Hai tuần lặng lẽ trôi qua, sau bao ngày miệt mài với khối kiến thức mới lạ khác hẳn khi còn học phổ thông tôi và thằng Cường lại đạp xe ra ra ngã tư Trường Chinh – Giải Phóng để bắt Xe Lam về quê (Khi đó chưa có xe bus như bây giờ. Các bạn từ 8x đời giữa đổ ngược có thể lên google sớt xem hình thù nó như thế nào). Chằng xe lên nóc xong đâu đó tôi và thằng Cường chui vào xe yên vị chỗ ngồi. Sắp được gặp em rồi mà sao vẫn thấy mong thế, quyển sổ em gửi cho tôi đã dầy lên rất nhiều bởi những lần mở ra mở vào liên tục của tôi. Muốn về thật nhanh nhưng không được, bởi phải chờ cho đến khi đủ khách lên xe thì bác tài mới đủ tiền xăng chạy về.
Xuống xe, trong lúc đạp xe từ đường cái về làng thằng Cường ngồi sau hỏi mình:
– Hôm nay có cần tao hẹn N – Anh trước không?
– Có chứ. He he.
– Tao bảo này. Mày đừng lên trần nhà tao, kẻo bố mẹ tao lại nghi ngờ hai đứa chúng mày. Mà tao chỉ cho mày chỗ này. Kín lắm.
– Chỗ nào?
– Vườn bên cạnh nhà tao ấy.
– Chỗ giáp với nhà N – Anh đấy á?
– Không, phía đằng cái nhà xí ấy. Tối om, chúng mày ngồi đấy thì tha hồ mà nói chuyện, không ai biết đâu. Mà cái N – Anh đi sang cũng tiện. Mày bảo nó chỉ cần đi tới cuối cái tường rào nhà nó, lách người một tí là sang được vườn nhà tao. Rồi men theo tường nhà phía sau nhà tao là sang được chỗ đấy.
– Ừ như thế cũng được đấy nhỉ. Nhưng mà, dm nhỡ bố mẹ mày ra đi ỉa thì chết tao.
– Nếu thấy bố mẹ tao từ nhà đi ra thì mày luồn ra sau đống rơm của bà tao mà ngồi. Nhìn thấy thế nào được. Mà chả bao giờ bố mẹ tao đi ỉa buổi tối cả.
– Ờ. Vậy để lát về nhà tao viết mấy chữ dặn N – Anh rồi mày đưa cho tao nhé.
– Ờ. Nhưng mà bố đéo được cái gì à?
– Dm, mày thích cái gì?
– Sang tuần lên HN mày rửa bát cả tuần cho tao là được.
– Dm, tưởng gì. Cứ ngoan đi. Thích lên cung trăng bố cũng chiều.
– Dm, Xuân Hùng mày nhớ đấy. Hè hè.
Về đầu làng thằng Cường vào nhà mình ngồi nói chuyện với bố mẹ mình một lúc, tiện thể chờ mình viết mấy chữ cho em rồi nó cầm thư và đạp xe về nhà.
Buổi tối, cơm nước xong theo kế hoạch mình cầm quyển sổ rồi đạp xe ra nhà Cường cứt chơi. Đến nơi mình vào nhà nó ngồi một lúc để bố mẹ nó kiểm tra xem tình hình ăn ở của hai thằng trên HN ra sao, rồi mình nói cho cháu xin ít giấy cháu đi ỉa. Bố thằng Cường nói “Cứ ra đấy mà ỉa, giấy bác vẫn dắt sẵn ở khe mấy viên ngói phía bên phải ấy, nhìn lên là thấy”. Mình dạ dạ vâng vâng rồi phi thằng ra vườn và ngồi dưới gốc mít đợi em. “Lần sau em cho…”, lần sau đây rồi N – Anh ơi.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo dâm đãng của tôi tại nguồn: http://truyensex68.com/co-giao-dam-dang-cua-toi/
Xung quanh gốc mít nhà thằng Cường là rất nhiều dái mít (mít non) rụng xuống. Nghĩ bụng ngồi thế này thì đau đít chết nên mình lấy chân gạt đi một khoảng nho nhỏ đủ chỗ cho cả mình và em có thể ngồi được, sau đó mình lại ra rút một ít rơm khô vào và trải xuống để lát nữa hai đứa có ngồi thì cũng không bị bẩn quần. Xong xuôi mình ra chân tường phía sau nhà thằng Cường đứng đợi em. Chỗ này đúng là an toàn thật.
Đứng khoảng 10 phút thì thấy phía cuối vườn nhà em có bóng người nhìn trước nhìn sau rồi lách sang vườn nhà thằng Cường. Đúng là em kia rồi. Em tiếp tục nhìn trước nhìn sau rồi men theo chân tường đi về phía mình đang đứng. Rồi em nói thầm chỉ đủ để mình nghe thấy:
– Anh đợi lâu chưa?
– 10 Phút rồi. (Mình cũng thì thầm)
– Vâng. Em vừa mới ăn cơm xong. Đứng luôn ở đây à?
– Không, đi vào đây.
Mình ghé vào tai em nói nhỏ rồi kéo tay em đi theo mình. Mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc em tỏa ra làm mình ngây ngất. Nước rớt nước rãi nhỏ tong tỏng ướt hết cả cổ áo. Đến cây mít mình nói em.
– Ngồi xuống đây.
– Run quá…
– Sao mà run?
– Sợ mẹ em biết, sợ bố mẹ anh Cường nữa. Nhỡ ai đi ra đây thì sao?
– Thì mình ra sau đống rơm ngồi.
Nhìn sang đống rơm em thấy có vẻ an toàn nên em không nói gì nữa. Khẽ ngã đầu vài vai mình em thì thầm:
– 2 tuần lâu nhỉ.
– Ừ. Anh đếm từng ngày.
– Thật không?
– Thật.
– À, thế sổ đâu?
Mình đứng dậy với quyển sổ để trên hốc cây mít rồi ngồi xuống đưa cho em. Em lại lật nhanh từng trang xem mình viết có nhiều không rồi quay sang hỏi mình.
– Có muốn xem em viết gì không?
– Có chứ. Sổ của em đâu?
Em hơi ưỡn bụng ra, kéo áo lên rồi lôi quyến sổ dắt trong cạp quần ra đưa cho mình. Mình đưa đầu sổ phía dưới (phần mà khi em dắt trong cặp quần thì nó nằm bên trong quần của em) lên rồi đưa mũi vào ngửi.
– Thơm thật. Quyển sổ này sướng thế.
Em quay sang véo một phát đau điếng vào hông mình rồi nói:
– Cái anh này… Khiếp. Người ta chưa hỏi tội lần trước đâu đấy.
– Tội gì?
– Tội… cõng người ta…
…
Cô giáo N – Anh ngày xưa buồn cười thật. Ngây thơ lắm. Tội gì là “tội… cõng người ta…”. Cõng mà cũng có tội sao??? Nhớ lại hôm đó mà vẫn thấy buồn cười. Chợt nghĩ nếu đặt cô giáo N – Anh của bây giờ vào vị trí của em N – Anh lúc đó thì có lẽ đêm đó Xuân chắc sẽ sốc mà chết dưới gốc mít mất thôi.
Thử nhé…
Em N – Anh ngày xưa: “Làm người ta… Xì… thôi không nói nữa. Ghét mặt”, và rồi (Đỏ mặt)
Cô giáo N – Anh bây giờ: “Tội dám sờ trộm bướm người ta, lại còn gãi… người ta nữa, làm người ta ướt hết cả… rồi này. Bắt đền đấy”, và rồi…
…
Trở lại câu chuyện hôm đó…
Khi mình hỏi em sổ em viết đâu, em bèn hơi ưỡn bụng ra, kéo áo lên rồi lôi quyến sổ dắt trong cạp quần ra đưa cho mình. Mình đưa đầu sổ phía dưới (phần mà khi em dắt trong cặp quần thì nó nằm bên trong quần của em) lên rồi đưa mũi vào ngửi.
– Thơm thật. Quyển sổ này sướng thế.
Em quay sang véo một phát đau điếng vào hông mình rồi nói:
– Cái anh này… Khiếp. Người ta chưa hỏi tội lần trước đâu đấy.
– Tội gì?
– Tội… cõng người ta…
– Cõng mà có tội à? Nói rõ tội của anh xem nào. Hi hi…
– Xì… không nói nữa. Anh học có vất vả không?
– Cũng bình thường. Nhưng nhớ em.
Em gục hẳn vào vai mình rồi vân vê sợi rơm khô. Chắc em đang nghĩ ngợi điều gì đó. Mình đưa tay ra sau lưng đỡ em rồi quay sang kéo đầu em sát lại với mình. Hai đứa nhắm mắt lại và rồi…
Em hôn mình mãnh liệt. Có lẽ em cũng nhớ mình lắm. Thả bàn tay đang nâng cằm em ra mình luồn vào trong áo em rồi xoa nhẹ nhàng lên hai núm vú. Núm vú của em cương lên bé xíu, hơi thở em gấp gáp dập dồn. Tôi càng xoa em càng vít đầu tôi xuống và hôn mãnh liệt hơn. Đêm tối cũng không lấp đi được khoảng bụng trắng ngần của em. N – Anh đẹp thật…
Rút tay ra khỏi chiếc xu chiêng tôi tìm đến hàng cúc áo của em rồi lần lượt gỡ ra từng chiếc từng chiếc một, đến khi hai vạt áo em bung ra còn chiếc xu chiêng bị tôi kéo ngược lên thì em mới bừng tỉnh. Buông hai tay đang ôm chặt người tôi ra em đưa lên che kín ngực mình. Em nói trong hơi thở gấp gáp:
– Đừng… anh ơi.
– Cho anh… anh yêu em.
– Em sợ lắm… ai ra thì chết.
Tôi nắm cổ tay em rồi quàng lên cổ tôi rồi trấn an em:
– Không có ai đâu.
Rồi em lại ôm tôi thật chặt, bầu ngực nóng hổi của em ép chặt vào cơ thể tôi làm chim tôi cứng ngắc. Có lẽ em cảm nhận được nên em khẽ nhích người ra.
– Anh ơi em sợ lắm.
– Sợ gì.
– Sợ… em cho anh rồi anh lại bỏ em.
– Đừng nói như thế. Nếu em không muốn… chúng mình để sau cũng được.
Em vít đầu tôi xuống rồi mơn trớn môi tôi.
– Đừng bỏ em nhé.
Tôi gật đầu…
Ngả xuống cánh tay tôi em ưỡn ngực lên chờ đợi. Tôi cầm tay em luồn vào trong áo của mình rồi cúi xuống ngậm đầu lấy đầu ti. Lần đầu tiên trong đời được nếm trải mùi vị cơ thể của một người con gái. Sao tuyệt diệu đến thế…
Tôi liếm láp hết bên này rồi đến bên kia, hơi thở em gấp gáp dồn dập rồi lại ngắt quãng theo từng nhịp mút của tôi, em khẽ quàn quại, cánh tay em đặt trong áo tôi bắt đầu di chuyển. Miệng em bắt đầu ư… ư… những tiếng khe khẽ. Em không còn biết gì nữa…
Vẫn ngậm ti em tôi đặt nòng bàn tay áp xuông bụng em rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới. Em khẽ hóp bụng lại làm bàn tay tôi chui tọt vào trong… mu em cao lắm… còn ở dưới kia, ướt hết cả rồi… Xuân ơi… đường hoa mở lối…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16