Bữa nay tới lượt nhỏ Huyền nghỉ. Cái nơi tôi làm không có ngày nghỉ cố định, tuần thay phiên nhau mỗi đứa nghỉ một buổi. Bữa nào nhỏ Huyền nghỉ, bữa đó đối với tôi là ngày chán ngắt nhất trên đời. Còn một mình trong phòng với con quỷ cái mặt quàu quạu, dù đợt này nó ít kiếm chuyện với tôi nhưng chuyển tông lạnh te, tối ngày không làm việc thì nó chúi mũi vô tờ báo hoặc cái điện thoại hí hoáy bấm bấm gọi gọi, không khi nào nói với tôi một tiếng. Cũng hên, nó mà nói với tôi thêm câu nào chắc chuyển qua chửi lộn hoặc đánh lộn luôn, tôi nghĩ vậy.
Có điều bữa nay coi bộ khác à nha. Liếc đồng hồ tầm 11 giờ, con nhỏ tự động quay qua tôi, kêu:
– Anh Long chưa ăn cơm à?
Lạ lẫm à nha. Tôi ngó qua dòm nó:
– Tính mời cơm tôi hả?
Thiệt tình tưởng nó có đổi khác, ai dè cái mặt vẫn lạnh te, thủng thẳng:
– Anh mơ ngủ hả? Chưa đi ăn thì đi ăn lẹ đi để tôi còn đi. Nếu không tôi đi ăn trước!
Cụt hứng à nha. Tưởng nó có lòng tốt nhắc mình đi ăn, ai dè nó làm một câu trớt quớt vậy mới dễ quê. Tôi ngán ngẩm đứng dậy, xếp lại đống giấy trên bàn cho đỡ lộn xộn, lại ngó thấy cây viết nằm chình ình ngang bàn. Hay đó nha. Hồi nào tới giờ chưa thử quay con nhỏ này coi nó ngồi một mình làm gì, có vào web sex hay không ta? Tôi len lén bấm lên đuôi cây viết, làm bộ vô tình xoay cái camera về trúng phía con nhỏ. Không biết con nhỏ này có làm vụ gì hay ho không ta? Tôi không tin tưởng vào khả năng nó cởi đồ hay tự xử trong phòng lúc tôi đi vắng cho lắm, có điều thử một lần cũng đâu có chết thằng tây nào đâu.
Tôi bước ra khỏi phòng, kêu:
– Tôi đi ăn về trễ chút nha. Qua ngân hàng có chút công chuyện. 12 giờ về được không?
Con nhỏ vẫn cắm cái mặt xuống, giọng lạnh te:
– Được.
Thiệt tình tui cũng không mong chờ sẽ thu được kết quả gì khả quan cho lắm. Công ty người ra vô nườm nượp, khó có mấy vụ nóng bỏng xảy ra như tưởng tượng của mấy cha nội đang đọc truyện này đâu nha. Thứ gì đâu tối ngày nghĩ chuyện đen tối không!
Có điều, tôi ăn cơm cũng hổng thấy ngon miệng chút xíu nào. Tính tôi vốn tò mò, dù không hy vọng nhiều nhưng hy vọng… ít ít thì cũng có chớ bộ. Hồi nãy mới mở miệng kêu đi tới 12h cho con nhỏ quỷ yên tâm, muốn làm gì thì làm, ai dè mới 11 rưỡi đã ăn xong xuôi hết. Tôi ngán ngẩm kêu thêm ly cafe, ngồi nán thêm một lúc nữa. Lâu lắc gì đâu.
Về tới phòng, ngó mặt con nhỏ tỉnh rụi. Dòm coi quần áo nó có xộc xệch gì không, ngó cả xuống đất coi có cái bao cao su dùng rồi nào ném ở dưới không, rốt cuộc chẳng có gì hết ráo. Nản toàn bộ. Con nhỏ thấy tôi về, phủi đít đứng dậy, lẳng lặng bước đi ăn cơm không thèm nói qua với tôi một tiếng. Bực à nha. Nhưng cũng hên, con quỷ này đi khuất mắt, phòng còn có mình tôi. Nở một nụ cười gian ác, tôi rút dây cắm vô cây viết, đầu kia nối vô máy tính. Tèn ten!
Cái camera chiếu ngay chóc chỗ con nhỏ ngồi. Từ chỗ tôi qua tới chỗ nó chỉ tầm 1m nên nhìn nét căng. Hồi hộp dữ dội nha. Tôi dán mắt lên màn hình, dỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Có động một cái là bứt dây bỏ cây viết vô túi lại liền, chúa mới phát hiện ra nổi. Ủa mà sao con quỷ cái này nó ngồi hoài vậy trời? Tôi tưởng nó giục tôi ra ngoài để ở trỏng nó có công chuyện gì dữ dội lắm, ai dè nó hết coi báo lại nghe điện thoại, hết nghe điện thoại lại soi gương.
Nản ghê luôn. Tính cất luôn cây viết đi cho đỡ bực dọc, ai dè thấy màn hình đổi màu, sáng lên trông thấy. Kiểu này chắc có ai mở cửa phòng đó nha. Tim tôi đập mạnh một hồi. Cha béo hói chim ngắn chớ không có ai vào đây nữa. Từng dây thần kinh trong đầu tôi muốn căng ra, mắt chăm chú ngó vô máy tính. Ai dè… thằng quỷ bên kỹ thuật lóc chóc mang giấy tờ tới hỏi con nhỏ cái địa chỉ nhà. Thiệt tình, muốn chửi thề quá đi!
Bực dọc ngó chằm chặp vô cái màn hình, muốn đập một cái cho nó bể luôn, lại thấy con nhỏ hí hoáy móc điện thoại ra. Lại buôn chuyện nhảm nữa chắc luôn – tôi thở dài xuôi xị. Tưởng vớ được con cá bự, ai dè chờ muốn nín thở cả buổi quay được cảnh con quỷ… hổng làm gì hết trơn. Tôi uể oải buông dài người ra ghế, nghe cái giọng ẽo ợt của con nhỏ vọng ra trong loa:
– Anh hả, em nè. Ăn cơm chưa đó? Ráng ăn cho ngoan nha, em thương!
Rùng mình nha. Sao nghe con nhỏ nói tôi lại tưởng tượng ra cảnh lão béo hói đang quấn cái tã giấy, cầm bình sữa trẻ em mút chùn chụt là sao? Tính với tay tắt loa đi, nhưng cũng hên, tại tôi làm biếng ngồi dậy nên thôi bỏ. Giọng con nhỏ lại chuyển qua tông nũng nịu:
– Tối nay em tới anh mà. Thằng cha hói đó phải về với vợ con, đâu có làm phiền tụi mình buổi đêm được.
Tôi ngồi phắt dậy. Vụ này hay à nha. Người hói có sừng – phen này có khi lão Sinh lên mục chuyện lạ Việt Nam chớ không phải giỡn! Ngó lên cái màn hình, mặt con nhỏ cười đầy vẻ dâm tà, cái mỏ trề ra:
– Bày đặt ghen tuông nữa. Em khùng hay sao mà thích cha nội đó. Thứ gì đâu bụng phệ chim ngắn ngủn, có khi còn chưa bằng phân nửa anh nữa đó.
Lạnh toát người nha. Không dè bí mật công ty bị tôi phát hiện ra lãng nhách: Trưởng phòng nhân sự chim chỉ dài cỡ 9 cm. Vụ này đồn ra ngoài, uy tín công ty chắc bể show luôn đó. Lại nghe con nhỏ nũng nịu:
– Thôi mà, nốt vài bữa nữa xong việc, em bai bai thằng chả liền ha. Em cũng mắc ói lắm chớ bộ, nhưng phải ráng nè. Thằng chả mới hôm qua dắt em đi xem đất đó, đồng ý mua rồi chỉ còn đợi làm giấy nữa là xong…
Quá nể đó nha. Có miếng thịt cỡ bàn tay đầy lông mà con nhỏ đổi ngang được miếng đất, thiệt tình đầu óc kinh doanh của nó Warren Buffett cũng về nhì luôn. Đang còn thổn thức vì tài năng của con nhỏ quỷ, lại thấy nó cười khanh khách coi bộ khoái chí dữ lắm:
– Anh khùng hả? Thằng chả sức mấy làm em có bầu thiệt được. Thứ chim ngắn ngủn đó coi chừng mấy đứa con trong nhà lão cũng là con hàng xóm đó anh. Em dọa lão thôi, ai dè lão sợ quýnh lên…
Ngất xỉu nha. Không dè cái chiêu xưa như trái đất này cũng gạt được lão già dê đó. Không lẽ trước giờ tôi lầm hết trơn sao? Tôi cứ chắc mẩm rằng mấy cha đầu hói IQ phải cao dữ lắm, không dè lão này làm tôi hố cái roẹt. Nhưng ngó cái kiểu hồ ly của con nhỏ này, cộng cái thời gian nó bỏ ra chăn dắt lão già chắc cũng không phải ít, tôi nghĩ mọi chuyện cũng không đơn giản cỡ vậy. Ăn được của lão già này miếng đất cũng không ngon lành như ăn cơm gà vậy đâu nha.
Đang còn đăm chiêu suy nghĩ, thấy con nhỏ dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy. Cúp xong bấm tiếp đợt 2, cái giọng ỏn ẻn lại vang lên nũng nịu:
– Dê cụ của em hả? Em xong việc rồi nè, qua ăn trưa với hai mẹ con em đi… Dạ, thằng cha nhà quê đó đi rồi em mới dám gọi anh như vầy mà. Mà nè, anh đuổi việc thằng chả đi được không, tối ngày ngồi lo dòm lom lom vô mông em, khó chịu gì đâu!
Mắc ói đó nha. Con nhỏ này thiệt tình vừa gian lại vừa mắc cái tính điêu toa, tôi dòm mông nó có một lần nó kêu dòm hoài. Đang tính chửi thề một câu thì cửa mở cái roẹt. Tôi thò tay lẹ vô gầm bàn, rút dây, cầm cây viết trên tay làm bộ chống cằm suy nghĩ. Con nhỏ gian ác mặt tỉnh bơ đi vô, không thèm ngó tôi một cái, đi thẳng về chỗ ngồi. Nhưng tôi không thèm giận dỗi nó chi cho mệt người. Lần này mày xong rồi, con nhỏ quỷ!
Con nhỏ xem chừng có vẻ đạt được thỏa thuận gì đó với lão béo hói hay sao mà ánh mắt dòm tôi có vẻ đắc ý dữ lắm. Ngộ nha. Thứ ánh mắt này phải để tôi dành cho nó mới đúng chớ.
Tới giờ này, không chơi bài ngửa nghe hơi uổng. Có điều nói thì oai vậy chớ thật sự tôi cũng chưa hiểu chơi bài ngửa nó ra làm sao. Thôi thì đành… ngửa mặt lên bàn ngó nó lom lom, ánh mắt không hề giấu diếm sự gian ác. Con nhỏ coi bộ bị nhột, trừng mắt ngó qua tôi, la:
– Bữa nay anh ăn nhầm cái gì phải không? Sao dòm tôi hoài như thằng khùng vậy?
Tôi làm mặt tỉnh, nhũn nhặn trả lời:
– Không phải đâu Trang, tại anh mới nghĩ ra cách kiếm được đất mà không có mất tiền, mải suy nghĩ nên nhìn trúng em thôi. Xin lỗi em nha Trang.
Con nhỏ lần này ngó tôi với bộ dạng nhìn một thằng khùng thiệt luôn.
– Anh nói lảm nhảm gì vậy? Thứ anh mà đi mua đất hả? Anh mua đất về đổ vô bồn cây cảnh tôi thấy hợp đó, cái đất đó miễn phí luôn.
Cũng lanh đó nha. Ngày thường chắc tôi phải nhào vô móc họng con nhỏ này vài câu, nhưng bữa nay tôi cao thượng dữ dội lắm. Tôi cười re, gật gù, làm bộ như khoái chí với cái ý tưởng của con nhỏ hồi lâu, mặc cho nó nghệt mặt ngó tôi như sinh vật lạ.
– Không phải mua cái đất đó, đất cất nhà luôn em. Cái đất kêu là bất động sản đó.
Phen này trăm phần trăm con nhỏ nghĩ tôi mới bị tâm thần. Nó thở dài một cái, quay mặt đi làm bộ không thèm đôi co với người bệnh. Tôi lại thủng thẳng:
– Cũng đâu có khó, ráng kiếm được một thằng cha đầu hói bụng phệ hay ăn cơm thiếu muối I ốt là xong.
Công hiệu liền. Con nhỏ quay lại, mắt long lên:
– Nè, anh ám chỉ cái gì đó? Nói cho anh biết không phải chuyện gì cũng hóng hớt rồi nói bậy bạ được đâu nha!
Chắc con nhỏ nghĩ tôi nghe tin đồn trong công ty quá. Thiệt tình oan uổng quá đi thôi. Tôi làm mặt buồn, kêu:
– Anh đâu có ám chỉ gì đâu. Anh chỉ thẳng vô lão béo hói kép của em đó.
Con nhỏ sững người. Không ngờ tôi nói được câu này dễ ợt vậy nha. Nó nghiến răng rít:
– Anh ngon lành lắm. Ngày mai anh không ra đường liền, tui không phải tên là Trang luôn!
Nó dợm đứng dậy, chắc đi báo cáo với lão kép hói lắm. Nhưng chân nó dừng lại cái rụp khi nghe tôi ỡm ờ:
– Nếu em không phải tên Trang, anh cũng đổi tên thành dê cụ luôn ha! Dê cụ của em!
Mặt con nhỏ biến sắc. Cái biệt hiệu này chắc chỉ có 2 đứa thỏa thuận ngầm với nhau theo dạng tuyệt mật, bởi vậy khi nghe lộ ra ngoài nó kinh hoàng như thể phát hiện đi ra biển mặc bikini bị thủng lỗ ngay giữa đũng quần vậy. Có điều thứ hồ ly này lấy lại bình tĩnh rất nhanh, giọng ráo hoảnh:
– Tôi không hiểu anh nói gì hết luôn. Ngon lành thì ngồi đó đợi tôi đi, tôi lên nói anh Sinh xem ảnh xử lý anh ra sao!
Tôi chống tay lên cằm, mắt nhìn xa xăm:
– Anh Sinh chim ngắn bằng nửa người bình thường hay anh Sinh nào vậy em!
Gục luôn nha. Con nhỏ đứng chết trân, mặt mũi cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
– Nè… nè…
Tôi lại gục gặc đầu:
– Nếu là anh Sinh dê cụ chim ngắn của em thì anh có biết. Tội ảnh hết sức. Có mấy đứa con mà không hiểu con ảnh hay con hàng xóm nữa…
Mặt con nhỏ hồ ly đờ đẫn như bị ngẩn, cái miệng há ra khép lại không có nổi. Tôi nhìn cái biểu hiện của nó vậy, trong lòng nở hoa quá xá luôn, bồi thêm một câu:
– Chưa hết, lại còn sắp bị mất miếng đất bởi một đứa con lãng nhách mới ghê. Sao trên đời có người khổ dữ vậy, em ha?
Môi con nhỏ mím chặt, nét mặt đang phân vân coi bộ nên bắn tôi hay lao vô chém. Nhưng phải công nhận một điều rằng thần kinh con nhỏ này tốt thiệt. Nó gằn giọng:
– Quỷ mới tin anh nói mấy cái thứ vô nghĩa này. Bộ nãy giờ anh không đi ăn mà đứng núp ngoài cửa hả?
Con nhỏ này nghĩ tôi là… chó săn hay sao mà thính tai dữ vậy trời. Cửa phòng nếu đóng kín, chó săn cũng chịu thua luôn nói gì tới người. Tôi thở dài cái sượt:
– Cái thứ nhà quê như anh có nói cũng đâu ai tin, anh biết mà. Bởi vậy, anh cũng ráng chuẩn bị trước cho tốt chớ. Em qua đây, chỗ đồng nghiệp với nhau anh cũng không có hẹp hòi với em đâu.
Tôi bật máy tính. Con nhỏ không qua, nhưng từng lời nó nói vọng vô cái loa rõ mồn một. Đứt phựt, thua toàn tập. Tay nó run lẩy bẩy, miệng lắp bắp:
– Anh thật ra là ai, anh muốn cái gì đây?
Tôi xoa cằm. Tính kêu: “Thiệt tình anh chính là người của CIA mới cử qua” – nhưng sợ con nhỏ trong lúc quẫn trí đi báo công an bắt tôi về tội gián điệp lại mất công giải thích. Tôi ngó nó, vẻ mặt đau khổ:
– Anh là đồng nghiệp của em nè Trang, bộ em ăn nhầm gì sao mà không nhận ra anh luôn hả?
Con nhỏ lúc này có nổi nóng không có nổi, cái giọng xuống nước thê thảm:
– Anh đừng có giỡn với tôi nữa. Tôi thua anh rồi. Anh muốn gì anh nói tôi nghe coi. Tôi khổ cực lắm mới sắp xong việc, anh đừng phá tui nha anh Long.
Tôi nghe sống mũi cay cay. Mình tệ quá trời tệ đi, công sức của người ta bỏ ra bao nhiêu lâu nay nỡ nào phá hỏng trong một buổi, vậy có tính là con người được nữa không? Hối hận muốn đập đầu vô tường tự xử để chuộc lỗi với con nhỏ tội nghiệp, không dè ngước lên ngó cái cặp mắt ráo hoảnh của nó tôi đổi ý cái rụp. Tính dùng Nhiếp hồn đại pháp với cậu sao? Mơ đi con!
– Thiệt tình anh cũng đâu có muốn phá em. Phá em thì anh cũng đâu có lên được ký lô nào. Nói thiệt, thằng chả anh cũng ghét, nó đi thả dê bị mất đất anh cũng đâu có quản.
Nghe cái câu đèn xanh của tôi, con nhỏ như vớ được phao cứu sinh. Mắt nó sáng rỡ, nhưng vẫn lộ ra nguyên một tia nghi vấn. Trên đời có chuyện tốt như vầy sao? Con quỷ thành tinh này hiểu thừa luôn:
– Anh muốn bao nhiêu anh Long? Tôi không có để anh thiệt thòi đâu!
Té ngửa luôn. Lồm cồm bò dậy ném cho con quỷ một cái nhìn căm phẫn. Bộ nó đánh giá nhân phẩm và đạo đức của tôi rẻ mạt tới cỡ vậy sao?
– Tiền anh đốt còn không có cháy hết, nói với anh mấy vụ tiền bạc chi em.
Vụ này tôi nói thiệt đó nha. Mà không chỉ riêng tôi, bất kể cha nội nào lận trong túi đồng 500 bằng kim loại đều có quyền nói ra câu này hết trơn. Thứ đó đốt sao mà cháy! Con nhỏ coi bộ bị lạc vào mê cung, quýnh quáng một hồi:
– Vậy anh muốn sao mới chịu đây anh Long?
Tôi khịt mũi:
– Bữa nào tâm trạng anh vui vẻ, chắc anh bỏ qua vụ này cho em được đó Trang.
Tui đố các bạn cắt nghĩa được vui nó ra sao? Không phải cứ ngoác miệng cười là vui đâu nha. Thấy vậy chớ không phải vậy, bởi nó có thể kêu đó là… cười buồn, cười chán nản, cười xạo chớ đâu phải cười vui. Cũng không phải thấy mặt mũi hớn hở thì đó là vui – cái đó gặp tôi tôi sẽ kêu là… sướng chẳng hạn. Sướng với vui tôi không rành nó có khác nhau chút xíu nào không, nhưng về mặt từ ngữ thì rõ ràng cách nhau cả cây số. Một từ 5 chữ, một từ vỏn vẹn có 3 làm sao mà giống nhau cho được!
Con nhỏ không phải là không biết cái vụ này. Thứ quỷ thành tinh như nó sức mấy mà bị tôi lừa. Thấy mắt con nhỏ đảo một hồi lâu lắc rồi chán nản gật đầu, tôi cũng nghi đây là một trong tam thập lục kế huyền thoại lắm: Kế hoãn binh. Cứ gật đầu đại đi, rồi hối cha nội già làm giấy tờ cho lẹ, xong chuyện rồi tôi có đưa cái đoạn clip kia cho lão có khi còn nhỏ còn cảm ơn túi bụi. Xui cho nó, sách tàu tôi thuộc nguyên một bụng. Kế này xưa như Diễm rồi cưng.
Uể oải ngó qua con nhỏ với ánh mắt cao quý hệt như chủ nhân ngó đầy tớ, tôi kêu:
– Miếng đất đó ở đâu cưng?
Con nhỏ chột dạ à nha. Mắt nó liếc tôi rát rạt, bộ sợ nói ra tôi dám đòi chia phần cái chắc luôn. Tôi ngó ánh mắt nó hiểu liền, an ủi:
– Hỏi cho biết thôi, nói cưng không tin chớ tiền anh ở nhà còn không có chỗ cất, anh dòm ngó mớ tiền còm đó của cưng làm chi?
Con nhỏ liếm mép, coi bộ tính xạo tôi cho qua chuyện nhưng thấy khó nhằn, xuôi xị đọc ra một tên. Hơi giật mình, không dè con nhỏ dụ được cha già dê mua được mảnh đất ở chỗ cũng thuộc dạng đắc địa cỡ vầy trong thành phố. Kiểu này chắc vừa dụ vừa đe mới ăn được đó nha. Hất hàm hỏi tiếp:
– Bao nhiêu mét cưng?
Con nhỏ mân mê cái gấu áo, giọng nhỏ xíu:
– Có bốn chục mét thôi anh!
40m đất đó cũng bằng cả gia tài của người ta, vậy mà nó nói như chuyện chơi, giọng còn làm bộ tiếc nuối nữa mới ớn ăn. Thiệt tình muốn ký đầu con nhỏ ác một cái cho bõ ghét, chợt nhớ ra tiền của cha nội già dê kia mắc mớ gì tới mình nên tôi bỏ. Cái giá cũng tương đối đó nha, bởi vậy cái vụ này tôi không có để lỗ được. Thở dài một cái, trả giá luôn:
– Tính sơ sơ miếng đất đó cũng cỡ một tỷ rưỡi, cưng ngon lành ghê ha. Vậy vụ này anh không dễ dãi được rồi. Cưng hiểu không?
Thiệt tình giọng tôi lúc đó nghe giống dân trong nghề một cây, con nhỏ xuôi xị gật đầu. Không biết nó có hiểu thiệt không nữa trời! Tôi gác chân lên ghế, khoan khoái kêu:
– Hiểu rồi bóp dùm anh cái chân đi cưng!
Môi con quỷ mím lại, cái mặt đỏ vằn lên. Ngon lành đó, cái này mới là gu của tôi nè. Mấy con nhỏ bảo sao làm vậy, tôi ngán không khác gì ăn cơm với đậu hũ chay. Có chút cá tính như vầy mới hưng phấn chớ!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23