Ngồi trước hiên một căn nhà trong con hẻm nhỏ và lầy lội tại Khánh Hội. Phu bưng chiếc hộp sắt, chờ đợi đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Trời còn mưa lâm râm, lành lạnh. Có lẽ không phải khí hậu lạnh vì bây giờ đang vào mùa hè. Không biết có phải cái hộp chàng đang ôm trong tay làm cho thân thể Phu cứ chốc chốc lại rùng mình hay không. Vì quả thực, nỗi thắc mắc và sợ hãi cứ ám ảnh chàng từ lúc cầm chiếc hộp sắt này tới giờ.
Đây chỉ là chiếc hộp đựng bánh Trung Thu bằng thiếc mỏng, nhưng hiện nay trong hộp đựng cái gì, chàng vẫn đoán không ra. Phu nhủ thầm:
– Không lý đây là bạc giả hay thuốc phiện. Không thể nào?
Nhưng dù cho là gì gì chăng nữa, Phu cũng phải chờ đợi ở đây cho tới khi Cư tới. Cư là một thằng nghiện như chàng, nhưng y lanh lẹ và mồm mép hơn Phu nhiều.
Bất kể hạng người nào nó cũng quen được, mánh mung đủ thứ. Còn Phu chỉ trông vào ba đồng tiền của mấy ả chơi bời trong xóm này. Cứ tối tối, chàng lân la ra đầu hẻm bắt mối cho gái. Đã mấy năm nay, nhiều khách làng chơi đã biết mặt Phu, nên khi cần giải quyết sinh lý, chỉ việc tới đầu hẻm này là muốn loại gái nào chàng cũng tìm ra được cho khách ngay.
Chiều nay, Phu đang lang thang ở đầu hẻm như thường lệ. Đại ca Vinh đã tới đưa cho chàng chiếc hộp sắt và bảo bằng bất cứ giá nào cũng phải chờ thằng Cư ở đây trao cho nó chiếc hộp sắt này.
Đại ca Vinh là kẻ bán thuốc phiện, Phu đã thiếu anh ta hàng chục ngàn tiền mượn hít thuốc hàng ngày. Bởi vậy, Vinh bảo chàng làm gì Phu cũng không dám từ chối. Dù cho chiếc hộp sắt này có là bom nổ chậm, Phu cũng phải nhận chuyển giao cho bất cứ người nào mà Vinh nhờ chàng.
Phu đã thử lắc chiếc hộp nhiều lần. Có lúc nó lục cục như có một vật gì giống củ khoai. Có lúc chiếc hộp lại nhẹ tênh như chẳng có gì trong đó, rồi tự nhiên nhiều khi nó nặng như bao gạo. Có lẽ vì thế mà tự nhiên Phu thấy lạnh mình.
Trời mưa lù mù, mấy chiếc đèn đường tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt như chỉ để dụ những con thiêu thân đâm đầu vô chết. Hôm nay Phu chưa bắt được mối nào cho em út, chàng bồn chồn ngồi co ro ôm chiếc hộp sắt chờ Cư trong cái nơi tranh tối tranh sáng này. Thời gian lê đi từng bước, chậm chạp như một bà già hết hơi. Nếu như không phải chờ Cư, chàng đã lẩn vô tiệm hút, ôm một bé và làm vài ngao từ lâu rồi.
Phu nghĩ tới con Huệ vừa trốn nhà từ Nha Trang vô đây nhập làng chị em tuần trước. Con bé thân thể no tròn. Bộ ngực lúc nào cũng rung rinh như căng sữa. Cũng chỉ vì em nghiện thuốc mà bỏ chồng bỏ con, đi vào con đường bán thân nuôi miệng này.
Lẽ dĩ nhiên khi bước chân vô con hẻm này, Huệ phải trình diện chàng liền. Phu đã không bỏ lỡ cơ hội thử lửa ngay ngày đầu tiên khi Huệ tới tìm chàng. Cô nàng hít cũng vào tay khá, không thua gì Phu. Bàn tay thon thon ấy ve tròn viên thuốc, nhét vào dọc tẩu, hơ lên bàn đèn thật gọn. Chiếc miệng xinh xinh chụm lại, kê vô dọc tẩu hít một hơi dài tới bất tận, và rồi nàng nuốt chửng ngụm khói. Xong xuôi, chiêu một ly nước trà thực đậm, nhấp miếng kẹo đậu phộng rồi bật ra lim dim, Phu đã kéo căng cái thân hình núi lửa đó ra, cắn vô da thịt nàng tới rướm máu mà Huệ cũng chẳng coi vào đâu: Nàng còn dạng chân ra thực rộng, ưỡn hẳn mông lên theo bàn tay tàn bạo của Phu vầy vò.
– Anh Phu, ngồi co ro đây làm chi vậy. Vô nhà làm một ngao cho tỉnh đi. Mưa gió thế này em nghĩ không có khách nữa đâu, cũng tối rồi còn gì.
Phu ngước mắt nhìn lên, chàng vừa nghĩ tới Huệ thì nàng đã lân la ra đây tìm chàng rồi. Có lẽ trời mưa gió, không có khách, lại buồn vì nhớ nhà nên cô nàng tìm chàng rủ về kiếm vài hơi thuốc cho đỡ cô đơn. Phu mỉm cười nắm tay Huệ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
– Anh còn phải chờ thằng Cư để trao cái hộp này cho nó đã. Em ngồi đây với anh cho đỡ buồn.
Huệ vừa ngồi xuống sát cạnh Phu vừa nói:
– Thì anh để mai gặp anh ấy đưa không được sao, trời mưa gió thế này ngồi đây làm chi?
Phu lắc đầu nguầy nguậy:
– Ấy không được đâu em. Hộp này là của đại ca Vinh, nhờ trao cho thằng Cư. Anh ấy nói bằng bất cứ giá nào, cũng phải chờ nó ở đây cho tới khí trao được chiếc hộp này mới thôi.
Huệ tò mò hỏi:
– Chiếc hộp đựng cái gì mà quan trọng thế hở anh?
Phu nhún vai.
– Anh cũng không biết.
– Anh cho em coi thử được không?
Phu trao chiếc hộp cho Huệ, nói:
– Coi thôi nhé, đừng có tò mò mở ra là lãnh đủ với đại ca Vinh đó.
Huệ mỉm cười.
– Dạ, em coi sơ sơ bên ngoài thôi mà. Đồ của đại ca Vinh ai dám rớ vô chứ.
Huệ đỡ chiếc hộp từ tay Phu, nâng lên coi. Nàng ngạc nhiên, la lên:
– Ủa, là chiếc hộp không mà. Có gì đâu.
Vừa nói Huệ vừa cầm chiếc hộp lắc thực mạnh. Phu gật đầu:
– Ừ nó như vậy đó. Nhưng mà coi chừng, có lúc nó trở nên nặng như có vàng khối ở trong đó chứ không chơi đâu, em coi chừng rớt đó.
Huệ bật cười:
– Anh đừng có hù em chứ, làm như chiếc hộp này có ma không bằng.
Huệ vừa nói xong, bỗng chiếc hộp phát ra những tiếng lục cục và tay nàng nặng chĩu. Huệ hoảng hồn buông ra. Phu ngồi cạnh nhanh tay chụp được chiếc hộp sắt, chàng vẫn sợ Huệ ném chiếc hộp xuống đất, móp méo là chết với đại ca Vinh. Bởi vậy, khi Phu thấy nàng biến sắc mặt là biết ngay có chuyện rồi, vội vàng chụp lấy chiếc hộp, không để nó rơi xuống đất.
Mặt mày Huệ xanh rờn, la lên:
– Trời ơi, có con gì ở trong đó nè anh.
Phu cũng sờ sợ.
– Thì anh đã nói với em rồi mà. Cái hộp này không phải chứa thứ tầm thường đâu. Chẳng thế mà đại ca Vinh dặn đi dặn lại, phải cẩn thận mấy lần đó.
Hai mắt Huệ trợn ngược, nàng níu lấy Phu sợ hãi nhưng cũng tò mò, hỏi:
– Anh có nghĩ nó là cái gì không?
Phu lắc đầu.
– Anh đã nghĩ từ lâu rồi, nhưng đành chịu.
– Thế đại ca Vinh không nói là cái gì à?
– Không, anh ấy chỉ nói giao cho thằng Cư và tuyệt đối không được tò mò. Bởi vậy nên anh cũng không dám hỏi thêm nữa.
– Bao giờ anh Cư tới lấy cái hộp này?
– Anh cũng không biết. Đại ca Vinh bảo nhất định phải chờ nó, có thế thôi.
Phu để chiếc hộp trước mặt, lấy chân gác lên trên như sợ nó có cánh bay mất. Huệ ngồi bên cạnh chàng, thân thể nàng ép sát vô mình Phu. Không biết vì nàng sợ chiếc hộp mà làm thế hay vì muốn gần gũi Phu trong lúc tinh thần chàng đang căng thẳng. Nhưng dù bất cứ lý do gì thì Phu cũng cảm thấy ấm áp và đỡ hoang mang hơn khi ngồi một mình với chiếc hộp ma quái này. Chàng vòng một tay qua vai Huệ, luồn vô cổ áo nàng, mò mẫm trên khuôn ngực no tròn căng cứng.
– Từ sáng tới giờ, em chưa có người khách nào phải không?
Huệ ngã đầu, uể oải dựa vô vai Phu.
– Dạ chưa.
– Lúc nãy đại ca Vinh có đưa anh mấy ngàn bạc, bảo tối nay lấy đó mà xài. Nhưng phải trao xong chiếc hộp sắt này đã mới được đi đâu thì đi. Em cầm lấy, chút xíu nữa tụi mình mua thuốc hít.
Mắt Huệ sáng lên, nàng chụp lấy mớ bạc. Mặt mày hí hửng.
– Như vậy thì hay quá rồi, em đã tưởng tối nay phải nhịn hút chứ.
Hình như Huệ quên hẳn chuyện cái hộp sắt kỳ lạ làm nàng sợ hãi vừa rồi. Cứ nói tới thuốc phiện là nàng quên hết mọi thứ trên đời, và có thể làm bất cứ chuyện gì cũng được. Huệ chồm mình lên một chút, cười hí hí, hôn vô môi Phu. Chàng hả miệng, như biết ý, Huệ le lưỡi liếm vô miệng chàng và Phu nút lấy lưỡi nàng thực mạnh.
Chàng kéo nàng nằm ngửa hẳn trên đùi mình. Một tay luồn qua lưng quần, Huệ rên lên ngay:
– Anh ơi anh…
Bỗng có tiếng giày khua đầu ngõ. Phu vội vàng đẩy Huệ ra, nhìn lên, nói:
– Có lẽ thằng Cư tới rồi.
Huệ cũng vừa nhìn thấy bóng dáng thằng Cư đi tới, nó không đi một mình, hình như có một người nữa theo sau. Khi họ tới gần, Huệ nhìn rõ người đàn ông này khoảng ba chục tuổi, nàng cười thực dâm và cố tình ưỡn hẳn ngực lên khiêu khích. Người đàn ông hình như không để ý gì tới Huệ. Anh ta nhìn đăm đăm vô chiếc hộp sắt trên tay Phu.
Phu tiến tới định đưa chiếc hộp cho Cư, nhưng Cư lùi lại nói:
– Mày trao chiếc hộp này cho ông Đinh được rồi.
Người đàn ông tên Đinh cũng vừa đưa tay ra nói:
– Tôi là bạn của thầy Sô. Có lẽ hôm nay ông ấy bận gì nên mới nhờ các anh chuyển chiếc hộp này cho tôi.
Phu hơi bối rối, vì hơn ai hết, chàng biết thầy Sô là anh bà con của đại ca Vinh, một người mà Vinh tôn như hàng sư phụ và kính nể hết mình. Chàng nghĩ thầm:
– Không lý chiếc hộp này là của thầy Sô nhờ đại ca Vinh trao cho người bạn này.
Những chuyện hầu như hoang đường về con người kỳ quái của thầy Sô chợt thoáng qua đầu Phu làm chân tay chàng tự nhiên run rẩy. Ông ta là một nhân vật có một không hai trên thế gian này. Mọi người ai cũng ngán ông ấy.
Có người nói thầy Sô là một con quái vật tu thành người. Thích uống máu tươi, đào bới mồ mả, thậm chí luôn luôn mặc quần áo của các xác chết mà ông ta lột được trong các mồ mả.
Cũng có người lại bảo ông ta là một thầy Bùa có đạo pháp cao thâm. Đối với việc âm phủ có nhiều hiểu biết. Nhưng dù sao đi nữa, những lời nói và hành vi kỳ dị của thầy Sô hình như ai cũng biết cả. Nếu chiếc hộp này chính là của ông ta nhờ trao lại thì chắc chắn nó phải chứa đựng một thứ gì kỳ lạ. Bởi vậy Phu lật đật trao thật nhanh cho Đinh như để trút đi một tai họa.
Trong khi ấy, thái độ của Đinh lại khác hẳn, chàng có vẻ thích thú với chiếc hộp này. Hai tay đưa ra đỡ lấy chiếc hộp từ tay Phu trao cho, miệng Đinh nói cảm ơn rối rít như đang nhận một báu vật vô giá trên đời.
Ngay khi đó, một lằn chớp lóe lên. Tiếng sấm vang động và chiếc hộp bỗng nhảy tưng lên khỏi tay Phu và Đinh. Có tiếng rít lên thật rát tai với hàng ngàn âm thanh như chó tru, ma rú.
Lúc đầu Đinh hoảng hốt, tưởng mình bị sét đánh, nhưng chỉ một giây sau, chàng lấy lại bình tĩnh và biết ngay là vật chứa trong chiếc hộp đã chuyển động.
Còn Phu phản ứng rất bén nhạy, khi chiếc hộp nhảy khỏi tay. Chàng ôm đầu la thất thanh và chạy bạt mạng vô trong hẻm. Cư cũng như Phu, chạy bán mạng mà không dám nhìn lại phía sau. Còn Huệ té bò càng, vừa lết theo Phu và Cư vừa la bai bải, hai vạt áo nàng bung ra để lộ cả khuôn ngực núi lửa trần trụi mà Huệ cũng không hay biết gì.
Khi Đinh lấy lại được bình tĩnh thì chiếc hộp đang nhảy tưng tưng như con cóc ra ngoài đầu hẻm. Chàng phóng theo ngay, lao mình chụp lấy chiếc hộp sắt và tóm được nó một cách dễ dàng, vì dù nó nhảy tưng tưng nhưng không nhanh lắm.
Tuy nhiên, Đinh không thể nào giữ được chiếc hộp, vì chàng ôm nó chặt trong tay rồi, khi nó nhảy tưng lên là lại tuột khỏi tay chàng ngay. Hình như sức mạnh trong hộp sắt ghê gớm lắm, sức Đinh không làm sao giữ nó nằm yên được.
Trời bỗng đổ mưa thật to, những hạt mưa rơi ào ạt, chỉ một thoáng làm mình mẩy Đinh ướt nhoi như chuột lột Tuy nhiên, chàng không để ý gì tới điều đó mà vẫn hết sức cố gắng đeo theo chiếc hộp sắt. Khi ra tới đầu hẻm, chàng và chiếc hộp vẫn ở trong tình trạng một kẻ cố giữ, một đằng vẫn nhảy tưng tưng. Đầu tóc, quần áo Đinh đã lấm lem bùn đất. Bỗng có một người vừa thắng xe Honda lại, chạy tới ịn lên trên chiếc hộp một miếng giấy. Lạ lùng thay, chiếc hộp nằm im ngay.
Đinh ngẩng mặt lên nhìn kẻ vừa tới. Chàng mừng rỡ nhận ra đó là Thảo. Người bạn tình của chàng từ thủa nhỏ. Cả hai gia đình biết nhau từ lúc nào cũng không ai hay, chỉ biết Thảo và Đinh rất thân nhau, có thể nói cả hai như hình với bóng vậy. Hình như mọi người đã ngầm mặc nhiên công nhận chàng và Thảo như cặp vợ chồng từ hồi nào rồi, mặc dù không ai nói ra.
Thảo và Đinh cùng có một sở thích là nghiên cứu về thế giới vô hình, thần linh, ma quỷ. Cả hai hầu như đã kề cận bên nhau suốt ngày để làm công việc mà nhiều người không dám nghĩ tới.
Hồi đó, khi Đinh còn học ở trường thầy dòng, chàng là người xuất sắc trong môn học nghiên cứu về thần linh. Chàng từng ở với một ông cha già trên tám mươi tuổi để học hỏi về sự huyền bí của linh giới trên ba năm. Trong ba năm đó, Đinh sống như một thầy tu trong nhà dòng này, và cũng vì vậy, kiến thức về thế giới siêu linh của Đinh rất có căn bản.
Còn Thảo, khi lên đại học, nàng ghi tên học ngành thần học. Cha nàng là một thầy địa lí có tiếng. Thảo theo cha sống từ hồi nhỏ. Mẹ nàng chỉ sinh được có một mình Thảo là qua đời ngay khi nàng lọt lòng. Cha Thảo đã phải sống trong cảnh gà trống nuôi con cho tới ngày nay. Cũng vì vậy mà những công việc hàng ngày của cha, Thảo đã chia sẻ với ông thật nhiều, kể cả môn địa lí của ông, nàng cũng có chút ít hiểu biết về những sự huyền bí của trời đất. Trong khi đó, ông Lâm lại luôn luôn khuyến cáo nàng, đừng có đùa giỡn với lửa, ông cho rằng, những hiểu biết nửa vời về thế giới vô hình là một điều thật nguy hiểm.
Chính Thảo cũng biết điều đó hơn ai hết. Chỉ có điều nàng lại không sợ nguy hiểm chút nào. Vì nàng biết rằng, tuy cha nói như vậy, nhưng chính ông cũng đã chẳng hiểu được bao nhiêu về bí mật của trời đất. Nhất là chuyện thần linh ma quỷ trong thế giới siêu linh. Thử hỏi, có ai là rành rẽ bao giờ. Chỉ có điều Thảo làm mọi người ngạc nhiên về tính nết lì lợm của nàng. Phải như những cô gái khác, thấy bóng tối còn sợ, thấy chỗ vắng vẻ là run. Còn Thảo lại trái ngược, nàng thường nói với cha:
– Nếu bắt được vài con ma về nghiên cứu thì quả thực trên đời này không còn chuyện gì thú bằng.
Ông Lâm đã có lần cảnh cáo nàng:
– Con tưởng ma quỷ là một con ếch, con nhái gì mà để cho con muốn bắt thì bắt, muốn nhào, muốn nặn gì thì nặn hay sao?
Những lần như vậy, Thảo chỉ cười khúc khích, ôm lấy cha cho ông bớt lo lắng vì sở thích kỳ quặc của nàng, và rồi sự say mê nghiên cứu về thế giới vô hình trong lòng nàng lại càng trở nên mãnh liệt hơn nữa.
Mấy tuần lễ trước, Thảo đem chuyện bắt một con ma về nghiên cứu bàn với Đinh. Khi nghe ý kiến của Thảo, Đinh sung sướng bảo nàng:
– Đó là điều anh hằng mong ước từ hơn mười năm nay, nhưng chưa có cơ hội để thực hiện. Và vừa rồi anh mới tìm ra được một tay có thể bắt ma.
Thảo nôn nóng hỏi:
– Có người bản lĩnh cao cường như vậy thực sao?
Đinh mỉm cười.
– Anh cũng chưa biết chắc, vì mới chỉ nghe người ta nói nhưng ông ta không chịu gặp mặt anh.
– Ông ta tên gì hở anh?
– Ông ấy tên là Sô.
– Vậy ai nói cho anh biết ông ta có tài như vậy?
– À một thằng ghiền thuốc phiện tên Cư.
– Con người này như thế nào?
– Y là một tay lang bạt kỳ hồ. Một thứ dân chơi bất cứ cái gì cũng dám làm, và biết nhiều về những điều ít người biết tới.
– Anh gặp hắn ở đâu?
– À do một người bạn cũng ghiền thuốc phiện như thằng Cư giới thiệu.
– Rồi kết quả ra sao?
– Anh đã có ngày giờ nhận món hàng ấy và cũng đã trả công cho thằng Cư chút ít từ hôm trước.
– Anh có chắc là mình không bị gạt không?
– Tiếp xúc với những hạng người này làm sao có thể tin tưởng trăm phần trăm được. Nhưng ít nhất mình cũng có chút hy vọng.
Thảo mỉm cười, ôm lấy người yêu, cắn nhè nhẹ vô cổ chàng, thì thào:
– Nhất định ngày đó em cũng sẽ tới nơi anh hẹn để xem mặt mũi tụi này ra sao.
Đinh vừa định nói thì miệng chàng đã bị môi Thảo tràn ngập. Cứ mỗi lần Thảo cắn lên má chàng là người Đinh nóng lên ngay, và thế nào sau đó Thảo cũng đi xa hơn nữa. Nhiều lúc chàng thấy hình như mình là người bị động trong vấn đề tình ái. Ở thời gian này, thường thường người con trai luôn luôn là kẻ chủ động và tán tỉnh phái nữ. Không hiểu sao chàng lại để Thảo dẫn dắt vào thú đam mê một cách tự nguyện như vậy. Hình như trong cuộc tình này có sự đảo lộn trạng thái bình thường. Thảo thì xông xáo như đàn ông, còn chàng lại rụt rè như con gái.
Có lẽ tính tình Thảo ngổ ngáo như vậy vì nàng là con gái duy nhất trong gia đình. Lại chỉ sống với cha từ lúc lọt lòng nên cái gì nàng muốn là Thảo làm liền, chứ không câu nệ nam nữ. Còn Đinh thì lại trái ngược. Chàng là con trai út trong một gia đình thật đông con. Có lẽ tính nhút nhát của chàng phát xuất từ cuộc sống chung đụng với các anh chị. Ai bảo gì làm nấy, và hầu như tất cả mọi thứ Đinh đều được các anh chị giúp đỡ ngay từ nhỏ, và lúc nào cũng coi chàng như một đứa bé con, mặc dù sau này Đinh đã trưởng thành mà đối với các anh chị, Đinh vẫn bị mọi người chiếu cố như là một đứa trẻ nhỏ.
Khi cặp với Thảo, mặc dù chàng lớn hơn nàng tới hai tuổi, nhưng Thảo vẫn lấn lướt chàng trong mọi vấn đề Những khi nàng ôm và hôn lên môi Đinh. Chàng luôn luôn nhắm mắt lại, ngả mình xuống giường để Thảo nằm đề lên mình chàng. Bộ ngực săn tròn của nàng ép chặt trên mình Đinh. Phần thân thể bên dưới chà sát làm Đinh run lên, dù cả hai còn mặc quần áo. Những lúc ấy chàng chỉ còn biết vòng tay ôm lấy người yêu và xoa nhè nhẹ trên lưng nàng.
Bây giờ Đinh ngước mặt lên nhìn người vừa dán tấm giấy lên chiếc hộp, và biết người ấy là Thảo. Chàng mừng tỡ ôm chặt chiếc hộp và để Thảo nắm tay kéo…
Đứng lên dưới trời mưa tầm tã. Chàng tất tưởi nói:
– Em tới thực đúng lúc quá.
Thảo cười thực tươi.
– Phải nói hơi chậm một chút, vì anh đã nhận món hàng này xong rồi.
Đinh thực thà, nói:
– Nếu không có em, chắc không xong rồi. Những người trao món hàng này cho anh đã chạy hết, coi bộ họ sợ cái hộp này như một bản án tử hình vậy đó.
Thảo choàng một tay qua hông Đinh, kéo sát chàng vô mình, hỏi:
– Thế anh có sợ không?
– Có em tới với anh rồi còn sợ cái gì nữa.
Thảo cười khúc khích, siết chặt vòng tay.
– Anh giỏi nịnh đầm lắm, anh làm em thương anh tới chết mất thôi.
Đinh cười sung sướng, chàng ép sát mình vô người nàng, hai tay ôm chặt chiếc hộp sắt. Mắt Thảo sáng lên, nàng biết chắc sẽ có cái gì kỳ lạ trong chiếc hộp sắt đựng bánh trung thu này. Đột nhiên, một tiếng nổ thực lớn, chiếc hộp trong tay Đinh lại rung lên, nó phát ra một sức mạnh ghê gớm như một con ác thú đang cựa quậy trong hộp sắt. Đinh gồng mình, cắn răng, cố ôm chặt chiếc hộp lại nhưng sức mạnh của chiếc hộp càng ngày càng mạnh hơn, cuối cùng lại nhảy thoát khỏi tay chàng. Tai hại hơn nữa, nó còn hất Đinh té văng ra khỏi vòng tay Thảo. Đinh cố chịu đau, chồm tới, chộp lấy chiếc hộp sắt Nhưng chàng không sao giữ được nó trong tay nữa. Trời mưa càng lớn, sấm chớp liên hồi. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Tiếng gió rít trên những ngọn cây nghe như ma quỷ hiện hồn reo hò.
Đinh vẫn cố trườn mình bò tới chộp chiếc hộp. Chàng không kể đất đá, bùn lầy trên con đường hẻm hôi thối này. Nhưng chiếc hộp vẫn thoát khỏi tay chàng nhiều lần. Bây giờ Đinh mới để ý, mảnh giấy Thảo dán lên nắp hộp khi nãy bị gió bay ra xa.
Ngay lúc ấy, Thảo cũng đã nhận biết việc gì đang xảy ra, nàng chạy lại chụp mảnh giấy vừa bay vô một gốc cây gần đó. Vội vàng đem lại dán lên chiếc hộp sắt một lần nữa.
Kỳ lạ thay, chiếc hộp ngưng nhảy ngay và nằm im lìm như một chiếc hộp bình thường dưới trời mưa đầy sấm sét. Thảo nhặt chiếc hộp lên, quay lại bảo Đinh:
– Anh lái xe đi, để em giữ chiếc hộp này cho.
Đinh bằng lòng ngay, chàng lóp ngóp bò dậy, ra đạp xe cho máy nổ và cho xe chạy. Thảo cũng đã ngồi ngay ngắn phía sau. Một tay nàng giữ chiếc hộp sắt…
Một tay nàng ôm ngang bụng Đinh.
– Em coi chừng té nhé.
Thảo cười hì hì, nói lớn át tiếng mưa rơi.
– Anh lo lái xe đi, em không sao đâu. Ngồi theo kiểu này té sao được.
Thảo ngồi dạng chân theo kiểu con trai sau lưng Đinh, hai đùi nàng kẹp chặt lấy thân xe, tay ôm cứng lấy bụng Đinh. Nàng ép sát ngực vô lưng chàng. Hơn ai hết, Thảo biết Đinh rất thích bộ ngực núi lửa của mình. Cũng vì vậy, mỗi khi có dịp gần gũi Đinh, Thảo thường tìm cách cho chàng mò mẫm mà không bị mặc cảm sỗ sàng. Bây giờ Đinh có vẻ yên tâm lái xe, không hiểu sao, cứ mỗi lần có chuyện gì xảy ra mà có Thảo bên cạnh là chàng thấy mình bình tĩnh và yên tâm lạ thường. Hình như ở da thịt nàng có một sinh lực trấn áp được tất cả những trở ngại trên đời này. Đinh quay lại hỏi:
– Thảo ơi, em dán cái miếng giấy gì lên chiếc hộp đó mà nó chịu nằm yên vậy?
– Đó là một tấm bùa thôi.
Đinh hơi ngạc nhiên hỏi:
– Khi anh học về Thần Linh Học, quả thực anh không để ý gì tới vụ bùa ngải gì hết. Ai ngờ nó có một quyền phép mạnh mẽ như vậy sao.
Thảo thích thú nói:
– Chiếc bùa này của thầy em đó.
– Em muốn nói thầy San, sư huynh của ba em phải không?
Thảo gật đầu, ép má vô lưng Đinh.
– Đúng rồi, là ổng, nhưng anh đừng cho ba em biết nhe. Nếu ổng biết em chơi bùa ngải là ổng chửi chết chứ không chơi đâu: Kể cả sư phụ em ổng cũng không chừa nữa.
– Được rồi, anh không nói em có bùa cho ai hay biết đâu. Nhưng bây giờ về nhà anh, chắc chắn em phải giúp anh nhiều về ba vụ bùa ngải này rồi.
Thảo không nói gì, nàng chỉ cười hì hì sau lưng Đinh. Xe chạy một lúc đã tới nhà chàng. Đây là một căn nhà cổ do cha mẹ Đinh để lại. Các anh chị Đinh đều có gia đình và ai nấy cũng làm ăn khá giả. Bởi vậy mọi người đều có nhà riêng, xây cất theo kiểu hiện đại, thiết kế tối tân. Chỉ có mình Đinh là chưa có gia đình và chàng còn lang bang nên mọi người dành cho chàng giữ căn nhà hương hỏa này. Ở chung với chàng chỉ có bố già Trung. Công việc trong nhà đều do người thầy tớ già trung thành cáng đáng hết mọi việc. Ông coi Đinh như con cháu nên hết sức lo liệu cho chàng đủ mọi thứ. Năm nay ông cũng đã gần bảy mươi, những năm sau này ông trở nên chậm chạp, mặc dầu vẫn còn rất khỏe khoắn.
Đinh lái xe Honda của Thảo chạy qua sân, đi thẳng vô hiên sau nhà. Chàng hơi ngạc nhiên không thấy ông Trung đâu. Chàng gọi lớn:
– Bác Trung ơi, mở cửa cho cháu, mưa ướt hết rồi. Không có ai trả lời. Tiếng đồng hồ trong nhà vang ra, gõ đúng mười hai tiếng. Thảo lo lắng nói:
– Trời ơi, mười hai giờ đêm rồi anh ơi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23