Sau khi trò chuyện với ông Vinh xong thì Diễm Trang vô nhà và lên phòng đi ngủ, cô dù rất muốn tâm sự với người tình lâu thêm chút nữa nhưng tiếc là trời đã khuya nên phải tạm dừng. Cô ấy vừa đặt lưng lên giường thì ngủ một giấc ngon lành tới sáng lúc nào hổng hay, cô nhìn sang bên cạnh thì Hữu Tuấn chồng cô đã thức dậy đi làm từ sớm rồi. Do tối hôm cô ngủ trễ nên bây giờ cô phải thức muộn và phải đi làm một mình, chứ hổng như mọi ngày cô ấy được chồng mình sáng đưa chiều rước được. Cô cũng cảm nhận bố chồng cô chắc cũng đi tập thể dục rồi, và thế là cô vội vàng mà quên ăn sang chạy xe ô tô riêng của mình đến bệnh viện làm việc luôn.
Khi xe vừa tới bệnh viện và cô đã đưa ô tô của mình vào chỗ giữ xe rồi cô đi ra ngoài, khi cô vừa ra ngoài thì bỗng có một cuộc rượt đuổi ngoài cổng bệnh viện và có một người thanh niên trẻ tuổi chạy va chạm mạnh vô người cô nên làm cho Diễm Trang té nhào xuống đường. Khi va chạm xong thì cô ấy có cảm giác là hai chân mình bị trật khớp rồi nên đứng dậy đi hông được, nhưng cô vẫn cố gắng mà bước từng bước vô trong bệnh viện rồi đến khoa chuyên về xương khớp để nắn nót hai khớp chân lại. Sau khi được bác sĩ thoa thuốc và xoa bóp thì khớp chân của cô cũng khá hơn nhiều nhưng phải hạn chế vận động mạnh, cô cũng cố gắng mà làm tốt công việc của mình hôm nay nhưng nghề nghiệp hổng cho cô được nghỉ ngơi.
Khi sắp ra về thì cô được một bạn đồng nghiệp nhờ cô trực dùm thêm 3 tiếng nữa vì gia đình người đó có việc đột xuất, bởi Diễm Trang là một người tốt bụng và hay giúp đỡ đồng nghiệp nên cô ấy vui vẻ nhận lời mà trực dùm thêm tới tối. Thời gian rồi cũng qua nhanh và cô ấy cũng đã ra về, nhưng khi khởi khỏi bệnh viện được một đoạn khá xa thì hai chân cô khá đau nên hông thể nhấn ga và đạp phanh cho an toàn được, vì vậy cô cho tấp xe sát vô lề và dừng lại mà gọi cho Hữu Tuấn:
– Chồng ơi! Anh đến chỗ nơi gần công viên chở em về với, chân em đau quá nên hông đạp ga và phanh được.
– Ơ, nhum… nhum… ực… ok bà xã… ực…
Diễm Trang thấy chồng mình lải nhải thì hỏi tiếp:
– Hả! Anh đang uống rượu sao mà giọng lè nhè vậy… Haizz…
– Hi Hi… Anh chỉ uống chút thôi mà! Thôi anh cúp máy để đến rước em đây…
Ở bên cạnh Hữu Tuấn nãy giờ thì tên Lân nghe rất rõ và hắn chợt mỉm cười vì đây là cơ hội tốt để hắn trò chuyện cùng người đẹp, hắn cùng Hữu Tuấn và tên Minh ba người lên xe ô tô chạy đến nơi Diễm Trang chỉ định. Khoảng 20 phút sau thì xe của họ cũng đến được chỗ xe ô tô của Diễm Trang, trời bây giờ cũng gần 8 giờ 30 tối rồi nên Hữu Tuấn hơi hoa mắt và một phần do say rượu bia nên anh ấy điều khiển xe quá đà nên chạy xe xuống dưới lề đường luôn. Đường ở đây nó có bậc thềm khá cao so với gầm xe nên hì hục lắm thì xe mới lên được trên đường, khi xe lên được yên chỗ rồi thì giọng của Diễm Trang càu nhàu:
– Ông xã uống gì mà say bí tỉ vậy? Như thế thì sao mà chở em về được?
– Ơ… Ực… Anh chở em được mà!!! Ức ực…
– Coi anh kìa! Đi đứng còn hổng xong thì sao mà chạy xe cho được. Haizz…
Tên Lân thấy vậy thì nhanh nhẹn trả lời:
– Thôi để tôi chở hai vợ chồng về cho, còn thằng Minh thì chạy một mình về nhà cũng được mà! Dù sao thì xe này cũng của vợ chồng mấy người, hai đứa tôi chỉ đi ké thôi.
Hữu Tuấn nói là đưa bọn họ về nhà nhưng bây giờ thì để bạn mình đưa về thì thấy hơi ngại nên nói:
– Như vậy thì tôi ngại quá… Ức ực…
– Hổng như vậy thì như thế nào nữa hả ông xã… Haizz… Thôi nhờ anh đưa vợ chồng em về dùm ạ!
– Khà khà! Được mà, được mà…
Tên Lân nghe giọng nói ngọt ngào của Diễm Trang và gọi anh xưng em thì hắn như mở cờ trong bụng mà vui vẻ trả lời nhanh, rồi hắn tiến tới rồi lên xe ở ghế trước để lái, còn vợ chồng Diễm Trang Hữu Tuấn thì ngồi phía sau. Khi ngồi phía trước lái xe thì cặp mắt của tên Lân cứ nhìn trộm Diễm Trang qua gương chiếu hậu, hắn tinh ý thấy cô ấy có vẻ rất đau chân nên lâu lâu thì thấy cô ta cứ nhăn nhó mặt mày liên tục. Hắn biết nếu hông đau hai chân lắm thì Diễm Trang sẽ không bao giờ chịu để hắn chở về nhà đâu chứ đừng có mơ, nên hắn tận dụng tối đa những gì xảy ra đêm nay để mà tâm sự với Diễm Trang.
Chạy xe một lúc thì cũng về tới nhà, tên Minh chạy xe một mình nên đến trước và mở cửa sẵn mà hổng chạy xe vô trong vì phải mượn xe Hữu Tuấn mà còn đi về nhà nữa. Khi tên Lân dừng xe lại thì Hữu Tuấn bước ra trước giọng lè nhè “Ức ực”, đi té lên té xuống:
– Tôi cảm ơn hai ông chở vợ chồng tôi về nhé! Tôi… vô… nhà đây! Ức ực…
– Ê, té bây giờ, thôi để tôi dìu ông vô nhà cho.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16