“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Từ một góc khuất cuối hành lang, một ánh mắt sáng quắt nhìn chằm về phía cửa. Lão Trung nghiến răng nhìn chiếc điện thoại, làu bàu một mình nhét trở vào túi quần. Lão gọi thằng Tuân rất nhiều lần nhưng không được. Hắn có thể đi đâu chứ? Theo tin nhắn lần cuối lẽ ra hắn phải trở về đây từ rất lâu rồi… Nếu không phải bí mật này có giá trị quá lớn, lão cũng không phải đơn thân hành động như bây giờ.
Không thể chờ được nữa, lão siết chặt khẩu súng trong tay, vai xách theo một chiếc túi vải đi xăm xăm lại trước cửa nhà Ngọc Lan. Ông Trung ngồi xuống cẩn thận nhìn cái ổ khóa như cố tìm dấu vết cạy phá, lại quay nhìn dáo dác sau lưng. Trái tim lão đã quá già cho việc mạo hiểm nhập nha như thế này. Việc bây giờ lão cần làm là xông vào, khống chế con bé Ngọc Lan kia, theo lão biết là con bé vẫn còn trong nhà đang chuẩn bị cho chuyến đi tối nay.
Lão Trung thầm đắc ý, vì khôn khéo như ông Phương bày kế sắp xếp cho con bé rời nhà vào buổi tối để tiện hành động, nhưng lại bị người khác hớt tay trên ngay buổi trưa. Lão Trung rút ra một ống thủy tinh trong veo, đút vào ổ khóa. Làn khói trắng nhô nhỏ bốc lên. Lão cẩn thận dùng găng tay để không để lại vân tay và chạm phải chất acid đậm đặc vừa dùng để phá khóa. Vặn nhẹ, cánh cửa bật mở.
– Ưmm…
Âm thanh từ bên trong căn nhà làm lão Trung sựng người, chợt nhếch mép cười dâm đãng. Lão nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, ánh mắt nhìn quanh căn phòng khách và cả bức tường có bốn vị trí trát xi măng trắng. Nhưng lão không phát hiện ra điều gì bất thường, ngoài chiếc áo dài trắng rách nát và đồ lót trên salon. Khẩu súng vung vảy trên tay, lão Trung bước vào căn phòng ngủ.
Lão nhếch mép cười nhìn cánh cửa phòng tắm khép hờ, ánh sáng bên trong vạch một đường trên sàn nhà. Ánh mắt lão chợt dừng lại tại vị trí vách tường bị vỡ một mảng, vôi vữa vung vãi dưới sàn. Dấu vết này có vẻ rất mới, vách tường bị lõm một lỗ tròn tròn như một vật gì đó lao vào rất mạnh. Lão Trung nhíu mày, khẩu súng trên tay vô thức bóp chặt hơn.
– Ưmmm… Ôi…
Tiếng rên rỉ của phụ nữ bên trong càng lớn hơn. Âm thanh này không thể là giả vờ. Lão còn nghe được cả hơi thở hổn hển của một người đàn ông, tiếng da thịt chan chát đều đều… Lão thận trọng bước tới, hai tay siết chặt khẩu súng, ngón tay run run sẵn sàng trên cò súng… Đột nhiên sau gáy lão lạnh buốt… một họng súng đen ngòm dí vào sau đầu lão không hề có một tín hiệu báo trước, cứ như chui ra từ không khí.
– Hay lắm… Tôi đánh giá thấp thầy Phương rồi… Ha ha… – Lão Trung cười khổ, tay cầm súng buông lỏng, giơ lên cao.
– …
Phía sau im lặng không một tiếng trả lời. Khối mát lạnh vẫn khư khư nhấn vào gáy lão. Lão Trung toan quay lại, chợt họng súng chĩa mạnh vào cạnh má lão, đau nhói.
– Không được quay lại… Ném khẩu súng xuống đất… – Giọng nói quen thuộc của ông Phương vang lên sau tai, làm lão Trung chán nản, ném khẩu súng rơi cạch trên sàn nhà.
– Thầy Phương… tôi thừa nhận mình đã tráo bình Athletic thật kia… còn theo dõi thời điểm hành động để hớt tay trên thầy… Nhưng tôi quả thật đánh giá thấp thầy rồi… Ha ha… để tôi đoán xem… Ngọc Lan giờ này chắc đã lên đường đi Phan Thiết theo sự điều động sớm của thầy, đúng không?
– Ha ha… hay lắm… Tôi cứ nghĩ chắc thắng bàn cờ này… hóa ra mình chỉ là một quân cờ bị thằng Tuân và thầy dẫn dụ vào bẫy… bây giờ thầy còn chờ gì nữa? Hay là tôi phải bước vào phòng tắm để máu không vung vãi khắp sàn nhà? – Lão Trung bật cười cay đắng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng tắm bật mở, thằng Thiên và Tuyết Nga lõa lồ thân thể đỏ ửng hổn hển bước ra.
– Á… – Tuyết Nga hoảng hốt, vội trốn sau lưng thằng Thiên, né tránh ánh mắt ngạc nhiên hau háu của lão già lạ mặt.
– Đây là… – Thằng Thiên ấp úng nhìn thân thể trần truồng trắng muốt phía sau lưng lão và ánh mắt trong veo nhấp nháy ra hiệu.
– Hai đứa bây mặc quần áo vào, đi về ngay… – Giọng nói ông Phương phía sau chợt gầm gừ giận dữ. – Ở đây chỉ còn chuyện người lớn…
– Ông Trung… ông đi ra ngoài cho tôi… không được quay lại phía sau…
Thằng Thiên bịt cái miệng há hốc của Tuyết Nga, ánh mắt thú vị nhìn cơ thể lõa lồ thon thả của Phương Trinh đi sát phía sau lão già bệ vệ tóc bạc trắng. Nó không biết bước tiếp theo Phương Trinh sẽ làm gì, vì sự xuất hiện của Tuyết Nga đã thay đổi mọi kế hoạch của hai đứa. Vừa rồi, con bé nghe âm thanh bên ngoài, chỉ kịp ra ngoài xử lý sơ hai gã sống dở kia, chắc chỉ kịp nhét xuống gầm giường.
Thậm chí không kịp mặc lại quần áo thì lão Trung đã vào đến nơi. Thằng Thiên hiểu lời nhắn nhủ cuối cùng của Phương Trinh, nhiệm vụ của nó là giữ an toàn cho Tuyết Nga. Thật ra còn một nguyên nhân trọng yếu khác, Phương Trinh chưa nói cho nó biết. Tuyết Nga thì còn tê dại bởi cuộc ân ái vừa rồi, quên béng đi mất. Đó là chuyện căn hộ của Ngọc Lan giờ đây là một bẫy chết người.
Thằng Thiên vội vàng mặc quần vào, cái áo rách bươm ướt đẫm nước nó mặc kệ cứ khoát lên người. Nhìn Tuyết Nga còn ngơ ngác bần thần, cơ thể trần truồng cũng chẳng thèm che đậy, nó mở đại tủ áo của Ngọc Lan lấy ra một chiếc váy mặc vào cho con bé. Nó đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu con bé im lặng. Hai đứa nắm tay nhau thong thả như một cặp tình nhân bước ra phòng khách.
– Ông Phương… tui đi về nhen… – Thằng Thiên nhe răng cười nhìn cặp mông tròn trịa ửng đỏ của Tuyết Nga.
– Ừ… cút đi… nhớ đóng cửa lại… – Giọng nói ông Phương hằng học, nhưng lại kèm theo một ánh mắt ngượng ngùng đáng yêu.
Ông Trung vẫn xoay lưng vào tường, hai tay giơ cao. Nghe tiếng cánh cửa đóng sập lại, ông ta chợt hỏi:
– Tôi muốn biết ông mua chuộc thằng Tuân cái gì mà nó dám cài bẫy tôi… – Lão Trung chợt lên tiếng.
– Ha… ha… Một con chó thì thấy phân là nhảy vào thôi… có gì lạ chứ? – Một câu vô thưởng vô phạt, không lộ ra sơ hở gì.
– Haizz… Phải… Phải… Là do tôi tính toán sai ah… Tôi chỉ tò mò xem ông cho hắn lợi ích gì mà hắn sẵn sàng hy sinh tính mạng cả nhà mình… 4 người ah… – Ánh mắt lão Trung loé lên sát khí lạnh buốt.
– Ông… ông rất độc ác… uy hiếp tính mạng cả nhà hắn… – Phương Trinh mím môi gằn giọng.
– Ha ha… Tôi có ác cũng không bằng ông… Người vợ của mình cũng đem ra trao đổi ah… – Lão Trung trả đũa bén nhọn, nhưng không ngờ người nóng tính như ông Phương lại thờ ơ chẳng có phản ứng gì.
Phương Trinh, chính là ông Phương mà lão Trung vẫn tưởng, chậm chậm lùi ra xa. Một tay con bé che ngang hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của mình, một tay lăm lăm khẩu súng chĩa vào đầu lão Trung. Ánh mắt con bé lo lắng nhìn bốn góc tường trát xi măng trắng còn ẩm ướt, khá kín đáo nếu không quan sát kỹ cũng khó nhận ra.
– Đây là bức tường có đồ án, ông dùng Athletic tự xử lý đi… nếu ông quay đầu lại… tôi sẽ nổ súng… tôi không nói đùa đâu…
– Ah… được… tôi cũng muốn nhìn tận mắt bí mật cuối cùng của người đồng nghiệp xưa ah…
Ông Trung có vẻ rất háo hức làm việc này. Ông ta bỏ túi đeo trên người xuống, chậm chậm rút cái chai thủy tinh trắng đục, cẩn thận như nâng đỡ đứa con mới chào đời. Ông ta lại rút các dụng cụ chuyên dụng bày ra ngay ngắn trên sàn nhà như một nhà khảo cổ học rất chuyên tâm. Ông bắt đầu dùng dao cẩn thận cạo lên lớp vôi, những mảng sơn đen bí ẩn lộ ra từng chút một.
Những đường vẽ tỉ mỉ chi tiết dù chỉ một góc nhỏ cũng đủ đánh giá công trình vĩ đại của vị tiền bối đã để lại. Phương Trinh ngồi xuống ghế, thấp thỏm nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, lại nhìn bộ áo dài của Tuyết Nga vung vãi dưới sàn ngay bên cạnh lão Trung. Nhưng dáng vẻ chuyên chú cẩn thận của lão, làm con bé yên tâm rằng lão sẽ không bất chợt quay lại và phát hiện ra ông Phương sau lưng mình thật ra chỉ là một cô gái trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Phương Trinh chợt thấy trong cơ thể mình sinh ra một cảm xúc lạ kỳ, vừa mạo hiểm, vừa thích thú. Cảm giác này thật khó tả như vừa được nếm trải một món ăn ngon, lại muốn được ăn tiếp. Dù đã trải nghiệm nhiều tình huống nguy hiểm giữa sống và chết như đường tơ kẽ tóc, nhưng không làm con bé hồi hộp như lúc này. Ánh mắt con bé châm chú nhìn mái tóc bạc trắng phất phơ của ông ta, lại nhìn xuống thân thể lõa lồ, hai bầu vú căng tròn, hai núm vú đỏ hồng ray rứt, tim con bé chợt đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Phương Trinh nín thở, bờ môi cắn nhẹ, hai chân run run mở rộng ra, một cơn gió mát lùa vào làm hai mép âm hộ chưa kịp khô, lại ướt át.
Khẩu súng buông lỏng đặt xuống tay nệm ghế, hai tay con bé vô thức mân mê hai bầu vú mềm mại, những ngón tay đặt lên hai đầu vú, se nhẹ nhẹ làm chúng săng cứng lại. Phương Trinh chợt thèm được lao vào lòng thằng Thiên một lần nữa… Nếu hắn có ở đây, ngay sau lưng lão già vô tri kia, hắn sẽ vụt mặt vào nơi đó… Phương Trinh vô thức gác chân lên mặt bàn, cặp đùi thon dài trắng muốt mở rộng ra khao khát, tay con bé đưa xuống run run day nhẹ hai mép âm hộ hừng hực nóng của mình… Lưng con bé tuột xuống dần, để hai chân mở ra thật rộng tênh hênh không che giấu vùng âm hộ xinh xắn nức nở mời gọi… Đôi môi con bé mím chặt, hai mắt lim dim khép lại… Khoảnh khắc đó, lão Trung đột nhiên cầm con dao trong tay vụt ngược ra phía sau.
‘Phựt’.
Phương Trinh sững sờ cơ thể cứng đờ nhìn lên, cái cán dao còn lay động cắm ngập vào lưng nệm ghế salon ngay trên đầu con bé. Rất chính xác, nếu với tư thế ngồi thẳng, lưỡi dao đó đã ghim sâu vào giữa trán Phương Trinh. Nếu không phải con bé tuột lưng xuống trước, nếu không phải hai chân gác trên bàn đang khao khát mở rộng… Phương Trinh hoảng hốt nhận ra lão Trung hai mắt cứng đờ không hề nhìn vào con dao ném trật mục tiêu mà nhìn chằm chằm vào vị trí giữa cặp đùi thon dài trắng muốt tênh hênh mở rộng của mình.
Con bé khép vội hai chân, ngồi bật dậy, mặt đỏ như gấc chín, cảm xúc lẫn lộn, vừa ngượng ngùng vừa căm ghét lão già đánh lén, lại vừa giận chính mình làm ra hành vi đáng xấu hổ để người ta phát hiện. Ánh mắt lão Trung mất đi mục tiêu lại dán chặt vào hai bầu vú căng tròn trắng muốt, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn của con bé, cổ họng lão vô thức nuốt nước miếng. Phương Trinh chộp vội khẩu súng, giơ lên, ánh mắt tán loạn cố bình tĩnh trừng lên như đe dọa, gắt lên bằng đúng giọng con gái:
– Ông dám đánh lén tôi?
– …
Lão chẳng trả lời, ánh mắt tiếp tục phóng ra như hai bàn tay vô hình mơn trớn khắp hai bầu vú non tơ căng tràn nhựa sống của con bé. Phương Trinh mím môi, mặt đỏ bừng, tay che vội ngang ngực, ra lệnh:
– Ông… quay mặt vào tường ngay… tiếp tục làm việc… không được giở chiêu trò nữa… nếu không…
‘Chíu’.
Lời nói con bé vừa dứt, một lỗ đạn đã xuất hiện trên tường. Lão Trung cúi người nhìn xuyên qua hai chân, rùng mình. Đũng quần lão vừa mới căng cứng chật chội, ngay lập tức co rút lại như bị dội một gáo nước lạnh. Ông ta chậm chậm thành thật quay vào tường, không quên tranh thủ nhìn lướt qua thân thể lõa lồ tuyệt đẹp của con bé mặt mũi đỏ bừng đó.
– Ông Phương đâu? Cô là ai?
Ông Trung vẫn còn nghĩ rằng ông Phương đang lẩn tránh đâu đó, vì khi nảy rõ ràng là giọng nói của ông ta. Quả thật kỹ thuật giả giọng nói không mấy người biết và chẳng ai tin được giọng nói của một người đàn ông trung niên lại thốt ra từ miệng một con bé xinh đẹp mới hai mươi tuổi đầu lại không thích mặc quần áo.
– Ông không cần biết tôi là ai… – Phương Trinh xoa xoa hai gò má nóng bừng xấu hổ của mình. – Ông Phương chưa bao giờ ở đây… chỉ có tôi thôi… Ông nên thành thật làm việc đi…
– Ha ha… Được thôi… Làm cho ai cũng vậy thôi… dù không biết cô làm sao nhái được giọng nói của ông Phương… Nhưng điều đó không quan trọng… cứ dí súng vào đầu là tôi làm tất… ha ha – Ông Trung tiếp tục làm, giọng cười cợt cay đắng.
– Mà này… tôi thấy mình thật ngu… thảo nào thằng nhỏ trong phòng tắm kia khá quen mặt… ha ha… – Lão lắc đầu cười rũ rượi, quay lại ánh mắt không giấu diếm chiêm ngưỡng cơ thể trần truồng của Phương Trinh. – Nó là thằng bảo vệ vừa lên báo… ở trường Xuân Mai… nạn nhân của ông Phương… Thì làm sao bây giờ hai người lại thân nhau như vậy… vậy mà không nghĩ ra… tôi đúng là ngu…
Lão Trung chợt nghẹn lời, hai mắt mở to nhìn Phương Trinh đứng dậy, từng bước đi lại bên mình. Hai cánh tay con bé buông thỏng, toàn bộ cơ thể hoàn mỹ trắng muốt cân đối như một người mẫu tuổi teen phơi bày trước ánh mắt tê dại thèm thuồng của ông ta. Cặp đùi Phương Trinh thật dài, thon gọn tròn lẳng cân xứng như được đúc khuôn. Vùng mu phơn phớt những sợi lông tơ mỏng manh như tô điểm cho màu da thịt mịn màn hồng hào khẽ tách làm hai, bên dưới. Ông Trung thấy cổ họng mình khô khốc thật nhanh, như toàn bộ nước trong cơ thể vừa biến thành cồn Athletic bốc hơi ngùn ngụt. Con bé cắn nhẹ bờ môi, tay cầm súng run run đặt bên đùi, nửa muốn ra lệnh cho lão quay đi, nửa muốn ánh mắt thèm thuồng đó tiếp tục mơn trớn khắp cơ thể của mình.
– Tôi… muốn biết làm sao ông biết về kế hoạch ông Phương hãm hại cha con anh Thiên… – Phương Trinh đứng sát cạnh lão, hai bầu vú căng tròn phập phồng hồi hộp.
– Tôi… tôi… tôi đặt máy nghe lén… nghe hắn bàn với thằng Hùng… – Ông nuốt nước miếng ấp úng, ánh mắt dán chặt vào hai núm vú đỏ hồng nổi rõ cả mụn sữa li ti.
– Ông… còn giữ bằng chứng đó chứ? – Phương Trinh hơi thở gấp gáp, ngực hơi ưỡn lên như cho ông ta nhìn rõ hơn.
– Ừm… ở nhà tôi… có đủ hết…
Mặt lão vô thức cúi thấp xuống nước miếng cứ tứa ra như muốn há miệng ngậm lấy hai bông hoa xinh đẹp ngay trước mặt. Từng chút, thật chậm, từng chút một, khuôn mặt lão đưa sát xuống. Lão ngửi được cả mùi hương tự nhiên của thiếu nữ mới lớn. Hơi thở nóng bỏng của lão làm hai bầu vú mịn màn đang nổi lên từng đợt gai ốc đỏ hồng. Hơi thở thơm ngát của con bé cũng gấp gáp hồi hộp làm đôi gò bồng đảo phập phồng gợn sóng.
– Hừ…
Đột nhiên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán lạnh buốt làm lão Trung chết sững. Phương Trinh mím môi đỏ mặt, dùng nòng của khẩu súng nâng đầu lão cao lên.
– Quay lại làm việc đi… chuyện bằng chứng đó bàn sau…
Ông Trung nghiến răng tức điên lên, nhìn theo cặp mông tròn trịa trắng muốt của Phương Trinh ngúng nguẩy trở về chỗ ngồi cũ. Ông ta muốn lao đến đè ngữa con bé ra, nhét cái dương vật cương cứng đang khổ sở gào thét trong quần vào cái âm hộ đỏ hồng mọng nước kia. Từ ngày được lên tiên với Hiền Mai, ông gần như mất cảm giác với phụ nữ. Làm tình chỉ còn là nhu cầu như chuyện tiểu tiện hàng ngày… Nhưng hôm nay cảm giác khao khát thèm muốn đó đã trở lại… So với Hiền Mai, con bé trước mắt thiếu đi sự kiêu sa, thành thục, nhưng bù lại là vóc dáng săn chắc, bờ mông cong vểnh như như một vận động viên thể dục thẩm mỹ chuyên nghiệp. Ông Trung liếm mép toan bước tới, chợt nhìn sang khẩu súng xoay tròn trong bàn tay thành thục điêu luyện của Phương Trinh, ông thở dài, quay mặt vào tường tiếp tục công việc cạo tẩy nhàm chán.
Phương Trinh không dám rời mắt khỏi lão già gian manh trước mặt, muốn vào phòng lấy quần áo cũng không xong. Con bé lấy vội bộ đồ lót vung vãi rách bươm của Tuyết Nga mặc vào, có còn hơn không. Còn áo dài của Tuyết Nga còn phía bên lão Trung, tạm thời Phương Trinh bỏ qua. Con bé không muốn mình đến gần gã một lần nào nữa. Tim con bé hiện giờ còn đập rất nhanh. Sợ hãi. Cảm giác này lâu lắm rồi con bé không biết tới. Lần gần đây nhất có lẽ là buổi trưa nóng hừng hực hôm đó, trong vòng tay thằng Thiên. Lão Trung hì hục cạo sửa trên tường, có vẻ như đã tập trung thật sự.
– Sao lạ vậy kìa… – Lão Trung chợt lên tiếng, lần này giọng nói lão thật sự lo lắng, ánh mắt dán chặt vào bức tường.
– Sao? Có chuyện gì? – Phương Trinh thấp thỏm từ xa, hỏi.
– Tại sao điểm cuối cùng trên đồ án lại vẽ thứ gì đó… không có thông số nào hết… – Lão Trung vò đầu bứt tai.
– Sao như vậy được chứ? Có nghiêm trọng lắm không? – Phương Trinh lo lắng, nhưng vẫn chần chừ chưa bước tới.
– Cô không hiểu rồi… – Lão Trung gắt lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào đồ án trên tường. – Mỗi điểm đều có 2 thông số, một để liên kết với hệ thống bảo mật, một để liên kết điểm cuối cùng cung cấp thông tin vị trí của chính nó… riêng điểm cuối cùng ngoài thông tin của riêng nó, còn đính kèm thông tin định vị trên tờ bạc… có nghĩa là thiếu nó… bảy điểm khác trên đồ án đều không có giá trị…
– Sao?
Phương Trinh không thể chần chừ được nữa, vội vã lao đến. Đột nhiên, bốn góc tường loé sáng…
“Ầm”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả bức tường đổ sụp. Hơi nóng sức ép làm cả căn hộ của Ngọc Lan run lên bần bật, cửa kính vỡ tung. Hai thân hình nhỏ bé chìm trong ngọn lửa bao trùm cả gian phòng khách.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42