Những tháng ngày hạnh phúc cứ trôi qua như thế. Chỉ vài tháng sau, báo hiệu một năm phi thường trong lịch sử Trung Quốc, đó là năm 1972. Lúc này tôi được 16 tuổi.
Vào năm 1972, Phó tư lệnh Lâm bị mất quyền lực. Người yêu của cô giáo Bích Như, người đã chỉ trích Phó tư lệnh Lâm, đã được phục hồi và trở lại làm việc tại Quân khu Bắc Kinh. Cô Bích Như cũng được phục hồi và có thể trở lại Bắc Kinh để đoàn tụ cùng gia đình mình.
Một ngày trước khi ra đi, cô Bích Như bỗng đề nghị được gặp ba tôi. Tôi nghĩ có thể cô muốn dẫn tôi đi Bắc Kinh cùng với cô. Bởi vì cô luôn nói rằng tôi là một đứa trẻ thông minh nên sẽ có một tương lai tươi sáng.
Thế là tôi vui vẻ đưa cô về nhà mình.
Ba tôi rất vui khi gặp lại cô Bích Như. Ông bị tật ở chân nên nằm liệt giường đã hơn hai năm nay. Ông thường nghe tôi kể về cô nên rất muốn gặp cô.
Khi gặp cô, tôi thấy mắt ba tôi sáng lên, một thứ ánh sáng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Rốt cuộc, ông đã ở trong ngôi làng nhỏ miền núi này cả đời nên chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống như cô Bích Như. Cô giáo tôi là một phụ nữ trung niên rất xinh đẹp.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy có lỗi với ba tôi. Dù sao thì mẹ tôi cũng qua đời ngay khi tôi còn nhỏ chưa biết gì.
Sau khi nói vài lời về việc học trong trường, cô Bích Như bày tỏ ý định đưa tôi đến Bắc Kinh để học hành thêm nữa. Tôi rất vui mừng và nghĩ rằng ba tôi sẽ không phản đối.
Ba suy nghĩ một lát rồi bỗng nói với tôi:
“Tiểu Minh, con ra ngoài một lát đi, ba có chuyện muốn nói với cô giáo của con.”
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời ba tôi, bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Không hiểu ba định nói chuyện gì với cô Bích Như nhỉ? Tại sao lại không muốn cho tôi biết?
Sau khi rời khỏi phòng, bị thôi thúc bởi sự tò mò, tôi không thể chịu được bèn quay trở lại. Có một khe hở nhỏ trên cánh cửa gỗ của căn phòng. Qua khe hở, tôi có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong, cũng như nghe được tiếng nói bên trong.
Ba tôi nhìn ra cửa phòng, đoán rằng tôi đã đi khuất nên mở lời bắt chuyện với cô giáo Bích Như.
“Cô Phương này, tôi nói thật cho cô biết, thật ra Tiểu Minh không phải là con đẻ của tôi!”
Khi nghe ba tôi nói như vậy, không chỉ tôi mà cả cô Bích Như cũng phải sững sờ.
“Có… có thật vậy không chú? Tiểu Minh có biết không?” Cô giáo tôi vội vàng hỏi.
“Ồ, Tiểu Minh không biết đâu. Tôi không dám nói cho nó biết, mà cũng không biết nói với nó như thế nào nữa. Nhưng đúng là không nói cũng tốt thôi, cô nhìn cơ thể của tôi đi, nếu một ngày nào đó… Ừm, tôi không còn muốn giữ bí mật này. Cô Phương à, cô là người có học nên tôi có thể tin tưởng ở cô trong cái làng nhỏ này. Vì cô định đưa Tiểu Minh đến Bắc Kinh thì đó là phước đức của nó, tôi sẽ không phản đối. Tôi sẽ tự lo cho bản thân, vì vậy tôi quyết định nói cho cô biết, để lỡ một mai tôi có bề gì thì tôi muốn cô nói lại với Tiểu Minh, bởi tôi không muốn nói trực tiếp cho nó biết.”
“Chú ơi, xin đừng nói vậy. Tốt hơn là chú cứ nói chuyện đó trước, rồi chúng ta hãy tìm ra cách.” Cô Bích Như nói với ba tôi.
Tôi thấy ba tôi ho khan vài tiếng. Dường như ông đang miên man suy nghĩ điều gì. Tim tôi nhảy dựng lên một cách khó hiểu. Tôi biết rằng có một bí mật về tôi mà ba tôi sắp nói ra.
“Nói thật với cô, tên tôi là Ngưu Quốc Dân, tôi không phải người miền Nam. Quê cũ của tôi ở phía bắc Thiểm Tây, một huyện cũ. Chắc cô biết chỗ đó.”
Cô Bích Như gật đầu. Ba tôi nói tiếp:
“Năm đó chắc là năm 1956. Lúc đó tôi vẫn còn là một anh chàng độc thân. Vào một ngày nọ sau cơn bão cát lớn, tôi lên núi chăn cừu và trông thấy một nữ quân nhân PLA bị thương, trên tay đang ẵm một đứa trẻ. Vì vậy tôi đã cứu cô ấy…”
Khi ba tôi nói về chuyện này, tôi nhận thấy cô Bích Như có vẻ đang bị kích động. Đột nhiên cô cắt ngang lời ba và nói với giọng run run:
“Có phải nữ quân nhân PLA mà chú đang nói đến có vóc dáng tầm thước, có một nốt ruồi trên khóe miệng, tên là Viên Hồng, đúng không?”
“Đúng rồi, ủa… mà sao cô Phương lại biết cô ấy?” Ba tôi ngước nhìn cô và hỏi.
Tim tôi đang nhảy lưng tưng, như thể tôi có một linh cảm nào đó!
“Lúc đó tôi đã cứu được cô ấy và đưa cô ấy cùng với đứa trẻ về nhà. Được sự giúp đỡ của dân làng, tôi đã cứu sống cô ấy. Có thể do bị gió mạnh từ nơi khác thổi đến làng chúng tôi nên cô ấy đã bị tổn thương não. Khi tôi hỏi cô ấy ở đơn vị nào, cô ấy không thể nói được mà chỉ biết tên mình là Viên Hồng. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận cô ấy vào nhà mình cùng với đứa trẻ đó. Nó chính là Tiểu Minh. Sau này, tôi và Viên Hồng kết hôn, nhưng chỉ vài tháng sau khi kết hôn, cô ấy bị nhồi máu não rồi qua đời.”
Trời ơi! Tôi và ba tôi không phải là cha con ruột?! Chuyện này… làm sao có thể như thế được! Ba đã nuôi nấng tôi suốt mười mấy năm qua, nhưng ông không hề cho tôi biết. Tại sao lại như vậy chứ!
Nhưng tôi kìm nén cảm xúc của mình và tiếp tục lắng nghe.
“Vậy… đứa bé kia ở trên cổ có đeo một miếng ngọc bội không?” Cô Bích Như hỏi ba tôi.
“Đúng vậy, mà… sao cô lại biết rõ điều đó? Cô nhìn xem, nó đây này.”
Nói xong, ba tôi lấy từ dưới gối ra một vật nhỏ và đưa cho cô.
Cô giáo tôi nhận lấy vật đó, và nước mắt của cô rơi xuống lả chả.
“Cô Phương, có chuyện gì vậy cô?”
“Tôi… hu hu… tôi không biết phải nói gì nữa. Tôi… chú Ngưu ơi, để tôi nói cho chú biết sự thật. Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy. Thật ra Tiểu Minh… chính là con ruột của tôi!”
Trong khoảnh khắc, cả ba tôi ở trong phòng và tôi ở ngoài đây đều vô cùng bàng hoàng. Tôi thực sự không dám tin vào tai mình. Không thể nào, không thể như vậy được!
“Cô Phương ơi, xin cô đừng khóc, hãy kể cho tôi biết, chuyện… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Cô giáo Bích Như gạt nước mắt, ngồi thu mình rồi kể lại câu chuyện:
“Hồi đó, đất nước đang xây dựng một căn cứ quân sự phía Tây Bắc, là một dự án tuyến ba. Chồng tôi… là cha ruột của Tiểu Minh, ảnh là một thành viên sư đoàn của Quân đoàn vào thời điểm đó. Lúc đó tôi đã sinh Tiểu Minh. Một ngày nọ, khi chúng tôi đang cắm trại ở nơi hoang dã, bỗng có một cơn bão cát ập tới. Tôi giao Tiểu Minh cho một nữ bảo vệ bên cạnh ôm giữ để tôi giúp binh lính trông nom trang thiết bị. Chúng tôi không biết mức độ nghiêm trọng của cơn bão vào thời điểm đó nên nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ai có ngờ đâu, một cơn lốc xoáy lớn càn quét tới chỗ chúng tôi. Có một số binh lính xung quanh tôi bị thổi bay, trong đó có nữ quân nhân Viên Hồng và Tiểu Minh. Thật không ngờ, cơn lốc đó đã cuốn họ đến ngôi làng của chú. Sau đó chúng tôi đã cử người đi tìm kiếm họ, nhưng vì điều kiện quá khó khăn nên không có cách nào để tìm ra họ. Vả lại nhiệm vụ quân đội cũng đang rất khẩn trương nên chúng tôi đành phải miễn cưỡng rời đi. Rất khó để tìm lại sau khi liên lạc với thế giới bên ngoài. Vài năm trước đây, sau khi trở về Bắc Kinh, hai vợ chồng tôi cũng có đi tới phía bắc Thiểm Tây để tìm kiếm họ. Không ngờ là chú đã đưa Tiểu Minh xuống miền Nam sinh sống.”
“Ôi trời ơi, đúng là ông trời đang trêu ngươi mà!” Ba tôi nói. “Sau khi Viên Hồng chết, căn cứ ở phía bắc Thiểm Tây được xây xong. Dân làng xung quanh chỗ tôi ở bí mật chuyển đi nơi khác nên tôi cũng không ở lại đó. Cô có tin tức gì về họ không?”
“Thì ra là như vậy, ông trời đúng là trêu ngươi chúng ta. May mắn là không ngờ lại được gặp chú ở đây. Thực sự là…”
Cô giáo Bích Như nói tới đây lại không kìm được nước mắt. Tôi ngồi ngoài này một mình, giống như một kẻ vô hồn. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngồi ngây ra đó.
“Cô Phương, nếu đã như vậy, chúng ta hãy gọi Tiểu Minh vào để nói cho nó biết chuyện đi. Chắc là nó hạnh phúc lắm. Hóa ra Tiểu Minh là con trai của một vị tướng, hèn chi nó mới thông minh như vậy.”
“Được rồi, tôi quên mất.”
Cô nói xong liền đứng lên. Nhưng sau đó bỗng nhiên cô tần ngần rồi lại ngồi xuống như cũ. Tôi không biết lại có chuyện gì nữa đây khi thấy cô có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“Chuyện này… tôi nghĩ tốt hơn là để sau này hãy nói với Tiểu Minh. Ưm, tôi… tôi sợ là nó sẽ không thể tiếp nhận chuyện này ngay lập tức được đâu… Tôi…”
Cô Bích Như vừa ngồi trên ghế vừa nói, dường như đang gặp khó khăn trong một lúc. Tôi cũng như nghĩ ra điều gì đó, và bỗng sực tỉnh lại trong cơn mê vừa qua. Một luồng máu liền trào lên não tôi.
Trời ơi! Cô giáo Bích Như, cô ấy… cô ấy chính là mẹ ruột của tôi! Không thể nào, chuyện này… chuyện này… không thể nào! Chúng tôi đã từng…
“Vậy thì… Cô Phương này, tôi sẽ giao Tiểu Minh lại cho cô, cô có thể đưa nó đến Bắc Kinh. Mười mấy năm qua, tôi… à, miễn là nó có một tương lai tươi sáng, sau này cô nhớ nói cho nó biết. Nhìn tôi xem, Ngưu Quốc Dân, kẻ đã nhận nuôi con trai của một vị tướng trong đời mình. Giờ thì tôi đã cảm thấy hài lòng.”
Cô Bích Như đến gần chỗ ba tôi và nói:
“Chú Ngưu ơi, cảm ơn chú rất nhiều vì những năm qua đã chăm sóc nuôi dưỡng Tiểu Minh. Tôi thực sự không biết phải nói gì. Chú biết không, chỉ cần chú nói ra những gì chú muốn, miễn là tôi làm được thì nhất định tôi sẽ làm giúp chú. Nếu không, sau khi tôi trở về Bắc Kinh, một mình chú ở đây sẽ rất khó khăn. Có gì chú cứ nói đi.”
Sau khi nghe cô giáo Bích Như nói vậy, ba tôi im lặng một lúc lâu, không nói gì trong một thời gian dài.
“Chú Ngưu à, chú…”
“Cô Phương, tôi sợ nói ra cô sẽ trách tôi. Nguyện vọng của tôi… than ôi!”
“Chú cứ nói, không sao đâu, con sẽ không trách cứ gì chú.”
Ba tôi im lặng một lúc, cuối cùng nói với cô:
“Tôi biết là bản thân không còn gì để mong đợi vào lúc này nữa. Tôi chỉ mong được gặp vợ tôi ở âm phủ sau khi tôi chết. Cô ấy chết không lâu sau khi tôi kết hôn. Tôi rất thương tiếc cô ấy, tôi… thật ra tôi chưa có quan hệ với vợ tôi. Lúc đó sức khỏe của vợ tôi không tốt nên tôi cũng không ép buộc cô ấy. Không ngờ vợ tôi lại ra đi sớm như vậy. Ba tôi nói là nếu đàn ông có vợ chết mà vẫn còn là trai tân thì sẽ phải sống độc thân suốt quãng đời còn lại, và anh ta không nên gặp người thân của mình… Tôi, tôi như một con bò già, vẫn muốn gặp gia đình tôi. Tôi không muốn chết, tôi mà chết sẽ là một con ma cô đơn. Ôi trời ơi, tôi… hu hu…”
Khi ba tôi bộc bạch câu chuyện xúc động của mình, ông đã không kìm được nước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Nghe ba tâm sự như vậy tôi lại càng thương ba hơn. Tôi hình dung tôi và ba tôi rồi đây phải cách xa nhau. Dù sao thì chúng tôi cũng là cha con hơn mười năm qua. Nghĩ tới điều này, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn bã.
“Cô Phương.” Ba tôi gạt nước mắt rồi nói. “Cô đừng để ý chuyện của tôi làm gì. Chúng tôi là người nhà quê nên có sao nói vậy. Sau khi nói xong thì tôi cũng yên lòng, không còn để bụng nữa.”
“Tôi hiểu mà chú Ngưu, có ai muốn sống cô độc cả đời đâu.” Cô nói với vẻ thương cảm cho ba tôi.
Bỗng nhiên cả hai người đều im lặng. Thế rồi sau đó, tôi thấy cô Bích Như vội vàng xoa tay, như thể đang đưa ra một quyết định lớn lao.
“Thôi đã trễ rồi.” Ba tôi lên tiếng trước. “Cô cứ về đi, ra ngoài giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Tiểu Minh biết. Tôi nghĩ nó sẽ rất hạnh phúc.”
Cô giáo Bích Như bỗng đứng dậy. Tôi giật mình, định chạy trốn để thoát khỏi sự thật đột ngột quá phũ phàng này. Nhưng tôi trông thấy cô quay lại và nói với ba tôi:
“Chú Ngưu, tôi… tôi đã suy nghĩ về chuyện của chú. Tôi cũng là người từng trải nên tôi… trừ khi chú không thích tôi, thì tôi… tôi sẽ cho chú trong đêm nay, để chú có thể cảm thấy thoải mái hơn ở kiếp sau.”
Trong khoảnh khắc, ba tôi tỏ vẻ sửng sốt. Tôi cũng trong trạng thái sững sờ ở ngoài đây, vì không hề nghĩ rằng cô giáo Bích Như sẽ làm điều đó với ba tôi.
“Không… không được đâu… Cô Phương, cô không thể làm như vậy. Tôi chỉ nói ra những gì chất chứa trong lòng mình chứ không muốn gì khác. Cô không nên làm vậy. Tôi là Ngưu Quốc Dân, chỉ là một tên nông dân, không xứng đáng để cô làm chuyện đó. Cô không thể…”
Cô Bích Như bình tĩnh nói:
“Chú Ngưu à, tôi thật lòng muốn giúp chú. Tiểu Minh đã được chú chăm sóc suốt bao nhiêu năm qua, nên tôi… người mẹ này không có gì để báo đáp, tôi chỉ có thể…”
Cô giáo Bích Như bỗng ngừng nói và đi đến giường ba tôi và ngồi ở mép giường.
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình nóng bừng. Tôi định xông vào, nhưng vừa nhấc chân lên, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt gầy gò và già nua của ba tôi, và tôi dừng lại một lúc. Ba tôi là một người bộc trực, chỉ nói thẳng những gì chất chứa trong lòng mà không giấu giếm, vậy thì tôi có thể làm gì.
Ông ấy dù sao cũng là ba tôi. Trong lòng tôi mâu thuẫn vô cùng. Tôi thương cảm cho ba tôi đang nằm trên giường bệnh, nhưng đồng thời lại ghen tức khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra. Tôi biết phải làm gì đây. Đầu óc tôi thực sự rối bời.
“Cô Phương, cô không nên làm như vậy!” Giọng ba tôi nghẹn lại.
Cô giáo Bích Như đã chủ động nắm lấy tay ba tôi.
“Chú Ngưu, đừng nói lung tung nữa, tôi đã quyết tâm làm chuyện này rồi. Đây là bí mật của tôi với chú. Chỉ có ông trời biết, mà ông trời cũng sẽ đồng ý để tôi làm chuyện này.”
Nói xong, cô cúi đầu và bình tĩnh lần tay lên cởi cúc áo sơ mi của mình, từng cúc một rời ra. Tôi nhìn cô chậm rãi cởi áo, sau đó cô cởi tiếp nịt vú một cách tự nhiên.
Hai bầu vú đầy đặn và trắng nõn bị bung ra ngoài, nhô thẳng trước mặt ba tôi.
Dường như tôi cảm thấy cô Bích Như đã biến thành một nữ thần, và tôi chợt hiểu rằng có lẽ đây là sự cao quý của người phụ nữ, cũng là sự sự cao quý của cô giáo Bích Như.
Hai tay của ba tôi đang run rẩy khi ông giơ nó lên theo bản năng, nhưng rồi dừng lại giữa không trung, không dám cử động nữa. Có lẽ ba tôi không muốn báng bổ cô giáo xinh đẹp này. Nhưng ánh mắt của ông cứ nhìn chằm chằm vào cặp vú to lớn hấp dẫn của cô Bích Như.
Tôi lặng người quan sát, không biết phải làm gì.
Cô Bích Như cắn môi, rồi khẽ nắm lấy tay ba tôi để áp vào cặp vú nõn nà của mình. Sau đó cô xoa cả hai tay ba vào vú của cô.
“Cô Phương…” Ba kêu lên với vẻ thảng thốt.
Ba tôi như muốn rút tay lại, nhưng khi được chạm vào làn da mịn màng trên vú cô Bích Như, ông không kìm lòng được bèn áp mạnh vào nó. Dưới sự hướng dẫn của cô, hai tay ông vừa xoa bóp, nhào nặn cặp vú cô như cục bột. Một lúc sau, cuối cùng ba tôi cũng rên thút thít và vùi đầu vào cặp vú phúng phính của cô.
Ba tôi bú mút vú cô một cách tham lam.
Tôi chỉ thẫn thờ nhìn hai người đang nửa ngồi trên giường và ôm nhau. Tôi cảm thấy rằng sinh lý của tôi cũng bắt đầu thay đổi. Dù đã cố gắng hết sức để kìm nén ham muốn của mình, nhưng ham muốn này vẫn bùng cháy dữ dội.
Tôi nghe tiếng thở trong phòng ngày càng nặng nề. Cô giáo Bích Như nhẹ nhàng đẩy ba tôi ra rồi đứng dậy, đưa tay cởi thắt lưng quần của mình. Cô co chân và cởi quần ngoài ra khỏi cơ thể. Sau đó, không chút do dự, cô cởi nốt thứ che đậy cuối cùng trên cơ thể cô, cũng là chiếc quần lót màu hồng mà tôi đã từng cởi khỏi người cô!
Ba tôi như chết cứng trên giường, mắt ông như tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ và chiếu thẳng vào giữa hai chân cô giáo Bích Như. Đối với ba tôi, một người đàn ông đáng thương hại, đây có thể là lần đầu tiên ông được nhìn thấy cái lồn của đàn bà.
Cô Bích Như bước tới và leo lên giường. Lúc này ba tôi mới định thần lại, vội vã cởi quần áo ra. Làn da của ba tôi đen đúa và cơ thể ông ốm nhom đến nỗi lộ cả xương sườn. Toàn bộ con người ông trông giống như một thân cây già cỗi, trái ngược hoàn toàn với thân hình đầy đặn và trắng trẻo của cô Bích Như.
Con cặc của ba tôi cũng cương lên dựng đứng, với những đường gân xanh nổi lên giống như một cành cây.
Cô Bích Như nhẹ nhàng nói:
“Chú Ngưu này, sức khỏe của chú không được tốt, cứ để tôi làm cho.”
Ba tôi nghe lời cô, vội nằm ngửa trên giường. Sau đó cô Bích Như leo lên người ba tôi và ngồi vào lòng ông. Cô đưa tay xuống cầm cặc ông hướng lên lỗ lồn mình rồi từ từ ngồi xuống háng ông. Cô cắn môi, nhíu mày lại, chậm rãi vặn vẹo hông mình, từng bước đâm cặc ba tôi vào trong lồn cô.
Tôi thấy cô Bích Như nhăn nhó và nghiến răng lại, chắc là cô đang phải chịu đau đớn lắm.
Bởi vì cả hai người chưa hề tán tỉnh nên lồn cô vẫn còn rất khô ráo. Khi đầu cặc của ba tôi chui lọt vô trong hang lồn cô Bích Như, ông hét lên trong sự phấn khích:
“Aaa, đúng rồi!”
Các đường gân trên trán ba tôi nổi lên và mặt ông đỏ bừng.
Cô Bích Như đỡ lấy cặc ba tôi, dùng eo vặn vẹo. Cặc ông giống như gốc cây già, từ từ chìm sâu vô trong lồn cô, đến khi cuối cùng thì nó cũng hoàn toàn chìm ngập trong đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống người ba tôi vì kiệt sức.
Vào lúc này, ba tôi dù đang bị bệnh và nằm trên giường, bỗng nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh. Ba vòng tay ôm cô Bích Như, hú lên khô khốc, lật cô lại và nhảy phủ lên người cô, giữ chặt cô trong vòng tay mình.
Ba tôi ép háng mình vào sát háng cô Bích Như và lập tức chuyển động phần thân dưới, nhấp mông lên xuống để đụ cô, động tác linh hoạt như một con hươu!
“A… chú Ngưu, cứ từ từ thôi, hãy cẩn thận một chút. A… a…”
Cô Bích Như không chịu nổi phải kêu rên. Nhưng ba tôi không còn quan tâm gì khác. Đột nhiên ba có sức sống, ba như trở thành một con người khác, tràn trề sức lực, thân dưới của ông chuyển động thật nhanh nhẹn. Ba tôi đụ cô một cách điên cuồng theo bản năng.
“A… aa… a…”
Cô Bích Như nằm bên dưới ba tôi đang nhăn nhó và rên rỉ trong đau đớn.
“Chầm chậm thôi… a… a… đừng như vậy… làm nhẹ lại chú Ngưu ơi… a…”
Nhưng ba tôi nào có nghe được gì nữa. Hơi thở của ba tôi ngày càng gấp gáp, và ba bơm thụt cặc mình vô lồn cô ngày càng nhanh và mạnh hơn.
Những tiếng kêu rên trong đau đớn của cô Bích Như nhỏ dần xuống. Sau đó tôi thấy cô nhắm mắt, bặm môi dưới lại và uốn éo cơ thể mình theo nhịp đụ đéo của ba tôi.
Dường như ông có sức mạnh vô biên, không phút giây ngơi nghỉ, như một con trâu khỏe mạnh, cày xới không biết mệt mỏi vùng đất dưới quyền của mình. Ba tôi ôm chặt cô Bích Như, đít ba nhấp nhổm lên xuống để đụ cô trong khi cô nằm vặn vẹo cơ thể bên dưới người ba.
Ba tôi đụ cô Bích Như mạnh đến nỗi cái giường cũng rung chuyển theo, cứ phát ra những tiếng “cót két” theo nhịp nắc của ông. Cơ thể ba tôi ốm nhom và đen đúa, nằm dài trên cơ thể đẫy đà và trắng nõn của cô Bích Như, nhấp mông lên xuống háng cô không ngừng nghỉ, tạo ra những tiếng “bọp bẹp” vang vọng trong căn phòng.
Cô Bích Như cũng ngày càng chủ động hưởng ứng theo cơn dục vọng. Tay cô không còn buông xuôi theo thân mình nữa, cô bắt đầu vòng hai tay lên ôm lưng ba tôi, thân dưới của cô uốn éo và liên tục hẩy đít lên để đáp lại những cú nắc đều đặn như giã gạo của ba tôi. Những tiếng rên rỉ vì sung sướng bật ra từ đôi môi xinh xắn của cô.
“Aaa… aa… aaa… aa…”
Mồ hôi ướt đẫm cơ thể của cả hai người. Cơ thể của ba tôi lấp lánh ánh bạc, từng giọt mồ hôi chảy dài trên cánh tay gầy guộc của ông và rơi xuống cặp vú nở nang của cô Bích Như.
Nhìn thấy cảnh tượng đầy dâm dục trong căn phòng, ngọn lửa trong người tôi cũng không ngừng bùng cháy. Tôi bất giác đưa tay xuống quần, nắm lấy con cặc đang cương cứng của mình, sục lên xuống theo nhịp đụ đéo của ba tôi và cô Bích Như ở trên giường. Tôi tưởng tượng rằng người đang nằm trên người cô không phải ba tôi mà là tôi. Những cơn sướng khoái vỡ òa và lan tỏa khắp người tôi.
Bỗng nhiên ba tôi nhấp mông dữ dội, và có một thứ tiếng nghèn nghẹn kỳ lạ trong cổ họng ba. Tôi biết là ba tôi sắp đạt cực khoái. Chắc chắn rồi, sau hơn chục lần nắc tới tấp, đột nhiên ông hét to, và toàn bộ phần thân trên của ông vươn thẳng lên. Phần thân dưới của ba ép chặt vào người cô Bích Như và bất động. Hành động này kéo dài khoảng mười giây, sau đó ba sụp xuống cơ thể cô như một ngọn núi.
Tay tôi cũng tăng tốc, và cuối cùng thì cơn cực khoái cũng đến, tôi bắn mạnh tinh dịch của mình về phía cửa gỗ.
Cả căn phòng bỗng im bặt, chỉ còn nghe được những tiếng thở hổn hển nặng nề…
Chẳng mấy chốc, cô Bích Như đã ngồi dậy và bắt đầu mặc quần áo của mình vào. Ba tôi chỉ nằm lặng thinh trên giường và nhìn cô, không biết phải nói gì. Khi cô mặc xong, ba bỗng bật khóc. Đây là lần thứ hai ba tôi khóc trong ngày hôm nay.
“Cô Phương ơi, tôi, Ngưu Quốc Dân này, sẽ nhớ đến cô cả đời!”
“Kìa chú Ngưu, đừng có nói vậy! Chú mau mặc đồ vào đi, tôi không muốn Tiểu Minh nhìn thấy cảnh này đâu.”
Tôi chỉ cảm thấy rằng mình không còn sức mạnh nào trong cơ thể. Quá nhiều rồi, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi không kiềm chế được mà ngồi bệt xuống đất…
“Trời ơi, Tiểu Minh!”
Hai người trong căn phòng hét lên. Họ không ngờ là tôi đã có mặt ở ngay bên ngoài cửa từ lâu. Cô Bích Như vội chạy tới, mở cánh cửa gỗ ra và thấy tôi đã ngồi sụp xuống nền nhà.
Cô nhìn tôi, hai hàng nước mắt trào ra. Biểu hiện của cô Bích Như rất phức tạp, và tôi không thể nào hiểu được. Tôi chỉ biết ngẩn người nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Môi cô Bích Phương mấp máy vài lần, nhưng cô không thể nói ra điều mình muốn nói. Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong một lúc lâu, cuối cùng cô tiến lên một bước và đến bên tôi.
Nước mắt lưng tròng, cô ôm chầm lấy tôi và nghẹn ngào nói:
“Tiểu Minh, con trai của mẹ, đứa con tội nghiệp của mẹ…”
Con trai của mẹ?! Tâm trí tôi rùng mình. Tôi… Cô ấy là mẹ ruột của tôi. Cô giáo Bích Như yêu dấu của tôi lại là mẹ ruột của tôi!!!
Không không, không… Chuyện này không có thật. Cô ấy là cô giáo Bích Như của tôi, không thể là mẹ tôi. Tôi không thể, không thể nào đón nhận điều đó!
Tôi lập tức thoát khỏi vòng tay của cô Bích Như, quay người bỏ chạy.
“Kìa Tiểu Minh, đừng chạy con ơi, nghe mẹ nói nè… Tiểu Minh!”
Cô giáo Bích Như cũng đuổi theo tôi. Nhưng tôi mặc kệ, cứ chạy về phía trước, mặc dù tôi không biết nơi mình sẽ đến.
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại là mẹ tôi. Tôi không tin. Tôi không muốn cô ấy là mẹ tôi, mà tôi chỉ muốn cô giáo Bích Như của tôi!
Tôi chạy như điên trong bóng tối, hai bên là những bóng cây liên tục lướt ngang qua tôi. Và tôi vẫn nghe được tiếng kêu của cô giáo Bích Như từ phía sau.
Tôi cứ chạy mãi tới khi đến bờ sông, không còn con đường nào để chạy nữa. Thậm chí không cần suy nghĩ về điều đó, tôi lao vào dòng sông, và dòng nước lạnh giá nuốt chửng lấy tôi…
Ngâm mình trong nước một lúc lâu, người tôi run lên vì lạnh. Cuối cùng, tôi lê bước lên bờ.
Ngay khi đặt chân lên bờ sông, tôi đã nhìn thấy cô giáo Bích Như, hay nói cho đúng là mẹ ruột của tôi. Cô đang đứng trên bãi cỏ bên bờ sông. Khi trông thấy tôi, cô mừng rỡ chạy đến ôm tôi vào lòng, giống như một người mẹ đang ôm đứa con thân yêu của mình.
Tôi dựa vào lòng cô, đột nhiên trong lòng tôi có một cảm giác thật ấm áp.
“Tiểu Minh ơi, ôi con của mẹ, đừng làm như vậy. Biết bao nhiêu năm qua con đã phải chịu khổ sở. Mẹ có lỗi với con lắm. Mẹ rất thương con. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã cảm nhận được một cảm giác thân mật. Nhưng chưa bao giờ mẹ nghĩ rằng con là con trai của mẹ. Giờ đây mẹ rất hạnh phúc. Vài ngày nữa mẹ sẽ đưa con trở về Bắc Kinh để gặp ba ruột của con. Ba mẹ sẽ rất thương yêu con.”
“Không, con không tin.” Tôi lo lắng đến bật khóc. “Cô Bích Như ơi, con không muốn cô là mẹ của con đâu, con chỉ muốn cô giáo của con, con yêu cô.”
“Đừng làm như vậy nữa, cậu bé ngốc nghếch. Mẹ thật sự là mẹ của con, là mẹ ruột của con đó. Thôi đừng khóc nữa, ngoan nào con trai của mẹ.”
Bỗng nhiên tôi nổi hứng lên, bất ngờ xô cô giáo Bích Như xuống bãi cỏ. Tôi nhảy lên người cô và cởi quần áo của cô ra một cách điên cuồng.
“Không, cô không phải là mẹ con, cô là cô giáo Bích Như.”
Tôi hét lên và kéo giật áo sơ mi của cô.
“Đừng làm như vậy, coi kìa Tiểu Minh, đừng có làm vậy nữa mà. Con phải ngoan ngoãn lên. Cô đích thực là mẹ ruột của con, chắc vừa rồi con đã nghe được mọi chuyện rồi. Nếu con không tin cô thì cứ về nhà hỏi ba con đi.”
Cô giáo Bích Như giãy giụa, tìm mọi cách ngăn tay tôi lại một cách tuyệt vọng. Nhưng tôi vẫn túm được cổ áo của cô và kéo mạnh xuống, làm rách áo cô.
“Không được, Tiểu Minh, cô là mẹ của con, con không thể làm chuyện đó. Làm như vậy là loạn luân, con có hiểu không?”
“Nhưng cô với con đã làm chuyện đó rồi mà!” Tôi cũng hét lên.
Cô Bích Như sững sờ trong giây lát, hai tay cô bỗng dừng lại. Tôi nhân cơ hội liền xé áo sơ mi của cô ra, để lộ cái bụng trắng ngần. Và trước khi cô kịp phản ứng, tôi đã cởi nịt vú của cô, và thế là cặp vú đầy đặn của cô bị phơi bày ra ngoài.
“Không!”
Cô chắp hai tay lên ngực mình để che lại.
“Tiểu Minh, mẹ… mẹ con mình không thể làm như vậy nữa!”
“Con không quan tâm, cô ơi, con yêu cô, con muốn cô, con muốn cô ngay bây giờ!”
Tôi không biết mình bị sao nữa, dù gì thì tôi cũng đã mất kiểm soát lý trí. Thật ra trong lòng tôi đã thừa nhận rằng cô giáo Bích Như thực sự là mẹ tôi, thế nhưng dục vọng vẫn lấn át lý trí. Tôi muốn cô ấy một cách tuyệt vọng, muốn trút bỏ tất cả sự chán chường mà tôi phải trải qua kể từ ngày hôm nay.
Tôi muốn chiếm hữu cô ấy một cách điên cuồng, cô giáo Bích Như của tôi, mẹ ruột của tôi!
Tôi thô bạo nắm lấy hai bàn tay của cô đang che trước ngực và ấn mạnh chúng xuống đất. Ngay lập tức tôi cúi xuống, ngậm một núm vú của cô vào miệng tôi và bú thật mạnh.
Cô Bích Như có vẻ bị choáng váng bởi hành động liều lĩnh của tôi, sự phòng thủ của cô không thể ngăn chặn cuộc tấn công của tôi. Sau tất cả, tôi vẫn là một người đầy nhiệt huyết và còn rất trẻ trung.
“Kìa Tiểu Minh, đừng làm vậy mà, con không thể làm như vậy!”
Giọng cô bị nghẹn lại. Tôi ngước đầu lên, nhìn thấy nước mắt cô tuôn trào. Nhưng tôi không kiềm chế được nữa, tôi đã bị đốt cháy đến mất trí. Tôi cắn núm vú của cô một cách ngấu nghiến, đồng thời dùng cả hai tay mò mẫm cơ thể cô. Thậm chí tôi còn thọc tay vô trong quần lót của cô để sờ mó cái lồn múp míp bên trong đó.
“Đừng mà Tiểu Minh… không nên làm như vậy con ơi…”
Cô giáo Bích Như lo sợ đến phát khóc. Nhưng tôi vẫn không quan tâm, cứ tiếp tục mò mẫm, sờ mó lung tung trên cơ thể cô.
Dần dần, sức lực của cô cạn kiệt. Và sau cùng, tôi nghe có tiếng thở dài của cô. Toàn thân cô Bích Như đột nhiên mềm nhũn ra. Cô đã đầu hàng tôi!
Tôi vội vàng chồm dậy, nhanh chóng cởi quần dài và quần lót của cô ra ngoài.
Dưới ánh trăng mờ ảo, trên bãi cỏ bên bờ sông, cơ thể trần truồng của cô giáo Bích Như sáng lên một thứ ánh sáng trắng rất quyến rũ, làm tôi liên tưởng đến cặp mông bạch tuyết dưới ánh trăng hôm nào, hình ảnh đó suốt đời tôi không bao giờ quên.
Ngực cô phập phồng. Cô đưa mắt nhìn tôi, vẫn là thứ ánh mắt khó hiểu đó.
Tôi ngắm nhìn cơ thể của cô Bích Như thật kỹ. Từng bộ phận trên cơ thể cô ấy đều hấp dẫn. Đúng là một kiệt tác từ trên trời. Ai mà ngờ được cô là một phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi. Hình dáng của cô thật tuyệt vời.
Dưới ánh trăng, cơ thể của cô giáo Bích Như có một sức hấp dẫn lạ thường!
Hai bầu vú cô phập phồng, và cô tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt phức tạp đó, vừa ngượng ngùng, vừa yêu thương và vừa hơi bất lực. Nhưng cô không nói gì cả, chỉ nhìn tôi như vậy.
Tôi thực sự lo lắng rằng mình sẽ đột ngột bỏ cuộc vào lúc này, bởi dù sao cô giáo Bích Như giờ đây cũng chính là mẹ ruột của tôi!
Nhưng may mắn là tôi đã không làm vậy. Tôi trút bỏ quần áo của mình, cơ thể tôi lúc này cũng trần truồng giống như cô. Sau đó tôi leo lên người cô giáo Bích Như đang nằm sõng soài trên bãi cỏ, hay nói cho đúng là tôi đang leo lên cơ thể trần truồng của mẹ tôi!
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô đã dang tay nồng nhiệt chào đón tôi với vòng tay rộng mở, giống như một người mẹ dang tay chào đón đứa con bé bỏng khờ dại của mình. Tôi vùi đầu vào vòng tay cô giáo Bích Như, người mẹ hiền của tôi, và tận hưởng khoái cảm do cơ thể ấm áp của mẹ mang lại.
Mọi thứ trên thế giới này dường như biến mất, không còn gì tồn tại ngoài hai chúng tôi, là hai cô trò và cũng là hai mẹ con.
Tôi hôn môi mẹ tôi. Miệng của chúng tôi hé mở và trao cho nhau nụ hôn tình ái ướt át như một đôi tình nhân. Tôi cọ xát môi tôi và đôi môi gợi cảm của mẹ. Thế rồi tôi thọc lưỡi vào trong miệng mẹ, dùng đầu lưỡi rà liếm lung tung vào nướu và răng mẹ. Mẹ đưa cái lưỡi mềm mại ướt át của mình ra cho tôi bú mút. Tôi bú lưỡi mẹ say sưa giống như bú vú mẹ. Sau đó mẹ liếm láp và cũng bú nút lưỡi tôi. Hai cái lưỡi cứ bú mút cho nhau, rồi lại liếm láp và xoắn xít vào nhau không ngừng nghỉ.
Hơi thở thơm tho và nóng ấm từ hai lỗ mũi mẹ phả vào mặt tôi theo từng nhịp thở gấp gáp. Nước miếng từ trong miệng mẹ chảy ra nhễu nhão. Tôi vừa hôn môi bú lưỡi mẹ vừa háo hức uống thứ nước ngọt ngào đó. Trong không gian vắng lặng, chỉ còn nghe những tiếng “chụt chụt” ướt át phát ra từ hai cái miệng đang xoắn xít vào nhau.
Hai mẹ con tôi cứ mải mê hôn môi nút lưỡi nhau trong một lúc lâu. Thời gian như thể ngừng trôi.
Đến khi rời nụ hôn, hai cái miệng tách nhau ra. Tôi nhìn mẹ và thấy hai má của mẹ ửng hồng vì e thẹn và hơi thở của mẹ vẫn còn gấp gáp. Mẹ cũng ngước mắt lên nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cuối cùng mẹ nói với tôi một cách thật nhỏ nhẹ như làn gió thoảng qua:
“Thôi nào, con trai của mẹ! Đừng lo sợ gì hết, mẹ vẫn sẽ luôn là cô giáo Bích Như của con.”
Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy như mình đã được lên thiên đường. Tôi hứng khởi đưa tay banh hai chân của mẹ tôi ra rồi đẩy cặc vô lỗ lồn của mẹ. Lồn mẹ đã ướt át vì tinh dịch của ba nuôi tôi còn đọng lại trong đó. Những hình ảnh mà ba nuôi và mẹ tôi đụ đéo nhau lúc nãy chỉ càng làm tôi nứng cặc hơn.
“Cô giáo Bích Như, con đụ cô đây.”
Nói xong tôi thọc cặc vào lồn mẹ thật mạnh. Toàn bộ con cặc to cứng của tôi chìm sâu vô trong lồn mẹ cùng một lúc!
“Aaa…”
Mẹ hẩy hông lên để cặc tôi xâm nhập sâu nhất có thể. Hai tay mẹ chủ động ôm lấy lưng tôi, cái eo hơi tích mỡ của mẹ uốn éo, hòa hợp với sự uốn éo của tôi. Nhét cặc vào trong lồn mẹ, tôi trở lại nơi quen thuộc của mình. Vẫn như mọi khi, lồn mẹ nóng rực và trơn ướt, những bắp thịt trong hang lồn ôm chặt lấy con cặc to dài của tôi, khiến tôi cực kỳ sướng khoái.
Tôi đụ mẹ thật mạnh, mẹ cũng hẩy đít lên để đụ tôi. Chỉ một lát sau, mẹ bắt đầu rên rỉ trong cơn sướng khoái:
“Tiểu Minh ơi… Ôi con ơi… con trai ngoan của mẹ…”
“Cô giáo Bích Như…”
“Tiểu Minh… aaa… aaa…”
Cứ như vậy, trong cánh đồng rộng mở này, hai mẹ con tôi đụ đéo nhau một cách phóng túng. Chúng tôi vứt bỏ mọi luân thường đạo lý và những chuẩn mực của xã hội, để được tự do tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này một cách trọn vẹn nhất.
Chúng tôi ôm nhau lăn lộn từ đầu này sang đầu kia, liên tục hoán đổi vị trí. Có lúc tôi ở trên, có lúc mẹ ở trên. Tôi nhận thấy rằng mình thật là kiên trì trong đêm nay. Mẹ tôi, cô giáo Bích Như của tôi, cũng mạnh mẽ và dẻo dai không ngờ.
Tôi điên cuồng giã cặc vào lồn mẹ tôi trong một thời gian dài. Dâm khí của mẹ từ trong lồn chảy ra ngoài, cái thứ chất lỏng nóng hổi và bầy nhầy đó đã làm ướt cả hai hòn dái tôi.
Một người đang thở phì phò như một con bò!
Một người đang uốn éo mượt mà như nhung!
Một người nhấp nhô lên xuống thật hoang dã!
Một người hiến dâng thật liều lĩnh!
Hai mẹ con tôi đang đụ đéo nhau mãnh liệt như thế đó…
Cuối cùng, sau khi mẹ đã xuất tinh hai lần, tôi cũng xuất tinh của mình vào trong lồn của mẹ tôi, lồn của cô giáo Bích Như!
Chúng tôi ôm nhau ngủ thiếp đi trên bãi cỏ…
Vào khoảng nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc vì lạnh. Tôi thấy mẹ đang ôm tôi và cho tôi gối đầu trong vòng tay ấm áp của mẹ. Cái áo sơ mi của mẹ đã được phủ lên người tôi, trong khi mẹ để ngực trần. Có một sự xúc động đột biến trong lồng ngực của tôi, và tôi không còn kiểm soát được cảm xúc của mình.
“Mẹ!”
Cuối cùng tôi không thể không kêu lên một tiếng “Mẹ” đầy thiêng liêng, sau đó ôm chặt lấy cơ thể lạnh cóng của mẹ tôi.
“Tiểu Minh!” Mẹ tôi không kìm được nước mắt. “Ôi, con trai cưng của mẹ, đứa con bé bỏng tội nghiệp của mẹ, mẹ đã mong đợi ngày này đã hơn mười năm nay.”
Tôi ôm mẹ thật chặt như thế, cố gắng để cho nhiệt độ từ cơ thể tôi sưởi ấm cơ thể mẹ tôi.
Trước khi kịp nhận ra điều gì, hai mẹ con tôi lại nằm lăn trên bãi cỏ. Tôi không chịu nổi nữa đành hôn vào miệng mẹ. Mẹ tôi cũng đáp lại nhiệt tình. Cặc tôi lại cương lên, tôi cởi quần của mẹ ra. Mẹ ngoan ngoãn chiều ý tôi, dạng hai chân ra và chờ đợi. Sau đó tôi đẩy cặc mạnh vào lồn mẹ, trở lại nơi chốn thiêng liêng và thân thuộc trong cơ thể của mẹ tôi.
Vậy đó, hai mẹ con tôi lại làm tình với nhau. Tôi háo hức, đầy bạo lực, cặc tôi bơm thụt liên hồi vào trong lồn mẹ, hưởng thụ khoái cảm khó tả do sự cấm kỵ này mang lại…
Đêm nay, chúng tôi đã ân ái nhau rất nhiều lần, như thể ngày mai là tận thế. Trên bãi cỏ bên bờ sông, dưới ánh trăng huyền ảo, chỉ có hai thân hình lõa lồ của hai mẹ con chúng tôi, đang giao hợp nhau một cách vô luân.
Tôi xuất tinh vào trong lồn mẹ hết lần này đến lần khác, và trở về nơi thân thuộc trong cơ thể mẹ tôi, nơi từ đó tôi được sinh ra. Tôi yêu mẹ tôi, cô giáo Bích Như của tôi.