Hôm nay là ngày nó đến nhà bác Hợp. Từ sáng mẹ đã dậy nấu bát bánh đa thịt bò với trứng cực ngon cho nó. Bà cũng đi chợ, mua tào phớ về. Tự tay bà chắt nước, pha nước đường đúng khẩu vị của nó. Cả hai nhìn nó ăn, ánh mắt đầy kỳ vọng vào nó. Ông nó có vẻ không vui, vì thấy nó được chiều quá, không đúng phong cách nhà binh. Hay là ông không được ăn nên ông ghét???
Con đường đến nhà bác khá xa. Con đường thời điểm này chưa mở rộng, vẫn còn những hàng cây xanh cao to hai bên đường. Nhiều năm sau, con đường to hơn, nhưng nhiều bụi hơn, nhiều xe cộ hơn, và cả cái đường tàu điện trên cao vô tác dụng. Nó chả hiểu sao người ta cứ phải bắt chước nước ngoài xây đúng mô típ như thế. Có gì hay ho đâu, thành phố toàn bê tông với nhà cao tầng. Nó thích những con đường rợp bóng cây, những vỉa hè trẻ con chơi đùa. Những tiếng quát tháo của người lớn khi thằng nào nhỡ đá bóng ra ngoài đường…
Mở cửa đón bố con nó là bác gái. Nó vẫn gọi là cô, vì bác kém tuổi hơn bố nó, hay vì bác thích thế, cho nó trẻ. Cô Nga, vợ bác Hợp năm nay mới 32. Theo như bác Hợp kể, bác quen cô khi tham gia văn nghệ chúc mừng các chiến sĩ từ tiền tuyến trở về. Cô là ca sĩ buổi biểu diễn đó. Cũng chỉ là ca sĩ phong trào của huyện thôi. Bác Hợp kể bác như say cô kể từ khi cô cất giọng hát lên. Đôi mắt cô lúng liếng, bàn tay cô múa mà bác tưởng đang gọi bác lên sân khấu. Bác đợi mãi sau buổi diễn mới gặp được cô. Thế là quen nhau từ đấy. Mất gần 1 năm theo đuổi, bác cứ còng cọc con xe đạp từ thành phố về quê chỗ cô công tác. Gặp nhau, dăm ba câu chuyện, đôi khi cô bận bác chỉ kịp dúi vào tay cô lá thư và món quà bác chuẩn bị rồi lại về. Mãi sau này, khi đã có con với nhau, bác mới hoàn hồn kể lại chuyện đi tán cô. Lắm hôm dằng dai không muốn nói lời tạm biệt, đến khi về thì trời đã tối mịt. Đường quê toàn đường đất, chả có đèn. Bác loạng choạng khúc quanh rồi phi xuống mương, cả người xây xát ê ẩm.
Nó vừa nghe bố và bác nói chuyện, vừa để ý cô đang băm chặt trong bếp. Cô ngồi xổm, nó thấy xa xa 2 múi thịt như in lên quần cô. Chim nó chợt cửng, đúng là thằng em bất trị. May mà chả ai để ý đến nó.
Cô mang mâm ra mời bố và nó. Toàn thịt chó, thịt hấp, rượu mận, sáo, thịt nướng, cuốc lủi… mắm tôm và bún. Bữa đó có bố và bác chủ chiến và thôi. Hai anh em cứ kể lể về chuyện hồi xưa cũ, rồi thằng A giờ thế nào, thằng B vợ bỏ dạt vào nam ra sao… Cô ngồi đó gắp thịt cho bố và bác. Nó thì chả cần ưu tiên, vì nó chỉ cắm đầu vào ăn và nghe.
Hai ông ngồi gần 2 tiếng thì ngất luôn ra ghế. Cô vừa đi đâu về, tay cầm 1 bọc to đùng.
– Tuấn phải không, cháu vác 2 ông này lên gác đi. Nhà cô nhiều gió lắm, uống rượu nằm đây dễ trúng gió lắm.
– Vâng, tầng 2 hả cô.
– Ừ, lên cầu thang rẽ trái, vứt cả 2 vào đó. Uống gì uống kinh, hết cả chai rượu của người ta. Biết thế chiết nửa chai thôi.
Nó vác bác và bố lên tầng 2. Dù thanh niên sức dài vai rộng, nhưng vác xong 2 người thì nó cũng mệt, ngồi chân cầu thang thở phì phò. Cô lên gác thấy nó thì bật cười. Cô lách qua nó để lên gác, thoáng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ từ người cô. Nó lén quay đầu lại, thấp thoáng bờ mông ngúng nguẩy đi lên gác. Hai cái bắp chân trắng tròn trông thật đẹp. Cô có vẻ thấy nó nhìn hay sao mà quay lại. Nó đỏ mặt, ngoảnh ngay mặt lại.
Nó kiếm ngay việc mà làm cho đỡ ngượng. Chỉ có rửa bát mà thôi. Nó xếp thịt thừa ra đĩa mới rồi dọn rửa bát đũa. Đang rửa thì cô thò đầu vào nhìn nó vẻ ngạc nhiên:
– Cháu biết rửa bát à.
– Vâng ạ.
– Ở nhà cháu có hay rửa bát không.
– Cũng tùy cô ạ. Hôm nào mọi người bận thì cháu vẫn rửa. Nhât là buổi trưa thì hay phải rửa.
– Chà, tốt quá. Cô cực kỳ ghét rửa bát. Đằng nào cháu cũng ở đây với cô 3 năm. Cháu nhận nhiệm vụ rửa bát nhé. Ở nhà bác Hợp chả bao giờ rửa bát. Em nó mới học lớp 3, cô có dạy mà nó cũng lười rửa y như bố nó.
– Vâng, thế hôm nào không vướng đi học cô cứ để bát đũa cháu rửa. Còn việc nhà gì cô cứ bảo, cháu xem làm được cháu nhận luôn.
– Tuyệt vời. Cô muốn thơm cháu một cái quá. Sao cháu không đến ở nhà cô sớm hơn nhỉ.
Cô cứ ở bên hỏi han chuyện của nó. Bàn tay cô thi thoảng cứ vỗ lên lưng, lên cánh tay nó. Cô khen nó rắn chắc, đàn ông lắm, chả bù thanh niên thời nay.
Thế là buổi gặp gỡ cô Nga và bác Hợp như thế. Nó được ở 1 phòng ở tầng 3. Tầng 3 nhà cô phòng trong là phòng thờ, phòng ngoài vốn để đổ linh tinh, nhưng giờ dọn cho nó ở. Bên ngoài còn một cái sân nhỏ tầm hơn chục mét vuông nữa. Nó nhìn căn phòng mới của mình, quá tuyệt. Ít ra hơn cái lò tôn tầng 3 của nó.
Chiều bố nó tỉnh, nó và bố lại về. Đến vài hôm nữa khi nó tập quân sự, nó mới chính thức đến nhà cô ở. Nó để luôn balo quần áo ở đó, lần sau chỉ mang sách vở và đồ dùng khác.
Bố đưa nó về rồi cũng vào phòng nghỉ. Cuộc chiến ban trưa làm bố vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Mẹ nó khẽ nhăn mũi khi bố nói chuyện, miệng bố toàn mùi thịt chó mắm tôm và rượu. Nó bật cười, mẹ nó dễ Hợp thế mà còn khó chịu. Nó không hiểu cô Nga với bác Hợp sẽ ra sao.
Tối hôm đó, ăn cơm xong mẹ lại rủ nó đi dạo. Mẹ khoác tay nó, khẽ ngả đầu vào vai nó. Gió thu nhè nhẹ, mang theo hơi hướm lành lạnh ban đêm. Mẹ mặc mỗi cái áo cộc tay, gió lạnh làm mẹ khẽ nép mình vào nó. Nó vòng tay qua ôm lấy mẹ. Bàn tay to bè nhưng còn non nớt khẽ xoa xoa cánh tay mẹ. Mẹ có vẻ dễ chịu, tựa hẳn vào người nó. Chả mấy chốc nó lại dẫn mẹ đến khu chợ ban đêm. Cái xe kem vẫn còn đó.
– Mẹ ơi mình ăn kem đi.
Mẹ liếc nó, có lẽ mẹ biết nó có ý định gì. Mẹ mặc kệ nó, đi qua hàng khoai nướng, mua 1 củ khoai nướng và 1 bắp ngô. Nó nhìn mẹ ăn ngon lành, mà hơi xìu mặt. Vậy là không được ăn kem. Mẹ như chả để ý gì tâm trạng của nó, chìa bắp ngô ra cho nó:
– Ăn ngô đi con. Mẹ ăn khoai, mẹ thích ăn khoai nướng lắm.
Đầu nó liên tưởng đến câu nói bậy: “Ăn khoai nướng, l to tướng”. Nhưng nó chỉ nghĩ thầm vậy thôi, nói mẹ đánh nó chết. Nó biết mẹ thích ăn khoai nướng, thói quen này từ bé khi mẹ còn ở bản với ông bà ngoại. Mẹ ăn vèo là hết củ khoai, trong khi nó còn ỏn ẻn với bắp ngô nướng. Mẹ lại giật bắp ngô trên tay nó ăn tiếp.
– Mẹ ăn hết thì con ăn gì.
– Ai bảo con ăn chậm. Mà con bảo ăn kem cơ mà.
– Con bảo, mà mẹ chả nói gì.
– Ơ kìa, con nói làm mẹ tưởng con mời mẹ ăn kem.
Nó ngẩn ra, rồi chợt hiểu. Nó vỗ vỗ cái đầu, chạy thẳng ra hàng kem. Lần này nó chọn mua kem khoai môn và kem sô cô la. Mấy hôm trước bà nội có đem về 1 hộp kem khoai môn. Mẹ nó đi về muộn chưa được ăn, thì bà nội, cô chú và ông nó chén hết 2/3 hộp. Tất nhiên thủ phạm còn có nó. Mẹ nhìn hộp kem rồi lại cất đi. Có lẽ mẹ để dành cho bố, hoặc mẹ không thích ăn thừa. Nó vẫn nhớ.
Khi nó chìa cây kem khoai môn cho mẹ, nó thấy mẹ tròn mắt vì ngạc nhiên. Nó thấy mẹ liếc nó, khẽ cười. Mẹ ngậm nhè nhẹ cây kem khoai môn trong miệng, nó không nhìn rõ mặt, nhưng nó cảm giác mẹ rất vui.
Trên con đường về, mẹ lại dựa đầu vào vai nó, khẽ mút cây kem. Nó nhìn cây kem sữa dừa trong tay, muốn cắn vài phát cho hết cái kem, xong lại chần chừ hỏi mẹ.
– Mẹ ăn kem sữa dừa không.
– Không, mẹ chỉ ăn kem khoai môn thôi. Đây là món ngon nhất của hôm nay.
Nó khẽ phổng mũi vì lời khen của mẹ. Nó mải suy nghĩ vớ vẩn với cái kem khoai môn, mà quên mất mình vừa cắn 1/3 cái kem sữa dừa trong miệng. Lạnh buốt răng, làm nó nhăn nhó. Mẹ chìa cái kem ra hỏi nó:
– Con có ăn kem không.
– Không, lạnh lắm. Con vừa ăn buốt răng quá.
– Kem của mẹ ấm lắm.
Nó bước tiếp đi được 2 bước thì khựng lại. Đầu nó máu chậm lên não nên giờ mới nghĩ ra có gì không đúng. Nó ngoảnh sang nhìn, mẹ vẫn đang ngậm kem trong miệng. Nó nhìn quanh, khẽ rảo bước nhanh kéo mẹ lại gần gốc cây to phía trước. Nó đẩy mẹ vào gốc cây, cái miệng nhanh chóng ép vào môi mẹ. Mẹ há miệng ra hôn lại nó, 2 cái lưỡi nhanh chóng cuốn vào nhau. Lưỡi mẹ toàn mùi khoai môn. Chợt mẹ đẩy đâu ra cục kem vào mồm nó. Nó khẽ đẩy kem lại. Cục kem ở giữa 2 cái miệng, 2 cái lưỡi cứ miết vào nhau, miết cho tan cục kem trong miệng. Nó đang ăn kem, vị kem đến cuối đời nó cũng không quên được.
Nó vẫn đang ép chặt mẹ vào gốc cây mà hôn. Bàn tay nó đã sục sạo trong áo ngực mẹ, đẩy cái nịt ngực lên cao để xoa bóp ngực mẹ. Mẹ vừa hôn nó vừa thở gấp, ngực mẹ căng cứng lên trong bàn tay nó.
Chợt tiếng xe máy rú qua, mẹ vội đẩy nó ra, chỉnh đốn lại quần áo. Nó nhìn mặt mẹ đang đỏ bừng lên. Mẹ lườm nó, nhưng nó chả thấy mẹ giận gì cả. Nó lóng ngóng ra vẻ xin lỗi, giờ nó mới nhớ lúc nãy tay cầm kem là tay bóp ngực mẹ. Nó nhìn quanh, cái kem sữa dừa thế nào đang ở dưới đất mất rồi, vẫn còn 2/3. Mẹ phá lên cười nhìn bộ dạng tiếc rẻ cái kem của nó. Cái kem của mẹ vẫn còn. Mẹ vừa chạy vừa mút kem, như thể sợ nó ăn tranh của mẹ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48