Đẩy đưa một lúc, bên ngoài tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên…
– “Có người gọi đến, dì hãy nghe đi?” Tần Thục thì thầm vào tai mẹ.
– “Hừ… Tốt… đến…”
– “Được.”
Y cười xấu xa, bế mẹ lên đi đến ghế sofa trong phòng khách. Điện thoại reo mạnh bất thường, và mẹ nằm trên ghế dài và nhấc máy lên.
– “Alo…” Giọng mẹ nhẹ nhàng.
– “Vợ à.” Đó là giọng của bố.
Nghe thấy giọng nói trưởng thành của chồng, người mẹ tỉnh táo lại, sự tự trách và tội lỗi nhanh chóng chiếm lấy trái tim cô.
– “Lão công. Có chuyện gì sao?”
– “Anh đã đổi tàu và sẽ về hơi muộn nhé”
– “Ồ! Em biết rồi ạ.”
Lúc này, Tần Thục lại chậm rãi vén vạt váy lên treo trên lưng, cảm nhận được sự bất thường phía sau, mẹ quay đầu nhìn ra hiệu cho hắn dừng lại động tác.
– “Tiểu Thiên và Quân nhi đâu?”
– “Bọn họ ra ngoài chơi.” Mẹ vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm vào Tần Thục. Giọng nói của bố khiến mẹ tỉnh táo, quan sát nhất cử nhất động của y, tự trách rất nhiều về phản ứng của mình. Mẹ túm vạt váy kéo xuống che lại. Tần Thục lại không để ý đến sự thay đổi của mẹ, luồn tay vào trong, dùng ngón tay vạch quần lót ra. Mẹ bất ngờ thốt lên một tiếng “ưh” rồi tức giận trừng mắt nhìn y, những gì bố nói ở đầu dây bên kia hoàn toàn không thể nghe thấy gì. Y vẫn dùng ngón tay đẩy vào âm hộ của mẹ, bị kích thích mạnh mẽ bà vô thức dùng tay che miệng.
– “Vợ, sao em không nói? Ơ, tín hiệu không tốt sao?”
Mẹ vẫn còn thở hổn hển, nhìn Tần Thục rút ngón tay ra, cầm con cặc lớn chuẩn bị nhét vào. Bà hoàn toàn tức giận vì hành động vô lễ đó, không nghe được bố đang nói gì trong điện thoại, mẹ đứng thẳng dậy, bàn tay ngọc quẹt một vòng cung trên không trung, phát ra âm thanh “bốp…” giòn tan!
Tần Thục sững sờ, che mặt nhìn người dì hoài nghi.
– “Vợ, em bị sao vậy?”… nghe âm thanh lạ, bố lo lắng hỏi.
Mẹ cúp điện thoại. Khuôn mặt chuyển sang màu đỏ thẫm, tức giận nhìn Tần Thục, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt thăng trầm. Nhưng trong mắt của Tần Thục cơn dâm đã che mờ tất cả, y lại thấy một khung cảnh khác, vẻ mặt mẹ ngượng ngùng và đáng yêu, không giống trưởng bối mà giống như một người yêu nhỏ đáng yêu. Y sững sờ một lát, sau đó nghĩ đến việc phương pháp tương tự, liền đưa một bàn tay to về phía bộ ngực xinh đẹp của bà muốn nắm lấy nó.
Mẹ tát tay Tần Thục đi, lạnh lùng nói: “Con định cưỡng hiếp dì à?”
Hắn cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi, sững sờ, mọi thứ phát triển theo hướng khác như dự định ban đầu.
“Con, con…” Tần Thục bỗng hoảng sợ.
Mẹ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, “Tần Thục, hãy về nhà đi, dì không thể giúp con.”
Y sửng sốt: “Dì út, cháu sai rồi, con sai rồi…” Rồi hoảng hốt quỳ xuống trước mặt mẹ tôi: “Dì ơi, dì nghe con nói.”
Mẹ nghiêng đầu sang một bên, sự sỉ nhục đã tích lũy trước đó khiến bà vô cùng tức giận, và bây giờ là mẹ không muốn nghe hắn giải thích gì cả.
“Reng…” Điện thoại lại reo, và mẹ không định trả lời…
– “Dì út…” Tần Thục kêu lên, tự tát mình hai cái: “Con không phải người. Hãy tha thứ cho con một lần có được không?”
Mẹ liếc nhìn y: “Ta không dạy được con.”
– “Không, là con vô dụng.”… lẩm bẩm.
– “Nhưng, dì Hồng. Dì không thấy những nỗ lực của con sao? Nếu không có dì, con đã không thể làm được. Người cho con một cơ hội đi? Nếu bây giờ quay lại… Mẹ con, bà ấy sẽ hoàn toàn thất vọng về con.”
Nghe thấy lời nói đó, trong lòng mẹ mềm nhũn, cuối cùng cũng nghiêng người nói:
– Con cũng biết mẫu thân sẽ không chịu đựng được ư?
– “Con đã bị ma ám. Nhưng dì, con thật sự muốn chăm chỉ, con muốn học tập chăm chỉ, con không muốn mẹ buồn. Con làm dì thất vọng rồi, dì út… dì có cho con thêm một cơ hội nữa không?”
– “Tần Thục, con phải nhớ rằng con không chỉ là vì con, con còn mang theo hy vọng của mẹ con. Còn nữa… Dì, hy vọng…” Mẹ dừng lại, “Nhưng tại sao con có thể làm vậy với dì… Làm loại chuyện này được chứ.”
– “Dì Hồng, con biết sai rồi.”
– “Biết sai là chưa đủ.” Mẹ lắc đầu.
– “Con sẽ thay đổi, thề với Chúa.”
Lúc này, điện thoại lại reo lên, mẹ tôi thở dài: “Tần Thục, trở về phòng suy ngẫm đi.”
– “Dì ơi, dì đã tha thứ cho con chưa?” Tần Thục vẫn quỳ, không chịu nhúc nhích.
– “Bây giờ ta muốn nghỉ ngơi?”
– “Được, con hiểu rồi.” Tần Thục đứng lên, tìm quần ở bên cạnh ghế sofa rồi chậm rãi mặc vào, đi về phía phòng nhưng vẫn vân liếc mắt nhìn về phía mẹ.
Mẹ nhấc điện thoại lên.
– “Vợ, có chuyện gì vậy, sao không nghe điện thoại của a, tiếng động vừa rồi là gì?”
Mẹ hắng giọng, nhẹ giọng nói: “Cháu nó vừa đập vỡ một cái đĩa, em hơi bực mình.”
– “Ồ? Là Tần Thục à.”
Nghe thấy tên của Tần Thục, mẹ im lặng…
– “Ngươi trách hắn.”
Mẹ vẫn còn tức giận, “đúng.”
– “Vợ, em sai rồi, làm sao có thể trách hắn? Làm vỡ một cái đĩa không phải là một vấn đề lớn, chứ đừng nói đến điều này. Dù sao thằng nhóc cũng là khách…”
– “Anh biết cái gì!” Mẹ tôi giận dữ nói: “Quanh năm không ở nhà dạy con. Có bao nhiêu việc gia đình, những việc lớn nhỏ trong gia đình không phải để tôi làm, ngươi đã làm gì vậy?”
Bố mất cảnh giác và không thể nói gì trong một lúc. Mẹ tôi cúp điện thoại, đủ loại lo lắng ùa vào lòng, bà không khỏi nghẹn ngào.
– “Dì Hồng.” Lúc này, Tần Thục đi ra khỏi phòng.
Mẹ nhìn y rồi nhìn đi chỗ khác. Tần Thục lấy ra vài tờ khăn giấy đưa cho mẹ, thì thầm: “Con xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của con. Dì út, nếu dì tức giận hãy đánh con đi.”
Mẹ lấy khăn giấy và lặng lẽ lau khóe mắt. Tần Thục lóng ngóng đứng sang một bên không biết làm gì, toàn bộ không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ còn lại tiếng mẹ khóc nức nở.
Sau một lúc lâu, Tần Thục mới dám lên tiếng: “Tha thứ cho con, dì út.”
Mẹ kiên quyết nói: “Đừng nghĩ rằng dì sẽ giúp con trong tương lai!”
Tần Thục lo lắng, vội vàng nói: “Con không dám nữa, dì út, con không cố ý, là con mất lý trí… Đừng bỏ mặc con mà”
Mẹ lắc đầu và phớt lờ nó.
Tần Thục đột nhiên nói: “Nếu còn như lúc nãy, con có thể chết cho dì xem…”
Mẹ vẫn không nói, cũng không nhìn hắn.
Tần Thục nói: “Con thề!”
Mẹ dường như hiểu điều gì đó, và nói, “được rồi, trong thời gian này ta sẽ cố gắng giúp con, còn sau khi khai giảng hãy quên hết và tập trung học hành đi…”
– “Nói như vậy rồi thì con tự mình về phòng suy nghĩ đi.”
Trái tim lo lắng của Tần Thục đã hồi phục, nở nụ cười trong lòng, nhưng hắn không dám bộc lộ.
Chơi đùa với Tiểu Tĩnh cả buổi chiều, hiếm khi vui vẻ như vậy, sau khi ăn tối với cô ấy, chúng tôi bất đắc dĩ chia tay. Khi về đến dưới lầu, nhớ đến quần áo trên người mình. Mình nên làm gì? Bỗng nhớ đến Lục Hưng, phải mượn một bộ quần áo mới được. Đi đến đó, may mắn chỉ có một mình anh ta ở nhà, nhìn thấy tôi mặc áo thun của tôi mỉm cười đắc ý kiểu đã hiểu, rồi cho mượn một chiếc áo phông. Sau khi cảm ơn, tôi về nhà.
Mẹ, Tần Thục và chị gái đều ở nhà.
Tôi thản nhiên hỏi: “Mẹ, tàu của bố đến lúc mấy giờ đêm?”
Mẹ trả lời đơn giản: “10 Giờ”.
Nhận ra bầu không khí có một chút sai lầm, và ngôi nhà hơi lạnh lẽo. Mẹ ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt thẳng, không biết đang nghĩ gì. Tần Thục ngồi ở một bên, dáng vẻ như không thể từ bỏ. Còn chị gái đang chơi điện thoại trong phòng.
Tôi trở về phòng và nằm xuống một lúc. Chẳng mấy chốc đã là 9 giờ tối. Mẹ chuẩn bị lái xe đi đón bố, tôi và chị gái cũng đi, Tần Thục hình như là muốn đi theo, vì vậy cả nhà đều đi.
Mẹ lái xe đến ga xe lửa, và có rất nhiều thành viên gia đình của các đồng nghiệp của cha tôi trên sân ga, mẹ không nói một lời. Chị và tôi đã mong chờ đợi với sự mong đợi lớn. Tàu cuối cùng cũng đã đến. Bố đi về phía chúng tôi với một chiếc vali lớn, chị và tôi rất hạnh phúc chào đón.
Có một số đồng nghiệp trở về với cha tôi, hầu hết đều có người thân riêng đến đón, và chỉ có một người luôn đi theo phía sau bố. Bố giới thiệu chúng tôi: “Đây là cấp dưới của ta, Tiểu Vương.”
Chú Vương cười ngượng ngùng chào hỏi.
– “Tôi đang gặp chút rắc rối, nhờ mọi người đoạn đường.” Chú nói cười nói.
Bố bảo về nhà rồi nói chuyện. Khi nhóm người đến bãi đậu xe, mẹ lấy chìa khóa ra, bố đưa tay ra và nói, “anh lái xe đi.”
Sau khi đưa chìa khóa mẹ liếc nhìn bố rồi ra ngồi ở hàng ghế sau. Điều gì đang xảy ra? Tại sao bố và mẹ thể hiện như một cặp vợ chồng đang giận dỗi? Vừa phản ứng lại, cha vẫy tay gọi chú Vương vào ghế phụ, tôi phải ngồi ở ghế sau, làm cho hàng ghế sau chật cứng. Tôi ngồi ở ngoài cùng bên phải, tiếp đến là chị Quân, và Tần Thục ngồi bên cạnh, phía trong cùng là mẹ ngồi sát bên trái. Nó thực sự chật chội, tôi chỉ ngồi trong một khu vực nhỏ. Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện những điều thú vị trong chuyến công tác ở Thái Lan của bố, còn mẹ tôi có vẻ im lặng nói rất ít. Tần Thục cũng không lên tiếng. Tôi không thể không nhìn sang mẹ, ánh đèn neon bên ngoài xe chiếu vào mặt bà, và khuỷu tay trái của bà dựa vào cửa sổ, mu bàn tay che môi, ánh mắt mờ sương, thật kỳ lạ. Đang đi thì chiếc xe rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen như mực, tối đến nỗi tôi không thể nhìn thấy gì ngay lập tức và không khí bỗng im lặng một cách kỳ lạ.
Đi một lúc xe dừng lại, hóa ra đã đến nhà Chú Vương. Chú ấy xuống và tạm biệt bọn tôi, ghế phụ trống rỗng, lập tức mẹ tôi xuống xe, nhanh chóng bước lên ngồi vào ghế phụ phía trước. Tôi vỗ nhẹ vào chị và thì thầm vào tai: “Chị có cảm thấy mẹ kỳ lạ không?”
– “Bố và mẹ cãi nhau à?” Chị tôi thì thầm.
– “Em cũng nghĩ như vậy.”
Với sự e ngại, tôi im lặng và nghĩ lung tung. Chiếc xe lại tiếp tục đi về nhà trong đêm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19