Khi thời gian dừng lại vào sáng thứ năm, Tiểu Đình nằm trên giường mãi không dậy, cơ hồ là cả đêm không ngủ, suốt đêm không biết cô ta khóc bao nhiêu lần.
Vào đêm thứ tư, khi thời gian dừng lại sau chín giờ tối, rốt cuộc Tiểu Đình không chịu nổi, nằm sấp trên bàn khóc rất thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế. Cô ta đã cho tôi thời hạn bốn ngày, nhưng cuối cùng tôi vẫn không về nhà, cô biết tôi không tha thứ cho cô, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong thời gian bốn ngày này, Tiểu Đình đã cầm điện thoại di động không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không gọi cho tôi. Nhưng cô ta lại không biết, tôi căn bản không có đọc nhật ký kia, cũng không biết cái gọi là thời hạn bốn ngày, cho dù biết tôi có mềm lòng không? Chỉ là thời gian trôi qua, đã không cách nào quay lại.
Tiểu Đình chỉ nằm trên giường sau khi đổ thức ăn, một đêm cũng không có thay đổi tư thế, mấy đêm nay cô ta cơ hồ đều khóc, nhưng đến đêm thứ tư cô khóc lâu nhất cũng nhiều nhất.
Đến khoảng 7 giờ sáng ngày hôm sau, Tiểu Đình còn chưa thức dậy, chỉ thấy trên người cô ta đắp chăn, thỉnh thoảng thân thể dưới lớp chăn còn co giật vài cái.
Khi thời gian được ấn định là chín giờ, cuối cùng Tiểu Đình vén chăn lên. Lúc này mặt cô ta đã bị biến dạng mí mắt sưng húp. Cô ta đờ đẫn rời giường gấp chăn lại, phảng phất như con rối gỗ mất hồn.
Tình hình sau đó tôi đã biết, Tiểu Đình gửi cho tôi hai tin nhắn kia, chỉ là tôi đã không trả lời tin nhắn đầu tiên, cô ta ngồi trên giường thất thần chờ tin nhắn hồi âm của tôi, có lẽ cô ta chờ có kỳ tích nào xuất hiện không. Trước khi tin nhắn thứ hai được phát ra, cô ta ngồi trên giường cười to, giống như bị điên, cười một hồi rồi lại bắt đầu khóc, trông rất đáng sợ. Cũng may lúc đó tôi không ở bên cạnh cô ta, nếu không thì tôi cũng sợ chết khiếp.
Sau khi xem xong những thứ này, trong lòng tôi rất phức tạp, nghĩ đến bốn đêm trước Tiểu Đình đã tỉ mỉ chuẩn bị cơm tối cho tôi và ngồi chờ tôi trước bàn, trong lòng tôi không khỏi có cảm giác rất áy náy, dù sao mình cũng không phải là một người tàn nhẫn, nhưng bản thân tôi có cảm giác có lỗi với cô ta. Không! Đây là cô ta cố ý làm cho tôi thấy, là cô ta đang đền tội. Cô ta xứng đáng với điều đó.
Tôi cố gắng tưởng tượng, tìm nhiều lý do khác nhau để xua tan những suy nghĩ tiêu cực đó. Lúc này nghĩ về những khó khăn và tình hình hiện tại giữa chúng tôi, hình như chúng tôi đã lâm vào vòng tuần hoàn mà trả thù lẫn nhau. Tới khi nào mới chấm dứt đây?
Tôi trả thù Tiểu Đình, cô ta trả thù lại tôi, tôi lại trả thù cô ta… Vòng luẩn quẩn tiếp tục như vậy, cuối cùng chúng tôi có được gì? Có được niềm vui hay đau đớn và hồi hộp cho sự trả thù tiếp theo? Tôi tạm dừng màn hình video, dựa vào ghế để xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại và suy nghĩ.
Chuyện xảy ra đến bây giờ, tôi đã hồi tưởng lại từ đầu. Nguyên nhân của sự tình chính là tôi, là tôi trong lúc vô tình đã mở cái hộp ma thuật Pandora ra, để cho vợ tôi và cha tôi phát sinh quan hệ tình dục. Sự tình đã trôi qua lâu rồi và quá trình ở giữa rất quanh co, nhưng cuối cùng ý tưởng của tôi đã thành công, có thể nói là mình đã hoàn thành kỳ tích mà người khác không thể.
Trong quá trình đó tôi đã nhận được sự kích thích và khoái cảm mong muốn, nhưng điều tốt và điều xấu cùng tồn tại, những cảm xúc chua xót và buồn bã làm cho mình mất cảnh giác, làm cho tôi đau khổ và vui vẻ. Thẳng đến cuối cùng thống khổ lớn hơn kích thích, chính tôi bắt đầu hối hận, hơn nữa ý định ngăn cản tất cả đã quá muộn, khi nhìn thấy hai người ở tiểu đảo mặc váy cưới, trong nháy mắt nội tâm của tôi hoàn toàn sụp đổ, mới biết nguy cơ mất vợ lần đầu tiên với cô ta, làm cho gia đình này thiếu chút nữa tan nhà cửa nát.
Sau khi gia đình tái hợp, Tiểu Đình lại ngoài ý muốn bị nhiễm bệnh nghiện tình dục. Vì để giảm bệnh của cô ta, tôi không thể không tiếp tục để cô ta với ba chồng hợp lại với nhau. Nhưng sau khi bệnh tình của cô chuyển biến tốt đẹp, vốn tôi đã thấy được bình minh, trở lại cuộc sống bình thường, thì bí mật lớn nhất của tôi lại bị cô ta phát hiện. Kết quả hiện tại đã biến chúng tôi bất hòa với nhau, không phân biệt được trắng đen, khiến cho lần đầu tiên bản thân tôi bị động.
Tôi rối rắm rất lâu, tôi nghĩ rằng chính tôi là người có sai lầm trước, nhưng là một người đàn ông, khi nhìn thấy hình ảnh cô ta với ba chồng trong nhà tắm đêm đó, trong lòng tôi không cách nào bình tĩnh, vốn định dùng thời gian để cho mình suy nghĩ rõ ràng. Nói cách khác tôi lại không biết xấu hổ mà mong cô ta đến công ty chủ động nhận sai, nhưng thật không ngờ bây giờ lại biến thành bộ dáng như thế này.
Bản thân tôi không muốn thừa nhận, nhưng ý nghĩ chân thật trong lòng mình chính là không về nhà, ở công ty chờ, chờ Tiểu Đình chủ động đến nhận sai với tôi. Nhưng trong cuộc hôn nhân là bình đẳng với nhau, mỗi lần đều là cô ta chủ động nhận sai với tôi, vì sao tôi không thể chủ động nhận sai một lần, dựa theo tính cách của cô ta, tôi chủ động nhận sai, cô ta hẳn là sẽ không xem thường tôi. Bởi vì tôi có chủ nghĩa gia trưởng, cho rằng nam nhân nhận sai với nữ nhân là vô bổ, tuy rằng nội tâm tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận với cô ta! Tôi biết tôi có vấn đề lớn với tính cách này của mình, là tật xấu rất lớn, nhưng lại không vượt qua được rào cản trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều có lần đầu tiên, nếu lỗi là do tôi, hãy để cho mình phá vỡ ngoại lệ một lần. Hãy chủ động nhận lỗi với cô ta và nghĩ theo một hướng khác, có thể tôi sẽ không cảm thấy mình uất ức. Chuyện này dù sao cũng phải giải quyết, mấy ngày nay đã dằn vặt tôi, xem như bồi thường cho Tiểu Đình cũng đủ rồi, nếu như cô ta cảm giác được còn chưa đủ, cô ta cũng sẽ không chờ tôi bốn ngày thời gian, còn chuẩn bị tỉ mỉ cơm tối như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, tôi nhìn qua đồng hồ đã là 3 giờ mười chiều, tôi đứng dậy cầm bộ âu phục chào thư ký một tiếng rồi đi ra khỏi văn phòng. Tôi lái xe đến một cửa hàng hoa và mua một bó hoa hồng đẹp nhất.
Đặt bó hoa hồng này trên ghế phụ, ngửi thấy mùi hoa hồng trong xe, nhìn những giọt sương trên cánh hoa, lấp lánh đom đóm mờ nhạt, giống như sinh sôi nảy nở và sự sống mới… Hãy để bó hoa hồng này nói lời tạm biệt với quá khứ của chúng tôi và chào đón một tương lai mới.
Tuy rằng đã qua kỳ hạn Tiểu Đình cho tôi, nhưng trong lòng tôi không có gì phải lo lắng cả, dù sao cái loại kỳ hạn này cũng không phải loại đồ vật chính thức viết trên giấy, mình tùy tiện tìm lý do để giải thích.
Tôi lái xe trở về nhà mình, còn chưa đến bốn giờ chiều, có lẽ Tiểu Đình đã chuẩn bị bữa tối. Tôi cầm hoa hồng đứng ở dưới lầu, trong lòng nghĩ một hồi sau khi vào nhà nên nói cái gì, đồng thời cũng nghĩ kỹ nên xử lý như thế nào khi cô ta kích động mất kiểm soát, có thể nói tôi chuẩn bị vài phương pháp, phòng ngừa biến khéo thành vụng. Một hồi sau khi hoàn thành nhiệm vụ tặng hoa, hãy cùng cô ta chuẩn bị cơm tối, nói thật tài nấu nướng của tôi vẫn rất tốt, tuy rằng tôi không thường xuyên nấu ăn.
Tôi đi lên cầu thang, đứng trước cửa nhà mình, một tay sửa sang lại cà vạt, một bên hít thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình, bây giờ tự cho mình là một người đang theo đuổi cầu hôn, một lần nữa cầu hôn vợ mình. Tôi cố gắng không muốn để cho mình có quá nhiều điều tiêu cực, để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ta.
“Cọc cọc…” Tôi không lấy chìa khóa mở cửa, mà gõ cửa trước, chờ Tiểu Đình mở cửa, cầm hoa hồng công trước mặt mình, để cho cô ta mở cửa và nhìn thấy hoa tươi trước mặt, như vậy đầu tiên cô ta cảm giác được sẽ là kinh hỉ, sau đó sẽ dễ dàng xử lý hơn, đây cũng là kiến thức tâm lý tôi đã nắm vững.
Lúc này trong lòng tôi rất khẩn trương, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi xin lỗi Tiểu Đình, trong lòng rất căng thẳng, mọi việc đều phải có lần đầu tiên. Chỉ là tôi đợi hồi lâu, vẫn không ai ra mở cửa cho tôi, chẳng lẽ mình quá mức khẩn trương, tiếng gõ cửa quá nhỏ?
“CỌC, CỌC, CỌC, CỌC…” Tôi tăng sức mạnh và gõ cửa một lần nữa, sau đó đặt hoa hồng trước mặt tôi. Kết quả cũng không có Tiểu Đình mở cửa cho tôi.
Chẳng lẽ cô ta đã nhìn thấy tôi trong mắt mèo. Vẫn còn giận nên không mở cửa? Cuối cùng, tôi rút chìa khóa ra và mở cửa nhà, chỉ là sau khi mở cửa, tôi không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đình, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, tôi đi vào trong nhà căn bản không có bóng dáng của cô ta.
Tôi kiểm tra thời gian, bây giờ đã là 4 giờ chiều. Lúc này Tiểu Đình hẳn là đang ở nhà nấu cơm tối mới đúng a, cô đi đâu vậy? Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho cô ta, kết quả cho thấy đối phương đã tắt máy…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/cha-va-vo-quyen-2/
Tôi gọi mấy lần, nhưng điện thoại di động của Tiểu Đình vẫn ở trạng thái tắt máy, lần này tôi có chút bối rối, tôi không ngờ cô ta không có ở nhà, hơn nữa điện thoại di động còn tắt, không liên lạc được với cô ta.
Nhìn vào lúc này, hẳn là lúc Tiểu Đình nấu cơm chiều a, cô ta đi đâu? Có ra ngoài để mua cái gì đó không? Hay là bỏ nhà đi? Hay là… đi tìm ba chồng sao? Tôi nghĩ đến khả năng cuối cùng, trong lòng không khỏi căng thẳng. Tôi đặt hoa lên mép ghế sô pha rồi nhanh chóng bật máy tính ở nhà, vừa rồi sau khi xem video ở công ty, tôi không có xem giám sát tức thì ở nhà, không biết cô ta có ở nhà hay không. Bây giờ chỉ có thể kiểm tra từ giám sát lúc cô ta rời khỏi nhà và nơi cô ta đi.
Lúc máy tính khởi động, ngón tay tôi cứ chỉ vào bàn máy tính lo lắng không thôi, tràn đầy hy vọng về nhà, kết quả trong nhà lại trống rỗng, tôi lo lắng nhất chính là cô ta đã đi đâu? Ra ngoài giải sầu với bạn? Đây là kết quả tôi hy vọng nhất, tôi không muốn Tiểu Đình gặp nguy hiểm gì, càng không muốn cô ta đi đến ba chồng.
Sau khi khởi động máy tính, tôi vội vàng mở màn hình giám sát ở nhà, điều chỉnh thời gian đến thời điểm tôi nhận được tin nhắn thứ hai trong công ty. Sau khi Tiểu Đình gửi tin nhắn cho tôi xong, tựa hồ như chờ tôi trả lời cho cô ta, nhưng khi đó tôi đang xem nhật ký còn coi giám sát phát lại, căn bản không rảnh bận tâm đến cô ta, hơn nữa lúc đó tôi cũng chưa quyết định phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô ta.
Tiểu Đình ngồi trên giường thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, đợi hồi lâu, cô không thấy hồi âm của tôi, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn, nằm sấp trên giường bắt đầu khóc to. Cô ta khóc rất lâu, hơn nữa tiếng khóc cũng không ngừng biến hóa, đôi khi khóc rất thương tâm, có lúc lại như đang cười. Cô ta khóc một lúc lâu, đến 3 giờ rưỡi mới ngừng khóc, nằm trên giường trầm mặc, hoàn toàn không thấy mặt cô ta, cả phòng đều yên lặng. Qua một hồi lâu sau, cuối cùng Tiểu Đình cũng ngẩng mặt lên khỏi chăn bông. Lúc này mặt cô ta đã ướt nhập, thậm chí nơi mặt cô ta nằm cũng ướt một mảnh.
Lúc này tôi quay đầu nhìn qua cái giường bên cạnh máy tính, trên cái chăn bông trải trên giường, quả thật có một vết ướt to bằng mặt người do nước mắt của Tiểu Đình lưu lại, hiện tại còn chưa khô.
Lúc Tiểu Đình đứng dậy, biểu tình tựa hồ như có chút đờ đẫn có chút bất lực, thậm chí còn có một chút tuyệt vọng. Cô ta đau khổ ở nhà năm ngày, lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi cũng không trả lời, có lẽ cô nghĩ rằng tôi sẽ không tha thứ cho cô, cô hoàn toàn thất vọng, tâm trí ban đầu muốn tái hợp với tôi cũng hoàn toàn tan vỡ. Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào nhà tắm, cởi bỏ quần áo trên người, để lộ cơ thể trắng nõn gợi cảm.
Bật vòi sen lên, Tiểu Đình ở trong nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, phải biết bây giờ là buổi chiều, còn chưa đến tối. Lúc này Tiểu Đình tắm để làm gì? Có lẽ muốn rửa sạch nước mắt hoặc thân thể của mình. Cô ta tắm xong lau khô người mình, trở về phòng ngủ cũng không thay đồ ngủ, mà từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần lót gợi cảm mặc lên người, sau đó lại lấy ra một bộ đồ tương đối thời trang mặc trên người.
Tiểu Đình không mặc đồ ngủ mà mặc đồ, là muốn ra ngoài, sau khi thay đồ xong, cô đi vào nhà tắm và bắt đầu trang điểm, trang điểm xong bộ dáng cô ta khóc ngay lập tức được che đi. Một lần nữa, cô trở lại với vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp, nhưng giữa lông mày luôn có một dấu vết u sầu.
Tiểu Đình trang điểm xong cầm ví của mình, hít sâu một hơi đi tới trước cửa thay giày, trong nháy mắt mở cửa và ra ngoài nhà. Cô ta quay đầu lại nhìn qua hướng camera lần cuối cùng, dường như là muốn cùng tôi nhìn nhau. Tôi đọc được rất nhiều điều từ ánh mắt của cô ta, trong đó phần lớn là sự thù hận, đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự hận thù trong mắt cô ta, ban đầu thứ tôi nhìn thấy nhiều nhất chính là sự hận thù.
Sau khi cánh cửa đóng lại, bóng dáng của Tiểu Đình đã biến mất. Mà thời điểm lúc này là buổi chiều gần 4: 00, Mà thời gian lúc này là gần 4: 30, Cách cô ta rời nhà không đến nửa giờ, nói cách khác trước khi tôi về đến nhà, mười mấy phút trước, cô ta đã rời khỏi nhà. Thì ra chân trước cô ta rời nhà chân sau tôi về, thậm chí ở lối ra chung cư hai chúng tôi còn xen kẽ, không biết cô ta có nhìn thấy xe của tôi hay không, tôi thì không nhìn thấy cô ta.
Nhìn thấy vậy, tôi không khỏi nhẹ nhõm, ít nhất không phải là Tiểu Đình trốn nhà, nếu như cô ta trốn nhà, khẳng định là phải mang theo một ít đồ tùy thân, ít nhất phải mang theo tiền mới đúng, nhưng những thứ này đều không có, điều này chứng tỏ cô ta không có chuẩn bị ở ngoài trong một thời gian dài.
Tiểu Đình trang điểm ra ngoài, là vì cùng khuê mật đi dạo phố? Nhưng nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn vào tôi cách camera, tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chẳng lẽ… Tiểu Đình đi tiểu đảo tìm ba chồng… Lúc ở nhà cô ta không có gọi điện thoại cho ông, nếu như muốn đi tiểu đảo khẳng định trước đó cô ta sẽ thông báo cho ông, nhưng ở nhà không có cuộc gọi điện, có lẽ sau khi ra khỏi nhà cô ta mới gọi điện thông báo cho ông.
Bây giờ còn sớm nên tôi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi nhà, xuống dưới lầu lấy điện thoại di động ra gọi cho ông. Từ trước đến nay tôi vẫn lảng tránh ông, không biết phải nói gì với ông ấy, nhưng hiện tại tôi bất chấp nhiều như vậy, ánh mắt cuối cùng của Tiểu Đình, làm cho nội tâm của tôi cảm nhận được ý của cô ta làm cho tôi kinh sợ đến cực điểm.
Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, phía ông cho biết không thể kết nối được. Hòn đảo nhỏ nơi ông ở cách xa thành phố, tín hiệu điện thoại di động rất xấu, hầu như không thể kết nối được.
Bình thường là ông chủ động gọi cho chúng tôi, ông cần phải đến một nơi cụ thể trên đảo mới có tín hiệu, việc gọi cho ông ấy hoàn toàn phụ thuộc vào may rủi.
Tôi đã thử một vài lần sau đó không thể kết nối, cuối cùng tôi từ bỏ, tôi không lái xe trực tiếp mà gọi một chiếc taxi đi ra bờ sông. Khi ra đến bờ sông tôi nhìn thời gian. Lúc này đã gần năm giờ chiều. Thời gian chênh lệch giữa chúng tôi ước chừng nửa tiếng, hiện tại hẳn là Tiểu Đình còn ở trên thuyền chưa đến tiểu đảo.
Lúc này thuyền ven sông không có nhiều lắm, thời gian cũng có hạn tôi bất chấp những thứ khác, tùy tiện tìm một chiếc thuyền nhỏ, hứa sẽ trả thêm tiền cho chủ thuyền, người chủ thuyền vui vẻ chở tôi đi tiểu đảo, hơn nữa đem mã lực lái đến mức tối đa, tăng nhanh tốc độ đi tới hòn đảo.
“Này… đó không phải là thuyền của Trương Tam Tử sao? Trương Tam tử…” Khi tôi đang ngồi trên thuyền lo lắng, chủ thuyền đột nhiên hét lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc thuyền đang đến gần, chúng tôi đối mặt với một chiếc thuyền nhỏ, hơn nữa còn quen biết chủ thuyền.
“Sư huynh, sao anh cũng đi hướng này? Đến hòn đảo điện hả?” Sau khi hai người tiến lại gần, chủ tàu chào hỏi, chiếc thuyền ngừng lại và hai người nói chuyện với nhau.
“Đúng vậy, ngươi cũng đi nơi đó sao?” Chủ tàu của tôi hỏi.
“Ừ! Đưa một mỹ nhân đến hòn đảo đó, mỹ nhân đó thực sự rất đẹp, một mỹ nhân có tâm trạng u sầu, thật sự khiến cho người ta trìu mến…” Người chủ thuyền tên Trương Tam tử nói đầy vẻ si mê, bộ dáng và vẻ mặt rất hèn mọn.
“Được rồi! Đừng nói nhảm nữa! Tôi đang vội…” Nghe hai người bọn họ lải nhải không ngớt ở đó, tôi không khỏi có chút tức giận nói.
“Ồ… được rồi…” Nghe tôi gầm lên như vậy, hai người ngừng nói chuyện, chiếc thuyền tiếp tục hướng tới hòn đảo nhỏ.
Lúc này trong lòng tôi rất bất an, vừa rồi cái tên Trương Tam tử chủ thuyền nói mỹ nhân u sầu có phải là Tiểu Đình không? Hướng này là hướng đi đảo nhỏ của ông, nhưng hướng này không chỉ có hòn đảo nhỏ, mà còn có những đảo khác.
Mỹ nhân u sầu, những thứ này hoàn toàn phù hợp với Tiểu Đình, hơn nữa còn là phương hướng tiểu đảo của ông, từ thời gian chủ thuyền kia trở về mà tính, thời gian cũng không sai biệt lắm, chẳng lẽ Tiểu Đình thật sự đi tới tiểu đảo của ba chồng?
Lúc này trong lòng tôi rất bất an, nếu thật sự là cô ta, Tiểu Đình đến chỗ ông làm gì? Chẳng lẽ dự định trải qua một đêm xuân với ông một lần nữa? Tiểu Đảo này là một nơi thương tâm đối với chúng tôi, từ lần rơi xuống vách đá hai chúng tôi vẫn không muốn bước lên đảo này nữa, lần này cô ta lại có dũng khí bước lên tiểu đảo?
Theo thời gian trôi qua, hòn đảo nhỏ của ông đã ở gần trước mắt, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt truyền đến trong căn phòng nhỏ của ông, Tiểu Đình thật sự ở chỗ này sao…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70