Đúng như đã hứa, tầm khoảng 7 giờ bộ phim kết thúc, em đưa bé Huệ về lại phòng trọ để cho nàng chuẩn bị trang điểm đi làm. Nhìn nàng vui vẻ em cũng cảm thấy rất vui, mặc dù bộ phim không hay lắm, nhưng có lẽ nàng vui vì đã có một người quan tâm thật sự cho nàng, thằng đó tất nhiên chính là em.
Trên đường trở về, bé Huệ đã nhõng nhẽo đòi em chở đi ăn kem, em cũng chiều nàng hết mình.
“Anh ơi, mình đi ăn kem một xíu rồi về cũng được, thật ra em không gấp lắm đâu”
“Ùa, oke em, anh dẫn em đi ăn kem nhãn heng”
“Ủa có kem nhãn nữa hả anh, em mới nghe đến loại kem đó đó”
“Có chứ, kem này có lâu rồi, em biết tại sao người ta gọi nó là kem nhãn không”
“Thì em nghĩ chắc nó có mùi nhãn, kiểu như kem sầu riêng thì có mùi sầu riêng vậy đóa”
“Hỹ hỹ, em sai rồi nha, kem này nó đặc biệt là trong cốc kem có bỏ vào 2,3 hột nhãn, nên người ta gọi là kem nhãn”
“Hihi nghe anh kể cũng hấp dẫn quá nhỉ, không biết ăn có ngon hông, anh chở em đến chỗ đó đi”
“Anh cũng không biết có ngon không, mỗi người mỗi gu, lát em ăn rồi biết”
Từ chỗ rạp phim ở đường Nguyễn Du, em đèo xe chở bé Huệ ra khúc chỗ bên cầu bông Đinh Tiên Hoàng, đi vô hẽm một xíu nữa thì tới tiệm kem nhãn. Ta nói, quán kem này nó đông vãi cả ra, bọn sinh viên, học sinh ngồi ở mấy cái ghế súp nhỏ tràn lan dưới cả lòng đường. Ai ăn ở quán kem này rồi thì có thể biết, quán nằm ở một con hẽm khúc ngã tư Đinh tiên hoàng với Trần quang khải, quận 1 gì đó, em xin phép không dám nói ra mắc công nhiều bố bảo quảng cáo này nọ. Hôm ấy cũng là dịp cuối tuần nên khách vào quán đông lắm, kết quả là em với bé Huệ phải ngồi ở ngoài lề đường chứ không được ngồi trong nhà như một số vị khách đi sớm khác. Tại đây, em đã kêu 2 cốc kem nhãn, mỗi cốc hình như 10k thì phải, nó còn cho thêm mấy hột đậu phộng muối vào nữa, ăn cũng hay hay.
“Em ăn thử xem ngon hông, ăn hết anh kêu tiếp thêm cốc nữa cho ăn hihi” (Em hỏi bé Huệ, khuôn mặt nàng nom rất vui vẻ và tươi tỉnh, chắc hồi nãy trong rạp được em hôn hít nên mới vui vậy)
“Ơ, em có thấy hột nhãn nào đâu anh”
“Em cứ ăn đi, lát nó sẽ lòi ra thôi”
“Ủa vậy là nó nằm bên trong kem hả anh” (Ăn đi, hỏi hoài)
“Dạ cô nương, ăn đi ắt sẽ có”
Một thìa kem…
Hai thìa kem…
Ba thìa kem…
“A, em thấy nó rồi nè, mà sao nó lại làm vậy để làm gì anh, sao không xay trộn vào kem luôn”
“Em đi mà hỏi thằng chủ đó, nhiều khi vì để nguyên hột như vậy nó mới đắt hàng đấy, chứ mà nó xay ra cho vào kem thì có khi lại ế khách”
“Hihi, ăn cũng hay hay anh nhỉ”
“Ùa, em ăn thoải mái đi, muốn ăn bao nhiêu cốc anh cũng chiều hihi”
“Thui, thui, em ăn một cốc thui ạ, ăn nhiều sợ đau bụng lắm”
“Em thấy kem ngon không”
“Dạ cũng ngon ạ, nhưng hình như không ngon bằng mấy bịch kem ký hồi xưa em hay ăn, em nhớ lúc đó tụi em hay bỏ mức, trái cây, đậu phộng vô ăn thấy ngon lắm”
“Hihi tưởng gì, em muốn ăn kem ký chứ gì, mốt anh mang lên phòng em rồi hai đứa mình cùng ăn hihi”
“Hihi anh hứa rùi nhoa”
20 phút sau, tụi em tính tiền ra về, hết 20k. Em đưa nàng về lại phòng trọ khi đồng hồ điểm 8 giờ hơn.
Tạm biệt nàng trong sự luyến tiếc, em đang tính quay đầu xe ra để về thì thoáng thấy có 2 thằng đi trên chiếc Dream, đang ngồi đậu ở phía ngoài con hẽm nhỏ, cách phòng bé Huệ chừng chục mét. Hai thằng này trông rất dữ tợn và ánh mắt có vẻ khả nghi như đang điều tra gì đó. Cảm thấy có gì đó không ổn, em mới lẻn lẻn lôi trong cốp ra cây côn và giấu vào trong vạch quần. Sau đó, em từ từ lái xe ra phía ngoài, đi ngang qua bọn nó nhưng tỏ vẻ làm ngơ như không quen không biết. Vừa đi lại gần bọn chúng thì em tá hoả giật mình nhận ra rằng, một thằng trong số chúng là cái thằng tài xế vệ sĩ đi với thằng già Minh hói hôm bữa. Qua ánh mắt dò xét của nó, thằng tài xế này cũng đã nhận ra em. Địt mẹ, lúc ấy em không suy nghĩ gì hết, rồ ga thật nhanh phóng gấp ra con đường cái. Tưởng chừng như bọn chúng sẽ bỏ qua, nhưng không, thằng chó vệ sĩ kia nó hét lên” đuổi theo đập chết mẹ nó”.
Thật sự em không biết tại sao nó lại mò ra được phòng trọ của bé Huệ, không biết có thằng bỏ mẹ hay con nhỏ nào chỉ ra hay không. Mà em cũng không hiểu là tại sao 2 thằng này sao không vào phòng bé Huệ bắt nàng về cho thằng Minh hói, mà tự nhiên bỏ sức đuổi theo em làm gì, hay tại vì thằng già Minh nó muốn dạy cho em một bài học như lời nó thề trước đó :”Thằng oách con, tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”. Thôi thì kệ mẹ lý do gì đi nữa, giờ đây em chỉ biết “3 chân 4 cẳng” lái thật nhanh về nhà thôi, kẻo bị 2 thằng to con kia nó tóm được thì toi như tiêu cmn đời.
Em lái xe cứ men theo đường chính mà lũi, khi chạy ra khúc đường Kha Vạn Cân, chỗ gần cái chợ Thủ Đức gì đó, hai thằng kia cũng lỳ lợm đuổi theo sau, xe bọn nó hình như là xe độ nên chạy nhanh lắm, em rồ muốn đứt dây ga mà vẫn bị bọn chúng đuổi kịp. Nó chạy lên đầu xe em rồi ép em vào lề, em bình tĩnh quăng xe xuống đất rồi rút chìa khoá ra chạy, một thằng chạy bộ đuổi theo em, trên tay nó là một khúc sắt đúc dài khoảng 4 tất, nó vừa chạy vừa chửi em: “Mày tiêu rồi thằng oách con”.
Nói thiệt, lúc ấy là lần đầu tiên em rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười như thế này, lần đầu tiên có thằng đuổi đánh em, không những 1 mà là đến 2 thằng. Cũng hên là hồi nãy em có giấu cây côn vào trong vạch quần nên có cảm giác đỡ sợ hơn, dù sao cũng có cái để tự phòng vệ. Lúc nó chạy theo em, chỉ cách 3 mét thì bất ngờ thằng chó này quăng mạnh cái cây sắt trúng lưng em, em đau quá mới quỵ xuống đất. Nó chạy lại tính đá vào người em nhưng em né được, thoáng thấy thằng tài xế vệ sỹ kia cũng đang lái xe từ từ tiến lại, kiểu này chắc em nhừ tử với bọn nó rồi.
“Đit mẹ mày, còn chạy nữa không”
“Các anh là ai sao tự nhiên đuổi đánh tui” (Em giả ngu ngơ hỏi bọn nó)
“Mày tiêu rồi, mày dám đụng tới con bồ của ông Minh”
“Hai anh nói gì em không hiểu, Minh nào”
“Mày đừng có giả vờ nữa, tao nhận ra mày rồi” (Thằng tài xế vệ sĩ gạt chống chân xe xuống, tiến lại phía em và chỉ vào mặt em)
“Đánh chết mẹ nó đi Hoàng” (Nó nói với thằng đi cùng)
Chưa kịp dứt lời thì thằng tên Hoàng lượm lại cái cây sắt, nó tấn công tới tấp vào em, em vì đau quá nên chỉ biết chạy thụt lùi lại. Đang đề phòng động tĩnh của thằng Hoàng thì thằng vệ sĩ từ đâu bay vào đạp vào bụng em. Cú đạp đau điếng của nó làm em nóng máy thật sự, em mới lôi cây côn vắt trong eo quần ra. Em khua một cái rõ mạnh trúng vào tay thằng vệ sĩ, thằng này hôm đó đi tay không, chỉ có thằng tên Hoàng kia là có ống tuýp sắt thôi. Khoảng thời gian ấy, em như không còn bình tĩnh gì nữa, cứ nhắm vào thằng vệ sĩ mà phang tới tấp vào người nó, bất ngờ thì thằng chó Hoàng đập nguyên cái cây tuýp sắt vào khúc bả vai của em, xém suýt chút là trúng đầu em rồi. Em điên lên, quay lại ăn đủ với thằng Hoàng luôn.
Ở chỗ đó buổi tối khá nhiều người đi qua lại, nhưng hình như họ không mảy may quan tâm đến việc quýnh nhau hay can ngăn, họ chỉ dừng xe lại và tò mò xem chuyện gì xảy ra thôi. Trận chiến giữa em và 2 thằng này kết thúc khi một đội dân phòng cách đó không xa bất ngờ ập đến. Tại hiện trường, cả 3 thằng nằm đau đớn dưới đường, thằng vệ sĩ bị em đập cho tơi bời hoa lá, hình như đang nằm bất tỉnh, còn thằng tên Hoàng thì chỉ bị vài vết thương không lớn lắm ở đầu, cu cậu chưa kịp lấy xe chạy thoát thân thì cũng bị bọn dân phòng tới bắt. Tình trạng của em thì cũng như thằng vệ sĩ, cũng nằm bất tỉnh dưới đường, xung quanh còn có một vũng máu nhỏ nữa, éo biết chảy ra từ bộ phận nào. Sau trận quyết chiến hôm ấy, mở mắt dậy thì em đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, lại một lần nữa là hình ảnh mẹ em đang tận tuỵ chăm sóc cho em. Đầu em hôm ấy đau như búa bổ, bác sĩ đã băng một tấm vải vào đầu em, thật sự em không biết mình có bị sao không, em thật có lỗi với ba mẹ.
Nằm viện đến chiều tối thì thằng Bình đem theo giỏ trái cây đến thăm em, vừa vào thì cu cậu nói:
“Sao lúc mày quýnh nhau sao không gọi tao, để ra nông nỗi như thế này đây”
“Tao bị bọn nó tấn công bất ngờ quá, với lại từ chỗ nhà mày lên đó xa lắm, có gọi mày cũng không làm được cái gì”
“Mà mày biết có chuyện gì không, sao tự nhiên bọn nó đánh mày”
“Tao có gây sự với ai đâu, tao nghĩ bọn này là đệ của thằng Minh hói, nó tìm ra được phòng trọ của bé Huệ rồi”
“Hôm bữa mày có quýnh nó không mà sao nó kiếm người trả thù mày”
“Hôm đó tao nhịn nó, chỉ có nó tát tao thôi, tao có làm gì nó đâu, chắc thằng cha này bị khùng, hên là tao còn chưa chết được, không biết bé Huệ sao rồi”
“Thôi mày ráng nằm nghỉ đi, có gì lát tao qua chỗ con Huệ xem giúp mày”
“Ùa, hi vọng nàng không sao, tao chỉ sợ nó bắt nhỏ về hành hạ tiếp thôi”
“Tao nghĩ chắc nó biết mày quen bé Huệ, nên nó ghen đó”
“Mày đưa tao mượn điện thoại xíu, tao gọi cho con Huệ xem sao” (Em đề nghị với thằng Bình)
Gọi 2,3 lần nhưng điện thoại bé Huê liên tục ò í e, lúc này em mới thật sự lo lắng cho nàng. Nhưng hi vọng sẽ không có chuyện gì, “chắc nàng khoá máy để không bị người khác phá rối”, em thầm nghĩ. Quái lạ một điều là em gọi cho con Trâm cũng không được, điện thoại cũng ò í e, không biết mấy con nhỏ này đang làm trò gì nữa.
Trong khoảng thời gian nằm viện 3 ngày, mọi tung tích cũng như liên lạc về bé Huệ và mấy nhỏ bạn của nàng đều bặt vô âm tính. Ngay sau khi xuất viện, em có rủ thằng Bình chạy nhanh qua phòng trọ xem bé Huệ có ở đó không, đến nơi thì thấy căn phòng đóng cửa kín mít, một vài cái áo của bé Huệ phơi ngoài hiên nhà cũng bị mưa gió làm rơi xuống đất, trở nên dơ bẩn. Em gõ cửa nhưng dường như không có ai trả lời mặc dù khi ấy chỉ mới 2 giờ trưa. Lúc sau, em với thằng Bình mới qua chỗ phòng trọ cũ của nàng, thử hỏi tụi con Ly, con Trâm xem có chuyện gì xảy ra vậy, với lại tiện hỏi sao điện thoại của bọn nó vì sao mà ò í e 2,3 ngày nay.
Vừa bước vào phòng thì thấy con Hà đang trang điểm cho con Quyên, tụi này hôm nay sao đi làm sớm thế nhỉ. Nhìn phía dưới thì thấy con Trâm, em mới gọi nó:
“Trâm, em lên đây anh hỏi cái”
“Dạ, hôm nay sao tự nhiên ghé qua chỗ tụi em vậy” (Con Trâm ra vẻ ngạc nhiên như muốn che dấu điều gì)
“Sao điện thoại em, anh gọi hoài cứ báo ò í e là sao vậy”
“Dạ, em quên chưa nói anh, em đổi số rồi ạ” (Con Trâm lung túng trả lời)
“Tụi em đang có chuyện gì giấu anh đúng không, sao điện thoại bé Huệ anh gọi cũng ò í e, không lẽ bọn em cùng nhau đổi số”
“Thật tình là em không biết phải nói sao với anh nữa”
“Em có chuyện gì bí mật kể anh nghe đi, anh đang lo cho bé Huệ đây nè”
“Cách đây mấy ngày, Huệ có đến phòng tụi em, hôm ấy khuôn mặt của nó buồn lắm, nó dặn em là đừng có liên hệ với tụi anh nữa, còn bảo em là, nếu anh có hỏi tin tức về nó thì đừng nói cho anh nghe nữa, nói xong thì nó tạm biệt các chị em trong phòng rồi đi với một người đàn ông nào đó, hình như hôm ấy nó xách theo giỏ đồ nữa. Em vì đã hứa với nó nên đã chặn số điện thoại của anh và anh Bình. Em xin lỗi ạ”
“Thế giờ em có biết bé Huệ ở đâu không”
“Tụi em không biết nữa, hôm ấy nó chỉ chào tạm biệt tụi em rồi bỏ đi không nói gì hết, em cũng gọi điện cho nó mấy bữa nay mà có được đâu”
“Anh nghi có chuyện gì đó không ổn với bé Huệ rồi, thôi anh cám ơn em nha, khi nào có tin gì về nhỏ thì alo anh liền nhé”
Trở về nhà với tâm trạng đầy lo lắng, biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu em “nàng sao lại trốn tránh mình thế này”, “giờ biết tìm nàng ở đâu đây”…Thật sự cảm giác mà người mình đang yêu bỗng dưng tránh mặt và biến mất khỏi cuộc sống của mình nó khó chịu lắm. Ai đang yêu, đã từng trải qua cảm giác này có thể hiểu được. Chỉ vài ngày trước thôi nàng còn nhõng nhẽo đòi em mua kem ký mang về phòng rồi 2 đứa cùng ăn nữa, sao tự nhiên lại trở nên tránh mặt em thế này…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37