Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 49: Lễ Vật Của Tần Lâm

Vào đêm, tướng phủ ở hẻm Sa Mạo, đình đài lầu các đèn lửa huy hoàng, thủy tạ lầu đài trùng trùng điệp điệp. Từ xa nhìn lại giống như cung điện trên trời, sư tử đá ngoài cửa uy vũ, mấy chữ do ngự bút thân đề trên cửa “Sắc kiến Thái Phó phủ” càng tỏ rõ oai phong và vinh dự.

Trước đại môn sơn son đỏ chói chen đầy văn võ bá quan kinh sư, xe ngựa cỗ kiệu chen lấn nước chảy không lọt, quan cao tước lớn có người nhường đường cho, chức quan thấp nhỏ chỉ có thể chậm rãi từ từ mà tiến. Vừa nhích tới từng bước một vừa ngắm nhìn bên trong tướng phủ, tai nghe tiếng đàn sáo dìu dặt truyền tới, ánh mắt không khỏi trở nên nóng bỏng.

Bảng vàng vừa ra lập tức chấn động kinh sư: Thủ Phụ đế sư đặc tấn Tả Trụ Quốc Thái Phó Trung Cực điện Đại Học Sĩ Trương Cư Chính được Vạn Lịch đế gọi là Nguyên phụ Thái Phó Trương tiên sinh, trăm quan tấu chương không dám gọi thẳng tên họ mà chỉ tôn xưng Thái Nhạc tướng công, thậm chí có nho sinh hô là Giang Lăng thánh nhân, hai đứa con trai lại leo lên bảng vàng khoa Canh Thìn, hơn nữa Tam công tử Trương Mậu Tu còn đoạt tân khoa Trạng Nguyên!

Tướng phủ tổ chức yến hội ăn mừng hết sức rình rang, công khanh thân quý, văn võ bá quan cùng nho lâm danh sĩ trong kinh đều tới chúc mừng. Mượn danh nghĩa chúc mừng tân khoa Trạng Nguyên, trên thực tế là muốn lấy lòng Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương, địa vị cao quý.

Hai huynh đệ Trương Mậu Tu, Trương Kính Tu quan hệ cùng Tần Lâm không tệ, một thi đậu Trạng Nguyên, một Nhị Giáp thập tam danh, dĩ nhiên Tần Lâm phải tới chúc mừng.

Thời này quy củ đưa lễ rất lớn, sinh nhật có lễ vật sinh nhật, ngày Tết có lễ vật Tết, Tần Lâm không biết chúc mừng tân khoa Trạng Nguyên nên tặng lễ vật gì, bèn lệnh cho Sư Gia Từ Văn Trường chuẩn bị vài món cho vào trong hộp gỗ đàn, cầm trên tay cỡi ngựa chạy tới tướng phủ.

– Tần Lâm, Tần lão đệ!

Có kẻ khản cổ kêu gọi trong đám đông.

Tần Lâm quay đầu nhìn lại, thì ra là lão huynh Trương Công Ngư Trương Đô Đường, bên cạnh còn có mấy vị Giám Sát Ngự Sử Khâu Tranh, Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh.

Ha ha, Trương Công Ngư cũng đã mở ra được chút cục diện ở Đô Sát Viện, rốt cục không còn cô đơn chiếc bóng như những ngày đầu, chuyện này cũng làm cho Tần Lâm yên tâm không ít, bèn cười híp mắt chào hỏi bọn họ:

– Trương lão ca, các vị Ngự Sử Đô lão gia, nhìn qua dường như khí sắc mọi người không tệ, hồng quang đầy mặt.
– Nào phải là hồng quang đầy mặt, mới vừa rồi cãi vã một phen với nô tài tướng phủ, lúc này vẫn còn đỏ mặt.

Trương Công Ngư dở khóc dở cười, đưa tay ra lật qua lật lại:

– Hừ, gia nhân tướng phủ lại là quan thất phẩm, thu lễ vật vào cửa một trong một ngoài… nô tài tướng phủ này thật là lợi hại.

Bình thường quan viên đưa lễ cho cấp trên, còn phải cho gia đinh giữ cửa cấp trên thêm một phần lễ vật vào cửa, như vậy người ta mới bằng lòng trình cho chủ nhân thay mình. Thật ra thì lễ vật vào cửa cũng không phải là giữ cửa có thể nuốt trọn, trong phủ từ sai vặt, nấu nước cho đến nha hoàn quản gia, thậm chí thị thiếp đều chia phần trong đó.

Cũng phải nói lễ vật vào cửa cũng giống như tiền cữ thường lệ phải nộp cho các nha môn. Tần Lâm có thể chỉ huy cẩm y quân dư thu tiền cữ thường lệ, gia đinh giữ cửa của đạt quan hiển quý cũng thu lễ vật vào cửa của khách nhân tới bái phỏng chủ nhân mình.

Lễ vật vào cửa cũng không phải chỉ mấy đồng lẻ là xong chuyện, thường thường là giá trị lễ vật vào cửa phải từ ba thành, năm thành, cao nhất là tương đương với lễ vật chính. Đưa cho chủ nhân bao nhiêu lễ vật, đưa kèm lễ vật vào cửa giá trị tương đương, đây gọi là một trong một ngoài.

Mới vừa rồi bọn Trương Công Ngư mặc cả lễ vật vào cửa với quản sự đại môn tướng phủ, tới nỗi mặt đỏ tới mang tai.

– Có cần ta tìm Du Thất nói hộ các ngươi một tiếng hay không?

Tần Lâm nhìn một chút, lại cười nói:

– Bất quá, xem ra là không cần.

Trương Công Ngư tay không, rõ ràng là đã mặc cả xong lễ vật vào cửa, đã giao lễ vật chính cho quản gia, mà Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh cũng không có cầm theo gì cả.

Quy củ thời này khách tới bái phỏng không đích thân mang lễ vật vào, mà là giao trước cho tôi tớ của chủ nhà, sau đó khách nhân giao cho chủ nhân một tấm lễ đan là được. Nếu không văn nhân sĩ đại phu tới bái phỏng còn khệ nệ mang theo bao bọc hòm rương, còn ra thể thống gì nữa?

Duy chỉ có Khâu Tranh mang theo hai tên tùy tùng, khiêng hai khối thật dài rộng chừng một thước, dày nửa tấc, dài hơn trượng, còn cầm bao đỏ, không biết là món đồ chơi gì.

– Vì sao Khâu Ngự Sử không đưa lễ vật vào?

Tần Lâm lấy làm kỳ bèn hỏi, mình và tướng phủ quan hệ không cạn, lễ vật lại không nặng nề, tự mình đi vào giao cho Trương Cư Chính là được. Lễ vật của Khâu Tranh này vừa cồng kềnh vừa nặng nề, chẳng những không giao cho tôi tớ tướng phủ mà còn bảo tùy tùng khệ nệ mang vào, chẳng lẽ đầu óc y có vấn đề sao?

Khâu Tranh cất tiếng cười ha hả, có mấy phần đắc ý:

– Không dối gạt Tần tướng quân, hạ quan tặng một bộ liễn khắc gỗ, từng chữ là do hạ quan nghĩ ra, cho nên muốn đích thân đưa vào.

Trương Công Ngư, Lôi Sĩ Tránh, Tôn Thừa Nam đều cười lắc đầu một cái, Khâu Tranh này gian giảo hơn những người khác. Người ta tặng vàng bạc châu ngọc bảo bối, y tặng một đôi liễn, tiền bỏ ra ít hơn không biết bao nhiêu mà kể. Hơn nữa đôi liễn không bao nhiêu tiền, tự mình mang đi vào, ngay cả lễ vật vào cửa cũng tiết kiệm được, đây quả thật là tính toán tới mức sói đầu.

Hỏi thăm lẫn nhau, mọi người tặng lễ vật đều công khai, cũng không có gì là úy kỵ giấu diếm: Trương Công Ngư tặng văn phòng tứ bảo mỗi thứ hai bộ, bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê. Bút, mực, giấy đều không bao nhiêu tiền, duy chỉ có nghiên lại là loại nghiên cổ bàn long được Tống Huy Tông đề khoản, mỗi cái trị giá một ngàn lượng bạc…

Hai vị Đô Lão Gia Lôi Sĩ Tránh, Tôn Thừa Nam không có tiền nhiều, tặng chặn giấy ngọc thạch, ống đựng bút ngọc thạch, giá trị bất quá bảy tám chục lượng bạc.

– Đúng rồi Tần lão đệ, đệ tặng lễ vật gì vậy?

Trương Công Ngư nhìn nhìn hộp gỗ đàn trên tay Tần Lâm.

– Vàng bạc lặt vặt…

Tần Lâm cười cười, nhớ tới lúc Từ lão đầu tử đưa lễ vật cho mình có biểu lộ hơi quái dị, bèn suy nghĩ lại xem lão điên có lên cơn động kinh hay không.

Cái hộp Tần Lâm đang cầm thoạt nhìn trọng lượng không nặng, cho dù là chứa đầy vàng trong đó cũng không đáng là bao, Trương Công Ngư cũng không hỏi nhiều. Y biết lão đệ của mình có giao tình với tướng phủ, lễ vật hắn đưa nhiều hay ít cũng không phải là quan trọng.

Người này ra ra vào vào ở tướng phủ bao nhiêu chuyến, cho dù là tay không mà tới cũng không sao, hôm nay hắn mang lễ vật tới chủ yếu là cho có lệ mà thôi.

Đứng một hồi, lại gặp Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan, Binh bộ Tả Thị Lang đại chưởng bộ vụ Tằng Tỉnh Ngô, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, Cẩm Y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, Quan Tổng Binh Kế Trấn Thích Kế Quang…

Thể loại