào giao cho một nhân viên hay một thư ký nào đó làm thay được, tất cả đều là những việc quan trọng hàng đầu của công ty liên quan đến chứng từ sổ sách và kế hoạch.
Bao giờ cũng thế, cứ vào quãng thời gian mấy ngày đầu tháng là Duy lại bận như vậy, đủ mọi công việc, mọi kế hoạch làm ăn của cả công ty trong tháng lại dồn hết cho mình Duy khiến nhiều lúc ngay bản thân hắn cũng có cảm giác mình sắp chết ngập trong núi việc đến nơi. Chỉ có một điều, Duy chưa bao giờ than thở hay phàn nàn với bất kỳ một ai, ngay từ đầu Duy đã coi những công việc này là trách nhiệm đương nhiên của mình đối với công ty của gia đình, kể từ khi ông Long – ba Duy quyết định rút lui khỏi thương trường nhường lại cho ba đứa con trai thay ông đảm đương tiếp việc lèo lái công ty.
Duy là đứa con út trong số ba người con của ông Long, thường thì con út bao giờ cũng được cha mẹ cưng chiều nhiều hơn so với những người khác. Duy cũng vậy, tuy mẹ hắn mất sớm từ lúc hắn còn rất nhỏ song ba hắn luôn ưu ái hắn hơn so với hai người anh trai. Không hẳn là vì hắn là đứa bé nhất, mà quả thực so với hai ông anh trai từ nhỏ đã ăn chơi lêu lổng, cậy thế gia đình thì Duy lại trái ngược lại hoàn toàn.
Hắn học khá, chưa bao giờ khiến cha phải lo phiến như hai anh và Duy luôn được coi là niềm tự hào của bản thân ông Long cũng như của cả gia đình họ tộc. Việc làm ăn của công ty ba hắn tuy giao cho đứa con cả, theo truyền thống phương Đông lâu nay, làm chức giám đốc song thực chất, mọi hoạt động của công ty đều phải qua tay của Duy. Chỉ có một điều mà người ngoài ít ai biết, Duy sống hơi khép mình, có lẽ từ lúc sinh ra ông trời đã cho hắn cái tính cách như vậy.
Hắn tự thấy bản thân mình khó có thể hòa hợp sống thoải mái được trong chính gia đình mình, cho dù ở cái đất Tây Đô này, ít có gia đình nào có tài sản kếch xù có thể so sánh với gia đình hắn. Trong thâm tâm Duy luôn muốn mình có được một cuộc sống bình thường như những người khác, ngày đi làm công sở, hết giờ về nhà quây quần ấm cúng bên người thân. Mới hai mươi hai tuổi nhưng hắn đã đủ trưởng thành để hiểu tiền không thể mang lại cho con người quá nhiều hạnh phúc như người ta vẫn tưởng, ít nhất là qua những gì tự hắn đã trải nghiệm từ thuở nhỏ tới nay.
Vươn cao hai cánh tay qua đầu cho khỏi mỏi, hắn quyết định tạm gác lại mọi việc về nhà nghỉ ngơi rồi mai đến sẽ làm tiếp, đến người máy cũng cần phải nạp năng lượng chứ nói gì là con người bằng xương bằng thịt. Đáng lẽ ra như mọi hôm thì Duy sẽ ngủ lại luôn ở công ty không về nhà nhưng đêm nay thì hắn quả tình không thể chịu được hơn nữa, đằng nào cũng phải ra ngoài ăn tối, tạt về nhà luôn rồi mai quay lại công ty sớm cũng được.
Duy cẩn thận cất những giấy tờ quan trọng của công ty vào ngăn kéo, khóa trái lại, kiểm tra cẩn thận rồi mới ra về. Hắn định bụng có lẽ sẽ ghé qua một tiệm ăn nhanh ăn cho qua bữa rồi mới về, tối nay ba hắn đi họp với mấy ông lão cùng thời ăn nhậu một bữa, hai anh hắn thì họa hoằn lắm mới về nhà, có lẽ bà giúp việc cho nhà hắn cũng chẳng nấu cơm hôm nay.
Duy hơi ngạc nhiên khi thấy xe ô tô của Dũng, anh hai gã đậu trong gara khi hắn đưa xa vào. Con Mẹc màu đen bóng loáng của anh trai gã đậu bên trong như đang giễu cợt cái xe hắn đang đi, khi hai cái xe đứng cạnh nhau quả là một sự tương phản lớn. Duy đang đi cái xe cũ của ba hắn đi từ thời hắn con là một cậu bé, có lẽ cái xe này gắn bó với gia đình hắn phải chục năm nay rồi, cũng vì thế mà bao lần hai ông anh chê bai, ba hắn cũng hỏi Duy xem hắn có muốn đổi xe mới không thì Duy đều từ chối. Cái xe chứng kiến từng bước trưởng thành của hắn, như đã là một người bạn với Duy, làm sao hắn nỡ rời xa nó được.
Phòng khách tối như mực không một bóng người làm Duy hơi chột dạ, chả lẽ ba hắn lại cho bà giúp việc gài về phép mà hắn không biết, không hiểu anh hai của hắn đâu, ở nhà mà sao lại để cho âm u tối như hũ nút vậy. Biệt thự của gia đình rộng đến mức nhà Duy đã chuyển đến sống ở đây được gần ba năm rồi mà Duy vẫn chưa thể nào quen được hết các nơi trong nhà, trừ phòng riêng của hắn. Qua dãy hành lang, Duy định ghé qua phòng anh hai để bàn qua về mấy việc của công ty, dù sao Dũng cũng là giám đốc, Duy thấy mấy việc quan trọng nếu không nói qua với anh mình mà tự quyết thì không tiện.
Đèn hành lang không bật nhưng Duy không mấy khó khăn đến được phòng của Dũng, vì đó là căn phòng Duy nhất còn sáng đèn, ánh sáng hắt từ cánh cửa khép hờ cũng đủ để giúp Duy định hướng. Hai anh của hắn, cả ông Long ba hắn cũng đều không bao giờ đóng cửa phòng riêng, chỉ Duy có thói quen làm việc này, có lẽ bởi ở nhà chỉ có hắn là sống hơi khép mình so với mọi người.
Duy lắc đầu ngao ngán, ông anh gã bỏ bê hết thảy việc ở công ty để hắn một mình làm đến tối mịt vẫn chưa xong, ổng mới là giám đốc công ty chứ đâu phải Duy. Hắn chỉ hơi băn khoăn không biết liệu có phải anh mình bị ốm hay mệt gì không nhưng rồi ngay lập tức hắn gạt cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, xưa nay đâu bao giờ thấy Dũng bị ốm.
Đứng trước cửa phòng Duy định tự nhiên đẩy cửa bước vào, xưa nay anh em ruột thịt với nhau, mỗi lần Duy gõ cửa phòng hai anh thì đều bị họ chế giễu là khách sáo thành thử lâu ngày, với hai anh mình, Duy cũng mất luôn thói quen gõ cửa trước khi vào. Nhưng bỗng Duy khựng lại vì nghe thấy những tiếng cười phát ra từ bên trong phòng, những tiếng cười của phụ nữ.
Bàn tay hắn đã đặt lên tay nắm cửa định đẩy vào nhưng kịp dừng lại, Duy giật mình rồi buông tay, hình như không phải chỉ một mà hắn nghe thấy tiếng cười của hai phụ nữ khác nhau từ trong phòng anh mình. Không phản vì tò mò mà có lẽ chỉ là theo bản năng bình thường, Duy ghe mắt qua cánh cửa nhìn vào bên trong. Cửa chỉ khép hờ, còn lại vẫn mở ra đến hơn một phần tư, vì thế rất dễ dàng để hắn quan sát được tất cả những gì đang xảy ra bên trong căn phòng của anh trai. Duy gần như không thể tin vào mắt mình nữa, không phải hai mà là ba người đàn bà đang ở trong phòng, cùng với Dũng anh trai hắn.
– Thế là Trâm hết vốn để chơi tiếp với anh Dũng rồi đấy nhé, ván sau mà thua nữa là mất đến cái đó đấy.
Một người đàn bà cười ré lên trong khi một người khác đang đứng trên giường cởi cái quần lót ra khỏi người. Cô ta chỉ còn có cái mảnh vải nhỏ xíu đó nữa là thân thể không còn gì che đậy. Có lẽ cô ta đã cởi hết những thứ khác từ trước, đến lúc Duy nhìn vào thì đã thấy cô ta trần truồng hết trơn, vừa cởi quần si líp ra khỏi người, co oả vừa uốn éo lắc lư một màn vũ sexy ngay trước mắt của anh trai gã và hai cô gái cồn lại. Tuột cái quần ra khỏi hai chân, cô ta cầm lấy nó hất tung ngược về phía sau rồi ngồi xuống. Duy đỏ bừng mặt khi chứng kiến hoạt cảnh này, nhất là khi ngồi xuống giường, cô ả còn dang toạc hai chân ra chĩa cả cái chỗ kín ấy về phía Dũng.
Vì chiếc giường được đặt ở giữa phòng, đối diện với cửa nên Duy đang đứng ở một vị trí rất thuận lợi có thể nhìn thấy tất cả xảy ra bên trong. Vì gã đứng ở bên ngoài, tối thui mà bên trong đền đuốc lại sáng choang, vì thế chỉ gã mới có thể biết bên trong đang làm gì còn những người bên trong không thể biết Duy đang đứng đó, nhất là khi họ đang mải mê làm những chuyện chẳng giống ai bên trong phòng. Duy thấy ba cô gái ngồi sắp hàng ngang về một phía, đối diện với anh trai gã – Dũng đang ngồi ở phía bên kia. Chẳng khó khăn gì Duy cũng nhận ra trên người Dũng chẳng có lấy một mảnh vải, anh gã đang trần truồng, khoe cả thân hình nung núc thịt với đám lông lá trên ngực và giữa hai chân.
Trong ba cô gái thì chỉ có cô ban nãy vừa tụt quần lót ra là không có mảnh vải nào trên người, còn hai cô kia, một cô Duy thấy còn mặc khá đầy đủ, hình như chỉ mới cởi cái quần dài ra mà thôi. Cô còn lại thì mặc chiếc quần lót cùng cái nịt vú. Lúc nãy nhìn thấy cô gái tên Trâm thoát y, Duy thầm khen cô nàng có đồ đạc trên người khá chuẩn, mông vú ngồn ngộn rất bắt mắt và gợi tình nhưng bây giờ nhìn kỹ, có lẽ hai cô còn lại còn xinh hơn rất nhiều.
Duy đoán ngay họ có lẽ là gái điếm, nhưng là gái cao cấp vì quần áo đều là loại đắt tiền, hơn nữa tóc tai cũng như cách trang điểm của mấy ả cũng nói ra điều đó. Đời nào anh trai gã lại mó tay vào mấy loại gái đứng đường hay gái loại hàng dạt, cả ba chắc đều phải là người mẫu, nhìn qua dáng người là đoán được ngay. Có lẽ ông anh quý hoá của gã biết đêm nay không có ai ở nhà, nếu không vì hơi mệt thì Duy cũng ở lại công ty, thành thử rước mấy em gái điếm về nhà giở trò vui vẻ thế này đây.
Dù sao ông anh cũng có thói trăng hoa từ xưa – Duy tặc lưỡi, có điều chỉ tháng nữa thôi là ổng lấy vợ, vậy mà vẫn chứng nào tật ấy. Không biết đến lúc lấy vợ rồi ổng có tu tỉnh được không hay lại vẫn suốt ngày gái gú kiểu này thì ai mà chịu thấu. Duy định bỏ đi về phòng gã, mặc ông anh muốn làm gì thì làm nhưng lại bị giữ chân lại bởi bên trong gã lại thấy giọng nhao nhao lên của một cô gái.
– Này, anh đã trả tiền độ cho hai bọn em đâu mà chia bài. Ván vừa rồi anh chỉ thắng mỗi cái Trâm thôi, nó đã cởi quần cho anh xem lồn rồi còn anh lại quên chùn cho hai đứa bọn em. Định quỵt hả.
Cô ả vừa nói vừa nhoài người cấu mạnh vào người Dũng, rồi còn thò tay xuất vuốt ve cái đàn ông của Dũng đang sưng đỏ lên vì nứng.
Ả nhận hai tờ đô từ Dũng, giữ lại cho mình một tờ đưa cho cô bạn một tờ, vẻ mặt sung sướng thỏa mãn.
– Tội nghiệp cho thằng nhỏ quá, chờ lâu quá rồi phải không. Anh Dũng ván này cố thắng em Trâm để cho chym nó có bạn, nó chờ mãi mà không được đút vào cái lồn nào rồi đấy. Ván này anh Dũng mà thắng thì nhỏ Trâm tha hồ mà chịu khổ nhé, có thấy nó gầm gừ sợ chưa.
– Đêm nay không hiểu ăn gì mà đen quá đi. May là vẫn còn át vía được em Trâm chứ không khéo phá sản mà vẫn chả sơ múi được mấy em cái gì mất.
Dũng làu bàu, vừa chia bài gã vừa cúi xuống tự mân mê con cặc của mình như chừng muốn an ủi nó nãy giờ ngồi nhìn ba thân hình nõn nà trước mắt mà mãi vẫn chưa được xung trận. Duy ngao ngán nhìn cảnh ông anh mình chơi bài với ba cô cave, từ đầu hắn chỉ lờ mờ hiểu, đến bây giờ mới rành cái trò mà ổng đang chơi. Mấy người đó chắc là chơi ba cây, ông anh của Duy đang làm host, mỗi ván ổng thắng thì các cô cave phải cởi một món trên người ra, còn nếu ổng thua thì phải chung tiền. Duy thầm đoán chắc là đến khi một cô hoàn toàn trần truồng mà thua tiếp thì có lẽ sẽ phải cho ông anh của Duy làm chuyện kia, vậy là sắp có màn hay rồi đây, một cô chẳng đã mất hết quần áo trên người rồi là gì.
Ván kế tiếp, Duy thấy ông anh mình đập bài xuống giường quát to “Mười nút” sung sướng còn cả ba cô kia thì ụp bài xuống với vẻ chán nản ra mặt. Một cô cởi nhanh cái áo trên người, cô còn lại thì cỡ cái quần si líp ra, trên người cô ả chỉ còn cái nịt vú bé xíu không đủ sức nâng cái bầu vú to và trắng ngần. Nhưng mọi sự chú ý lúc này chỉ dồn về phía cô ả tên Trâm, bởi bấy giờ cô nàng đâu còn gì để tụt ra nữa. Người thua cuộc thì phải làm nhiệm vụ của mình đối với kẻ chiến thắng, cô ả hơi ngồi nhổm người dậy thỏ thẻ.
– Nào, anh thích em làm gì bây giờ đây, thích địt em luôn hay bắt em thổi kèn trước đây. Mỗi lần làm trò gì cũng chỉ được năm phút thôi rồi làm ván mới, không được quá giờ đâu đấy nhé. – Cô ả nheo mắt, ưỡn người khoe cặp vú hơi nhỏ nhưng chắc nịch, nước da có màu hơi sẫm khiến cho hai núm vú màu đỏ hồng nhô cao của cô nàng càng trở nên kích động.
– Bú cặc cho anh đi.
Dũng đứng lên nhoài người sung sướng về phía cô gái ra lệnh, tọng ngay lập tức cái vật đang căng cứng hết cỡ vào cái miệng đã mở rộng của cô cave. Có lẽ nãy giờ hắn đã thèm muốn lắm đến giờ mới được thỏa thích nên hùng hổ cầm lấy đầu cô gái mà chủ động ấn ra ấn vào, bắt phải ngậm chặt lấy cái của nợ ấy của mình. Duy thấy cô ả kia tuy bị như vậy song vẫn bình thản vừa bú, lại vừa vòng hai tay ra sau ôm lấy hông của Dũng để giữ nhịp, có lẽ cái nghề của cô nàng đã khiến cho ả chả lạ lẫm sợ sệt gì cái trò này nữa.
Duy thở dài, hắn cảm nhận thấy sự kích thích cao độ của trò chơi hắn đang xem, nhưng cũng ngao ngán bởi bây giờ hắn mới được tận mắt chứng kiến những màn ăn chơi của ông anh ruột thịt của mình. Bấy lâu nay, Duy vẫn nghe tiếng hai ông anh của mình nổi tiếng về khoản trai gái ăn chơi nhưng truỵ lạc tới mức này thì thật khó có thể chấp nhận nổi.
Duy lắc đầu chán nản bỏ về phòng của mình, cho dù thâm tâm cũng tò mò và kích động muốn ở lại xem nốt cái màn dâm ô này, không quên đóng chặt hoàn toàn cánh cửa phòng của Dũng. Duy sợ nhỡ chẳng may ông Long bố hắn quay về mà vô tình trông thấy cảnh con trai mình đang chơi bài rồi quần dâm với ba cô gái điếm thì có lẽ ổng vỡ mạch máu mà chết bất đắc kỳ tử vì bệnh tim vốn đã có lâu nay.
Hắn bước thật nhanh về phòng mình, để lại sau lưng những tiếng cười khả ố của anh trai cùng ba cô gái điếm, hình như ván kế tiếp Dũng lại thắng, vậy là lại có thêm nhiều trò mới hay ho dâm dật nữa sắp sửa diễn ra, Duy biết điều đó.
Dũng thoải mái nửa nằm nửa ngồi, hắn banh hai chân rồi vẫy tay ra hiệu cho cô ả gái điếm cúi xuống bú cặc tiếp cho hắn. Bao giờ cũng vậy, hắn mà không được đàn bà dùng mồm thổi cho thì hắn khó có thể yên tâm đút buồi vào lồn để địt được. Chưa bao giờ lên giường với gái mà hắn phủ nhận việc mình thích được đàn bà thổi kèn cho, kể cả lúc lên giường với người yêu, hay nói chính xác hơn là với vợ chưa cưới của hắn.
Hôm nay cô nàng gọi điện rủ hắn đi chơi nhưng hắn kêu mệt từ chối, hắn biết đi chơi chỉ là cách cô nàng nói ra cho đỡ ngượng thôi chứ kỳ thực cô ả mê mẩn cái của nợ giữa hai chân gã chẳng tài nào thoát ra được. Hắn cũng khoái cô ả, mỗi lần làm tình với ả hắn đều cảm thấy sướng gấp trăm nghìn lần làm tình với mấy con điếm. Cho dù mấy con điếm được gọi đến hầu gã toàn loại gái cao cấp, hơn nữa mỗi lần chơi gã đều vời cả mấy con cùng một lúc đến quần hội đồng.
Nhưng gã cũng không cảm thấy sướng như lúc địt con vợ chưa cưới, dù sao lồn của nó cũng thuộc sở hữu của mình, chứ mấy con này, đéo biết đã bao nhiêu khách địt rồi. Chỉ nghĩ đến cảnh mấy ả bú cặc hay cho mấy thằng khác làm tình chán chê là nhiều lúc gã đã thấy tởm tởm bực mình, cái cảm giác nó cứ bẩn thỉu kiểu gì đó.
Nhưng mấy đêm nay thì khác, hắn viện cớ tháng sau hai đứa đã làm đám cưới, nên ít gặp nhau thì hơn kẻo xui xẻo để tránh ít phải chiều người yêu chuyện chăn gối. Dũng thích nhưng dù sao hắn tặc lưỡi, tháng nữa thôi là cô nàng về nhà làm dâu nhà mình, tha hồ mà chơi thỏa thích. Chỉ sợ đến lúc làm vợ rồi thì gã lại chả thấy hứng được nữa thôi.
Thế là cả tuần hắn gọi hết mấy con điếm xinh nhất ở chỗ hắn quen đến ngủ với hắn, tận hưởng nốt mấy ngày độc thân còn lại. Nhiều lúc hắn nghĩ chả hiểu lấy nhau đám cưới rình rang làm gì, cứ yêu nhau, địt nhau sống thử chán chê với nhau có phải thoải mái hơn không. Cô vợ hắn dù sao cũng là cô nhà gia thế, bố cô nàng là chủ tịch tỉnh, nhỡ ra về sống với hắn mà hắn lại trăng hoa đĩ điếm quá đáng đến tai ổng bố vợ thì cũng phiền phức.
Cô nàng cũng ưa nhìn, cho dù trong thâm tâm thì Dũng muốn con vợ mình phải xinh hơn thế nhiều, gái miền tây thiếu gì mấy nàng chim sa cá lặn, nhưng ông già cứ bắt hắn phải cưới cô ta vì môn đăng hộ đối, hơn nữa, Dũng cũng thấy thinh thích cái chức danh con rể ông chủ tịch, mọi chuyện làm ăn của gã cũng dễ dàng hơn.
Chợt nghĩ đến chuyện làm ăn, Dũng lại nghĩ đến cái công ty của gia đình do hắn làm giám đốc mà ruột gan của hắn lại sôi lên. Mẹ kiếp, gã chờ bao lâu mới tới ngày ông già về nghỉ hưu bàn giao cái chức giám đốc cho gã. Mang tiếng con trưởng làm chủ nhưng gã chả thấy mình có tí thực quyền nào trong tay, tất cả đều do thằng Duy nắm hết. Nhiều lúc gã muốn đuổi cổ ngay thằng em ra khỏi cho đỡ ngứa mắt nhưng còn ông già sống sờ sờ ra đó làm sao làm được.
Với lại nếu không có thằng đó thì gã với thằng Danh nào làm ăn được gì. Ba anh em thì chỉ có mỗi thằng út là biết kinh doanh như thế nào thôi chứ vào tay gã với thằng ba thì chỉ có nước chẳng chóng thì chầy cũng sập tiệm phá sản. Thôi thì cứ để nó ở đấy mà làm cho mình, vừa được làm chủ, vừa không phải lo nghĩ, tha hồ chơi gái như đêm nay có tốt hơn không. Trước giờ hắn luôn nhún nhường thằng Duy, thôi cứ cho nó đè đầu cưỡi cổ thêm mấy năm nữa cũng kệ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12